Bạch Dĩ có mặt ở đây vốn là để nói sự thật cũng như chuộc lỗi do mình gây ra, nên mới đích thân tới đây để nói rõ cũng như tạ lỗi với muội muội của mình, nhưng không ngờ chưa kịp nói thì cô lại ngốc nghếch nguyện hi sinh bản thân chỉ vì không chấp nhận được sự thật này.
Bạch Dĩ trầm mặt nhìn Bạch Hi Vân, bây giờ hắn mới biết là do cô cố ý chứ không phải sự cố gì.
- Băng nhi muội cố ý đúng không.
Bạch Hi Vân không hề phủ nhận ý của Bạch Dĩ, cô bình thản nhìn người ca ca đang đứng trước mặt bằng một ánh chứa đựng đầy sự đau buồn.
- Không thì sao, huynh nghĩ một con giao yêu có thể tự ý đánh cắp thần lực của ta sao, ta là ai cơ chứ.
Chính Bạch Dĩ cũng phải bất ngờ trước câu trả lời này của muội muội mình, hắn không thể ngờ được đây chính là do cô cố ý hành hạ bản thân mình.
- Đáng lẽ ta phải sớm nhận ra mới đúng, bình Kim Nguyên đó vốn là thần khí bên cạnh muội đúng không.
Bạch Hi Vân lúc này cô mới nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề lần này. Cô nhìn Bạch Dĩ rồi vội lắc đầu.
- Huynh quên rồi à, bình của ta đã rơi xuống trần gian từ rất lâu rồi cơ mà.
Bạch Dĩ nhìn Bạch Hi Vân, ánh mắt hắn cũng bắt đầu trở nên nghiêm trọng. " Nếu nói vậy thì chỉ có thể là người đó, bình này rơi vào Ma giới vào nghìn năm trước rồi cơ mà, sao bây giờ nó lại ở đây. Rốt cuộc ai là người có rắp tăm hại muội ấy cơ chứ".
Đường Mạc Long gương mặt ngơ ngác nhìn Bạch Hi Vân, hắn vẫn chưa biết mối quan hệ giữa cô và Bạch Dĩ. Cũng không biết người đứng trước mặt chính là người khiến cô buồn bã đến thế.
Bạch Hi Vân trầm mặt một lúc rồi lạnh lùng hất tay Đường Mạc Long ra, " Mạc Long, ta xin lỗi huynh, nhưng vì an toàn của huynh ta buộc phải làm vậy".
- Huynh đi đi.
Đường Mạc Long một mặt ngơ ngác nhìn Bạch Hi Vân, hắn không biết đã có chuyện gì xảy ra với cô. Mới giây trước cô còn vỗ về an ủi hắn giây sau như đã trở thành một người hoàn toàn khác.
Hắn vẫn chưa tin vào tai mình, và chính hắn cũng cố chấp không muốn tin điều đó, " Chắc là như bao lần muội ấy chỉ đùa với ta thôi nhỉ, ta chắc là đã nghe nhầm rồi".
- Muội nói gì thế.
Hắn nắm lấy cánh tay của cô, đôi mắt hắn lúc này đã thực sự chứa đầy sự buồn bã kèm với đó là sự thất vọng.
Bạch Hi Vân kiên quyết cự tuyệt với Đường Mạc Long, cô đứng dậy lạnh lùng tránh xa tầm tay của Đường Mạc Long, kéo Bạch Dĩ có ý định muốn ra ngoài.
- Ca đi với ta.
Bạch Dĩ đến giờ mới chợt nhớ ra mục đích chính khi hạ phàm, hắn níu cánh tay Bạch Hi Vân lại ánh mắt tràn đầy sự tội lỗi nhìn cô.
- Băng nhi, từ từ đã.
Đường Mạc Long tối sầm mặt lại, ánh mắt hắn bây giờ chỉ còn lại một tia hy vọng duy nhất chính là câu trả lời từ cô.
- A Vân muội đành lòng sao.
Bạch Dĩ đứng cạnh cũng nóng hết cả ruột, hắn muốn nói nhưng lại không chen vào được, hắn bây giờ thực sự không nỡ chia rẽ đôi uyên ương này. Bởi khi trải qua chuyện này hắn mới biết người muội muội hắn thích quả thực không tồi.
Bạch Hi Vân không đành lòng, nhưng vẫn tránh né ánh mắt của Đường Mạc Long, cô lạnh lùng định trả lời câu hỏi của hắn nhưng lại bị Bạch Dĩ đang đấu tranh tư tưởng cắt ngang cắt ngang.
- Đ…
- Băng nhi lần trước là ta đã nói nhầm. Đường Thanh Hoa mới là nghiệp duyên của muội chứ không phải Mạc Long đệ đệ.
Bạch Dĩ cuối cùng cũng đã nói ra rồi, hắn cuối cùng cũng đã trút bỏ được lỗi lầm của bản thân.
Bạch Hi Vân quay lại khó tin nhìn Bạch Dĩ, ánh mắt cô kinh ngạc kèm theo đó là sự hy vọng vào chính câu nói này.
- Huynh nói thật chứ.
Đường Mạc Long lúc này dường như cũng đã hiểu ra được gì đó, các cơ trên mặt hắn cũng dần dần trở nên bình thường lại. Nhìn Bạch Dĩ cùng Bạch Hi Vân nói chuyện.
- Đúng, lần trước là do sơ suất của ca, là do ca ca hoa mắt, nhìn nhầm.
Bạch Hi Vân cười nhạt một cái, ánh mắt bắt đầu trở thành sát khí, và dĩ nhiên ánh mắt đó sẽ dán lên người của Bạch Dĩ.
- Bạch Dĩ, huynh là thần quân đấy. Sao huynh có thể phạm lỗi lớn như thế chứ.
Bạch Hi Vân lần này thực sự tức giận rồi, cô gọi thẳng tên của ca ca thì đã đủ để biết hắn đã phạm phải tội cực kỳ lớn.
- Bạch Dĩ ta cho huynh ba giây để về cột lôi trú chịu phạt.
Đường Mạc Long định đứng lên khuyên ngăn nhưng cuối cùng hắn lại bị một ánh mắt của Bạch Hi Vân làm cho lời muốn nói phải nén lại.
Bạch Dĩ cũng biết tội lỗi của mình không hề phản kháng trước hình phạt mà chiến thần đưa ra. Hắn cúi người tạ lỗi với Bạch Hi Vân và Đường Mạc Long.
- Tạm biệt.
Sau khi Bạch Dĩ rời đi hiểu lầm đã được hóa giải Bạch Hi Vân lại bàn ngồi xuống, cô ra hiệu cho Đường Mạc Long đi lại.
Đường Mạc Long từ từ đi lại gần Bạch Hi Vân, hắn cầm tách trà lên rót. Gương mặt hắn hiện rõ sự giận hờn đối với cô. Không phải hắn giận cô vì lạnh nhạt với hắn mà là vì chuyện gì cô cũng giấu hắn tự mình gánh chịu tất cả.
- Trà lạnh rồi… A Vân có phải muội cũng thế không. Có phải muội nghĩ ta vô dụng đến nổi không thể cùng muội sánh vai giải quyết những khó khăn cùng nhau bước qua những thử thách. Đúng không?
Bạch Hi Vân trầm mặt, cô chẳng biết nói gì hơn ngoài việc im lặng nhìn Đường Mạc Long đang thất vọng về mình.
Đường Mạc Long cười nhạt, ánh mắt thất vọng nhìn cô, hắn rất muốn ở bên cô, rất muốn cô để hắn trong lòng, rất muốn cô xem hắn là người quan trọng nhất.
- Có phải trong lòng muội ta không quan trọng bằng Đường Thanh Hoa phải không?.
Bạch Hi Vân bất ngờ nhìn Đường Mạc Long, khi hắn nói lên câu đó rốt cuộc hắn đã phải thất vọng đến nhường nào.
Cô cũng biết lần này mình thật sự sai rồi, đã hứa sẽ chia sẻ cùng hắn, muốn ở bên hắn, nhưng xem ra vẫn là đã thất trách rồi.
Cô đưa tay ra nắm lấy đôi bàn tay của hắn, ánh mắt cô chứa đựng rất nhiều sự chân thành, cô nhìn thẳng vào mắt hắn và nói:
- Sao huynh lại không quan trọng cơ chứ.
Đường Mạc Long cười khẩy, hắn rút tay mình ra khỏi tay cô, lần này hắn dường như đã giận thật sự rồi, hắn không muốn tin lời cô nói nữa.
- Quan trọng sao, muội nghĩ ta ngốc à, khắp cả kinh thành ai ai mà chẳng biết, muội và Đường Thanh Hoa…
Hắn chưa kịp nói dứt câu đã bị cô cắt ngang lời nói, cô dùng ánh mắt kiên định nhìn hắn.
- Ta và hắn làm sao cơ?.
Nói tới đây gương mặt hắn ấm ức nhìn cô, đôi tay bất giác run lên, rồi lí nhí gì đó không thể nghe rõ.
Thấy Đường Mạc Long thế này cô quả thực muốn vỗ về hắn, nhưng cô chợt nghĩ ra gì đó, bèn đập bàn xong đứng dậy.
- Được thôi, ta đi tìm Đường Thanh Hoa cho đúng với nguyện vọng của huynh.
Thấy mọi chuyện đã vượt quá sự kiểm soát, hắn bèn xuống nước chạy theo ôm chầm lấy cô vào vào lòng.
- Muội đừng đi.
Biết ý của Đường Mạc Long, nhưng Bạch Hi Vân vẫn muốn trêu đùa hắn tí nữa, ép hắn nói những gì bản thân mình muốn.
- Huynh có gì để nói với ta sao?
Đường Mạc Long vẫn ngập ngừng không chịu nói rõ, mặt hắn dần dần nóng lên, hắn cứ ấp a ấp úng.
- Ta… ta…
Thấy có vẻ như sắp đạt được mục đích Bạch Hi Vân bắt đầu thúc giục, cô bắt đầu đưa hắn vào khuôn khổ do mình thiết lập.
- Huynh không nói thì để ta đi.
Sợ Bạch Hi Vân đi mất hắn đành liều một phen, hắn lấy hết can đảm nhưng vẫn không dám nói lớn, tim hắn bắt đầu đập loạn nhịp, đôi tai cũng bắt đầu đỏ lên.
- Chúng ta… chúng ta ở bên nhau đi.
Tuy đã đạt được mục đích, đã nghe rõ lời hắn nói, nhưng cô giả vờ như mình không nghe rõ, cố ý xoay người lại. Lúc này mặt hai người chỉ còn cách nhau một chút, bầu không khí lúc này cũng dần trở nên ám muội hồi hộp.
- Huynh nói gì cơ?.
Đường Mạc Long nhìn cô bằng một ánh mắt thâm tình, " Tiểu yêu tinh này, vốn tưởng muội ấy sợ nhưng không ngờ …". Hắn lại một lần nữa ôm chặt lấy cô, hắn lần này không còn dè dặt như lúc đầu, ánh mắt hắn dần trở nên mà mị nhìn cô và rồi từ từ ghé lại gần tai cô nói.
- Ta thích muội, chúng ta ở bên nhau có được không.
Bạch Hi Vân lúc này cũng chẳng hề kém cạnh, cô từ từ thoát khỏi vòng tay hắn, ép hắn vào tường, cơ thể dần dần trở nên mất kiểm soát.
Cô cố ý đưa mặt sát gần lại mặt của Đường Mạc Long, vờ như muốn hôn hắn nhưng rồi ghé lại gần đôi tay đỏ lên vì xấu hổ của hắn.
- Là huynh nói đấy nhé không được hối hận đâu.
Nói xong câu cô liền bỏ ra, cô không còn định chọc hắn nữa, dù sao hắn cũng đã bày tỏ, cô cũng đã đạt được mong muốn.
Thấy cô buông ra hắn liền biết cô có ý trêu chọc hắn, hắn nắm lấy tay cô rồi kéo một cái ép sát cô vào tường.
Hắn lấy tay nâng gương mặt nhỏ nhắn nhưng lại mang một nhan sắc khuynh thành của cô lên.
- Nàng trêu chọc ta xong rồi định không chịu trách nhiệm à.
Lúc này cô mới chợt nhận ra mình mới là người bị rơi vào bẫy, gương mặt trắng nõn của cô bắt đầu đỏ lên.
Đường Mạc Long lúc này từ từ ghé sát mặt lại gần gương mặt của cô nương hắn thích., lúc này môi hai người sắp môi chạm môi thì đột nhiên cô quay đầu đi.
- Chàng… Chàng…
Đường Mạc Long nhìn cô, giọng nói trầm ấm vang lên, đôi tay hắn cũng rất biết nghe lời một tay ôm eo và một tay để vuốt ve vỗ về cô.
- Đừng tránh, ta đợi ngày này lâu lắm rồi.
Bạch Dĩ trầm mặt nhìn Bạch Hi Vân, bây giờ hắn mới biết là do cô cố ý chứ không phải sự cố gì.
- Băng nhi muội cố ý đúng không.
Bạch Hi Vân không hề phủ nhận ý của Bạch Dĩ, cô bình thản nhìn người ca ca đang đứng trước mặt bằng một ánh chứa đựng đầy sự đau buồn.
- Không thì sao, huynh nghĩ một con giao yêu có thể tự ý đánh cắp thần lực của ta sao, ta là ai cơ chứ.
Chính Bạch Dĩ cũng phải bất ngờ trước câu trả lời này của muội muội mình, hắn không thể ngờ được đây chính là do cô cố ý hành hạ bản thân mình.
- Đáng lẽ ta phải sớm nhận ra mới đúng, bình Kim Nguyên đó vốn là thần khí bên cạnh muội đúng không.
Bạch Hi Vân lúc này cô mới nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề lần này. Cô nhìn Bạch Dĩ rồi vội lắc đầu.
- Huynh quên rồi à, bình của ta đã rơi xuống trần gian từ rất lâu rồi cơ mà.
Bạch Dĩ nhìn Bạch Hi Vân, ánh mắt hắn cũng bắt đầu trở nên nghiêm trọng. " Nếu nói vậy thì chỉ có thể là người đó, bình này rơi vào Ma giới vào nghìn năm trước rồi cơ mà, sao bây giờ nó lại ở đây. Rốt cuộc ai là người có rắp tăm hại muội ấy cơ chứ".
Đường Mạc Long gương mặt ngơ ngác nhìn Bạch Hi Vân, hắn vẫn chưa biết mối quan hệ giữa cô và Bạch Dĩ. Cũng không biết người đứng trước mặt chính là người khiến cô buồn bã đến thế.
Bạch Hi Vân trầm mặt một lúc rồi lạnh lùng hất tay Đường Mạc Long ra, " Mạc Long, ta xin lỗi huynh, nhưng vì an toàn của huynh ta buộc phải làm vậy".
- Huynh đi đi.
Đường Mạc Long một mặt ngơ ngác nhìn Bạch Hi Vân, hắn không biết đã có chuyện gì xảy ra với cô. Mới giây trước cô còn vỗ về an ủi hắn giây sau như đã trở thành một người hoàn toàn khác.
Hắn vẫn chưa tin vào tai mình, và chính hắn cũng cố chấp không muốn tin điều đó, " Chắc là như bao lần muội ấy chỉ đùa với ta thôi nhỉ, ta chắc là đã nghe nhầm rồi".
- Muội nói gì thế.
Hắn nắm lấy cánh tay của cô, đôi mắt hắn lúc này đã thực sự chứa đầy sự buồn bã kèm với đó là sự thất vọng.
Bạch Hi Vân kiên quyết cự tuyệt với Đường Mạc Long, cô đứng dậy lạnh lùng tránh xa tầm tay của Đường Mạc Long, kéo Bạch Dĩ có ý định muốn ra ngoài.
- Ca đi với ta.
Bạch Dĩ đến giờ mới chợt nhớ ra mục đích chính khi hạ phàm, hắn níu cánh tay Bạch Hi Vân lại ánh mắt tràn đầy sự tội lỗi nhìn cô.
- Băng nhi, từ từ đã.
Đường Mạc Long tối sầm mặt lại, ánh mắt hắn bây giờ chỉ còn lại một tia hy vọng duy nhất chính là câu trả lời từ cô.
- A Vân muội đành lòng sao.
Bạch Dĩ đứng cạnh cũng nóng hết cả ruột, hắn muốn nói nhưng lại không chen vào được, hắn bây giờ thực sự không nỡ chia rẽ đôi uyên ương này. Bởi khi trải qua chuyện này hắn mới biết người muội muội hắn thích quả thực không tồi.
Bạch Hi Vân không đành lòng, nhưng vẫn tránh né ánh mắt của Đường Mạc Long, cô lạnh lùng định trả lời câu hỏi của hắn nhưng lại bị Bạch Dĩ đang đấu tranh tư tưởng cắt ngang cắt ngang.
- Đ…
- Băng nhi lần trước là ta đã nói nhầm. Đường Thanh Hoa mới là nghiệp duyên của muội chứ không phải Mạc Long đệ đệ.
Bạch Dĩ cuối cùng cũng đã nói ra rồi, hắn cuối cùng cũng đã trút bỏ được lỗi lầm của bản thân.
Bạch Hi Vân quay lại khó tin nhìn Bạch Dĩ, ánh mắt cô kinh ngạc kèm theo đó là sự hy vọng vào chính câu nói này.
- Huynh nói thật chứ.
Đường Mạc Long lúc này dường như cũng đã hiểu ra được gì đó, các cơ trên mặt hắn cũng dần dần trở nên bình thường lại. Nhìn Bạch Dĩ cùng Bạch Hi Vân nói chuyện.
- Đúng, lần trước là do sơ suất của ca, là do ca ca hoa mắt, nhìn nhầm.
Bạch Hi Vân cười nhạt một cái, ánh mắt bắt đầu trở thành sát khí, và dĩ nhiên ánh mắt đó sẽ dán lên người của Bạch Dĩ.
- Bạch Dĩ, huynh là thần quân đấy. Sao huynh có thể phạm lỗi lớn như thế chứ.
Bạch Hi Vân lần này thực sự tức giận rồi, cô gọi thẳng tên của ca ca thì đã đủ để biết hắn đã phạm phải tội cực kỳ lớn.
- Bạch Dĩ ta cho huynh ba giây để về cột lôi trú chịu phạt.
Đường Mạc Long định đứng lên khuyên ngăn nhưng cuối cùng hắn lại bị một ánh mắt của Bạch Hi Vân làm cho lời muốn nói phải nén lại.
Bạch Dĩ cũng biết tội lỗi của mình không hề phản kháng trước hình phạt mà chiến thần đưa ra. Hắn cúi người tạ lỗi với Bạch Hi Vân và Đường Mạc Long.
- Tạm biệt.
Sau khi Bạch Dĩ rời đi hiểu lầm đã được hóa giải Bạch Hi Vân lại bàn ngồi xuống, cô ra hiệu cho Đường Mạc Long đi lại.
Đường Mạc Long từ từ đi lại gần Bạch Hi Vân, hắn cầm tách trà lên rót. Gương mặt hắn hiện rõ sự giận hờn đối với cô. Không phải hắn giận cô vì lạnh nhạt với hắn mà là vì chuyện gì cô cũng giấu hắn tự mình gánh chịu tất cả.
- Trà lạnh rồi… A Vân có phải muội cũng thế không. Có phải muội nghĩ ta vô dụng đến nổi không thể cùng muội sánh vai giải quyết những khó khăn cùng nhau bước qua những thử thách. Đúng không?
Bạch Hi Vân trầm mặt, cô chẳng biết nói gì hơn ngoài việc im lặng nhìn Đường Mạc Long đang thất vọng về mình.
Đường Mạc Long cười nhạt, ánh mắt thất vọng nhìn cô, hắn rất muốn ở bên cô, rất muốn cô để hắn trong lòng, rất muốn cô xem hắn là người quan trọng nhất.
- Có phải trong lòng muội ta không quan trọng bằng Đường Thanh Hoa phải không?.
Bạch Hi Vân bất ngờ nhìn Đường Mạc Long, khi hắn nói lên câu đó rốt cuộc hắn đã phải thất vọng đến nhường nào.
Cô cũng biết lần này mình thật sự sai rồi, đã hứa sẽ chia sẻ cùng hắn, muốn ở bên hắn, nhưng xem ra vẫn là đã thất trách rồi.
Cô đưa tay ra nắm lấy đôi bàn tay của hắn, ánh mắt cô chứa đựng rất nhiều sự chân thành, cô nhìn thẳng vào mắt hắn và nói:
- Sao huynh lại không quan trọng cơ chứ.
Đường Mạc Long cười khẩy, hắn rút tay mình ra khỏi tay cô, lần này hắn dường như đã giận thật sự rồi, hắn không muốn tin lời cô nói nữa.
- Quan trọng sao, muội nghĩ ta ngốc à, khắp cả kinh thành ai ai mà chẳng biết, muội và Đường Thanh Hoa…
Hắn chưa kịp nói dứt câu đã bị cô cắt ngang lời nói, cô dùng ánh mắt kiên định nhìn hắn.
- Ta và hắn làm sao cơ?.
Nói tới đây gương mặt hắn ấm ức nhìn cô, đôi tay bất giác run lên, rồi lí nhí gì đó không thể nghe rõ.
Thấy Đường Mạc Long thế này cô quả thực muốn vỗ về hắn, nhưng cô chợt nghĩ ra gì đó, bèn đập bàn xong đứng dậy.
- Được thôi, ta đi tìm Đường Thanh Hoa cho đúng với nguyện vọng của huynh.
Thấy mọi chuyện đã vượt quá sự kiểm soát, hắn bèn xuống nước chạy theo ôm chầm lấy cô vào vào lòng.
- Muội đừng đi.
Biết ý của Đường Mạc Long, nhưng Bạch Hi Vân vẫn muốn trêu đùa hắn tí nữa, ép hắn nói những gì bản thân mình muốn.
- Huynh có gì để nói với ta sao?
Đường Mạc Long vẫn ngập ngừng không chịu nói rõ, mặt hắn dần dần nóng lên, hắn cứ ấp a ấp úng.
- Ta… ta…
Thấy có vẻ như sắp đạt được mục đích Bạch Hi Vân bắt đầu thúc giục, cô bắt đầu đưa hắn vào khuôn khổ do mình thiết lập.
- Huynh không nói thì để ta đi.
Sợ Bạch Hi Vân đi mất hắn đành liều một phen, hắn lấy hết can đảm nhưng vẫn không dám nói lớn, tim hắn bắt đầu đập loạn nhịp, đôi tai cũng bắt đầu đỏ lên.
- Chúng ta… chúng ta ở bên nhau đi.
Tuy đã đạt được mục đích, đã nghe rõ lời hắn nói, nhưng cô giả vờ như mình không nghe rõ, cố ý xoay người lại. Lúc này mặt hai người chỉ còn cách nhau một chút, bầu không khí lúc này cũng dần trở nên ám muội hồi hộp.
- Huynh nói gì cơ?.
Đường Mạc Long nhìn cô bằng một ánh mắt thâm tình, " Tiểu yêu tinh này, vốn tưởng muội ấy sợ nhưng không ngờ …". Hắn lại một lần nữa ôm chặt lấy cô, hắn lần này không còn dè dặt như lúc đầu, ánh mắt hắn dần trở nên mà mị nhìn cô và rồi từ từ ghé lại gần tai cô nói.
- Ta thích muội, chúng ta ở bên nhau có được không.
Bạch Hi Vân lúc này cũng chẳng hề kém cạnh, cô từ từ thoát khỏi vòng tay hắn, ép hắn vào tường, cơ thể dần dần trở nên mất kiểm soát.
Cô cố ý đưa mặt sát gần lại mặt của Đường Mạc Long, vờ như muốn hôn hắn nhưng rồi ghé lại gần đôi tay đỏ lên vì xấu hổ của hắn.
- Là huynh nói đấy nhé không được hối hận đâu.
Nói xong câu cô liền bỏ ra, cô không còn định chọc hắn nữa, dù sao hắn cũng đã bày tỏ, cô cũng đã đạt được mong muốn.
Thấy cô buông ra hắn liền biết cô có ý trêu chọc hắn, hắn nắm lấy tay cô rồi kéo một cái ép sát cô vào tường.
Hắn lấy tay nâng gương mặt nhỏ nhắn nhưng lại mang một nhan sắc khuynh thành của cô lên.
- Nàng trêu chọc ta xong rồi định không chịu trách nhiệm à.
Lúc này cô mới chợt nhận ra mình mới là người bị rơi vào bẫy, gương mặt trắng nõn của cô bắt đầu đỏ lên.
Đường Mạc Long lúc này từ từ ghé sát mặt lại gần gương mặt của cô nương hắn thích., lúc này môi hai người sắp môi chạm môi thì đột nhiên cô quay đầu đi.
- Chàng… Chàng…
Đường Mạc Long nhìn cô, giọng nói trầm ấm vang lên, đôi tay hắn cũng rất biết nghe lời một tay ôm eo và một tay để vuốt ve vỗ về cô.
- Đừng tránh, ta đợi ngày này lâu lắm rồi.