" Phu nhân…người thật sự đã về…! "
Mặc Linh Linh chạy tới ôm nhào cô thật chặt, đổ lệ ướt đẫm vai áo phẳng phiu. Mấy tháng qua thiếu bóng phu nhân, căn nhà vốn ấm áp cũng dần trở nên lạnh lẽo.
Gương mặt thờ ơ của Chi Sơ mỗi lần gào lên tên cô trong tuyệt vọng mặc sức ngăn cản từ trợ lý Diệp anh hoàn toàn rơi vào trạng thái tồi tệ gò bó mình vào xúc cảm hối hận dày vò.
Lệ Đào cảm động vuốt ve sống lưng an ủi, miệng cười mỉm an nhiên tự tại.
" Em vất vả rồi, Linh Linh. "
Cô nhóc khóc thút thít dúi đầu vào lòng cô như muốn được vỗ về ôm ấp.
" Người khiến em lo lắm đó…thiếu gia chết đi sống lại đòi gặp lại phu nhân cho bằng được…thật tốt khi thấy phu nhân trở về! "
Tới khi nghe được sự nhớ nhung của anh mãnh liệt tới vậy cô câm nín ghì chặt đôi môi cố gượng cười.
" Tôi chỉ có thể ở lại đây trong hai tháng nữa thôi… "
" Ý người là sao vậy!! "
" Tôi và anh ấy đã thỏa thuận sau hai tháng này sẽ ly hôn…chấm dứt cuộc hôn nhân vô nghĩa này càng sớm càng tốt. "
Mặc Linh Linh hết sức bất ngờ, tay vừa đặt trong lòng cô cũng hoảng hốt bật dậy.
" Không phải hai người đã có tình cảm rồi sao!!? "
" Hà cớ gì phu nhân lại nhất quyết một lòng muốn ly hôn tới vậy? Thiếu gia luôn đối xử tốt với người, luôn mong nhớ người, vẫn luôn… yêu người… "
Cô dịu dàng chạm tới bờ vai mỏng manh cười lạnh.
" Em không thể hiểu được đâu… "
" Không! Dù phu nhân có quyết định ra sao đi nữa, em tuyệt đối sẽ không bỏ rơi người!! "
Cô trầm ngâm yên lặng, bàn tay sõng soài xuống nền đất. Tâm tư hỗn độn khó nói thành lời.
" Em ra ngoài trước đi, tôi muốn được ở một mình… "
" Dạ…phu nhân nghỉ ngơi… "
Mở cánh cửa bị bàn tay khác thâu tóm kéo mạnh vào góc tường khiến cô hoảng hồn. truyện ngôn tình
Ngẩng mặt cao đầu nhận ra trợ lý Diệp im re không nói lời nào chỉ đứng chèn ép nhìn cô thật kĩ.
" Anh làm gì vậy!! "
" Đêm qua cô thức trắng vì nghe tin Lệ Đào sẽ trở về đúng không? Sao cô ngốc vậy. "
" Liên quan gì tới anh chứ?? Tránh ra! "
" Nghỉ ngơi đi, làm việc quá sức cô lăn ra đây tôi lại bị thiếu gia oán trách! "
" Không cần! "
Anh bực dọc kéo cô lại khi đang có ý muốn trốn chạy, chiều cao hơn cô cả một cái đầu cố cúi thấp giáo huấn cô một trận.
" Sao cô cứng đầu quá vậy!! "
" Lúc nào cũng vậy! Sao anh cứ phải chen vào cuộc sống của tôi làm mọi thứ đảo lộn lên hết cả, thậm chí anh và tôi còn chẳng quen biết- "
" Ai nói em và tôi không quen biết!? "
Linh Linh sững lại nghi hoặc nhìn anh.
" Diệp Nhân Trì…anh nói vậy là có ý gì? "
" Không có gì… "
Anh ý thức được bản thân đã buột miệng sơ suất liền nhanh chóng tẩu thoát bỏ chạy không dám ngoái lại nhìn.
Bỏ ra rất nhiều thời gian để tìm gặp mối tình đầu, anh cứ ngỡ mọi sự cố gắng đều công cốc cho tới khi bất ngờ gặp lại cô đang làm việc tại đây.
Ngỡ ngàng đến khó tin, dùng mọi cách để gây sự chú ý muốn khơi gợi cô nhớ ra mọi chuyện nhưng lại quá gian nan.
" Mặc Linh Linh, em thật ngốc… "
Diệp Nhân Trì tựa mình vào bờ tường đằng xa tâm trạng lún dần, gương mặt vô cảm với ánh nhìn xa xăm. Nỗi lòng khó giãi bày sợ rằng cô cứ vậy mà bước ra khỏi cuộc đời anh chạy theo tiếng gọi của tình yêu mới.
Lúc đó có lẽ…anh sẽ suy sụp tinh thần đến chết mất…
Mặc Linh Linh chạy tới ôm nhào cô thật chặt, đổ lệ ướt đẫm vai áo phẳng phiu. Mấy tháng qua thiếu bóng phu nhân, căn nhà vốn ấm áp cũng dần trở nên lạnh lẽo.
Gương mặt thờ ơ của Chi Sơ mỗi lần gào lên tên cô trong tuyệt vọng mặc sức ngăn cản từ trợ lý Diệp anh hoàn toàn rơi vào trạng thái tồi tệ gò bó mình vào xúc cảm hối hận dày vò.
Lệ Đào cảm động vuốt ve sống lưng an ủi, miệng cười mỉm an nhiên tự tại.
" Em vất vả rồi, Linh Linh. "
Cô nhóc khóc thút thít dúi đầu vào lòng cô như muốn được vỗ về ôm ấp.
" Người khiến em lo lắm đó…thiếu gia chết đi sống lại đòi gặp lại phu nhân cho bằng được…thật tốt khi thấy phu nhân trở về! "
Tới khi nghe được sự nhớ nhung của anh mãnh liệt tới vậy cô câm nín ghì chặt đôi môi cố gượng cười.
" Tôi chỉ có thể ở lại đây trong hai tháng nữa thôi… "
" Ý người là sao vậy!! "
" Tôi và anh ấy đã thỏa thuận sau hai tháng này sẽ ly hôn…chấm dứt cuộc hôn nhân vô nghĩa này càng sớm càng tốt. "
Mặc Linh Linh hết sức bất ngờ, tay vừa đặt trong lòng cô cũng hoảng hốt bật dậy.
" Không phải hai người đã có tình cảm rồi sao!!? "
" Hà cớ gì phu nhân lại nhất quyết một lòng muốn ly hôn tới vậy? Thiếu gia luôn đối xử tốt với người, luôn mong nhớ người, vẫn luôn… yêu người… "
Cô dịu dàng chạm tới bờ vai mỏng manh cười lạnh.
" Em không thể hiểu được đâu… "
" Không! Dù phu nhân có quyết định ra sao đi nữa, em tuyệt đối sẽ không bỏ rơi người!! "
Cô trầm ngâm yên lặng, bàn tay sõng soài xuống nền đất. Tâm tư hỗn độn khó nói thành lời.
" Em ra ngoài trước đi, tôi muốn được ở một mình… "
" Dạ…phu nhân nghỉ ngơi… "
Mở cánh cửa bị bàn tay khác thâu tóm kéo mạnh vào góc tường khiến cô hoảng hồn. truyện ngôn tình
Ngẩng mặt cao đầu nhận ra trợ lý Diệp im re không nói lời nào chỉ đứng chèn ép nhìn cô thật kĩ.
" Anh làm gì vậy!! "
" Đêm qua cô thức trắng vì nghe tin Lệ Đào sẽ trở về đúng không? Sao cô ngốc vậy. "
" Liên quan gì tới anh chứ?? Tránh ra! "
" Nghỉ ngơi đi, làm việc quá sức cô lăn ra đây tôi lại bị thiếu gia oán trách! "
" Không cần! "
Anh bực dọc kéo cô lại khi đang có ý muốn trốn chạy, chiều cao hơn cô cả một cái đầu cố cúi thấp giáo huấn cô một trận.
" Sao cô cứng đầu quá vậy!! "
" Lúc nào cũng vậy! Sao anh cứ phải chen vào cuộc sống của tôi làm mọi thứ đảo lộn lên hết cả, thậm chí anh và tôi còn chẳng quen biết- "
" Ai nói em và tôi không quen biết!? "
Linh Linh sững lại nghi hoặc nhìn anh.
" Diệp Nhân Trì…anh nói vậy là có ý gì? "
" Không có gì… "
Anh ý thức được bản thân đã buột miệng sơ suất liền nhanh chóng tẩu thoát bỏ chạy không dám ngoái lại nhìn.
Bỏ ra rất nhiều thời gian để tìm gặp mối tình đầu, anh cứ ngỡ mọi sự cố gắng đều công cốc cho tới khi bất ngờ gặp lại cô đang làm việc tại đây.
Ngỡ ngàng đến khó tin, dùng mọi cách để gây sự chú ý muốn khơi gợi cô nhớ ra mọi chuyện nhưng lại quá gian nan.
" Mặc Linh Linh, em thật ngốc… "
Diệp Nhân Trì tựa mình vào bờ tường đằng xa tâm trạng lún dần, gương mặt vô cảm với ánh nhìn xa xăm. Nỗi lòng khó giãi bày sợ rằng cô cứ vậy mà bước ra khỏi cuộc đời anh chạy theo tiếng gọi của tình yêu mới.
Lúc đó có lẽ…anh sẽ suy sụp tinh thần đến chết mất…