Hai người cùng đi ra khỏi phòng rửa tay nhỏ hẹp, ánh đèn điện của cửa hàng tiện lợi đang sáng tỏ, hơi lạnh cũng đã khôi phục trở lại, không còn là lò hấp giống như trước đó. Chu Minh Phong không để lại dấu vết nhìn Từ Tòng Giản đang bận tới bận lui ở kệ hàng, rồi lại nhìn về phía Khương Tân Tân, hỏi: "Cùng nhau về nhà?"
Khương Tân Tân gật đầu, lùi bước nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Từ Tòng Giản: "Hôm nay đóng cửa tiệm sớm một chút đi, còn nữa không nên quên ăn cơm tối. Cậu bây giờ đang độ tuổi lớn, nên thức đêm ít thôi nghỉ ngơi nhiều vào, ba bữa cơm cũng phải có quy luật."
Đây là do Khương Tân Tân học được từ Chu Minh Phong.
Đó chính là vĩnh viễn không nên keo kiệt mà phải quan tâm nhân viên của mình.
Suy nghĩ kỹ một chút, từ lúc xuyên sách tới đây, Từ Tòng Giản là nhân viên đầu tiên của cô, về sau không biết cô sẽ có bao nhiêu nhân viên, cậu vĩnh viễn vẫn chiếm vị trí đầu tiên. Như vậy, cô thân là bà chủ, chẳng lẽ không nên quan tâm cậu nhiều hơn một chút sao? Với lại cậu thực sự đáng giá để người khác quan tâm, thành tích tốt người còn thông minh, còn hiểu chuyện nữa, biết vì gia đình mà phải gánh chịu đủ mọi việc lớn nhỏ. Người như thế có ai không thích đây?
Từ Tòng Giản đang ngồi xổm xuống, nghe thấy vậy liền ngẩng đầu nhìn về phía Khương Tân Tân, ánh mắt khôi phục sự thản nhiên như trước đây, cậu vô thức siết chặt một góc của bánh mì sandwich, thấp giọng trả lời: "Ân, tôi đã biết."
"Vậy tôi đi về trước đây." Khương Tân Tân nói: "Có chuyện gì xảy ra thì cứ trực tiếp gọi điện cho tôi."
"Được."
Khương Tân Tân lại đi tới bên cạnh Chu Minh Phong: "Đi thôi, đúng rồi xe vẫn còn đậu ở bên ngoài sao?"
Chu Minh Phong đi phía sau: "Tôi bảo lái xe tới đây lái về nhà rồi. Cách nhà cũng không xa, đi một chút là tới."
Hiện tại Khương Tân Tân có cảm giác với anh cũng không tệ lắm.
Mặc dù bây giờ bên ngoài không tính là mát mẻ, nhưng vì vừa nãy anh giúp cô một tay, nên cô quyết định đáp ứng yêu cầu đi tản bộ của anh!
Sau khi hai người đi ra ngoài cửa hàng tiện lợi, Từ Tòng Giản đang ngồi xổm gần kệ hàng mới run run chậm rãi đứng dậy.
Khương Tân Tân cùng Chu Minh Phong đi về phía khu biệt thự, bên ngoài cửa chính khu biệt thự có hai bảo vệ canh gác, bảo an nơi này rất tốt, vào cái giờ này vẫn còn đứng ở bên ngoài cho muỗi đốt.
Thay đổi một cách vô tri vô giác, Chu Minh Phong đã quen cùng Khương Tân Tân nói chuyện phiếm: "Nhân viên của cửa hàng cô năm nay đã mười tám tuổi?"
"Đúng vậy a." Khương Tân Tân gật đầu: "Còn là bạn cùng lớp với Chu Diễn, khai giảng lần này là lên cao tam, nghe nói là do đi học muộn, cho nên lớn hơn Chu Diễn khoảng một hai tuổi."
Mỗi lần nhìn Chu Diễn với Từ Tòng Giản, Khương Tân Tân sẽ nhớ tới một câu, đứa trẻ nhà nghèo sẽ sớm biết lo liệu việc nhà.
"Thật là đứa trẻ chăm chỉ có ý chí." Ngữ khí của Chu Minh Phong nhàn nhạt.
"Đúng vậy, con người rất tốt, mặc dù có chút kiệm lời, nhưng làm việc rất tốt, dù sao tôi cảm thấy tương lai cậu ta khẳng định rất tươi sáng, còn hiện tại chỉ là tạm thời."
Chu Minh Phong nghe ra được, Khương Tân Tân đang thưởng thức Từ Tòng Giản, anh ngẩng đầu, khuôn mặt lạnh nhạt nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời: "Nhìn cậu ta, làm tôi nhớ đến mình của trước kia."
Lúc này Khương Tân Tân đột nhiên nhớ tới: So với Từ Tòng Giản, tình trạng năm đó của Chu Minh Phong còn thậm tệ hơn.
Cô dừng lại, tò mò hỏi: "Chuyện trước kia?"
Sống chung lâu như vậy, cô còn chưa được nghe Chu Minh Phong kể về chuyện lúc trước, chỉ biết tác giả miêu tả anh đã từng rất kham khổ.
Chu Minh Phong lạnh nhạt nói: "Tôi của lúc đó còn nhỏ hơn cậu ta vài tuổi, điều kiện gia đình không phải rất tốt, vì muốn giảm bớt áp lực, nên thời điểm mười mấy tuổi đã suy nghĩ chuyện kiếm tiền. Phàm là công việc gì mà cô nghĩ đến, thì tôi đều làm qua, bán kem bán sắt vụn còn bày quán nữa, sau khi thi đại học xong, thành tích được coi là đúng ý tôi, mặc dù tôi nhận được học bổng của cao trung, nhưng tiền học phí cùng tiền sinh hoạt mới là vấn đề khó khăn, khi đó là hơn hai mươi năm về trước, chỗ đó của chúng ta không có ai muốn mời gia sư về nhà dạy cho con mình."
Khương Tân Tân nghĩ nghĩ, lúc Chu Minh Phong thi đại học phải tầm mười bảy mười tám tuổi rồi, vậy là chuyện của 21 năm về trước.
Thật lâu a.
Lúc đó, quả thật rất ít phụ huynh mời gia sư về dạy con mình.
Năm đó với hoàn cảnh kia, anh có thể làm công việc thật quá ít quá ít.
"Vậy anh tìm những công việc gì?"
Chu Minh Phong nhìn về phía cô, tao nhã cười một tiếng: "Xưởng sửa chữa có nhận người học nghề, ở trong xưởng tôi còn từng làm kính mắt, trong hai tháng đấy tôi cái gì cũng làm, có kiếm được một chút tiền."
Nhận người học nghề a? Khương Tân Tân có thể nghĩ lúc đó cũng không có nhiều cái tốt.
Hiện tại nhìn nhìn anh, trên người anh có một loại khí chất ung dung, bao quát cả tướng mạo, rất khó để nhìn ra được anh đã từng nếm qua biết bao khổ cực.
Khương Tân Tân cảm khái một câu: "Thật đúng là không dễ dàng."
Thời gian hai mươi năm, anh đã tạo ra cho mình một kỳ tích, làm thay đổi nhân sinh của anh.
Chu Minh Phong: "Còn tốt, cũng không thấy khổ mấy."
Dưới ánh trăng Chu Minh Phong, vẫn trấn định như vậy, toàn thân tản ra khí chất nhàn nhã.
Khương Tân Tân vẫn luôn biết Chu Minh Phong rất lợi hại, nhưng khi biết một chuyện gì đó, thì cô lại cảm nhận ra được một chuyện khác nữa.
Người đàn ông này xác thực không tầm thường.
"Bất quá, tôi cảm thấy mình không bằng Từ Tòng Giản, là cái tên này đi? Vận khí của tôi không tốt bằng cậu ta."
Khương Tân Tân ngẩng đầu nhìn anh: "Tại sao lại nói như thế?"
"Lúc trước tôi chưa từng gặp được chủ giống như cô."
Thanh âm Chu Minh Phong vốn mê người, lúc này hai người kề gần bên nhau, chung quanh yên tĩnh, anh nói nhỏ bên tai, Khương Tân Tân cảm thấy lỗ tai mình muốn tan chảy: "Tôi rất tốt?"
"Đương nhiên." Chu Minh Phong khẳng định nói.
Khóe môi Khương Tân Tân giơ lên, ngại ngùng, loại cảm xúc khiêm tốn cô chưa từng có.
Bất quá khi nghe thấy Chu Minh Phong khen cô, có chút bổng bổng thật đúng là... Có chút phiêu phiêu.
Buổi tối tắm rửa xong nằm ở trên giường, Khương Tân Tân không có nhàn rỗi, cầm quyển notebook của Chu Minh Phong bắt đầu nghiên cứu, càng xem càng mê mẩn. Vì chữ của anh, cũng là vì tư tưởng cùng cơ trí của anh. Sự thành công của anh không phải là ngẫu nhiên, cũng không phải là do may mắn, mà là do từng bước từng bước đi vốn không thuộc về anh trên con đường này, một đường vượt mọi chông gai đi đến vị trí hiện tại.
Cô quá mức trầm mê sáng tạo của anh ở thế giới này, cho nên khi anh tắm rửa xong đi đến bên giường, cô vậy mà cũng không phát giác ra.
Chu Minh Phong phải đưa tay ra, che khuất tầm mắt của cô, thì cô mới ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau, lúc này Chu Minh Phong không đeo gọng kính mắt vàng nữa, ánh mắt hoàn toàn như trước đây ôn hòa nội liễm, anh nhắc nhở cô: "Không còn sớm nữa."
"Ồ."
Khương Tân Tân phá lệ yêu quý quyển notebook này, cẩn thận từng li từng tí khép lại, rồi cực kỳ quý trọng để vào tủ ở đầu giường.
Sau khi tắt đèn, hai người nằm ở trên giường, tiến hành hoạt động mỗi ngày đều sẽ làm trước khi đi ngủ ——— tâm sự.
Trò chuyện một chút, Khương Tân Tân nhịn không được tưởng tượng, vào thời đại học Chu Minh Phong như thế nào đây? Hăng hái, hay là trầm ổn như hiện tại?
Cô không khỏi nói ra: "Nếu như tôi biết anh ở thời đại học thì tốt."
Cô thật sự nghĩ như vậy.
Nếu như thời điểm xuyên qua có thể lựa chọn, thì cô muốn xuyên vào lúc Chu Minh Phong học đại học a.
Lúc đó, cô có thể mặt dạn mày dày đi theo anh, đi theo anh làm một trợ lý vô dụng, cứ như vậy cho tới hiện tại, cô không hi vọng xa vời rằng mình là người giàu nhất, tùy tiện làm một phú bà có hơn trăm triệu cũng không phải là vấn đề khó.
Thời cơ không đúng, thời cơ không đúng!
Chu Minh Phong hiểu lầm ý tứ của Khương Tân Tân, sau khi trầm mặc một lát, thanh âm trầm thấp nói: "Hiện tại cũng không muộn."
Khương Tân Tân nghĩ nghĩ, cảm thấy Chu Minh Phong nói rất đúng.
Hiện tại cũng không muộn, đi theo Chu Minh Phong làm trợ lý, tiếp thu kinh nghiệm quý báu của anh, đợi thời cơ tốt trở thành người nắm trong tay hơn trăm triệu không phải là không có khả năng.
Cô gật đầu, ngữ khí nhẹ nhàng nói: "Anh nói đúng, hiện tại cũng không muộn."
——————
Buổi sáng sớm ngày hôm sau, lúc Khương Tân Tân tỉnh lại, Chu Minh Phong đã đến công ty.
Hôm qua anh tan tầm trước nửa giờ, vì vậy hôm nay tất nhiên phải đi làm sớm hơn.
Khương Tân Tân bị điện thoại của Edwin đánh thức. Hôm nay cô phải đến công ty, bởi vì có hội nghị video quan trọng, cô là một phiên dịch nho nhỏ may mắn được tham gia. Sau khi tắm sơ qua, Khương Tân Tân liền thay một bộ váy đơn giản, lúc vừa xuống lầu thì gặp Chu Diễn chuẩn bị đi ra ngoài, Khương Tân Tân gọi cậu lại: "Chu Diễn, hôm nay tôi cũng phải đến công ty, nếu cậu không có việc gì gấp, thì hãy đợi tôi, tôi lái xe đưa cậu đi làm."
Chu Diễn không hề nghĩ ngợi liền gật đầu đáp ứng: "Được."
Hiện tại quan hệ của hai người rất tốt, lúc Khương Tân Tân đang ăn bữa sáng, Chu Diễn còn mở miệng thúc giục cô: "Kỳ thật có thể nhanh một chút không."
Miệng nhỏ của Khương Tân Tân đang uống cháo yến: "Cậu không phát hiện ra hiện tại tôi với cậu khác nhau ở chỗ nào sao?"
"Cái gì khác nhau?"
"Sắc mặt càng hồng nhuận a." Khương Tân Tân vươn tay ra, lộ ra bàn tay sơn móng, một mặt tiếc nuối nói: "Đáng tiếc cậu không nhìn thấy, hiện tại trên đầu ngón tay của tôi đều có trăng non phải không."
Chu Diễn im lặng: "Cái đó không khoa học."
"A?" Khương Tân Tân cầm khăn giấy lau khóe miệng đi: "Dù sao tôi cảm thấy thân thể mình đã khá hơn nhiều rồi."
Dưới ánh mắt công kích cùng thúc giục của Chu Diễn, Khương Tân Tân mới cầm chìa khóa xe rồi chuẩn bị đi ra cửa.
Đã muốn đến công ty, vậy Khương Tân Tân sẽ không đi con Bentley đắt tiền, nên đi con xe kiểu phổ thông kia thì hơn.
Chờ ngồi lên xe, lúc khí lạnh đập vào mặt, Chu Diễn một lần nữa tìm về cảm giác làm thiếu gia Chu gia.
Gần đây cậu phải chạy trạm tàu điện ngầm, hoặc là đi nhờ xe người khác, hôm nay cậu không cần phải chen tàu điện ngầm! Thật thoải mái!
Chu Diễn một bên chú ý con đường phía trước một bên nói: "Nếu như cô ngày nào cũng đi làm có phải tốt không."
Nhân lúc chờ đèn xanh, Khương Tân Tân trừng mắt liếc cậu một cái: "Cậu đang nguyền rủa tôi."
Nguyền rủa cô trở về con đường xã súc của lúc trước.
Mỗi ngày đều đi làm, đó là chuyện thống khổ dường nào a, mấu chốt nhất là, mỗi ngày đều mệt gần chết mà một tháng nhận tiền lương không được bao nhiêu.
Chu Diễn: "..."
Từ khu biệt thự đi đến công ty cũng chỉ tầm nửa canh giờ, Khương Tân Tân nhìn hướng dẫn, lúc cách công ty khoảng tầm năm trăm mét đổ xuống, cô quả quyết ngừng xe, đối Chu Diễn hạ "Lệnh đuổi khách": "Cậu hiểu không?"
Chu Diễn còn cái gì không hiểu đâu.
Phi thường thức thời mở dây an toàn ra rồi xuống xe, Khương Tân Tân một lần nữa nhìn thấy ánh mặt trời độc ác ở bên ngoài, nhớ tới cái gì đó nên gọi cậu lại: "Chờ một chút."
Chu Diễn quay đầu, khom lưng thăm dò nhìn cô: "Chuyện gì?"
Khương Tân Tân trở tay lấy túi mà mình đặt ở chỗ ngồi phía sau, tìm tìm, lấy ra một đôi băng tay áo đưa cho cậu: "Cho cậu này."
Chu Diễn xem kỹ đôi băng tay áo màu xám đậm này, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn cô: "Cái này là cái gì a?"
"Băng tay áo." Khương Tân Tân nói: "Cậu nên chú ý tới việc chống nắng. Với lại đeo cái này lên sẽ mát mẻ hơn rất nhiều, thử một chút đi?"
Trước mấy ngày làm công việc này, cô vì góp đơn, liền mua hai cặp băng tay áo, mua món đồ thứ hai được giảm 85%, không mua không phải là người.
Một đôi là của cô, màu hồng nhạt, một đôi là cho Chu Diễn, màu xám đậm.
Cô còn chưa từng mua cho Chu Minh Phong nha.
Chu Minh Phong cần dùng đến sao? Mỗi ngày anh đều mặc áo sơ mi đi làm, mấy nơi có khí lạnh căn bản đều không dùng được loại đồ chơi này. Vì vậy cũng chỉ có thể cho Chu Diễn.
Ánh mắt Chu Diễn phức tạp, nhưng vẫn nhìn chăm chú Khương Tân Tân, động tác khó chịu đeo băng tay áo lên.
Khương Tân Tân một mặt tán dương: "Ánh mắt của tôi quả nhiên rất tốt, màu sắc này rất thích hợp với cậu, thế nào, có phải mát mẻ hơn rất nhiều hay không?"
Chu Diễn gật đầu: "Ân."
"Tốt, cậu nên chạy đến chỗ làm đi. Sắp trễ giờ làm rồi." Khương Tân Tân thúc giục cậu.
Cậu đóng cửa xe lại, Khương Tân Tân giẫm mạnh chân ga rời đi, cậu vẫn đứng nguyên tại chỗ ngây người vài giây đồng hồ, sau đó mới ra sức chạy về phía trước.
Không biết có phải là do tâm lý bị tác động hay không, mà cậu cảm thấy trời hôm nay một chút đều không nóng.
Khương Tân Tân đi tới công ty, cô là nhân viên bán thời gian, nên không cần quẹt thẻ, lúc đi tới bàn làm việc của mình, thì gặp Edwin đang chỉnh văn kiện, thấy cô đi tới nên nhân tiện nói: "Hôm nay cũng là tình huống đặc biệt, lãnh đạo cấp cao bên công ty lớn muốn mở họp, sợ là chuẩn bị không đầy đủ, nên mới gọi cô tới đây, bỏ qua cho tôi a."
Khương Tân Tân đương nhiên sẽ không để ý.
Cô là người đi kiếm tiền mà.
Bất quá, lãnh đạo cấp cao?
Cô hiếu kì hỏi: "Lãnh đạo cấp cao, cao bao nhiêu a?"
Edwin cười một tiếng, hắn luôn luôn có phẩm vị tốt, mỗi ngày đều ăn mặc làm mắt người khác vừa ý.
Công ty này có nam đồng nghiệp rất thích mặc áo polo dựng thẳng cổ áo lên ở trước mặt hắn, vậy cũng bị coi là cặn bã.
Edwin lắc đầu: "Tôi cũng không biết, dù sao tôi thấy quản lý rất xem trọng. Chúng ta nên giữ vững tinh thần đi."
"Ân."
——————
Trợ lý Lưu phi thường nghi hoặc.
Cậu không rõ, cứ nửa năm là sẽ mở hội nghị thường kỳ một lần, bình thường đều là cậu đại diện Chu tổng tới đó tham gia, vì cái gì mà lần này Chu tổng muốn đích thân đi chứ?
Nghe Chu tổng nói: "Vừa vặn buổi trưa có hẹn với chủ nhiệm ở gần đó, liền thuận tiện đi qua xem một chút."
Có sách mách có chứng, không thể nào cãi được.
Thế nhưng cái này làm cho người ta tò mò a.
Công ty Vị Mỹ chỉ một công ty nhỏ không thể nhỏ được nữa dưới danh nghĩa của Chu tổng mà thôi.
Mà hôm nay Chu tổng lại có hứng thú? Trợ lý Lưu nghĩ đi nghĩ lại, rốt cục cũng đoán ra chân tướng, chính xác thì công ty Vị Mỹ đã không còn giống công ty lúc đầu nữa rồi, hiện tại ở cái công ty này có nhiều thêm hai nhân viên, một là con trai của Chu tổng, một người nữa là vợ của Chu tổng.
Như vậy, vấn đề sẽ là, Chu tổng đến tột cùng là đến nhìn con trai hay là nhìn vợ mình?