• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Vân đại tiểu thư? Không phải chứ? Đó là vương phi trước của Thất vương gia..."

"Vương gia lại có thể thể hiện mặt tình cảm với cô ấy như thế ư?"

"Nói như vậy, là cái tin đồn hòa ly thực chất là Vân Tuyết Y muốn hưu phu?"

"..."

Vân Tuyết Y nghẹn họng. Tử Xuyên hắn ta thật cao tay mà! Hắn cố tình làm như thế chẳng khác nào đang ngầm phủ định cái tin hắn gián tiếp hưu thê. Hơn nữa, nói như vậy, trong mắt họ hiện tại khác nào hắn chính là người lụy tình cơ chứ?

"Y Nhi, nàng căng thẳng như thế là sao chứ?" - Một tay hắn vừa chống cằm, một tay vừa vuốt nhẹ mái tóc nàng - "Chỉ cần nàng muốn, ta thay nàng làm tất cả."


"Chuyện đó... tùy ngài."

Càng lúc, tiếng xì xào bàn tán càng nghe rõ hơn. Vân Tuyết Y cau mày, cảm thấy hơi khó chịu. Rốt cuộc hắn muốn gì ở nàng?

Tử Xuyên thấy biểu cảm của nàng như thế thì lập tức thu hồi nụ cười, thôi không trêu đùa nàng nữa, trở lại với nét mặt lãnh đạm nghiêm nghị, hắn đi thẳng vào vấn đề.

"Tô đại nhân, có biết bổn vương gọi ngươi đến đây là có chuyện gì không?"

"Vương gia tha mạng! Là lão thần... quản giáo ái tử không nghiêm, mong ngài giơ cao đánh khẽ."

"Tô đại nhân, lẽ nào ngươi không đọc kĩ cuộn giấy trong tay ngươi?"

Lão bắt đầu tái mặt. Bầu không khí gần như lặng đi. Tuy Tử Xuyên đang cười, nhưng từ hắn lại tỏa ra một sự u ám đến lạnh sống lưng, khiến ai cũng không dám nhìn thẳng.

Vân Tuyết Y bước xuống khỏi người hắn, lại gần nhặt cuộn giấy mở ra xem. Đôi mắt mau chóng lướt qua từ đầu đến cuối, rồi cười lạnh, ném cuộn giấy xuống trước mặt huyện thừa.

"Nghi ngờ tham ô quan ngân, ăn bớt tiền trong vụ đắp đê điều, những điều này ngươi còn muốn nói gì không?"

Nhìn Tử Xuyên ung dung đặt chén nước xuống bàn, Tô Tri vội vã cúi sụp đầu xuống đất, hết lời van nài cầu xin.

"Vương gia, chắc chắn là có kẻ muốn hãm hại lão thần, cho nên mới xảy ra chuyện như vậy. Xin vương gia minh xét!"

Tử Xuyên thay đổi tư thế ngồi, nhịp tay gõ trên mặt bàn vẫn không thay đổi.

"Vốn dĩ bổn vương không định làm đến cùng chuyện này, nhưng con trai ngươi đã động tới vương phi của bổn vương. Về điều này, bổn vương đã có lý do chính đáng để đưa cả hai cha con ngươi vào Tam Pháp ty."

Nàng cau mày nhìn hắn. Vương phi? Không biết vì sao, cách gọi của hắn khiến nàng cảm thấy khó chịu. Hắn cười, nhìn nàng với đôi mắt hiện lên ý hữu tình. Nhìn về phía tội nhân, ý hữu tình dần chuyển sang sự lãnh đạm.

"Lôi đi."

Vừa dứt lời, một đội binh tức tốc xông vào trong tiệm, lôi cả hai cha con Tô Tri ra khỏi tầm mắt của mọi người.

Bách tính luôn truyền tai nhau một câu cửa miệng: Đã không muốn chết, thì nên an phận. Nếu để mình rơi vào tay Thất vương gia, thì hẳn là đã chán sống rồi.

Ấy! Quả thật là câu nói danh bất hư truyền.

"Vương gia tha mạng! Nhất định là có hiểu lầm! Không!! Đừng kéo ta đi!! Không!! Aaa..."

Vân Tuyết Y hít một hơi nhẹ. Lần này nàng không biết hắn định tra hình hai kẻ đó như thế nào, chỉ có thể biết trước rằng rất dã man. Nàng biết hắn lấy nàng để làm cái cớ bắt chúng đi, nhưng trước nay những việc cỏn con thế này hắn đâu bao giờ động tay, sao lần này lại dồn chúng đến cùng như thế?

Nàng lại trầm ngâm. Chuyến đi lần này quá đột ngột, nàng còn chưa kịp nói gì cho Giang Thần, lại khó nghĩ Ái Lạc công chúa có vì kinh sợ mà hoảng loạn tinh thần hay không. Còn cả lời cầu hôn hôm qua, với Tử Hàn, nàng không biết nên từ chối như thế nào.

"Y Nhi, nghĩ gì vậy?"

Vân Tuyết Y sực tỉnh. Nàng nhìn về phía nam nhân đang ngồi trước mặt nàng. Nàng mỉm cười lắc đầu.

"Không có gì."

Hắn nhìn nàng trầm tư. Lát sau, hắn nghiến răng đứng phắt dậy, cúi xuống ôm lấy nàng vác lên vai rồi rời khỏi tiệm ăn.

"Vương gia... làm ơn đi... bỏ ta xuống! Như thế này, người khác nhìn vào không hay lắm đâu."

Hắn ngang nhiên ôm nàng ở giữa nơi đông người. Cho dù hắn không để ý, nhưng cũng nên giữ thanh danh cho nàng chứ! Nàng liên tục quay đầu nhìn Tử Xuyên, tay vẫn đập sau lưng hắn.

"Vương gia... mau thả ta xuống!"

Hắn vác nàng trèo lên xe ngựa, đến khi đặt nàng ngồi yên trên ghế rồi mới đặt tay khống chế nàng ở trong không gian nhỏ hẹp.

"Nàng đang nghĩ về Tam hoàng huynh, có đúng không?"

Khuôn mặt dần trở nên bối rối, nàng đưa mắt nhìn sang chỗ khác.

"Ta không hiểu ý của ngài."

"Nhìn vào mắt ta!" - Hắn dùng lực bóp cằm nàng, ép nàng nhìn thẳng - "Nàng nhìn đi đâu vậy?"

Vân Tuyết Y hiện tại không thể hiểu nổi ý nghĩ của hắn. Nàng đã quyết định sẽ cắt đứt mối liên hệ với hắn ngay từ khi trùng sinh về. Nhưng tại sao, hắn và nàng luôn dây dưa với nhau? Lúc thì hắn tỏ ra dịu dàng, lúc thì hắn lộ vẻ thô bạo ác bá. Tuy tính cách hắn đã khác so với kiếp trước, nhưng bản chất hắn vẫn là hắn. Nếu hắn đã dám vô tình giết người khác, đối với nàng sao có thể nương tay. Ở bên hắn, nàng cảm thấy suốt ngày như đang chơi đùa với lửa.

Chắc hẳn hắn muốn giày vò nàng vì đã hưu phu, khiến hắn mất mặt. Phải thôi! Hắn làm sao có thể hạ mình, phá vỡ nguyên tắc của bản thân vì nàng chứ!


Như khám phá ra được một điều gì đó, nàng đưa tay lên trán rồi cười cười.


"Tử Xuyên... haha... ta chịu ngài rồi đấy."


Vân Tuyết Y không chống cự nữa, đôi mắt đăm đăm nhìn thẳng vào hắn, đôi mày hơi nhíu lại. Giờ muốn thoát khỏi hắn, e là cũng hơi khó nhỉ?


"Vương gia! Ta không biết là ngài muốn gì. Nhưng chỉ cần ngài nói ra, nếu trong khả năng ta sẽ làm hết sức vì ngài. Sau đó, chúng ta sẽ không còn liên quan đến nhau nữa, có được không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK