"Đừng làm gì ngu ngốc." Tôi thở dài. "Chỉ cần anh thở mạnh hơn bình thường thôi là tôi cũng nghe thấy rồi." Thực ra thì không để ý chắc tôi cũng không làm được vậy đâu, nhưng tốt hơn hết là dọa cho anh ta biết sợ. "Anh tỉnh bao lâu rồi?"
Không có hồi âm. Anh ta im lặng đến nỗi có vẻ như đang nghẹt thở.
Tôi nói, "Cơn giận dữ của tôi làm anh thức giấc chứ gì? Cũng tới lúc dậy rồi đấy. Tôi chắc rằng anh đã có một giấc ngủ ngon rồi."
Trước khi kẻ lạ mặt đó có thể ném bất cứ thứ gì về phía tôi, tôi lao vào tóm lấy cổ tay anh ta. Anh ta thả một thứ đồ ra khỏi tay. Hóa ra đó là một chiếc khăn mùi soa, có lẽ là vật khó gây sát thương nhất trong đống sắt vụn đầy mảnh đạn và đinh vít sắc nhọn kia. Tôi không chắc liệu anh ta vừa lôi chiếc khăn tay đó ra khỏi đống rác hay anh mang nó theo bên mình. Dù có là vế nào thì cũng kỳ quặc cả.
"Đừng di chuyển nếu anh không muốn thử cảm giác trải qua một ngày dưới địa ngục." Tôi lườm anh ta. "Anh có vài việc phải giải thích đấy, anh bạn."
Khoảnh khắc tôi bắt gặp anh ta đang bất tỉnh trong góc khoang y tế, tôi biết anh không phải là người bình thường. Mái tóc màu vàng sâm panh nhẹ rủ xuống vai, lưng và cánh tay của anh ta, và chạm đất khi anh ngồi sụp xuống. Nó che gần hết khuôn mặt anh, giống như lần đầu tiên tôi gặp anh, nhưng tôi đã không vén tóc anh sang một bên để nhận dạng các đặc điểm trên khuôn mặt anh. Sự bất cẩn đó đáng lẽ đã khiến tôi phải trả giá đắt. Tôi không thể tin rằng mình vẫn mắc phải một sai lầm sơ đẳng như vậy sau ngần ấy năm.
"L-làm ơn tránh ra." Giọng anh lí nhí, bất ổn. Anh ta có phải là một kẻ 'dị dạng' không? Tại sao giọng anh ta nghe như những thằng bé nhân bản vô tính bị lôi ra khỏi lồng trước cả khi chúng được mười tuổi vậy?
"Này, anh thô lỗ quá đấy. Anh biết tôi là người đã đưa anh đến đây phải không? Tôi có thể đã bỏ mặc anh chết cóng vì hạ thân nhiệt rồi."
Anh ấy phát hoảng và lặp đi lặp lại như một chiếc máy quay đĩa bị hỏng, "Làm ơn.. làm ơn.. Đừng làm em đau.."
"Tôi chưa làm gì khiến anh phải nghĩ như vậy cả. Anh thật là một thằng hèn. Mạnh mẽ lên xem nào."
Cơ thể cậu run rẩy, giật nảy lên một cái như một chiếc lò xo khi tôi tiến vào gần. Vẫn che lấy khuôn mặt, cậu ta van xin tôi. Anh ta vẫn van nài với một giọng run bần bật như vậy thôi, nhưng tới bây giờ, tôi mới để ý thấy một điều.
Giọng nói run run của anh ta khiến người ta liên tưởng đến loài chim sẻ Chukotka-du dương, êm ái và đã tuyệt chủng ở Ural kể từ sau chiến tranh. Chúng tôi được huấn luyện để uy hiếp kẻ thù của mình, vì vậy chửi bới và chế nhạo bằng giọng nói chói tai nhất có thể sở trường của chúng tôi, chứ không phải cầu xin kẻ khác tha mạng.
"Anh bình tĩnh được không? Tôi đã làm cái đéo gì chứ, để anh trông như thể tôi vừa vụt què chân anh vậy?"
"Anh.. anh đang định giết em sao?"
"Giờ thì chưa."
"Vậy.. làm ơn cho em không gian."
"Anh nghĩ rằng anh có thể đưa ra yêu cầu ư?" Tôi đứng chắn trước mặt anh ta cho đến khi cái bóng của tôi nuốt chửng anh ta. "Tên anh là gì?"
"E-em không biết."
"Đừng có xàm. Tên. Bây giờ."
Anh thu mình vào một góc, run rẩy cắn môi.
Tôi nắm lấy cổ tay anh ta và kéo anh ta ra khỏi góc. "Tôi không có thời gian cho mấy chuyện nhảm nhí. Tên."
"Em đã nói với anh.. Em không nhớ."
Tôi tung một cú đấm vào tường; một mảng vôi rơi xuống đầu anh ta. "Mày nghĩ tao là một thằng ngu sao? Tao đã cứu cái mạng chó của mày đấy."
"X-xin làm ơn cho em không gian."
"Tên."
"Xin hãy cho em một chút thời gian để bình tâm lại."
"Tên." Tôi giật tay anh ta, lôi anh ra khỏi bóng tối.
"Xin anh!"
"Tên!" Tôi gầm lên.
Anh giật mình, cuộn mình thành một quả bóng. Sau đó, tôi nghe thấy tiếng sụt sịt.
Tôi đóng băng tại chỗ. Cái đéo gì vậy? Anh ta đang khóc sao? Tôi chưa bao giờ thấy một người đàn ông đổ lệ bao giờ. Nếu một anh chàng quật tôi bằng cây gậy bóng chày, tôi biết phải làm gì. Nếu một anh chàng nã súng về phía tôi, tôi biết phải làm gì. Nhưng nếu anh ta khóc thì tôi phải làm cái quái gì bây giờ?
Hay là tôi vừa làm anh ta đau chỉ vì kéo anh ta ra? Yếu đuối vậy ư? Anh ta là cái bát sứ chắc?
Tôi buông tay anh ra. "Bình tĩnh lại đi."
Anh vẫn run rẩy, đầu gục xuống, nhưng những tiếng thút thít dường như đã nhỏ lại.
Tôi hạ giọng. "Ổn chưa? Tốt. Bây giờ chúng ta hãy nói chuyện-"
Cậu ta vẫn run rẩy trong sợ hãi, nhưng rồi những tiếng sụt sùi cũng tạm ngừng lại sau đôi lúc.
"Mau nào! Nếu anh không có ý định gì xấu, tôi không việc gì phải hại anh cả, anh bạn à."
Khi đầu bàn tay tôi lướt qua tóc mái của cậu ấy, tôi vội rụt lại. Giả dối, giả dối, giả dối! Đây không phải là tóc, nó quá mềm để là tóc! Theo phản xạ, tôi chạm vào đỉnh đầu, nhắc nhở bản thân về việc tóc của mình đã bị hư hỏng nặng như thế nào. Ngàn lần đội ơn thời tiết tuyệt vời và dễ chịu của nước Nga vĩ đại thân yêu, mái tóc ngắn tũn của tôi trở nên cứng như gai, và chắc chắn sẽ rụng lả tả ngay khi chúng mọc thêm một phân nữa.
Vì vậy, việc để kiểu tóc như của anh ta là không thể. Kẻ này đang trêu đùa với tôi. Một kẻ khóc như một tên dở hơi VÀ mọc tóc dài ư? Đây không phải là con người cũng nên! Tiếng thút thít của cậu ta là độc tố và tóc cậu ta là kịch dược! Tôi sẽ không chạm vào nó. Không! Chạm! Vào! Nó!
Tôi tiếp tục chạm vào nó. Tôi không thể dừng lại. Nó mịn, mỏng, mềm và mượt. Tôi quá thỏa mãn để dừng lại. Tóc anh ta bết dần khi về phía ngọn, nhưng cảm giác vẫn ổn hơn gấp trăm lần so với bình thường. Cứ như là tóc của anh ta vừa được gội sạch vài ngày trước.
Chẳng lẽ tuyết không bao giờ rơi xuống đầu cậu ta? Vậy còn mưa giông? Vậy còn bão tố? Trừ khi gã này cả đời không ra ngoài và có thói quen gội đầu hàng ngày, còn không thì điều này không thể xảy ra. Có phải anh ta là một quan chức chính phủ cấp cao? Người thừa kế trực tiếp của Lãnh tụ tối cao ư? Chỉ những người đó mới được đối xử như vậy.
Có vẻ như anh chàng cũng bối rối như tôi. Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm sương. Lần đầu tiên, tôi thấy rõ mặt anh. Bây giờ, tôi nhớ ra tại sao tôi đã không vén tóc anh ta ra khi anh ta bất tỉnh. Tôi liếc nhìn anh ta một lần và phát hoảng.
Anh ta quyến rũ hơn bất cứ thứ gì tôi từng nhìn thấy trong cuộc đời mình.
Ẩn sau những lọn tóc rối bù là làn da trắng nõn, trên đôi má bầu bĩnh có điểm chút hồng. Đôi mắt của anh, được đóng khung bởi cặp lông mi dài, mang một màu xanh khói xa xăm, có đôi chút ngái ngủ khi lờ đờ nhìn tôi. Kỳ lạ thay, tôi bắt được một chút gì thư thái trong đó. Đường cong nhợt nhạt trên chiếc cổ thanh mảnh của anh và cách tóc anh xõa xuống lưng khiến tôi cảm giác như thể mình đang ôm một cục nước đá đang tan chảy trong tay. Nắm chặt một chút và nó sẽ tan biến.
Có một thứ gì đó rất khác biệt ở anh ta. Nó có thể trong sáng và thuần nhất. Nó có thể quyến rũ và gợi cảm. Tôi chỉ không biết sự khác biệt đó nằm ở vế nào.
Đôi môi nhợt nhạt của anh chàng chậm chạp cất tiếng, thốt ra những lời mà tôi không hề mong đợi, cũng như chẳng hề chuẩn bị trước. "Anh đang làm gì vậy?"
Tôi vội vàng rút lui. "Tôi không vuốt ve ai bao giờ. Tự tóc em đang vuốt ve tay tôi." Tôi đang làm cái quái gì vậy? Tôi không phải là chính mình.
Chết tiệt, Alexei, mày là một người lính đấy. Đừng khiến anh ta nghĩ rằng anh ta có thể thoải mái. Phải tấn công tổng lực.
Nhưng tôi không thể. Không phải khi anh ta đang khóc.
"Vỗ về vẫn tốt hơn la hét, phải không?" Tôi hỏi.
"Em thích có không gian hơn."
"Một phút. Tôi sẽ cho em ngần ấy thời gian. Sau đó chúng ta sẽ nói chuyện."
Tôi đứng dậy, cởi áo khoác quân đội rồi giơ nó trước mặt anh. "Cầm lấy cái này đi," tôi nói.
"C-cái gì?" Anh nghiêng đầu và liếc nhìn tôi.
"Tôi không phải là người đang run rẩy như một con chuột cống ở trong hộp vệ sinh cho mèo. Lấy áo khoác đi."
Anh ta tia lấy tôi với vẻ mặt ngờ vực điển hình nhất mà tôi từng thấy. Tay anh định với lấy chiếc áo khoác nhưng nhanh chóng rụt lại. Tôi cuộn mắt. Tại sao người này lại phải cảnh giác với tôi? Tôi mới là người phải cảnh giác với anh ta. Tôi không biết anh ta là ai. Tôi thậm chí còn không biết liệu anh ta có phải là người Nga hay không. Anh ta nói tiếng Nga, chắc chắn rồi, nhưng người Nga trông không như thế này.
"Sao cũng được," tôi ném chiếc áo khoác xuống sàn, lùi lại một bước, lắc khẩu súng trường của mình để anh ta biết tôi vẫn đang quan sát.
Tôi nhẩm đếm đến đúng giây thứ sáu mươi. Kẻ lạ mặt không nói gì, cũng không ngừng giấu mặt sau hai đầu gối.
Tôi nói, "Cứ lấy cái áo khoác nếu em muốn. Em là người Mông Cổ ư? Tôi nghe nói người Mông Cổ để tóc dài."
"Không. Em chưa bao giờ gặp một người Mông Cổ."
"Nhưng em biết họ là ai."
Anh trở nên im lặng. Anh nhặt chiếc áo khoác lên, dán mắt vào những nếp vải, những ngón tay anh lướt dọc ống tay áo như một cậu thiếu niên tò mò.
Sự run rẩy của anh ta đã dừng lại. Anh ấy đang trở nên thoải mái dần, và để việc chết tiệt này xảy ra là lỗi của tôi khi tôi không thể chế ngự anh ta bằng nỗi sợ hãi. Tôi cần khiến anh ta nôn chuyện ra, và hoặc là tôi sẽ đấm chúng ra khỏi mồm anh ta, hoặc là tôi có thể thương lượng. Giống như một kẻ hèn nhát. Một nhà ngoại giao. Một người Phần Lan. Không phải lính Nga.
Tôi giơ nắm đấm lên. Anh ấy lấy tay che mặt, và tôi nhớ đến tiếng nức nở của anh ấy.
Tôi thở dài. "Đừng cử động." Sau đó, tôi tiến về phía kệ và lấy một mẩu bánh mì.
Tôi bẻ bánh mì làm đôi. "Em có đói không?" Tôi đi về phía anh ta, đưa một nửa chiếc bánh mì. Anh ấy vẫn đưa tay che mặt, nhưng tôi có thể nghe thấy anh ta nuốt nước bọt.
"Nó không có độc đâu." Tôi cắn miếng bánh mì và nhai. Anh nhìn tôi từ khe hở giữa hai lòng bàn tay trước khi hạ chúng xuống, sau nhìn chằm chằm vào chiếc bánh mì một lúc rồi mới chìa tay ra. Đôi tay anh run lên khi tôi đặt chiếc bánh mì vào lòng bàn tay anh.
"Cảm ơn." Anh gật đầu nhẹ với tôi.
Tôi đã đưa cho anh ta một nửa phần ăn hàng ngày của mình, vì vậy tốt hơn hết là anh ta nên đáp lại cử chỉ đó. Thức ăn không mọc trên cây. Không phải ở đây.
Anh ta ngấu nghiến thức ăn như thể triệu năm rồi chưa bỏ gì vào bụng. Tôi khoanh tay, dựa lưng vào chiếc kệ đối diện anh và im lặng quan sát cho đến khi anh đưa miếng cuối cùng vào miệng. Anh ta nuốt chửng mọi thứ.