• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô đưa tay phải ôm lấy vai trái vì đau. Lọ hoa rơi trúng vai cô rồi văng xuống sàn và bị sứt mẻ. Bà Diệp An vì quá nhập vai nên nào ngờ đã mạnh tay với cô như vậy.

- Thất Giai con có sao không? Dì xin lỗi, dì không cố ý...

Mọi người trong đoàn phim liên tục hỏi han cô, trông Thất Giai có vẻ rất đau, hơn nữa lọ hoa rơi trúng cô khá lớn, e rằng cô không thể tiếp tục quay phim ngay lập tức được.

Nơi họ đang quay phim cũng rất gần bệnh viện, mọi người lập tức đưa Thất Giai đến bệnh viện kiểm tra. Dù sao cũng không được xem nhẹ, kỹ lưỡng một chút vẫn hơn.

Là người đã trực tiếp gây ra vết thương cho cô, dù chỉ vô tình nhưng bà Diệp An vẫn cảm thấy rất áy náy và có lỗi.

Bà Diệp An theo cô vào phòng khám, bác sĩ kéo nhẹ cổ áo của cô lệch xuống để lộ ra phần vai trái đang dần bầm tím. Nữ bác sĩ chạm vào vết thương rồi nhỏ nhẹ nói:

- Cô thấy đau nhiều không?


Thất Giai gật đầu:

- Rất đau.

Ngay giây phút cổ áo của cô kéo xuống, bà Diệp An lặng người khi nhìn thấy vết bớt màu đỏ nhạt có hình dạng như một bông hoa, chính xác là trông như hoa hồng.

Bà ấy lặng người, tay run lên mất kiểm soát, những hình ảnh trong quá khứ ùa về như một cuốn phim khi nhìn thấy vết bớt đặt biệt ấy.

Cảm giác tội lỗi như nhát dao chậm rãi, dai dẳng cứa vào trái tim người phụ nữ trung niên.

Bác sĩ dặn dò Thất Giai kỹ lưỡng, kê toa thuốc uống và thuốc bôi cho cô. Vết thương không đáng lo ngại, sẽ khỏi sau vài ngày, tuy nhiên vì vết thương còn mới nên không tránh khỏi đau nhức và tụ máu bầm.

Rời khỏi phòng khám, ánh mắt bà Diệp An nhìn cô đầy vẻ hoang mang, rối bời. Trông vẻ mặt khác lạ rõ rệt của bà ấy, cô cất lời:

- Cô không khỏe chỗ nào sao? Con thấy sắc mặt cô không được tốt.

Bà ấy lắc đầu, cố tỏ ra điềm tĩnh mà nở nụ cười:

- Không, cô không sao cả.

———————————————

Thất Giai tạm nghỉ một ngày để nghỉ ngơi, hôm nay Tống Hiển đích thân vào bếp nấu ăn, chủ yếu muốn bồi bổ cho vợ. Nhưng trước giờ anh nào động tay vào chuyện bếp núc, vậy nên thao tác rất vụng về, loay hoay, nhưng nhờ có dì Mai hướng dẫn tận tình nên việc nấu nướng rồi cũng đâu vào đấy.

Thất Giai hào hứng ngồi chờ ở bàn ăn, Tống Hiên bưng ra món súp hải sản, còn có bò sốt phô mai.

- Dạo này anh thấy em ốm hơn trước, phải ăn nhiều vào.

Cô nở nụ cười, vui vẻ cầm lấy muỗng nĩa:

- Em giảm ba cân để hợp với vai diễn nên mới ốm hơn trước thôi, sức khoẻ của em vẫn rất ổn. Anh đừng lo.

Anh cúi người hôn lên trán Thất Giai rồi ngồi xuống cạnh cô:

- Để anh cắt thịt bò cho em.

Tống Hiển yêu chiều, cưng cô hết mực, chỉ cần là món cô thích, anh sẽ tìm tòi học cách nấu để tự tay nấu cho cô dù trước đây Tống Hiển chưa từng vào bếp nấu ăn.

- Có vừa miệng em không?

Cô nở nụ cười:

- Rất ngon, mùi phô mai cũng rất thơm, lần đầu anh vào bếp mà đã thành công thế này rồi.

Tống Hiển nào ngửi được mùi thơm phô mai hay mùi thức ăn, anh chỉ ngửi thấy mùi hương nước hoa Pháp ngào ngạt khi ngồi cạnh cô, mùi hương khiến anh phát nghiện.

- Vậy thì thưởng cho anh đi.

Tống Hiển đưa mặt lại sát gần cô, rõ ràng là đang làm nũng người yêu, Thất Giai nở nụ cười rồi nhẹ nhàng hôn lên má anh.

Anh thích thú nhìn cô:

- Thật ra là nhờ Mai tận tình hướng dẫn, nếu không anh cũng chẳng nấu được. Nhưng chỉ cần em thích, anh sẽ cố gắng học nấu ăn, nấu những món em thích.

Cô cảm thấy rất hạnh phúc, trong tình yêu, chỉ cần một người yêu thương và vì mình từ những chuyện nhỏ nhặt như thế là đủ.

———————————————

Trở lại với trường quay, Thất Giai ngồi trong phòng phục trang makeup và chuẩn bị trước khi bắt đầu phân cảnh.

Bà Diệp An ngồi ngay cạnh cô, hỏi thăm tình hình của Thất Giai:

- Vai của con đã hết đau chưa? Dì xin lỗi vì đã mạnh tay như vậy, dì không cố ý đâu.

Cô mỉm cười:

- Dạ con đã đỡ nhiều rồi. Sự cố trong lúc đóng phim là điều bình thường thôi mà, dì đừng lo.

Ánh mắt bà Diệp An chăm chú nhìn cô, đắn đo một chút, bà ấy cất lời:

- Con hiện đang sống ở đây một mình còn ba mẹ thì ở Úc sao?

Thông tin về gia đình của cô, bà ấy đã tìm hiểu trên mạng, tuy nhiên bà ấy vẫn muốn được lắng nghe từ chính Thất Giai nói ra.

- Dạ phải, ba mẹ con hiện ở Úc.

Bà Diệp An nhân cơ hội hỏi thêm ít thông tin:


- Vậy con có anh chị em gì không?


Cô cứ nghĩ chuyện bạn diễn tâm sự về đời tư với nhau là điều hết sức bình thường nên cởi mở đáp:


- Không cô ạ, con là con một trong gia đình. Trước đây con nghe ông bà ngoại nói là ba mẹ con hiếm muộn nên khi có được con họ rất hạnh phúc.


Nghe đến đây, bà Diệp An lặng người, linh cảm về những hoài nghi trong lòng mỗi lúc càng thêm chắc chắn. Tâm can bà ấy rối bời, ánh mắt nhìn cô vừa trìu mến lại mang chút bi ai.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK