• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đúng theo kế hoạch định trước cả nhà Vũ Huỳnh đã có mặt đầy đủ, họ hội ngộ với nhau tại một điểm ngay dưới chân cầu Thăng Long. Chưa yên tâm nên họ tiếp tục chuyển xe thêm lần nữa, sau đấy mới tức tốc bắt một chiếc taxi lên đường trở về lánh nạn tại quê nhà.

Cũng vào thời gian này tại căn biệt thự nằm sâu trong dãy hùng sơn, thuộc địa phận miền rừng hẻo lánh cô tịch tại tỉnh Hòa Bình, chánh thanh tra Đào Mạnh Hoành cũng đang có mặt ở đấy. Bên trong căn phòng khách sang trọng, hắn ta đứng ngồi không yên với vẻ cực kỳ sốt sắng, như đang chờ đợi ai đó, mà chắc cũng đã lâu lắm rồi. Cuối cùng có vẻ không thể chờ thêm nữa, hắn liền quay qua "sẵng giọng" hỏi lão già vẫn im lặng từ đầu đứng gần đó:

- Này lão Ưng! Lão báo với chủ tịch giúp tôi chưa đấy? Sao đợi cả nửa ngày trời mà vẫn không thấy chủ tịch là thế nào?

Nghe Mạnh Hoành hỏi những câu khó nghe như vậy thế nhưng lão già nọ vẫn trơ ra chả khác chi tượng đá. Lão chẳng nói chẳng rằng, còn khinh khỉnh quay mặt qua làm như chưa nghe thấy gì hết.

Tới lúc này thì Mạnh Hoành đã không còn nhẫn nhịn được nữa, ánh mắt hắn hằn học dòm tới lão già, hai hàm răng nghiến vào nhau kêu lên chèo chẹo như sắp vỡ cả quai hàm ra, miệng thốt ra toàn những lời cay độc:

- Lão Ưng.. Lão cũng chỉ là một con chó trung thành không hơn không kém, suốt ngày quẩn quanh dưới chân chủ tịch mà thôi. Hôm nay lại còn cậy vào thế chủ định ra oai ức hiếp người ta cơ đấy.

Chắc cũng từ rất lâu mà bao nhiêu uất ức dồn nén không có chỗ giải tỏa, tới nay đã căng đến quá độ mà bung hết ra rồi, cứ thế phải "quạc" ra cho bằng hết mới hả được cục tức ấy. Vẫn còn chưa hết bức xúc, chánh thanh tra Đào Mạnh Hoành đang định tiếp tục xỉa xói lão già kia thêm một tràng nữa thì bỗng từ nhà trong một lão già đầu bạc, tuổi chừng đã ngoài bảy mươi chậm rãi tiến ra. Tuy lão đã già vậy nhưng dáng vẻ vẫn oai phong lịch lãm lắm, giọng vừa mới cất lên đã sang sảng chả khác chuông đồng:

- Ồ.. thế ra là anh Chánh thanh tra mới quan lâm nơi này hả? Tôi lại cứ tưởng là nhân vật nào oai hùng thế? Mà anh Chánh chửi cũng hay thật đấy? Hay là anh cứ chửi thẳng vào mặt tôi đây này, lão Ưng lão ấy đâu có tội tình gì.. Có vẻ như đợi chờ đối với anh Chánh thực sự là khó khăn lắm nhỉ?

Vừa nghe thấy lão già nọ nói vậy thì bỗng Đào Mạnh Hoành tự đã không rét mà run, trên trán từ lúc nào mồ hôi hột đã rịn ra to bằng hạt đậu, môi hắn cũng vì thế cứ mấp máy run rẩy mãi mới có thể lắp bắp nói được nên lời:

- Dạ.. em chào thầy ạ. Em nào dám thế ạ..

- Ừ.. thế có chuyện gì mà anh Chánh lại phải thân chinh xuống tận cái xó xỉnh rừng hoang núi trọc này để gặp lão già như tôi thế này?

- Dạ.. dạ em xin lỗi thầy. Ấy chết.. sao thầy lại nói những câu khách sáo với em như thế? Em được như ngày hôm nay cũng đều nhờ công của thầy đấy ạ.

- Thôi được rồi.. Thế việc tôi giao cho anh thực hiện được tới đâu rồi.. Làm sao mà anh lại có thể bất cẩn để Cá lọt lưới dễ dàng thế?

- Dạ.. Thế hóa ra thầy đã biết hết rồi ạ?

- Hừ.. Thế anh lại nghĩ là lão già cổ hủ lạc hậu, ngày ngày trốn biệt xó rừng như tôi thì không nắm được thông tin đấy phỏng? Thôi.. Anh cứ quay về Hà Nội đi, mọi chuyện sau này cứ để tôi giải quyết, cần gì tôi sẽ cho người liên hệ với anh.

Mạnh Hoành biết rõ tính nết lão già mà hắn vẫn luôn một điều hai điều thầy này, một khi lão đã quyết thậm chí trời có sập cũng khó mà thay đổi được. Hôm nay chỉ vì bất cẩn mà thất thủ trong công việc, bị lão "hê" ra khỏi cuộc chơi thì cứ xác định cuộc sống sau này khốn khó muôn phần. Cho dù biết vậy thì cũng chẳng làm sao được nữa, chỉ đành ngậm đắng nuốt cay rút lui trong tủi nhục, hy vọng trong thời gian tới sẽ có cơ hội lập công chuộc tội vậy.

Thế nhưng Mạnh Hoành vừa bước ra đến cửa, bỗng hắn nhận được một cuộc gọi, liền khiến hắn như mở cờ trong bụng. Lập tức hắn mỉm cười đắc ý rồi quay gót trở lại phòng khách khi nãy:

- Dạ.. em báo cáo thầy! Em vừa nhận thông tin mới nhất về lộ trình của vợ chồng thằng nhà báo Huỳnh Chi thầy ạ.

- Ừ.. Vậy ra chỗ anh Chánh vẫn có nhiều thông tin hữu dụng đấy chứ. Thật không uổng công tôi đưa anh lên vị trí hiện giờ. Thôi được rồi.. thế anh Chánh nói ra tôi nghe xem nào.

- Vâng.. Buổi trưa nay do em bất cẩn nên để cho Vũ Huỳnh trốn thoát, em đoán thế nào hắn cũng trở về đưa vợ và mẹ trốn cùng, thế mà vẫn chậm hơn hắn một bước. May mà em đã cử người túa đi khắp nẻo, lại cho người móc nối với chúng ta bên trong bộ Giao Thông Vận Tải. Vừa rồi người của ta có báo về, cả nhà thằng Vũ Huỳnh đã lên xe taxi mang biển kiểm soát 30F-888.99, lộ trình hiện đang về Cao Bằng thưa thầy.

- Thông tin này có thực sự chính xác không anh Chánh? Nếu đúng là vậy thì anh cho người ngầm liên lạc với lái xe, bảo nó bật định vị lên rồi cứ thuận thế đưa "Dê" về núi an toàn cho tôi là được.

- Dạ thầy ơi.. Sao chúng ta không chặn bắt bọn nó ngay tại Thái Nguyên rồi khử luôn đi, còn phải đợi tới nơi để làm gì ạ?

Lão già vừa thấy chánh thanh tra Mạnh Hoành hỏi như vậy thì lập tức ngửa cổ lên trời bật cười khoái trá rồi thốt:

- Anh Chánh thanh tra hãy còn non và xanh quá đấy, khả năng là tôi lại phải nhìn nhận lại anh rồi. Ngay cả thằng nhà báo Vũ Huỳnh bạn thân của anh nó còn hiểu chuyện, nó sẵn sàng bỏ lại cả con trai cho anh chăm sóc hộ nó còn gì.

- Thưa thầy! Đúng là số bằng chứng ấy đang ở trong tay Vũ Huỳnh, mà chúng ta cũng đã bắt được cả con trai của hắn mang ra uy hiếp còn chưa được. Hay là cứ ra tay nhổ cỏ tận gốc đi, tránh việc đêm dài lắm mộng thầy ạ.

Vừa nghe Mạnh Hoành thốt ra những lời ấy, ngay lập tức lão già đầu bạc liền nheo mắt rồi lên giọng quát to như sấm:

- Không được! Mà sao anh ngu lâu dốt bền thế không biết?

Hừ.. Anh vẫn còn ấu trĩ quá đấy.. anh phải tập thói quen nhìn xa trộng rộng đi chứ, anh còn muốn tôi dạy khôn cho anh tới khi nào nữa đây. Nếu chỉ đơn giản là vậy thì tôi đâu cần xây dựng cả một mạng lưới chân rết lớn mạnh ngay từ địa phương cho đến Trung Ương làm cái gì. Mà lão Miện cục phó cục hình sự làm ăn như cái cục c** ấy, có mỗi thằng nhãi nhép vắt mũi chưa sạch cũng không xử lý xong, hỏng hết kế hoạch của tôi.

- Thôi được rồi.. giờ thì anh Chánh nghe tôi cắt cử công việc mới cho anh đây. Anh kết hợp cùng với lão Ưng rồi phân phó gọi cho bọn thằng Hiển Xồm Tú Móm, lệnh cho bọn chúng phải nhanh chóng lên đường tìm cho được số bằng chứng quan trọng ấy về đây cho tôi. Chiến dịch lần này nếu hoàn thành thì toàn bộ công trạng ấy sẽ được tính hết lên cho anh Chánh, mà anh cứ yên tâm lên đường tôi đã cử sẵn thằng Thông đợi trước để nghe anh sắp xếp cả rồi. Tôi cũng nói trước cho anh Chánh cùng các người đây này, việc tôi đã giao lần này tuyệt đối không được thất thủ. Bằng mọi giá phải thu hồi được số bằng chứng nơi chỗ thằng nhà báo cùng con nhỏ kia, có vậy thì mới ghép nối để giải được đoạn mã "Gen" bao năm tôi dày công nghiên cứu. Các đối tác bên Mỹ, bên Tàu cũng đã thúc ép tôi vài bữa nay rồi, số tiền họ bỏ ra mua công trình nghiên cứu ấy cũng đâu có phải là rác hay giấy lộn.

Cuối cùng lão quay qua phía lão già bên cạnh được gọi là lão Ưng gì đó nhấn mạnh:

- Lão Ưng.. Vụ này chắc ông lại phải nhúng tay vào thôi, mấy đứa nhãi ranh chúng nó hãy còn non nớt lắm.

Nghe lão già phân phó như vậy, thế nhưng lão Ưng cũng chỉ khẽ gật đầu xác nhận chứ tuyệt nhiên vẫn không nói nửa lời.

* * *

Lại nói về gia đình nhà báo Huỳnh Chi, nguyên một ngày đường mệt mỏi trốn chạy, vừa mới lên xe được một lúc đã liền ngủ mê mệt. Xe đang chạy êm, vừa qua khỏi địa phận của thành phố Thái Nguyên chuẩn bị vào tuyến đường cao tốc Thái Nguyên - Bắc Kạn. Cung đường này hiện giờ rất vắng, bỗng lái xe nhận được một cuộc điện thoại lạ liền vội vàng "xi nhan" rồi tấp xe vào một vệ đường. Đúng lúc ấy thì Vũ Huỳnh cũng vừa choàng tỉnh, anh nheo nheo dụi mắt rồi hỏi:

- Này bác tài.. hiện tại chúng ta đã đi đến đâu rồi? Mà sao đang chạy bác lại cho dừng xe lại thế?

- À.. thực xin lỗi anh chị. Em buồn ngủ quá.. đang định xuống lau qua cái mặt với ăn tạm cái kẹo cao su, tiện giải quyết nỗi buồn luôn một thể. Hiện giờ chúng ta đã qua khỏi địa phận thành phố Thái Nguyên rồi ạ, chuẩn bị vào cao tốc Bắc Kạn, từ đây mà chạy về Cao Bằng rồi xuôi xuống các tuyến huyện tuyến bản làng chỗ anh chị cũng cả đoạn đường dài lắm đấy.

Cậu tài xế vừa mở cửa đi khỏi thì bỗng Vũ Huỳnh cũng tự dưng đau bụng dữ dội mà buồn đi cầu quá: "Thôi chết.. có khi nào lúc tối ăn phải bát bún thiu không nhỉ?". Thế là anh nhăn nhó quay qua lay gọi vợ dậy:

- Em.. em ơi! Mau dậy anh bảo đây. Anh tự dưng đau bụng quá, anh chạy ù xuống cánh đồng dưới kia giải quyết cái đã, em nhớ để ý mẹ đấy nhé.

Thế rồi cũng chẳng kịp đợi chị Chi trả lời anh đã liền phi ngay xuống cánh đồng gần đó. Thật may cho Vũ huỳnh là đêm nay trời lại tối đen như mực, khỏi lo có kẻ nhìn thấy mà mất hết thể diện của một nhà báo. Vừa mới tuột được cái quần ngồi xuống giải quyết nỗi buồn, thì bỗng từ ngay phía sau bụi chuối anh liền nghe được toàn bộ cuộc trò chuyện của cậu tài xế nọ với một kẻ lạ phía bên kia đầu máy:

- Dạ.. Các anh bảo sao cơ ạ? Làm sao mà tôi có thể làm như vậy được chứ? Làm vậy là vi phạm pháp luật đấy.. tôi không thể làm theo những gì các anh nói được đâu..

Thế nhưng cũng không rõ là người lạ bên kia đầu máy nói cái gì, chỉ biết rằng sau đấy cậu tài xế nọ liền liên tục vâng dạ còn xác nhận hỏi lại:

- Thôi được rồi.. Tôi đồng ý, nhưng các người phải cam đoan đảm bảo giữ an toàn cho người nhà vợ con tôi đấy. Tôi cũng nói trước, tôi cũng không rõ địa điểm bọn họ nói là chỗ nào đâu, thôi thì tôi cứ bật định vị lên rồi đưa bọn họ về tới địa điểm gần chỗ làng đá "Khuổi Ky" mà bọn họ đã nói. Có gì thì các người tự xử lý tiếp, tôi sẽ không tham gia vào kế hoạch của các người, cũng như trực tiếp ra tay hãm hại mạng sống bọn họ đâu đấy.

Thật quá bất ngờ.. Vũ Huỳnh vừa nghe được tất cả những lời này từ miệng tên tài xế, cộng với bản thân có sự nhạy bén bao năm trong nghề đã khiến anh ngay lập tức nhận ra vấn đề nghiêm trọng. Anh sợ đến tái mặt, sợ hãi tới mức hết muốn giải quyết nỗi buồn luôn, liền vội vàng kéo quần lên rồi ba chân bốn cẳng chạy một mạch lại chỗ chiếc xe taxi khi nãy. Vừa tới nơi Vũ Huỳnh ngay lập tức liền mở cửa lái vào số rồ ga phóng thẳng trước sự ngỡ ngàng của vợ.

Chị Chi được một phen giật mình kinh sợ, chị hoảng hồn mắt chữ a mồm chữ ô liền vội vàng ngó qua hỏi chồng:

- Ơ này.. Anh, anh đang làm cái gì thế? Sao anh lại cướp xe của người ta? Làm như vậy là phạm pháp đấy, không khéo họ báo cơ quan chức năng thì chết.

- Mẹ kiếp!.. Cướp với chả kiếc cái gì.. Thằng cha taxi này cũng là người của Hải Phong em ạ. May thế cơ chứ.. hôm nay đúng là tổ tiên mách bảo, phúc đức đến bảy mươi đời. Chứ mà chậm chân một chút nữa, khéo đã làm cá trong lưới của bọn chúng mất rồi.

- Sao cơ? Anh bảo cái gì.. mà làm sao anh biết được điều đó?

- Ừ.. thì vừa rồi anh buồn đi vệ sinh, thế là liền phi xuống cánh đồng dưới kia định giải quyết. Nào ngờ vừa mới xuống tới chỗ đám ruộng có mấy bụi chuối hoang mọc um tùm ấy, đúng lúc lại nghe được có kẻ sai thằng tài xế ấy bật định vị để âm thầm bắt mình tại quê nhà em ạ. Thật đúng là phúc tổ bảy mươi đời nhà mình.. đã vô tình phát giác ra được như vậy. Đã thế thì chỉ có nước cướp xe mà chạy, chứ chẳng nhẽ đợi bọn nó đến úp mình vào giọ rồi ướp mắm mình hay sao.

- Ui!.. thế cơ ạ? Thế này thì nguy hiểm quá. Anh ơi.. bọn họ đã biết được lộ trình di chuyển của chúng ta, vậy thì về quê chẳng phải đã tự chui đầu vào dọ ấy ạ.

- Không sao.. cho dù bọn chúng có biết là vợ chồng mình trốn về Cao Bằng lánh nạn thật, nhưng quê mình rộng lớn bao la như vậy, thử xem cả năm nữa có tìm nổi mình không. Thôi được rồi.. em không cần lo lắng quá thế đâu, từ nãy tới giờ chúng ta cũng chạy được một đoạn đường khá xa rồi. Anh tạm thời dừng xe lại chỗ này một chút cái đã, phải nhanh chóng cắt bỏ luôn bộ định vị trên xe đi cái đã.

Khả năng là vợ chồng mình sẽ phải thay đổi lại một phần lộ trình, chúng ta sẽ không thể chạy tiếp theo đường cũ được nữa. Bây giờ anh sẽ chạy theo hướng xuyên xuống Bắc Giang, cứ thế chạy qua Lạng Sơn, sau đấy sẽ vòng về nhà mình em ạ.

- À.. mà em này? Từ hồi mình đón bà ngoại thằng cu Long lên thành phố sinh sống cũng đã ba bốn năm rồi ấy nhỉ? Nhà cửa dưới bản làng không ai coi sóc thì liệu có còn ở được nữa hay không? Vả lại vài năm gần đây còn có tin đồn rằng trong bản làng chúng ta có tồn tại những thứ không được sạch sẽ, những thứ hắc ám vô cùng đáng sợ nữa. Người trong bản làng cứ vậy tự dưng lăn ra ốm rồi chết bệnh gần hết, số còn lại cũng vì thế sợ hãi rồi bỏ làng bỏ bản mà đi. Từ ấy ngôi làng liền trở nên hoang phế, bị đồn thổi rồi gán cho cái tên "Làng Ma" rồi đấy. Mình mà về đó thì liệu rằng có sống được không em?

Nghe chồng nói vậy bỗng chị Chi chỉ cười xòa rồi vội vàng trấn an lên tiếng:

- Gớm anh!.. Ma với chả mốc cái gì.. Từ lúc nào mà chồng em lại mê tín dị đoan đến thế không biết? Cả tuổi thơ em lớn lên ở đó, nào đã thấy cái con Ma con Mốc nó mồm ngang mũi dọc ra thế nào cơ chứ.

Thứ khiến em sợ nhất lúc này chính là sự an nguy của cả gia đình mình, của con trai chúng mình. Và em cũng ái ngại một điều là khi về lại chốn cũ, liệu rằng căn bệnh của mẹ có bị phát lại hay không ấy? Nếu lỡ mẹ phát bệnh thì tội cho mẹ lắm..

- Kìa anh.. anh lái xe nhớ để ý đoạn đường núi này đấy nhé. Trời vừa mới mưa xong đường trơn có vẻ khá khó đi, anh nên cẩn thận chút. Mà anh xem có mệt mỏi buồn ngủ thì hãy tạm xuống lau qua cái mặt đi cái đã.

- Ừ.. anh hết buồn ngủ rồi. Anh cố chạy thêm một chặng đường nữa cho tới khi đến được trạm xăng Hoàng Minh cái đã, đường này chỉ sợ "Ma Rừng" nó lao ra vồ lấy hai vợ chồng mình thôi, nghe nói "Ma Rừng" nó thiêng lắm đúng không em.

Thôi đi anh.. anh đừng có nói gở miệng. Xứ rừng thiêng nước độc này thì "Ma Rừng" hiển nhiên đáng sợ lắm rồi, nhưng mà loài "Ma Gianh" còn đáng sợ hơn đấy. Cứ hễ thời tiết thay đổi như này là bọn nó kéo nhau ra đường nằm la liệt, anh đi cẩn thận tránh xa mấy vũng nước lớn ra kẻo mà nén phải con của nó, nó bám theo báo thù thì khó mà tránh được kiếp nạn, loài ma này thù dai lắm.

- Em bảo cái gì cơ? Loài Ma gì mà nghe lạ thế? Anh chưa từng nghe ai kể về loài ma này bao giờ. Mà từ đây về tới quê cũng còn cả một đoạn đường dài xa lắc xa lơ nữa, hay em kể cho anh nghe về loài Ma ấy đi nào?

- Thôi.. Gớm quá đi! Anh lại còn muốn nghe về nó nữa chứ, em đang sởn hết cả da Gà lên đây này. Con chúng ta còn đang hiểm nguy nằm trong miệng cọp, tâm trí nào mà kể chuyện ma với chả mốc nữa hả anh?

- Không sao đâu, em cứ yên tâm đi.

Thứ nhất là về thằng bạn phản phúc của anh, anh biết rất rõ về bản tính của thằng này. Mặc dù là nó đã bán rẻ lương tâm, đã đang tâm làm tay sai cho quỷ, nhưng đối với con trẻ thì nó vẫn biết điều có chừng mực lắm, từ nhỏ ở làng nó đã có tiếng là hiếu thuận lắm mà.

Thứ hai là về số tài liệu bằng chứng quan trọng kia, một khi anh còn hơi thở thì con chúng ta chắc chắn sẽ được an toàn, vì số bằng chứng ấy chính là món hàng quy đổi mà bọn chúng vẫn đang quan tâm săn lùng.

Chị Chi nghe chồng nói ra như vậy thì cũng mừng thầm, lòng chị nao nao xúc động mắt đã rơm rớm ướt mi, vội thốt:

- Thế ạ? Cầu trời cầu phật phù hộ độ trì cho con được bình an, tai qua nạn khỏi..

Thôi được rồi.. thế thì em cũng yên tâm phần nào về con chúng ta rồi. Vậy để em kể cho anh nghe một hai câu chuyện ma đã từng xảy đến trong làng, xem lần này về làng anh có còn cứng miệng bảo là chưa từng biết sợ ma không nhé.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK