Cô cười tủm tỉm. Vậy mà nhiều lần nói không yêu cô. Hừ! Đồ khẩu thị tâm phi.
Giọng nói của anh lại truyền đến bên tai.
"Nhưng nếu để anh bao nuôi em, có thể."
Châu Niệm lần nữa bị Tư Đồ Duật làm cho chết sững người. Cô ngồi trên giường mà thần trí đã lạc đến phương trời nào. Anh nói cái gì? Bao nuôi cô? Anh muốn làm kim chủ của cô ư? Cái đùi này không phải quá to rồi sao?
"Bao nuôi em? Anh lấy đâu ra tự tin đó. Lỡ em vào giới, không làm ăn được gì, trái lại khiến anh mất mặt thì sao?"
"Không mất mặt." Tư Đồ Vụ lập tức trả lời ngay. Khoé môi khẽ cong lên tạo thành một nụ cười nhạt.
Trái tim Châu Niệm như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô thích dáng vẻ nghiêm chỉnh của anh. Nhưng hình như... dáng vẻ lưu manh này cũng rất ưa nhìn, đáng thưởng thức.
Tư Đồ Vũ cười híp mắt, nhàn nhã mở miệng.
"Đã ăn sáng chưa?"
"Chưa... chưa ăn."
Anh đứng dậy, nắm lấy tay cô, dẫn cô xuống phòng ăn. Song, anh kéo ghế để cô ngồi xuống. Cử chỉ thật sự vô cùng ôn nhu, giống như đem cô trở thành tâm can bảo bối mà nâng niu.
"Muốn ăn gì? Anh vào bếp."
"Anh... anh làm sao? Liệu... liệu có nổ bếp không?" Châu Niệm lắp bắp kinh hãi. Đàn ông có thể lên được phòng khách, xuống được nhà bếp thật sự vô cùng hiếm. Cô còn cho rằng giống loài này đã tuyệt chủng từ lâu.
Tư Đồ Vũ nhướn mày, ấn đường khẽ nhíu lại. Anh cúi đầu, gõ nhẹ một cái lên trán Châu Niệm, hừ lạnh, bất mãn nói.
"Vợ, không được coi thường anh. Ba tuổi anh đã theo mẹ vào bếp rồi."
Châu Niệm bĩu môi, không so đo với anh nữa.
"Em không kén ăn. Anh nấu gì anh đều ăn."
...
Một lát sau.
Châu Niệm ngoan ngoãn ngồi thưởng thức bữa sáng do chính tay người chồng trong truyền thuyết làm. Còn bản thân người chồng ấy lúc này lại đang cãi tay đôi với cha mình.
"Tiểu tử, dám tự ý dời ngày kết hôn, con coi trưởng bối chết cả rồi sao?"
"Trong mắt con, cha quả thật đã chết rồi. Năm đó không có con giúp sức, cha sao có thể khiến mẹ rung động."
"Tư Đồ Vũ, con mẹ nó, rõ ràng là cha anh mị lực hơn người, sớm đã khiến mẹ anh say như điếu đổ..."
Tút... tút...
Tư Đồ Vũ thật sự nghe không nổi mấy lời lưu manh, không chút liêm sỉ nào của cha mình nữa, lập tức thẳng thừng cúp máy. Anh hừ lạnh, tâm trạng có chút không vui. Công lao của anh đều bị người cha vô tâm nào đó phủi bỏ sạch trơn.
"Anh, a nào."
Châu Niệm vươn người, gắp một miếng thịt đưa về phía anh. Trên môi cô là nụ cười đầy hạnh phúc. Dáng vẻ này, trái tim Tư Đồ Vũ dường như tan chảy. Bực bội trong lòng cư nhiên tan biến. ngôn tình hoàn
Anh há miệng, trực tiếp đem miếng thịt kia nuốt xuống. Vài giây sau, hai mắt anh sáng lên. Nụ cười giảo hoạt nhanh chóng xuất hiện trên môi. Anh chống tay lên bàn, trêu chọc nói.
"Vợ, em cố ý đút cho anh bằng đũa của em. Đây là hôn gián tiếp đấy."
Châu Niệm hừ lạnh. Da mặt anh dày, cô cũng dày. Cứng đối cứng, để xem ai thua ai.
"Bà đây mới không làm loại chuyện ấu trĩ ấy. Hôn gián tiếp? Hôn trực tiếp không phải kích thích hơn sao?"
"Dù sao, em cũng đã ăn sạch anh rồi." Vừa nói, Châu Niệm vừa liếm mép. Nhớ đến cảnh tượng tối qua, cô không khỏi đỏ mặt, cười khúc khích.
Tư Đồ Vũ vươn người, cụng trán với cô một cái, thấp giọng dụ dỗ.
"Không phải nên nói là anh ăn em sao?"
Sắc mặt Châu Niệm lúc này đột nhiên trở nên khó coi. Mẹ kiếp! Đây là muốn nhấn mạnh việc cô bị anh tính kế, bị chơi cho một vố, còn tưởng mình là kẻ chiến thắng, lát sau liền bị vả đến đau mặt phải không?
"Được rồi, đừng nóng. Là anh tự nguyện hiến dâng cho em. Trên đời này, ngoài em ra, làm gì có ai có thể hạ thuốc anh."
Lời này là thật. Chỉ cần anh không muốn, dù thủ đoạn đến đâu cũng không thể bỏ thuốc anh được.
Châu Niệm cười khanh khách. Hiển nhiên vô cùng khoái chí với việc anh nhún nhường. Cô nâng mắt, nhìn rõ khuôn mặt gần như hoàn mỹ kia.
"Niệm Niệm."
"Anh phát hiện, có một thứ em rất thích ăn."
"Ồ." Châu Niệm ngạc nhiên, híp mắt cười. "Thứ gì?"
"Anh."
Châu Niệm: "..." Cái rắm!
"Ánh mắt em nhìn anh đều nói em muốn đè anh ra ăn sạch. Không sao. Vợ à, thú tính của em, dục vọng của em, anh đều thoả mãn được. Tới đây, muốn ở nơi nào? Nhà tắm, phòng khách hay ban công?"
"Tư Đồ Vũ!! Đồ biến thái nhà anh!! Châu Niệm đỏ mặt hét lớn.