Dương Lâm sau khi kết thúc phẫu thuật thì như mọi khi rửa tay rồi mới chậm rãi quay về phòng.
Khi quay trở về phòng làm việc thì thấy Hồ Diệc đang đứng trước cửa phòng làm việc của mình.
" Bác sĩ Hồ, anh có gì tìm tôi sao?" Dương Lâm thắc mắc mà hỏi.
" Cũng không có gì chỉ là đi ngang qua thôi" Hồ Diệc nói. Thật ra là hắn suy nghĩ, có nên tiết lộ chút gì đó cho Dương Lâm biết hay không, dù gì cậu vừa là bác sĩ vừa là người yêu của người kia biết đâu lại trị bệnh được cho Khương Lục.
Đùa à? Dương Lâm còn lâu mới tin hắn đi ngang qua nhé. Đi ngang qua thì còn chờ cậu làm gì?
" Không ngại thì vào trong rồi nói chuyện" Dương Lâm lấy chìa khóa trong túi ra, mở cửa phòng ra hiệu tư thế mời với Hồ Diệc.
" Khách sáo rồi, tôi chỉ muốn uống ké ly trà thôi" Hồ Diệc cười cười nói.
" Ở chỗ tôi không có trà phí công bác sĩ Hồ đi một chuyến rồi" Dương Lâm kéo ghế làm việc ra ngồi xuống.
Hồ Diệc cũng không ngại ngùng vì lời nói của cậu, hắn kéo ghế đối diện ngồi xuống, sau đó...hắn cứ im lặng.
" Có việc gì bác sĩ Hồ cứ việc nói, tôi lát nữa còn có việc" Dương Lâm nhíu mày nói. Cậu biết người kia có việc tìm mình, nhưng không đoán ra được.
Người chứ đâu phải thần cứ nhìn mặt là đoán được người khác nghĩ gì. Mà có là thần cũng chẳng đoán được.
Hồ Diệc cười cười, hắn ta rất thích cười nhưng còn thật giả bao nhiêu thì không biết được:" Tôi sẽ không nói gì cả, cậu cũng xem như hôm nay tôi không đến tìm cậu đi" Hắn nói.
Dương Lâm là một người thông minh, cậu tuy không hiểu lắm hơi chần chừ:" Bác sĩ Hồ là có điều khó nói?"
" Tôi sẽ không tùy tiện tiết lộ thông tin cá nhân của bất kì một ai hết cho người khác trừ chính họ" Hồ Diệc nói vòng vo:" Nhưng qua hành động lúc sáng của cậu Khương tôi nghĩ có lẽ nói với cậu thì không sao"
" Bác sĩ Hồ tôi không muốn tốn thời gian, tôi có thể nghe anh nói nhưng tôi không thích bị người dắt mũi" Dương Lâm nhíu mày nói.
" Tôi chỉ là muốn nói một chút, cậu Khương là thân chủ của tôi" Hắn cũng không muốn vòng vo nữa. Hắn luôn mong rằng bệnh nhân của mình có thể ngày càng tốt hơn.
Và hắn, là một bác sĩ tâm lý hắn nhìn và nhận ra được người nào xứng đáng để hắn nói ra bí mật.
Hắn tuy sợ Khương Lục thật nhưng sợ không đồng nghĩa với hắn không dám.
Nghe Hồ Diệc nói, Dương Lâm như bị sét đánh. Cái gì gọi là thân chủ? Thân chủ chẳng qua là Hồ Diệc nói giảm nói tránh, nói trắng ra... Tức là anh ấy vẫn luôn điều trị tâm lý ư?
" Anh có thể nói rõ hơn một chút được không?" Dương Lâm hỏi lại.
" Tôi chẳng qua là người được thuê để điều trị cho cậu Khương nhưng muốn gỡ rối thì phải tìm người buộc, bác sĩ Dương hằn là hiểu đạo lý này" Hồ Diệc nói thẳng. Hắn ta không muốn Khương Lục đi vào ngõ cục.
.....
Chiều 5h Khương Lục tan tầm, anh muốn nhanh chân đi đoán Dương Lâm cùng nhau tan làm.
Anh đã ngóng chờ tan làm cả buổi rồi.
Đúng lúc hắn đang đi xuống nhà xe thì nhận được điện thoại.
Nhìn thấy tên người gọi anh hơi dừng chân rồi như không có gì mà bắt máy.
" Alo, mẹ?" Khương Lục bắt máy.
" Khương Lục con chuyển nhà rồi à? Mẹ muốn đem ít đồ qua cho con mà thấy nhà khóa cửa" Diệp Hi bên kia nói, bà đến căn nhà mà con bà dọn ra ở trước đây thì không thấy ai. Bà còn đang đứng trước cửa căn nhà kia mà gọi điện thoại đây.
" Không cần đâu mẹ, mẹ cầm về đi, còn nữa từ nay đừng đến đó nữa, con chuyển rồi" Khương Lục mở cửa xe leo lên ghế lái ngồi chuẩn bị khởi động xe.
" Con chuyển đi đâu? Cho mẹ địa chỉ bây giờ mẹ manh đồ ăn sang" Diệp Hi vẫn cố chấp muốn mang đồ ăn sang cho Khương Lục. Thật ra bà muốn nhìn xem có phải con trai bà đang ở cùng ai không.
" Con đã nói không cần rồi, mẹ đừng nhọc công nữa" Khương Lục không vui nói.
Đối với Khương Lục, anh với mẹ của mình chỉ còn lại trên danh nghĩa. Có thể nhiều khúc mắt còn chưa hóa giải, cũng có thể tính đa nghi cùng sự nghi ngờ của Khương Lục không thể kéo gần tình cảm mẹ con được nữa.
Sự thật tám năm trước là gì vẫn còn đang là một ẩn số, ngày nào anh chưa biết được đáp án thì ngày đó, anh và mẹ của anh sẽ mãi mãi giữ mối quan hệ không nóng không lạnh kia.
Hoặc có thể khi biết được sự thật rồi Khương Lục không biết có thể tha thứ cho mẹ của mình không thì đó vẫn còn là một ẩn số.
Cúp máy, anh lái xe đến bệnh viện đón Dương Lâm tan làm.
.....
Dương Lâm vẫn còn canh cánh câu nói của Hồ Diệc cả một buổi chiều trừ lúc khám bệnh ra thì toàn nghĩ đông nghĩ tây.
Cần tìm người buộc ư? Hồ Diệc không nói rõ ràng chỉ nói một câu kia. Rõ ràng là Khương Lục không muốn mở lòng mình.
Cậu đã suy nghĩ muốn tìm cô bạn Lục Nhiên để hỏi xem năm đó khi mình rời đi rồi đã xảy ra chuyện gì. Nhưng chợt phát hiện mình không có phương thức liên hệ của cô.
Thành phố rộng lớn, nếu như không vô tình mà gặp được thì biết tìm nơi đâu đây?
Giống như cậu và Khương Lục vậy? Cậu không biết anh có từng đi tìm mình hay không? Nhưng cậu thì không dám. Nếu không vô tình gặp lại thì làm sao họ lại một lần nữa gắn lại với nhau đây?
Cậu muốn anh mở lòng nói cho cậu biết nhưng biết bắt đầu từ đâu đây?
Lúc ngồi lên xe rồi mà Dương Lâm vẫn còn suy nghĩ phải làm sao. Không đề ý Khương Lục bên kia đang nhìn mình.
" Suy nghĩ gì mà đâm chiêu thế?" Khương Lục hỏi.
" Anh, mình đi du lịch đi" Cậu bật thốt. Có lẽ là vì nhớ lại chuyến du lịch năm xưa của cả hai nên cậu mới bật thốt ra như vậy.
Anh nghe cậu nói thì ngẩn ra rồi cười:" Em muốn đi thì hai ta cùng đi, em đi đâu thì anh đi đó, anh đi với em"
" Vậy em sẽ sắp xếp thời gian, anh cũng sắp xếp đi nhé, mình đi khoảng một tuần thôi" Cậu nhìn anh.
" Được, em muốn đi đâu?" Khương Lục khởi động xe vừa lái vừa hỏi.
" Thành phố G ở đó khung cảnh làng quê rất đẹp" Dương Lâm như hoài niệm mà nói.
" Em từng đến rồi à?" Anh hỏi rồi mới nhận ra, Dương Lâm hè năm nào cũng đi du lịch chắc đã đến rồi.
" Ừm, đi rồi, em muốn cùng anh đi qua nơi em từng đi" Cậu nói.
Hai người cứ thế chốt hạ đi du lịch.
.....
Cả hai về nhà, nhà của Khương Lục đối diện bây giờ coi như nhà trống luôn. Anh cứ qua nhà Dương Lâm mà ở suốt. Cũng không thèm để ý nhà mình.
Dương Lâm cũng không cản, ở đâu cũng là ở. Trong ý nghĩ của cậu rất đơn giản nơi nào miễn là có chỗ ăn chỗ ngủ là được, hơn nữa ở cạnh người mình yêu vậy là vui rồi.
Khương Lục tranh vị trí đứng bếp. Dường như câu nói vô tình của Dương Lâm đã giúp cho Khương tổng trở thành một đầu bếp.
Anh tuy hiện giờ chỉ biết sơ mấy món, nhưng cũng nói là đủ sài. Chỉ cần không phải món khác thì anh làm đều trơn tru cả.
Một bàn thức ăn, nói một bàn chứ thật ra chỉ một canh và hai món xào đơn giản cùng với cơm trắng.
" Lâm Lâm ăn cơm thôi" Khương Lục đeo tạp dề nói với ra phòng khách.
Dương Lâm đi vào phòng bếp thấy anh nấu dọn sẵn thì cười vui vẻ. Thật sự tính cậu rất lười. Có thể sâu trong tâm cậu đã lười rồi, nhưng vì không giàu có hay sang quý nên cậu mới cố học rồi lăn lộn ngoài xã hội.
" Anh cũng rửa tay rồi ăn cơm đi" Dương Lâm nói.
" Ừm"
Hai người trên bàn cơm vừa ăn vừa nói chuyện, Khương Lục kể chuyện đâu đó cho cậu nghe, kể về mấy dự án xây dựng nhà ở của anh, anh nói muốn xây cho cậu một ngôi nhà thật to đẹp.
Rồi bàn tới kế hoạch đi du lịch. Một bữa cơm cứ như vậy ăn xong trong tiếng trò chuyện vui vẻ của cả hai.
Họ như là người yêu lâu năm, dường như không hề có khoảng cách 8 năm chia tay không một chút liên lạc.
***
Khi quay trở về phòng làm việc thì thấy Hồ Diệc đang đứng trước cửa phòng làm việc của mình.
" Bác sĩ Hồ, anh có gì tìm tôi sao?" Dương Lâm thắc mắc mà hỏi.
" Cũng không có gì chỉ là đi ngang qua thôi" Hồ Diệc nói. Thật ra là hắn suy nghĩ, có nên tiết lộ chút gì đó cho Dương Lâm biết hay không, dù gì cậu vừa là bác sĩ vừa là người yêu của người kia biết đâu lại trị bệnh được cho Khương Lục.
Đùa à? Dương Lâm còn lâu mới tin hắn đi ngang qua nhé. Đi ngang qua thì còn chờ cậu làm gì?
" Không ngại thì vào trong rồi nói chuyện" Dương Lâm lấy chìa khóa trong túi ra, mở cửa phòng ra hiệu tư thế mời với Hồ Diệc.
" Khách sáo rồi, tôi chỉ muốn uống ké ly trà thôi" Hồ Diệc cười cười nói.
" Ở chỗ tôi không có trà phí công bác sĩ Hồ đi một chuyến rồi" Dương Lâm kéo ghế làm việc ra ngồi xuống.
Hồ Diệc cũng không ngại ngùng vì lời nói của cậu, hắn kéo ghế đối diện ngồi xuống, sau đó...hắn cứ im lặng.
" Có việc gì bác sĩ Hồ cứ việc nói, tôi lát nữa còn có việc" Dương Lâm nhíu mày nói. Cậu biết người kia có việc tìm mình, nhưng không đoán ra được.
Người chứ đâu phải thần cứ nhìn mặt là đoán được người khác nghĩ gì. Mà có là thần cũng chẳng đoán được.
Hồ Diệc cười cười, hắn ta rất thích cười nhưng còn thật giả bao nhiêu thì không biết được:" Tôi sẽ không nói gì cả, cậu cũng xem như hôm nay tôi không đến tìm cậu đi" Hắn nói.
Dương Lâm là một người thông minh, cậu tuy không hiểu lắm hơi chần chừ:" Bác sĩ Hồ là có điều khó nói?"
" Tôi sẽ không tùy tiện tiết lộ thông tin cá nhân của bất kì một ai hết cho người khác trừ chính họ" Hồ Diệc nói vòng vo:" Nhưng qua hành động lúc sáng của cậu Khương tôi nghĩ có lẽ nói với cậu thì không sao"
" Bác sĩ Hồ tôi không muốn tốn thời gian, tôi có thể nghe anh nói nhưng tôi không thích bị người dắt mũi" Dương Lâm nhíu mày nói.
" Tôi chỉ là muốn nói một chút, cậu Khương là thân chủ của tôi" Hắn cũng không muốn vòng vo nữa. Hắn luôn mong rằng bệnh nhân của mình có thể ngày càng tốt hơn.
Và hắn, là một bác sĩ tâm lý hắn nhìn và nhận ra được người nào xứng đáng để hắn nói ra bí mật.
Hắn tuy sợ Khương Lục thật nhưng sợ không đồng nghĩa với hắn không dám.
Nghe Hồ Diệc nói, Dương Lâm như bị sét đánh. Cái gì gọi là thân chủ? Thân chủ chẳng qua là Hồ Diệc nói giảm nói tránh, nói trắng ra... Tức là anh ấy vẫn luôn điều trị tâm lý ư?
" Anh có thể nói rõ hơn một chút được không?" Dương Lâm hỏi lại.
" Tôi chẳng qua là người được thuê để điều trị cho cậu Khương nhưng muốn gỡ rối thì phải tìm người buộc, bác sĩ Dương hằn là hiểu đạo lý này" Hồ Diệc nói thẳng. Hắn ta không muốn Khương Lục đi vào ngõ cục.
.....
Chiều 5h Khương Lục tan tầm, anh muốn nhanh chân đi đoán Dương Lâm cùng nhau tan làm.
Anh đã ngóng chờ tan làm cả buổi rồi.
Đúng lúc hắn đang đi xuống nhà xe thì nhận được điện thoại.
Nhìn thấy tên người gọi anh hơi dừng chân rồi như không có gì mà bắt máy.
" Alo, mẹ?" Khương Lục bắt máy.
" Khương Lục con chuyển nhà rồi à? Mẹ muốn đem ít đồ qua cho con mà thấy nhà khóa cửa" Diệp Hi bên kia nói, bà đến căn nhà mà con bà dọn ra ở trước đây thì không thấy ai. Bà còn đang đứng trước cửa căn nhà kia mà gọi điện thoại đây.
" Không cần đâu mẹ, mẹ cầm về đi, còn nữa từ nay đừng đến đó nữa, con chuyển rồi" Khương Lục mở cửa xe leo lên ghế lái ngồi chuẩn bị khởi động xe.
" Con chuyển đi đâu? Cho mẹ địa chỉ bây giờ mẹ manh đồ ăn sang" Diệp Hi vẫn cố chấp muốn mang đồ ăn sang cho Khương Lục. Thật ra bà muốn nhìn xem có phải con trai bà đang ở cùng ai không.
" Con đã nói không cần rồi, mẹ đừng nhọc công nữa" Khương Lục không vui nói.
Đối với Khương Lục, anh với mẹ của mình chỉ còn lại trên danh nghĩa. Có thể nhiều khúc mắt còn chưa hóa giải, cũng có thể tính đa nghi cùng sự nghi ngờ của Khương Lục không thể kéo gần tình cảm mẹ con được nữa.
Sự thật tám năm trước là gì vẫn còn đang là một ẩn số, ngày nào anh chưa biết được đáp án thì ngày đó, anh và mẹ của anh sẽ mãi mãi giữ mối quan hệ không nóng không lạnh kia.
Hoặc có thể khi biết được sự thật rồi Khương Lục không biết có thể tha thứ cho mẹ của mình không thì đó vẫn còn là một ẩn số.
Cúp máy, anh lái xe đến bệnh viện đón Dương Lâm tan làm.
.....
Dương Lâm vẫn còn canh cánh câu nói của Hồ Diệc cả một buổi chiều trừ lúc khám bệnh ra thì toàn nghĩ đông nghĩ tây.
Cần tìm người buộc ư? Hồ Diệc không nói rõ ràng chỉ nói một câu kia. Rõ ràng là Khương Lục không muốn mở lòng mình.
Cậu đã suy nghĩ muốn tìm cô bạn Lục Nhiên để hỏi xem năm đó khi mình rời đi rồi đã xảy ra chuyện gì. Nhưng chợt phát hiện mình không có phương thức liên hệ của cô.
Thành phố rộng lớn, nếu như không vô tình mà gặp được thì biết tìm nơi đâu đây?
Giống như cậu và Khương Lục vậy? Cậu không biết anh có từng đi tìm mình hay không? Nhưng cậu thì không dám. Nếu không vô tình gặp lại thì làm sao họ lại một lần nữa gắn lại với nhau đây?
Cậu muốn anh mở lòng nói cho cậu biết nhưng biết bắt đầu từ đâu đây?
Lúc ngồi lên xe rồi mà Dương Lâm vẫn còn suy nghĩ phải làm sao. Không đề ý Khương Lục bên kia đang nhìn mình.
" Suy nghĩ gì mà đâm chiêu thế?" Khương Lục hỏi.
" Anh, mình đi du lịch đi" Cậu bật thốt. Có lẽ là vì nhớ lại chuyến du lịch năm xưa của cả hai nên cậu mới bật thốt ra như vậy.
Anh nghe cậu nói thì ngẩn ra rồi cười:" Em muốn đi thì hai ta cùng đi, em đi đâu thì anh đi đó, anh đi với em"
" Vậy em sẽ sắp xếp thời gian, anh cũng sắp xếp đi nhé, mình đi khoảng một tuần thôi" Cậu nhìn anh.
" Được, em muốn đi đâu?" Khương Lục khởi động xe vừa lái vừa hỏi.
" Thành phố G ở đó khung cảnh làng quê rất đẹp" Dương Lâm như hoài niệm mà nói.
" Em từng đến rồi à?" Anh hỏi rồi mới nhận ra, Dương Lâm hè năm nào cũng đi du lịch chắc đã đến rồi.
" Ừm, đi rồi, em muốn cùng anh đi qua nơi em từng đi" Cậu nói.
Hai người cứ thế chốt hạ đi du lịch.
.....
Cả hai về nhà, nhà của Khương Lục đối diện bây giờ coi như nhà trống luôn. Anh cứ qua nhà Dương Lâm mà ở suốt. Cũng không thèm để ý nhà mình.
Dương Lâm cũng không cản, ở đâu cũng là ở. Trong ý nghĩ của cậu rất đơn giản nơi nào miễn là có chỗ ăn chỗ ngủ là được, hơn nữa ở cạnh người mình yêu vậy là vui rồi.
Khương Lục tranh vị trí đứng bếp. Dường như câu nói vô tình của Dương Lâm đã giúp cho Khương tổng trở thành một đầu bếp.
Anh tuy hiện giờ chỉ biết sơ mấy món, nhưng cũng nói là đủ sài. Chỉ cần không phải món khác thì anh làm đều trơn tru cả.
Một bàn thức ăn, nói một bàn chứ thật ra chỉ một canh và hai món xào đơn giản cùng với cơm trắng.
" Lâm Lâm ăn cơm thôi" Khương Lục đeo tạp dề nói với ra phòng khách.
Dương Lâm đi vào phòng bếp thấy anh nấu dọn sẵn thì cười vui vẻ. Thật sự tính cậu rất lười. Có thể sâu trong tâm cậu đã lười rồi, nhưng vì không giàu có hay sang quý nên cậu mới cố học rồi lăn lộn ngoài xã hội.
" Anh cũng rửa tay rồi ăn cơm đi" Dương Lâm nói.
" Ừm"
Hai người trên bàn cơm vừa ăn vừa nói chuyện, Khương Lục kể chuyện đâu đó cho cậu nghe, kể về mấy dự án xây dựng nhà ở của anh, anh nói muốn xây cho cậu một ngôi nhà thật to đẹp.
Rồi bàn tới kế hoạch đi du lịch. Một bữa cơm cứ như vậy ăn xong trong tiếng trò chuyện vui vẻ của cả hai.
Họ như là người yêu lâu năm, dường như không hề có khoảng cách 8 năm chia tay không một chút liên lạc.
***