Khách sạn nơi Hoắc Kiến Trường và Phương Chu Tâm đặt chân đến nằm cách nhà hàng không xa, chỉ tốn hơn mười lăm phút lái xe.
Bởi bữa tối uống khá nhiều rượu, đầu óc Phương Chu Tâm có chút quay cuồng, bước chân hơi chuếnh choáng. Hoắc Kiến Trương ôm ngang eo hôn thể lên phòng, thân hình cao lớn gần như bao trùm toàn bộ cơ thể nhỏ nhắn của Phương Chu Tâm. Nhìn sơ qua, chẳng khác
chi một cặp tình nhân lãng mạn, rất khiến người ngoài phải ghen tị.
- Anh Kiến Trường, em hơi sợ chút!
Phương Chu Tâm ngồi im trên giường lớn, làn da đỏ ửng, ngượng ngùng đan hai bàn tay vào nhau. Ngược lại, Hoắc Kiến Trường tương đối bình tĩnh, anh chỉ cười khẽ, sau đó nhanh chóng cởϊ áσ vest.
Ngoại hình của Hoắc Kiến Trường vốn dĩ đã hoàn hảo, nhất là mỗi khi anh mặc áo sơ mi, cơ bụng rắn chắc ẩn hiện lấp ló, bờ vai khỏe khoắn nhìn chỉ muốn được tựa đầu ôm hôn.
Phương Chu Tâm cũng không ngoại lệ.
Cô chầm chậm vén tóc gọn sang một bên, thừa lúc Hoắc Kiến Trường đang mải cởi dây chuyền liền đưa tay tháo bung hàng cúc đầu tiên trên váy, phần ngực khoét nửa càng thêm trễ xuống, gần như muốn bật tung ra khỏi lớp vải mỏng.
Hoắc Kiến Trương xoay người, bước tới bên cạnh Phương Chu Tâm, nhẹ nhàng nâng cằm của cô lên, hà hơi thổi lên mặt hôn thế mà kíƈɦ ŧɦíƈɦ:
- Em sợ ư? Một trong những điều thiết yếu để xây dựng cuộc hôn nhân hạnh phúc, đó là vợ chồng phải hòa hợp với nhau trong chuyện giường chiếu.
Phương Chu Tâm ngoan ngoãn gật đầu, môi mím chặt lại, bàn tay hư hỏng bắt đầu chạm lên ngực Hoắc Kiến Trương.
- Khoan đã! Thiết nghĩ chúng ta nên tắm trước!
Lời này của anh khiến Phương Chu Tâm có chút ngượng, chỉ biết ngập ngừng gật đầu, cầm lấy khăn tắm bước nhanh vào trong. Hoắc Kiến Trương ngồi vắt chân trên ghế tựa, ngửa đầu nhìn lên trần khách sạn, ánh mắt biểu lộ ý cười như có như không. Thỉnh thoảng lại tiện tay châm điếu thuốc, rít sâu, thở ra, tạo thành một luồng khói xám đặc quánh bay lượn trong phòng.
Tiếng nước xối quyện quanh vành tai Hoắc Kiến Trường, bóng hình gợi cảm của Phương Chu Tâm in trên cửa kính, toàn bộ đều đập gọn vào đôi mắt sắc như chim ưng. Trong vô thức, hình ảnh kiều diễm mà mê hoặc của Túc Kỳ đột ngột hiện lên, làm Hoắc Kiến Trương mại mê nhìn đau đáu, không lỡ chớp mắt.
Phương Chu Tâm đẩy cửa bước ra, trên người chỉ quẩn độc một chiếc khăn lông trắng muốt, mùi hương sữa tắm bay loạn, vài giọt nước trong veo còn đọng trên khe ngực đẫy đà. Trông thấy Hoắc Kiến Trương nhìn mình không rời, gương mặt tuấn mỹ có chút thất thần, Phương Chu Tâm âm thầm vui sướng. Du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu dần dần xâm lấn tứ chi của cô. Chỉ cần qua đêm nay, người đàn ông hoàn hảo kia chắc chắn sẽ thuộc về Phương Chu Tâm.
Hoắc Kiến Trường mê loạn tình ý, ngỡ như Túc Kỳ đang mỉm cười bước đến bên cạnh, lại tình nguyện ngồi lên trên đùi anh, vòng tay ôm lấy cổ Hoắc Kiến Trường mà dịu dàng thỏ thẻ:
- Anh thấy em thế nào?
Phương Chu Tâm kéo đầu Hoắc Kiến Trường thấp xuống, thì thầm ganh gọt bên tai anh.
Hoắc Kiến Trương cúi đầu nhìn người con gái đang ngồi trong lòng mình, vô thức kêu tên:
- Túc Kỳ!
Toàn thân Phương Chu Tâm cứng ngắc, nụ cười mê luyến đang nở trên môi lập tức dập tắt, trở nên vô cùng sượng sùng. Mặc dù vậy, cô vẫn cố gắng nhẫn nhịn hết sức, tiếp tục đưa tay luồn vào bên trong áo sơ mi của Hoắc Kiến Trường.
- Đợi đã! Em lên nằm trước, tôi sẽ tới sau!
Hoắc Kiến Trương kịp thời bắt lấy bàn tay hư hỏng của Phương Chu Tâm, đẩy cô ta ra khỏi đùi mình. Phương Chu Tâm ngoan ngoãn nằm lên giường, kéo khăn tắm để gọn sang một bên, lại dùng chăn che lấy cơ thể trần, hồi hộp chờ đợi.
Vừa đặt lưng lên giường, cơn buồn ngủ lại tiếp tục hành hạ Phương Chu Tâm. Cô ta cố gắng lắc lắc đầu cho tỉnh, nhưng miệng nhỏ phản chủ vẫn không ngừng ngáp ngắn, ngáp dài. Hai mắt lim dim, cơ thể bắt đầu thả lỏng.
Nửa đêm, Phương Chu Tâm mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng. Tấm chăn quấn thân của cô đã bị kéo gọn sang một bên, phía dưới liên tục bị công kích, cảm giác thỏa mãn xen lẫn kíƈɦ ŧɦíƈɦ làm Phương Chu Tâm không thể nào ngậm miệng.
- Anh... ưʍ... Em ngủ lúc nào vậy?
Thân thể Phương Chu Tâm liên tục lắc lư, bị người đàn ông phía trên xâm nhập hết lần này đến lần khác.
- Mới thôi! Thế nào, em thấy thỏa mãn chứ?
Giọng nói tràn ngập du͙ƈ vọиɠ của người đàn ông đã trở nên khàn đục. Anh ôm chặt Phương Chu Tâm vào trong người, cúi đầu ngoạm lấy khuôn ngực đẫy đà của cô, tay còn lại liên tục xoa bóp mạnh bạo.
Phương Chu Tâm co người, rêи ɾỉ khẩn khoản, hai bàn tay thon dài đè lên đầu anh, không ngừng ấn mạnh người đàn ông của mình xuống.
- Ưʍ... A! Kiến Trường, em chịu hết nổi rồi!
- Ngoan! Sắp xong! Sắp xong!
Anh cười khẽ, bắt đầu đứng thẳng lưng, tiến hành thục mạnh. Phương Chu Tâm đổ đầy mồ hôi, cắn môi rêи ɾỉ ngày càng to, kɦoáı ƈảʍ dâng trào cực điểm, cùng hôn phu của mình hòa trộn làm một thể thống nhất.
Đến khi toàn thân Phương Chu Tâm rã rời, nhưng anh vẫn chưa có ý định dừng lại, càng làm càng hưng phấn, ôm Phương Chu Tâm mê loạn cả đêm, mặc cho cô ta không còn đủ sức.
cùng thời điểm, trên đường cao tốc, chiếc Bugatti La Voiture Noire đen bóng lao vút với vận tốc cực đại. Hoắc Kiến Trương mở kính xe, tay trái điều khiển vô lăng, tay phải băng bó vuốt cằm, lông mày giãn ra, khóe miệng nhếch lên thầy thâm hiểm.
Gió đêm luồn vào trong mái tóc khiến chúng bay loạn xạ, tạo thành một vẻ đẹp chết chóc mà vô cùng quỷ dị.
Bệnh viện về đêm tương đối yên tĩnh.
Utan kéo vali, bình thản đi vào trong thang máy. Đột nhiên, phía sau lưng anh, một vệ sĩ khác phụ trách trông giữ Túc Kỳ nhìn thấy, tò mò ngó đầu hỏi:
- Anh Utan, ủa, sao anh lại mang hành lý đi đâu vậy?
Utan đưa tay đấm vào ngực anh ta, nháy mắt nói đùa:
- Dọn dẹp giúp Hoắc tiên sinh vài thứ bừa bãi!
Người vệ sĩ kia ngờ ngợ một chút, sau đó bật cười ám muội:
- Okey, đi nhanh rồi về nhé!
Thang máy dần dần đóng lại, cùng với đó, nụ cười rạng rỡ trên môi
Bởi bữa tối uống khá nhiều rượu, đầu óc Phương Chu Tâm có chút quay cuồng, bước chân hơi chuếnh choáng. Hoắc Kiến Trương ôm ngang eo hôn thể lên phòng, thân hình cao lớn gần như bao trùm toàn bộ cơ thể nhỏ nhắn của Phương Chu Tâm. Nhìn sơ qua, chẳng khác
chi một cặp tình nhân lãng mạn, rất khiến người ngoài phải ghen tị.
- Anh Kiến Trường, em hơi sợ chút!
Phương Chu Tâm ngồi im trên giường lớn, làn da đỏ ửng, ngượng ngùng đan hai bàn tay vào nhau. Ngược lại, Hoắc Kiến Trường tương đối bình tĩnh, anh chỉ cười khẽ, sau đó nhanh chóng cởϊ áσ vest.
Ngoại hình của Hoắc Kiến Trường vốn dĩ đã hoàn hảo, nhất là mỗi khi anh mặc áo sơ mi, cơ bụng rắn chắc ẩn hiện lấp ló, bờ vai khỏe khoắn nhìn chỉ muốn được tựa đầu ôm hôn.
Phương Chu Tâm cũng không ngoại lệ.
Cô chầm chậm vén tóc gọn sang một bên, thừa lúc Hoắc Kiến Trường đang mải cởi dây chuyền liền đưa tay tháo bung hàng cúc đầu tiên trên váy, phần ngực khoét nửa càng thêm trễ xuống, gần như muốn bật tung ra khỏi lớp vải mỏng.
Hoắc Kiến Trương xoay người, bước tới bên cạnh Phương Chu Tâm, nhẹ nhàng nâng cằm của cô lên, hà hơi thổi lên mặt hôn thế mà kíƈɦ ŧɦíƈɦ:
- Em sợ ư? Một trong những điều thiết yếu để xây dựng cuộc hôn nhân hạnh phúc, đó là vợ chồng phải hòa hợp với nhau trong chuyện giường chiếu.
Phương Chu Tâm ngoan ngoãn gật đầu, môi mím chặt lại, bàn tay hư hỏng bắt đầu chạm lên ngực Hoắc Kiến Trương.
- Khoan đã! Thiết nghĩ chúng ta nên tắm trước!
Lời này của anh khiến Phương Chu Tâm có chút ngượng, chỉ biết ngập ngừng gật đầu, cầm lấy khăn tắm bước nhanh vào trong. Hoắc Kiến Trương ngồi vắt chân trên ghế tựa, ngửa đầu nhìn lên trần khách sạn, ánh mắt biểu lộ ý cười như có như không. Thỉnh thoảng lại tiện tay châm điếu thuốc, rít sâu, thở ra, tạo thành một luồng khói xám đặc quánh bay lượn trong phòng.
Tiếng nước xối quyện quanh vành tai Hoắc Kiến Trường, bóng hình gợi cảm của Phương Chu Tâm in trên cửa kính, toàn bộ đều đập gọn vào đôi mắt sắc như chim ưng. Trong vô thức, hình ảnh kiều diễm mà mê hoặc của Túc Kỳ đột ngột hiện lên, làm Hoắc Kiến Trương mại mê nhìn đau đáu, không lỡ chớp mắt.
Phương Chu Tâm đẩy cửa bước ra, trên người chỉ quẩn độc một chiếc khăn lông trắng muốt, mùi hương sữa tắm bay loạn, vài giọt nước trong veo còn đọng trên khe ngực đẫy đà. Trông thấy Hoắc Kiến Trương nhìn mình không rời, gương mặt tuấn mỹ có chút thất thần, Phương Chu Tâm âm thầm vui sướng. Du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu dần dần xâm lấn tứ chi của cô. Chỉ cần qua đêm nay, người đàn ông hoàn hảo kia chắc chắn sẽ thuộc về Phương Chu Tâm.
Hoắc Kiến Trường mê loạn tình ý, ngỡ như Túc Kỳ đang mỉm cười bước đến bên cạnh, lại tình nguyện ngồi lên trên đùi anh, vòng tay ôm lấy cổ Hoắc Kiến Trường mà dịu dàng thỏ thẻ:
- Anh thấy em thế nào?
Phương Chu Tâm kéo đầu Hoắc Kiến Trường thấp xuống, thì thầm ganh gọt bên tai anh.
Hoắc Kiến Trương cúi đầu nhìn người con gái đang ngồi trong lòng mình, vô thức kêu tên:
- Túc Kỳ!
Toàn thân Phương Chu Tâm cứng ngắc, nụ cười mê luyến đang nở trên môi lập tức dập tắt, trở nên vô cùng sượng sùng. Mặc dù vậy, cô vẫn cố gắng nhẫn nhịn hết sức, tiếp tục đưa tay luồn vào bên trong áo sơ mi của Hoắc Kiến Trường.
- Đợi đã! Em lên nằm trước, tôi sẽ tới sau!
Hoắc Kiến Trương kịp thời bắt lấy bàn tay hư hỏng của Phương Chu Tâm, đẩy cô ta ra khỏi đùi mình. Phương Chu Tâm ngoan ngoãn nằm lên giường, kéo khăn tắm để gọn sang một bên, lại dùng chăn che lấy cơ thể trần, hồi hộp chờ đợi.
Vừa đặt lưng lên giường, cơn buồn ngủ lại tiếp tục hành hạ Phương Chu Tâm. Cô ta cố gắng lắc lắc đầu cho tỉnh, nhưng miệng nhỏ phản chủ vẫn không ngừng ngáp ngắn, ngáp dài. Hai mắt lim dim, cơ thể bắt đầu thả lỏng.
Nửa đêm, Phương Chu Tâm mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng. Tấm chăn quấn thân của cô đã bị kéo gọn sang một bên, phía dưới liên tục bị công kích, cảm giác thỏa mãn xen lẫn kíƈɦ ŧɦíƈɦ làm Phương Chu Tâm không thể nào ngậm miệng.
- Anh... ưʍ... Em ngủ lúc nào vậy?
Thân thể Phương Chu Tâm liên tục lắc lư, bị người đàn ông phía trên xâm nhập hết lần này đến lần khác.
- Mới thôi! Thế nào, em thấy thỏa mãn chứ?
Giọng nói tràn ngập du͙ƈ vọиɠ của người đàn ông đã trở nên khàn đục. Anh ôm chặt Phương Chu Tâm vào trong người, cúi đầu ngoạm lấy khuôn ngực đẫy đà của cô, tay còn lại liên tục xoa bóp mạnh bạo.
Phương Chu Tâm co người, rêи ɾỉ khẩn khoản, hai bàn tay thon dài đè lên đầu anh, không ngừng ấn mạnh người đàn ông của mình xuống.
- Ưʍ... A! Kiến Trường, em chịu hết nổi rồi!
- Ngoan! Sắp xong! Sắp xong!
Anh cười khẽ, bắt đầu đứng thẳng lưng, tiến hành thục mạnh. Phương Chu Tâm đổ đầy mồ hôi, cắn môi rêи ɾỉ ngày càng to, kɦoáı ƈảʍ dâng trào cực điểm, cùng hôn phu của mình hòa trộn làm một thể thống nhất.
Đến khi toàn thân Phương Chu Tâm rã rời, nhưng anh vẫn chưa có ý định dừng lại, càng làm càng hưng phấn, ôm Phương Chu Tâm mê loạn cả đêm, mặc cho cô ta không còn đủ sức.
cùng thời điểm, trên đường cao tốc, chiếc Bugatti La Voiture Noire đen bóng lao vút với vận tốc cực đại. Hoắc Kiến Trương mở kính xe, tay trái điều khiển vô lăng, tay phải băng bó vuốt cằm, lông mày giãn ra, khóe miệng nhếch lên thầy thâm hiểm.
Gió đêm luồn vào trong mái tóc khiến chúng bay loạn xạ, tạo thành một vẻ đẹp chết chóc mà vô cùng quỷ dị.
Bệnh viện về đêm tương đối yên tĩnh.
Utan kéo vali, bình thản đi vào trong thang máy. Đột nhiên, phía sau lưng anh, một vệ sĩ khác phụ trách trông giữ Túc Kỳ nhìn thấy, tò mò ngó đầu hỏi:
- Anh Utan, ủa, sao anh lại mang hành lý đi đâu vậy?
Utan đưa tay đấm vào ngực anh ta, nháy mắt nói đùa:
- Dọn dẹp giúp Hoắc tiên sinh vài thứ bừa bãi!
Người vệ sĩ kia ngờ ngợ một chút, sau đó bật cười ám muội:
- Okey, đi nhanh rồi về nhé!
Thang máy dần dần đóng lại, cùng với đó, nụ cười rạng rỡ trên môi