• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Nhạc Thần dừng lại cái suy nghĩ hoang đường ban nãy đi, song lại bị câu hỏi của hắn làm cho khó hiểu, y cau mày."?". Sau lại nói thêm một câu như đánh gãy ảo tưởng của tên nào đó. "Không phải cậu nhờ tôi giúp à?".

"...". Cố Mộng Diệp bị làm cho cứng họng, hắn mở trợn mắt nhìn tên chậm hiểu kia một cái, trong lòng gào thét vô số lần, cuối cùng mới gần như bật ra được một câu nói gần như là nghiến răng mà nói. "Tôi bảo nhờ anh giúp là anh giúp?".

Thẩm Nhạc Thần đang tuốt súng cho người nào đó, nghe vậy liền dừng lại động tác, còn có ý định buông tay. "Vậy thì cậu tự xử lý?".

"...". Cố Mộng Diệp mất đi khoái cảm liền phản xạ theo tự nhiên mà nắm lấy tay y lại, bắt y tuốt tiếp cho mình, Thẩm Nhạc Thần cũng bị hành động này làm cho đứng hình, y khẽ cười mỉm, nhưng người nào đó vì quá xấu hổ mà cúi đầu nên không nhìn thấy.

Cho dù trong lòng khó chịu muốn chết, lại chẳng dám nói ra nửa câu nào, mà không suy nghĩ kĩ được, mãi một lúc lâu não của hắn mới chạy được chữ, lại nói tiếp. "Dù... dù sao thì việc này cũng liên quan đến riêng tư, nếu có người giúp mình giải quyết hẳn là người đó cũng... cũng...".

"Nhớ lại trong hợp đồng ghi gì không?". Thẩm Nhạc Thần cảm thấy trêu người này rất thú vị, vì thế y vừa tuốt cho hắn lại vừa lạnh giọng nói.

"Nó ghi cái gì?". Tên nào đó bị cơn khoái cảm làm đầu óc có chút không tỉnh táo, mê muội nhắm mắt hưởng thụ cảm giác sung sướng này.

"Điều số hai mươi mốt không được nảy sinh tình cảm với cấp trên và nhân viên". Thẩm Nhạc Thần thấy người nào đó đang chìm trong khoái cảm, sắp đạt đến cao trào tới nơi rồi liền hắt một gáo nước lạnh cho hắn.

Cố Mộng Diệp còn tưởng chuyện gì lớn, hắn thản nhiên nói lại. "Nhưng không nói sếp không thể nảy sinh tình cảm với cấp dưới mà". Hứ, cái hôm mà y lấy hợp đồng ra cho hắn coi lại, hắn đã nằm nghiên cứu nó hết một đêm để tìm ra lổ hỏng đó!

"Đương nhiên không có bởi vì sẽ chẳng bao giờ xảy ra chuyện đó". Thẩm Nhạc Thần lạnh nhạt nói, lại cảm thấy người nào đó không nghe lời còn muốn cái lại liền ác độc mà chặn lại phần đầu của cậu em, không cho hắn bắn ra.

"Vậy nếu tôi lên làm chức cao hơn anh thì anh trở thành cấp dưới của tôi rồi lúc đó tôi có thể thích anh rồi?". Cố Mộng Diệp không bắn được có chút khó chịu, vội nắm tay người nọ muốn đẩy ra nhưng không được, vì lực tay y quá lớn mà tay hắn thì bị mảnh thủy tinh đâm đến chảy máu, ngay cả dùng lực nắm lại cũng chẳng có, vì thế chỉ có thể chịu sự tra tấn của y.

Thẩm Nhạc Thần một tay bịt lại đầu trên, một tay thì siêng năng tuốt cho cậu em của hắn căng chướng lên."?". Thẩm Nhạc Thần nghe thấy câu nói của hắn thì khẽ cười mỉm, nghĩ người này có phải là bị nuông chiều đến ngu muội rồi không. "CEO còn chưa đủ lớn nhất à?".

"Chưa! Anh chỉ là một BOM, cái tôi muốn là trở thành BOD!". Cố Mộng Diệp chịu hết nổi rồi vì thế mà muốn lùi ra, nhưng lại bị Thẩm Nhạc Thần nhanh hơn một bước, y lợi dụng chân dài của mình mà kẹp phần eo của Cố Mộng Diệp lại không cho hắn đường lui, mà hắn thì sắp bị ép đến điên rồi, nước mắt cũng dàn dụa ra ngoài luôn. "Hức... đừng giữ nữa mà, nhịn không nổi đâu, ưm... dừng lại đi mà~".

"...". Thẩm Nhạc Thần bị lời nói của Cố Mộng Diệp làm cho câm nín, y bật cười với giọng đầy vẻ quyến rũ, cả giọng nói cũng đầy vẻ nuông chiều. "Được, tôi nói không lại cậu". Không làm khó hắn nữa y bèn để hắn phóng ra ngoài. "Có chí muốn tranh giành chức vị với ông nội cũng là một ước mơ cao cả đáng để tuyên dương".

Cố Mộng Diệp vừa giải tỏa ra cũng bị hành cho mệt nhữ cả người, sụi lơ nằm vào lòng Thẩm Nhạc Thần thở lấy hơi, dù cho giờ không có chút sức lực nào hắn cũng muốn làm chút gì đó để trả thù, vì thế không nghĩ nhiều liền há miệng ra cắn mạnh vào bờ vai rộng của người nào đó.

Thẩm Nhạc Thần đột nhiên bị cắn khẽ rên một tiếng 'ư', nhưng lần cắn xuống này cũng không có lực mấy, người nào đó cũng rất nhanh đã thả ra bất tỉnh nằm vào lòng y.


Chuẩn bị ổn thỏa mọi thứ, y liền ẫm người nào đó lên vội vàng đưa Cố Mộng Diệp vào bệnh viện khâu lại vết thương, tuy nhiên y đã quá xem thường mức độ sợ hãi cùng với mức độ nhạy bén của người nào đó.


Cố Mộng Diệp đang nằm trên vai của Thẩm Nhạc Thần, ngay giây phút y chỉ vừa bước vào cửa bệnh viện thôi, mùi thuốc khử trùng còn chưa kịp bay đến đi vào khoang mũi hai người thì người đang yên vị trên người y lại như bị giật điện mà thức dậy, nháo một trận khóc lóc không muốn vào bệnh viện.


Người xung quanh đang đợi số cũng bị trận ầm ĩ của Cố Mộng Diệp làm cho giật mình, Thẩm Nhạc Thần quả thật rất bất lực với mức độ sợ bệnh viện này của hắn.


Mãi đến khi y tá đến tiêm cho hắn một liều an thần, lúc này Cố Mộng Diệp mới chịu ngoan ngoãn nằm yên mà được đưa vào phòng điều trị khâu vết thương.


Cố Mộng Diệp lần nữa tỉnh lại đã thấy Thẩm Nhạc Thần đang ngồi kế bên giường hắn, trên tay là máy tính xách tay bên trong màn hình là chi chít chữ trong đó.


Thấy người nào đó đã tỉnh, y liền tắt máy tính quay sang hỏi chuyện đã xảy ra ngày hôm nay, Cố Mộng Diệp cũng thành thành thật thật mà kể lại cho y nghe.


Thẩm Nhạc Thần nghe được toàn bộ câu chuyện đáy lòng có chút lạnh lẽo, chỉ để lại một câu cho Cố Mộng Diệp rồi đứng lên rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK