Mục lục
Truyện Cô Dâu Bị Chiếm Đoạt Mặc Diệu Dương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 507: CHÍNH THỨC PHẢN BỘI ANH

Người đàn ông có vết sẹo trên mặt kia, chau mày lại, trong miệng đầy lí do thoái thác hoang đường, dáng vẻ người tốt, gương mặt của người lương thiện.

“Cô nói xem, Lan mới là một gái hai mươi tuổi, vẫn còn là một trinh nữ…Cũng chưa từng biết mùi vị của đàn ông như nào, đã để cô ấy chết rồi…rất đáng tiếc, có phải không….khà khà…”

Người đàn ông có vết sẹo nói xong, toàn bộ mấy người phía sau đều cười lớn!

Lúc này, lại có mấy người đàn ông đi đến bên cạnh Lan không mảnh vải che thần, hạ lưu nắm lấy ngực của cô, năm ngón tay hung hăng bóp một cái.

“A…” Lan đau đến nhíu mày, nhưng tứ chi bất đắc dĩ không thể động đậy được.

“Súc sinh! Không được chạm vào cô ấy!” Ôn Lam giận giữ mắng một tiếng, hai tay cầm lấy dây thừng trên người mình.

“Không cho chạm vào cô ấy? Cô nói không chạm thì chúng tôi không chạm sao? Vì sao chứ?” Tên có sẹo vừa nói, con mắt nhíu lại nhắm vào ngay trên người Ôn Lam: “Người nào để cho chúng tôi chạm vào đây? Cô sao?”

Anh ta quay đầu, gọi mấy người anh em, lớn tiếng nói: “Hôm nay chúng ta thay đổi khẩu vị, thanh đạm ăn chán rồi, vậy thì đổi sang khẩu vị cao lãnh này thế nào?”

Vừa nói xong, những người đàn ông khác đều lộ ra biểu tình không thề chờ được.

Ôn Lam sao có thể cam tâm chịu nỗi nhục này.

Quát lớn một tiếng, đến gần người bên cạnh, hung hăng đá một cái. Mặc dù cô bị trói buộc trong một cái lưới, phạm vi hành động vô cùng nhỏ, nhưng mà người gần đó vẫn là bị cô làm bị thương.

Người đàn ông bị đá trụng bộ vị quan trọng trong đũng quần, lập tức đau khóc to lên như trẻ con. Phàn nàn nói: “Anh Đao…Anh Đao…con đàn bà này đá em.”

Người đàn ông mặc sẹo thấy thế, gầm lên một tiếng: “Đàn bà thúi, dám đá người của ta! Người tới, trói cô ta lại.”

Mấy người đàn ông nghe vậy, muốn bước lên nhưng đều bị Ôn Lam đá một cước bay ra: “Mặt sẹo, mày thả Lan ra, có chuyện gì nhằm vào tao này.”

“Nhằm vào cô? Cô đánh anh em của tôi? Tôi còn nhằm vào cô! Hôm nay sẽ cho cô nếm thử sự lợi hại của mặt sẹo này!” Mặt sẹo rõ ràng dầu muối không vào: “Nhìn cô cái con đàn bà hàng ngày đều ta đây như vậy, ông đây đã sớm không phục!”

Ôn Lam lạnh lùng nói: “Mấy người đối với tôi như vậy, không sợ Tang Nham biết sẽ trừng trị mấy người sao!”

Mặt sẹo và mấy người đàn ông khác cười ha hả: ” Cô cho cô vẫn còn là kim bài sát thủ như trước kia sao? Cô thất bại một lần, trong lòng đại ca Tang Nham, đã sớm xem như là đồ rác rưởi. Bây giờ, cô rơi vào tay chúng tôi, dù sao kết cục cũng chết, chẳng thà học theo Lan, cho anh em chúng tôi nếm chút vị…”

Ôn Lam nghe vậy, trong lòng giật mình!

Thì ra, Vân Lang nói không sai, mấy hôm nay mình vẫn luôn trong tình trạng bị đuổi giết, thì ra nguyên nhân là như vậy…

Tên mặt sẹo lấy súng ra, nhắm vào chân Ôn Lam

“Pằng – -” một tiếng, tiếng súng vang lên. Nhưng mà, người bị ngã xuống không phải là Ôn Lam mà là tên mặt sẹo đang cầm súng.

“A – -” chỉ nghe anh ta thảm thiết gọi lớn một tiếng, mu bàn tay cầm súng bị bắn thành một lổ thủng, máu tươi tuôn trào, thậm chí có thể nhìn thấy được xương cốt trắng bệch lộ ra ngoài không khí.

“Anh Đao…Anh Đao…”

Mấy tên lâu la thấy thế, sợ đến mức biến sắc, hùng hùng hổ hổ về phía nổ súng: “Mẹ nó! Tên tinh trùng lên não nào dám ám toán bọn tao, có bản lĩnh bước ra đây.”

Chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, cửa lớn bị người đá văng, Vân Lang đi đến. Lạnh giọng quát lớn: “Một đám chuột nhắt, người phụ nữ của tôi há có thể cho mấy người nhúng chàm? Đi chết hết cho tôi!”

Anh ta nói xong, cơ thể nhanh lẹ, mấy bước đã vọt đến bên cạnh Ôn Lam, ôm cả người cả lưới vào lòng. Cùng lúc đó, tay cầm súng chĩa về phía mấy người đàn ông bay nhảy kia, pằng pắng, một phát một người.

Nhất thời, tiếng kêu gào này đều im lặng! Những tên tạp chủng vừa rồi còn ác độc, bây giờ đã ngã xuống đất toàn bộ.

“Em sao rồi?” Lúc này Vân Lang mới quay đầu, ôn nhu nhìn người phụ nữ trước mắt, cũng gỡ tấm lưới trên người cô ra.

Ôn Lam mở to hai mắt, nhìn chằm chằm anh mười mấy giây: “Anh… Sao anh lại đến đây?”

Vân Lang mỉm cười: “Lúc này không phải lúc nói chuyện!”

“Ừ.” Ôn Lam nhíu mày gật đầu, sau đó cởi áo khoác của mình, đến bên cạnh Lan, che lại cơ thể cô ấy, cũng tháo hết dây trói trên người cô ấy.

“Lan.” Ôn Lam cúi đầu, nhìn người bạn thân thiết bị tra tấn thành thế này, nước mắt thiếu chút nữa rơi xuống. Cô đã không còn nhớ rõ, cô đã từng chảy nước mắt lúc nào.

Lan đã hấp hối rồi, ngay cả nói cũng nói không nên lời.

“Lan…” Ôn Lam lã chã chực khóc.

Vân Lang nhíu mày, đau lòng vỗ xuống vai của cô, nói: “Chúng ta ra khỏi nơi này trước.” Dứt lời, anh quay đầu, mắt nhìn những người nằm la liệt trên đất, đang còn hừ hừ xì xì nói: “Những người này xử trí như thế nào? Giao cho em!”

Ôn Lam nghe vậy, trên mặt bỗng nhiên lộ ra sấm chớt đùng đoàng. Cô hít sâu một hơi, lấy súng ngắn từ trong tay Vân Lang, bước nhanh về phía tên mặt sẹo.

Lúc này tên mặt sẹo hoàn toàn không có dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo như vừa rồi nữa, chật vật nằm trên đất liên tục cầu xin tha thứ: “Cô Ôn, chuyện này không liên quan đến chúng tôi, chúng tôi đều là phụng mệnh làm việc!”

Ôn Lam cười lạnh: “Phụng mệnh làm việc? Anh phụng mệnh hình như là chỉ có giết chúng tôi, nhưng anh lại đối với một người nhất định phải chết cũng không bỏ qua, tùy ý khi nhục! Mặt sẹo, vì Lan, tôi không giữ anh lại được!”

“Không không… Không được giết tôi… Không… A!”

“Pằng! Pằng!”

Tiếng súng vang lên, sau khi tên mặt sẹo kêu vài tiếng, hoàn toàn ngậm miệng lên, hai con mắt trợn tròn xoe. Giải quyết tên mặt sẹo xong, mặt Ôn Lam không chút biểu cảm đi đến trước mặt những người đàn ông khác, không đếm xỉa đến sự cầu xin tha thứ của bọn họ, cười lạnh đưa súng lên, một phát giải quyết một người!

Mà người cuối cùng, cô lưu lại một người sống, nhưng dù là thế, vẫn bắn xuyên qua tĩnh mạch trên tứ chi anh ta, cho dù là không chết, nửa đời sau cũng chỉ có thể ngồi trên xe lăn.

Trong mắt của cô, chứa đựng một loại khát máu của ác ma, lạnh lùng nói: “Để lại mạng sống cho anh, chỉ là muốn anh chuyển lời cho Tang Nham, bây giờ tôi chính thức phản bội anh ta.!”

Vân Lang đứng ở phía xa, nhìn Ôn Lam như thế.

Nói thật, từ nhỏ vẫn luôn ở trong nhà, dạng tiểu thư khuê các, danh môn danh viện gì chưa từng thấy. Nhưng những người phụ nữ đó chỉ biết nũng nịu khoe khoang già mồm cãi láo, õng ẹo làm dáng. Mà Ôn Lam là một người phụ nữ khác biệt từ trong cốt cách, rõ ràng băng cơ ngọc cốt lại mang đến một cảm giác ngạo nghễ quật cười làm người ta sửng sốt!

Vân Lang cõng Lan cùng với Ôn Lam ra khỏi nhà xưởng bỏ hoang. .

Xe trên mặt đất lầy lội đi về phía trước.

“Trước đến bệnh viện, trị liệu cho Lan trước.” Ôn Lam và Lan ngồi đằng sau, cô căng thẳng nói.

Xe lái khoảng chừng mười mấy phút.

Lan đột nhiên bắt đầu thổ huyết, cả người xuất hiện một loại cảm giác tan ra.

“Lan, Lan…” Ôn Lam hét lớn.

Vân Lang không thể không dừng xe, đi vào đằng sau kiểm tra tình huống Lan. Cuối cùng, đưa ra kết luận là – –

“Ôn Lam, Lan… Không ổn rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK