Người đàn ông này vừa nhìn là biết bất phàm, không cần đề cập tới khuôn mặt tuấn mỹ kia, khí chất trác tuyệt của hắn đã đủ để người ta không xem nhẹ. Dáng người hắn cực cao, chỉ sợ ngoài mét chín. Hắn càng bước lại gần càng làm người ta cảm nhận được khí thế sắc bén bức người.
“Hoan Hoan, cậu biết người này sao?” Phó Viện chỉ cảm thấy trái tim mình điên cuồng nhảy lên, miệng khô lưỡi khô đụng vào Ninh Vân Hoan.
Lúc này cô không chú ý tới hơi sức của mình, lập tức đụng mạnh vào hông Ninh Vân Hoan, nhất thời làm Ninh Vân Hoan đau, theo bản năng liền kinh hô một tiếng. Cũng phải cảm tạ cú va chạm này của Phó Viện mà lập tức đem Ninh Vân Hoan bừng tỉnh lại.
“Không biết.” Ninh Vân Hoan suýt nữa đứng lên hét, vừa thấy người đàn ông này là cô muốn tìm chỗ trốn. Đời trước khi cô kìm nén bản tính của mình, giả trang thuần khiến lương thiện, thậm chí vì thay đổi kết cục, một lòng chờ Ninh mẹ xem xét đối tượng để gần gũi cả đời, nhưng cô không dự đoán được cuối cùng giả trang hai mươi năm lại vẫn rơi vào kết cục bi thảm như vậy.
Nguyên bản là nữ chính thiện lương thuần khiết đầu tiên vô ý có quan hệ với Ninh Vân Thành, sau khi Ninh Vân Thành hưởng qua tư vị cô ta liền tiếp tục quay lại thành lãng tử như lúc đầu, tuy nữ chính dung mạo không tốt lắm, nhưng cô ta có bàn tay vàng của tác giả, ban cho bề ngoài không đẹp nhưng lại có dáng người câu mạng, chỉ cần ai có quan hệ cùng cô ta đều không thể quên được tư vị của thân thể hoàn mỹ ấy!
Lúc trước Ninh Vân Hoan chỉ xem qua một quyển sắc tình, mà nữ chính tuy chỉ có một nhưng nam nhân vĩ đại là ùn ùn, đủ loại mỹ nam đều vì nữ chính mà sống, cả đời trước Ninh Vân Hoan đã được chứng kiến kết quả này.
Chỉ có một người khác biệt, chính là người đàn ông trước mắt này!
Người khác không biết hắn là ai, thậm chí nhiều người không xứng biết tên của hắn, nhưng Ninh Vân Hoan lại biết, nhưng nếu có lựa chọn, cô tình nguyện không biết người này là ai!
Lan Lăng Yến, đứa con thứ chín của Lan gia, cũng là người cầm quyền duy nhất ở Lan thị, sở dĩ nói là duy nhất, đó là bởi vì những người thừa kế khác đều đã bị hắn thu thập sạch sẽ. Lan gia nguyên bản là ** thế gia, thế lực không biết lớn như thế nào, nhưng đời trước, khi Ninh Vân Hoan bị làm hại bởi nguyên nhân này nên mới ma xui quỉ khiến biết được thế lực kia lớn tới mức cô không thể tưởng tượng nổi.
Mẹ hắn vốn xuất thân từ bộ tộc Lâm thị, tuy nói ở thủ đô khả năng bộ tộc Lâm thị không xuất hiện, nhưng Ninh Vân Hoan đoán hẳn là có chút thế lực trong quân đội, dù sao đời trước cô cũng bị một chiếc xe quân dụng bắt đi, chết cũng không ai cứu ra. Có thể làm như vậy, rốt cục Lâm gia có bao nhiêu năng lực, Ninh Vân Hoan cũng không biết.
Lúc trước Ninh Vân Hoan từng vô tình gặp cửu thiếu Lan gia này một lần, bất quá chỉ thấy một lúc, nhưng chỉ nhìn thoáng qua như vậy lại đủ để cô nhớ kĩ cho tới bây giờ, dáng người cùng khuôn mặt đó, gắt gao khắc trong lòng cô!
Đương nhiên, không phải vì ấn tượng đó mà cô mê người đàn ông có phong thái trác tuyệt này, mà bởi vì cô đang rất sợ. Ninh Vân Hoan được xem như gián tiếp chết trên tay người đàn ông này, hơn nữa kiểu chết này không phải thống khoái gì, mà có thể nói là sống không bằng chết!
Không biết như thế nào, lúc trước trong truyện sắc tình kia, Lan Lăng Yến không hề xuất hiện nhưng luôn xuất hiện ở đời trước, hơn nữa cũng không quỳ gối dưới chân nữ chính, cho dù nữ chính người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở, làm bao người thuộc tầng lớp thượng lưu mê luyến. Vậy mà nữ chính lại điên cuồng yêu thích Lan Lăng Yến, cuối cùng thậm chí vì muốn hắn chú ý mà làm ra những chuyện khiến Ninh Vân Hoan oán hận không thôi.
Lan gia có một sở nghiên cứu, nghe nói do chính vị cửu thiếu này đầu tư xây dựng, có thể mở được cả một sở nghiên cứu, chi phí tài chính tự nhiên không hề nhỏ.Diễn.đàn.Lê.Quý.Đôn. Mà vị cửu thiếu này thủ đoạn ngoan độc, đối tượng nghiên cứu đương nhiên không phải chuột bạch bình thường, cụ thể thì Ninh Vân Hoan cũng không biết, nhưng đời trước cô cuối cùng là vì nữ chính muốn lấy lòng vị cửu thiếu, muốn lọt vào mắt xanh của hắn, mà quyến rũ Ninh Vân Thành, khiến hắn đem người em gái ruột thịt hết giá trị lợi dụng này tới sở nghiên cứu kia.
Ninh Vân Hoan sống ở hai đời, ý chí tất nhiên không kém so với người bình thường, cũng vì vậy, cô phải nếm không ít đau khổ, giờ thấy Lan Lăng Yến, đáy lòng sinh ra sợ hãi nhất thời đều hiện lên khuôn mặt, sắc mặt xanh mét, theo bản năng rơi mồ hôi lạnh trốn đi.
“Hoan Hoan, cậu biết anh ta sao? Có biết anh ta là ai không?” Phó Viện lúc này không chú ý tới sắc mặt khó coi của Ninh Vân Hoan, mặt ửng đỏ nhìn chằm chằm bóng dáng đang tới kia, trong mắt lộ ra sắc xuân nhộn nhạo.
“Tớ không biết.” phản ứng đầu tiên của Ninh Vân Hoan là tìm chỗ trốn, chỉ là quầy của cửa hàng bán trang sức khó có chỗ giấu người, thế này cô mới phản ứng lại, chạy nhanh ra ngoài.
Nếu nói bởi vì đời trước, bây giờ cô đối với Ninh Vân Thành là hận thì đối với Lan Lăng Yến chính là sợ hãi.
Chỉ là người nọ thân hình cao lớn, chân cũng dài, khoảng cách cửa hàng này với cửa trong tâm thương mại cũng không xa, hắn mới bước vài bước đã tới quầy chuyên doanh ngoại. Ninh Vân Hoan sợ run cả người, trong lúc hoảng sợ cực độ liền muốn chạy ra cửa trước.
Lan Lăng Yến tới gần, lẳng lặng đứng ngoài cửa, đôi mắt sắc bén như chim ưng được giấu sau chiếc kính mắt, thản nhiên nhìn chăm chăm thần sắc kích động của Ninh Vân Hoan, khoé miệng nhẹ nhàng gợi lên một tia cười nhỏ.
Như trò chơi mèo vờn chuột, trên mặt hắn lộ ra thần sắc nghiền ngẫm cùng chút châm chọc.
Trong trí nhớ hắn thực sự không biết cô gái này, nhưng cô lại sợ hắn! Loại cảm giác này không bình thường chút nào, nếu là chuyện hắn nắm trong tay. không biết Lan Lăng Yến cũng không sợ, bởi vì hắn có thể an bài đâu vào đấy, nếu là vượt ra tầm tay hắn, sẽ từ không biết mà trở nên không tồn tại!
Không thể không nằm trong tay hắn, nếu không sẽ bị huỷ diệt!
Cúi đầu, Lan Lăng Yến hạ mắt xuống, chặn hơn phân nửa mắt kính, cũng che lại cặp mắt thon dài đang xếch lên nghiệm nghị hàn ý.
Nhàn nhạt đứng ở ngoài cửa hàng trang sức, giống như một thợ săn, bắt đầu chờ con mồi chui đầu vô lưới.
Ninh Vân Hoan tông cửa xông xa, quá mức bối rối, cô thấy Lan Lăng Yến đứng ngoài cửa liền khủng hoảng, theo bản năng chạy ra ngoài, không ngờ đã sớm bị thợ săn chặn đầu trước.
“Hoan Hoan, cậu biết người này sao?” Phó Viện chỉ cảm thấy trái tim mình điên cuồng nhảy lên, miệng khô lưỡi khô đụng vào Ninh Vân Hoan.
Lúc này cô không chú ý tới hơi sức của mình, lập tức đụng mạnh vào hông Ninh Vân Hoan, nhất thời làm Ninh Vân Hoan đau, theo bản năng liền kinh hô một tiếng. Cũng phải cảm tạ cú va chạm này của Phó Viện mà lập tức đem Ninh Vân Hoan bừng tỉnh lại.
“Không biết.” Ninh Vân Hoan suýt nữa đứng lên hét, vừa thấy người đàn ông này là cô muốn tìm chỗ trốn. Đời trước khi cô kìm nén bản tính của mình, giả trang thuần khiến lương thiện, thậm chí vì thay đổi kết cục, một lòng chờ Ninh mẹ xem xét đối tượng để gần gũi cả đời, nhưng cô không dự đoán được cuối cùng giả trang hai mươi năm lại vẫn rơi vào kết cục bi thảm như vậy.
Nguyên bản là nữ chính thiện lương thuần khiết đầu tiên vô ý có quan hệ với Ninh Vân Thành, sau khi Ninh Vân Thành hưởng qua tư vị cô ta liền tiếp tục quay lại thành lãng tử như lúc đầu, tuy nữ chính dung mạo không tốt lắm, nhưng cô ta có bàn tay vàng của tác giả, ban cho bề ngoài không đẹp nhưng lại có dáng người câu mạng, chỉ cần ai có quan hệ cùng cô ta đều không thể quên được tư vị của thân thể hoàn mỹ ấy!
Lúc trước Ninh Vân Hoan chỉ xem qua một quyển sắc tình, mà nữ chính tuy chỉ có một nhưng nam nhân vĩ đại là ùn ùn, đủ loại mỹ nam đều vì nữ chính mà sống, cả đời trước Ninh Vân Hoan đã được chứng kiến kết quả này.
Chỉ có một người khác biệt, chính là người đàn ông trước mắt này!
Người khác không biết hắn là ai, thậm chí nhiều người không xứng biết tên của hắn, nhưng Ninh Vân Hoan lại biết, nhưng nếu có lựa chọn, cô tình nguyện không biết người này là ai!
Lan Lăng Yến, đứa con thứ chín của Lan gia, cũng là người cầm quyền duy nhất ở Lan thị, sở dĩ nói là duy nhất, đó là bởi vì những người thừa kế khác đều đã bị hắn thu thập sạch sẽ. Lan gia nguyên bản là ** thế gia, thế lực không biết lớn như thế nào, nhưng đời trước, khi Ninh Vân Hoan bị làm hại bởi nguyên nhân này nên mới ma xui quỉ khiến biết được thế lực kia lớn tới mức cô không thể tưởng tượng nổi.
Mẹ hắn vốn xuất thân từ bộ tộc Lâm thị, tuy nói ở thủ đô khả năng bộ tộc Lâm thị không xuất hiện, nhưng Ninh Vân Hoan đoán hẳn là có chút thế lực trong quân đội, dù sao đời trước cô cũng bị một chiếc xe quân dụng bắt đi, chết cũng không ai cứu ra. Có thể làm như vậy, rốt cục Lâm gia có bao nhiêu năng lực, Ninh Vân Hoan cũng không biết.
Lúc trước Ninh Vân Hoan từng vô tình gặp cửu thiếu Lan gia này một lần, bất quá chỉ thấy một lúc, nhưng chỉ nhìn thoáng qua như vậy lại đủ để cô nhớ kĩ cho tới bây giờ, dáng người cùng khuôn mặt đó, gắt gao khắc trong lòng cô!
Đương nhiên, không phải vì ấn tượng đó mà cô mê người đàn ông có phong thái trác tuyệt này, mà bởi vì cô đang rất sợ. Ninh Vân Hoan được xem như gián tiếp chết trên tay người đàn ông này, hơn nữa kiểu chết này không phải thống khoái gì, mà có thể nói là sống không bằng chết!
Không biết như thế nào, lúc trước trong truyện sắc tình kia, Lan Lăng Yến không hề xuất hiện nhưng luôn xuất hiện ở đời trước, hơn nữa cũng không quỳ gối dưới chân nữ chính, cho dù nữ chính người gặp người yêu, hoa gặp hoa nở, làm bao người thuộc tầng lớp thượng lưu mê luyến. Vậy mà nữ chính lại điên cuồng yêu thích Lan Lăng Yến, cuối cùng thậm chí vì muốn hắn chú ý mà làm ra những chuyện khiến Ninh Vân Hoan oán hận không thôi.
Lan gia có một sở nghiên cứu, nghe nói do chính vị cửu thiếu này đầu tư xây dựng, có thể mở được cả một sở nghiên cứu, chi phí tài chính tự nhiên không hề nhỏ.Diễn.đàn.Lê.Quý.Đôn. Mà vị cửu thiếu này thủ đoạn ngoan độc, đối tượng nghiên cứu đương nhiên không phải chuột bạch bình thường, cụ thể thì Ninh Vân Hoan cũng không biết, nhưng đời trước cô cuối cùng là vì nữ chính muốn lấy lòng vị cửu thiếu, muốn lọt vào mắt xanh của hắn, mà quyến rũ Ninh Vân Thành, khiến hắn đem người em gái ruột thịt hết giá trị lợi dụng này tới sở nghiên cứu kia.
Ninh Vân Hoan sống ở hai đời, ý chí tất nhiên không kém so với người bình thường, cũng vì vậy, cô phải nếm không ít đau khổ, giờ thấy Lan Lăng Yến, đáy lòng sinh ra sợ hãi nhất thời đều hiện lên khuôn mặt, sắc mặt xanh mét, theo bản năng rơi mồ hôi lạnh trốn đi.
“Hoan Hoan, cậu biết anh ta sao? Có biết anh ta là ai không?” Phó Viện lúc này không chú ý tới sắc mặt khó coi của Ninh Vân Hoan, mặt ửng đỏ nhìn chằm chằm bóng dáng đang tới kia, trong mắt lộ ra sắc xuân nhộn nhạo.
“Tớ không biết.” phản ứng đầu tiên của Ninh Vân Hoan là tìm chỗ trốn, chỉ là quầy của cửa hàng bán trang sức khó có chỗ giấu người, thế này cô mới phản ứng lại, chạy nhanh ra ngoài.
Nếu nói bởi vì đời trước, bây giờ cô đối với Ninh Vân Thành là hận thì đối với Lan Lăng Yến chính là sợ hãi.
Chỉ là người nọ thân hình cao lớn, chân cũng dài, khoảng cách cửa hàng này với cửa trong tâm thương mại cũng không xa, hắn mới bước vài bước đã tới quầy chuyên doanh ngoại. Ninh Vân Hoan sợ run cả người, trong lúc hoảng sợ cực độ liền muốn chạy ra cửa trước.
Lan Lăng Yến tới gần, lẳng lặng đứng ngoài cửa, đôi mắt sắc bén như chim ưng được giấu sau chiếc kính mắt, thản nhiên nhìn chăm chăm thần sắc kích động của Ninh Vân Hoan, khoé miệng nhẹ nhàng gợi lên một tia cười nhỏ.
Như trò chơi mèo vờn chuột, trên mặt hắn lộ ra thần sắc nghiền ngẫm cùng chút châm chọc.
Trong trí nhớ hắn thực sự không biết cô gái này, nhưng cô lại sợ hắn! Loại cảm giác này không bình thường chút nào, nếu là chuyện hắn nắm trong tay. không biết Lan Lăng Yến cũng không sợ, bởi vì hắn có thể an bài đâu vào đấy, nếu là vượt ra tầm tay hắn, sẽ từ không biết mà trở nên không tồn tại!
Không thể không nằm trong tay hắn, nếu không sẽ bị huỷ diệt!
Cúi đầu, Lan Lăng Yến hạ mắt xuống, chặn hơn phân nửa mắt kính, cũng che lại cặp mắt thon dài đang xếch lên nghiệm nghị hàn ý.
Nhàn nhạt đứng ở ngoài cửa hàng trang sức, giống như một thợ săn, bắt đầu chờ con mồi chui đầu vô lưới.
Ninh Vân Hoan tông cửa xông xa, quá mức bối rối, cô thấy Lan Lăng Yến đứng ngoài cửa liền khủng hoảng, theo bản năng chạy ra ngoài, không ngờ đã sớm bị thợ săn chặn đầu trước.