Dưỡng hồn của ai?
Nàng vì mẫu thân mà đến, nên có lẽ là hồn của mẫu thân.
Tiêu Cảnh Nhân không có cách nào tưởng tượng được mẫu thân đứng nơi đó như thế nào nhìn mình.
Trước khi mẫu thân qua đời, dặn dò hắn sau khi để tang thì cưới nữ nhi Trang gia làm thiếp.
Thứ nhất là vì Trang gia nhiều năm bất thịnh dễ dàng khống chế, đương gia vẫn làm tiểu quan nhất phẩm, chỉ có thể dựa vào hắn. Thứ hai, đây là nhà mẹ đẻ của Trang thị vong thê, nàng sợ cháu ngoại chịu ủy khuất, lại sợ nữ tử mới gả vào có tâm tư riêng sẽ phân chia tài sản của Chi Đạt liền chỉ chọn Trang gia, nhận định ấu nữ không thể hoài thai của Trang gia là người thiếp tốt nhất.
Hắn hận Trang gia, không muốn liên hôn thêm lần nữa, sau này lại vô ý có can hệ với Chương Mộng.
Thân phận ban đầu của Chương Mộng không quá thiếp thất, đúng lúc Trang gia đến đòi lời giải thích, Chương Mộng lại mang thai, vì tức giận, hắn liền lập Chương Mộng làm vợ lẽ, triệt để cắt đứt tham niệm của người Trang gia.
Chuyện lạ trong nhà lại vì nhi tử mà xảy ra.
Lẽ nào Chi Khánh không phải của mình.....
Nhưng lúc hắn với Chương Mộng ở cùng nhau, xác thật là cô nương thanh bạch.
Có thai không lâu sau đó, hắn luôn phái người nhìn chằm chằm Chương phủ, hẳn là không có sai.
Chỉ là Chương Mộng làm đương gia phu nhân không bao lâu, cũng chính là lúc nàng hoài thai ba tháng, hắn từng rời phủ Tây Hàng đi làm chính sự, lúc quay về, hài tử đã đầy tháng.
Thời gian này nếu Chương Mộng làm ra chuyện gì, hắn xác thực...
Không thể biết rõ.
Chương Mộng xuất thân thương hộ, mặc dù có chút thủ thuật nhỏ không lên nổi sân khấu, nhưng lại là người biết điều.
Tiêu Cảnh Nhân nhất thời nghĩ không ra nàng ta rốt cuộc đã làm cái gì mới khiến rơi vào kết cục này.
Lúc Cố Hựu Sinh rời đi, Chương Mộng cũng về phòng.
Chỉ giữ lại Tiểu Xảo.
Lúc này Tiểu Xảo đã quay về phòng Chương Mộng.
"Phu nhân, lão gia còn đang ngồi, lời gì cũng đều không nói."
Chương Mộng đem tách trà ấm nóng trong tay nhẹ nhàng đặt xuống bàn.
"Thiếu gia đâu?"
"Thiếu gia và Tạ công tử ra khỏi phủ rồi."
Ra khỏi phủ rồi.
Hiện giờ người gác cổng là Tiêu Thanh, nàng không thể đi hỏi thăm tung tích của bọn họ được.
Chương Mộng nhìn bên ngoài phòng trời vẫn còn đang mưa, trong lòng cảm thấy khó chịu.
Nàng đứng dậy đi dạo mấy bước, dừng lại bên cạnh Tiểu Xảo.
"Đi xem xem."
Hơi thở của nàng nhẹ nhàng thổi bên tai Tiểu Xảo.
"Tiếng mưa to như vậy, tiểu thiếu gia có phải bị sợ hãi rồi hay không?"
Rõ ràng là giọng điệu ôn nhu, nhưng lông tơ trên người Tiểu Xảo lại dựng lên một mảnh.
"Vâng, tiểu thiếu gia tuổi còn nhỏ, không chịu được sợ hãi."
Tiểu Xảo thu hồi sự sợ hãi, cúi đầu đi ra ngoài.
Tiêu Cảnh Nhân vẫn ngồi chỗ cũ hồi tưởng lại mọi việc.
Quản gia của Tiêu phủ, Tiêu Chí bước vào.
"Đại nhân, tiểu thiếu gia bệnh rồi."
Tiêu Chí cúi người bẩm báo.
Tiểu thiếu gia của Tiêu gia thân thể ốm yếu nhiều bệnh, bị bệnh không phải chuyện gì kì quái.
"Tìm đại phu tới xem kĩ."
Trong phủ có đại phu, Tiêu gia có người đau đầu nhức óc, đều là tìm hắn.
Dù sao cũng là danh y mời từ trong kinh, cho nên Tiêu Cảnh Nhân vẫn luôn không tìm đại phu bên ngoài.
Tiêu Chí là lão nhân của Tiêu gia, không hỏi gì nhiều liền lui ra ngoài.
Trước đây lúc tiểu thiếu gia bị bệnh, đại nhân đều sẽ đi đến phòng phu nhân thăm hỏi, bây giờ....
Thay đổi rồi.
Tiêu Chí đi vào trong làm mưa, chuyện này, chuyện này phải giao phó cho Tiêu Thanh đi làm thì mới yên tâm.
.......
Cố Hựu Sinh tới khách điếm Vân Lai, yêu cầu một gian phòng tầng trên.
Phu xe đưa nàng tới đã đi gặp bạn bè thân thích, hẹn năm ngày sau lại tới đón nàng.
Dưới cái nhìn chăm chú của toàn bộ khách nhân trong quán trọ, Cố Hựu Sinh vẫn bình thản như vậy, cầm chiếc dù màu đen to lớn, đi vào gian phòng của mình.
Tiểu nhị ở phía sau gãi đầu, xấu hổ mà đi theo.
Vào trong phòng, nàng vẫn không có thu dù.
Cố Hựu Sinh quay đầu, mặt dù hơi giương lên.
Tiểu nhị lúc này mới nhìn rõ tướng mạo của nàng.
Mặt trắng trẻo, xinh đẹp khó tả, cũng có cảm giác khiến người ta sợ hãi không nói nên lời.
Lúc giương dù, nước mưa trên dù rơi xuống trán của tiểu nhị.
Tiểu nhị cứng đờ, rùng mình một cái.
"Tạm thời không cần đồ ăn, cũng không cần đến gõ cửa."
Nói xong, Cố Hựu Sinh duỗi tay đem cửa khóa lại.
Tiểu nhị run nhẹ, gấp gáp chạy đi.
Cô nương thật âm trầm!
Cố Hựu Sinh đem dù trong tay đặt dưới nền đất, sau đó trực tiếp đi về phía giường đệm.
Nàng xốc chăn lên liền nằm xuống, giày cũng tùy ý đá một cái, kéo chăn.
Nhắm mắt liền ngủ.
Lão bà dưới dù không ngừng vẫy tay.
"Cố cô nương, cởi áo ngoài ra rồi hãy ngủ a."
Cho dù nàng có gọi lớn thế nào, thiếu nữ trên giường vẫn bất động.
Lão bà Chư Thải Linh lại lải nhải một hồi mới an tĩnh lại.
Ngoài cửa sổ truyền tới tiếng mưa rơi ồn ã, Chư Thải Linh ngồi dưới tán dù.
Cố Hựu Sinh nhìn trông có vẻ cao lãnh âm trầm nhưng kì thật mềm lòng lương thiện.
Thông linh sư không thể can thiệp nhân quả, nàng lại vì nỗi ai oán của mình mà ra tay.
Thiếu nữ trên giường, bóng dáng mỏng manh.
Nhưng Chư Thải Linh lại cảm thấy trên người nàng có sức mạnh vô hạn, còn cường đại vượt xa tầm với của người khác.
Mấy người chết ở Tiêu gia đều là bị báo ứng, còn mấy người vô tội không có liên quan.
Vẫn là giữa luật nhân quả, thuận theo thỏa thuận ban đầu, Cố Hựu Sinh không nên nhúng tay vào.
Không biết là do nàng đau lòng cho quỷ chết oan đó, hay đau lòng cho chính bà lão già này.... gấp gáp ba ngày đường, vừa đào mộ xong liền lao vào mưa, trực tiếp đi tới Tiêu phủ.
Hai đứa cháu thông minh của nàng còn tốt, nếu chỉ dựa vào cái đồ bất hiếu Tiêu Cảnh Nhân kia, chỉ sợ Cố cô nương sớm đã bị con hồ ly tinh kia dăm ba câu đuổi ra khỏi phủ.
Cố Hựu Sinh mù mịt ngủ được hai ngày, đến buổi sáng ngày thứ ba mới tỉnh dậy.
Tiểu Nhị lấn ná ở cửa nhiều lần, sợ vị cô nương âm trầm này chết ở bên trong.
Chỉ là khách nhân sớm đã dặn dò không được quấy rầy, lại trả đủ năm ngày tiền phòng, hắn chỉ ở cửa lén nghe động tĩnh, không dám gõ cửa.
Cố Hựu Sinh rốt cuộc cũng mở cửa, tiểu nhị vẫn luôn chú ý động tĩnh bên này vội vàng nghênh tiếp.
"Cô nương tỉnh rồi, đã hai ngày rồi, cần ăn chút gì đó không?"
Cố Hựu Sinh: "Một bát cháo trắng, đun chút nước ấm mang vào."
"Dạ."
Tiểu nhị vui sướng mà lui ra, chạy tới chỗ quầy hàng.
"Chưởng quầy, cô nương đó tỉnh rồi."
Chưởng quầy họ Trần, nghe vậy liền tống cổ tiểu nhị đi lấy thức ăn cho Cố Hựu Sinh, sau đó gọi một tiểu nhị khác lại đây.
"Đi, nói với Tiêu công tử, cô nương đó tỉnh rồi."
Tiểu nhị nhận lệnh đi xuống.
Tiêu Chi Đạt ngày nào cũng đến, tin tốt của đại thiếu gia Tiêu gia sắp truyền đi rồi.
Cố Hựu Sinh uống xong cháo, tắm rửa thay quần áo, đổi sang một thân xiêm y sạch sẽ.
Nàng vốn định nằm trên giường nghỉ ngơi, cửa phòng lại bị gõ.
Cố Hựu Sinh mở cửa.
Nhiệt khí sau khi tắm gội trong phòng cùng hương thơm trên người thiếu nữ chưa tan đi, Tiêu Chi Đạt và Tạ Lệnh Nghi đứng ở cửa xấu hổ mà lùi về phía sau một bước.
Cố Hựu Sinh mở cửa, lãnh đạm nhìn bọn họ.
Sắc mặt nàng hồng nhuận, môi hồng hào, vẻ nhợt nhạt trước đây đã không còn, cả người giống như một nụ hoa mềm mại quyến rũ.
Tiêu Chi Đạt đỏ mặt, duỗi tay đẩy Tạ Lệnh Nghi đang đứng ở một bên.
Tạ Lệnh Nghi cũng chưa từng vào khuê phòng của nữ tử, chỉ giả bộ ho khan một tiếng.
Cố Hựu Sinh lại tùy tiện tránh sang một bên.
Nàng vì mẫu thân mà đến, nên có lẽ là hồn của mẫu thân.
Tiêu Cảnh Nhân không có cách nào tưởng tượng được mẫu thân đứng nơi đó như thế nào nhìn mình.
Trước khi mẫu thân qua đời, dặn dò hắn sau khi để tang thì cưới nữ nhi Trang gia làm thiếp.
Thứ nhất là vì Trang gia nhiều năm bất thịnh dễ dàng khống chế, đương gia vẫn làm tiểu quan nhất phẩm, chỉ có thể dựa vào hắn. Thứ hai, đây là nhà mẹ đẻ của Trang thị vong thê, nàng sợ cháu ngoại chịu ủy khuất, lại sợ nữ tử mới gả vào có tâm tư riêng sẽ phân chia tài sản của Chi Đạt liền chỉ chọn Trang gia, nhận định ấu nữ không thể hoài thai của Trang gia là người thiếp tốt nhất.
Hắn hận Trang gia, không muốn liên hôn thêm lần nữa, sau này lại vô ý có can hệ với Chương Mộng.
Thân phận ban đầu của Chương Mộng không quá thiếp thất, đúng lúc Trang gia đến đòi lời giải thích, Chương Mộng lại mang thai, vì tức giận, hắn liền lập Chương Mộng làm vợ lẽ, triệt để cắt đứt tham niệm của người Trang gia.
Chuyện lạ trong nhà lại vì nhi tử mà xảy ra.
Lẽ nào Chi Khánh không phải của mình.....
Nhưng lúc hắn với Chương Mộng ở cùng nhau, xác thật là cô nương thanh bạch.
Có thai không lâu sau đó, hắn luôn phái người nhìn chằm chằm Chương phủ, hẳn là không có sai.
Chỉ là Chương Mộng làm đương gia phu nhân không bao lâu, cũng chính là lúc nàng hoài thai ba tháng, hắn từng rời phủ Tây Hàng đi làm chính sự, lúc quay về, hài tử đã đầy tháng.
Thời gian này nếu Chương Mộng làm ra chuyện gì, hắn xác thực...
Không thể biết rõ.
Chương Mộng xuất thân thương hộ, mặc dù có chút thủ thuật nhỏ không lên nổi sân khấu, nhưng lại là người biết điều.
Tiêu Cảnh Nhân nhất thời nghĩ không ra nàng ta rốt cuộc đã làm cái gì mới khiến rơi vào kết cục này.
Lúc Cố Hựu Sinh rời đi, Chương Mộng cũng về phòng.
Chỉ giữ lại Tiểu Xảo.
Lúc này Tiểu Xảo đã quay về phòng Chương Mộng.
"Phu nhân, lão gia còn đang ngồi, lời gì cũng đều không nói."
Chương Mộng đem tách trà ấm nóng trong tay nhẹ nhàng đặt xuống bàn.
"Thiếu gia đâu?"
"Thiếu gia và Tạ công tử ra khỏi phủ rồi."
Ra khỏi phủ rồi.
Hiện giờ người gác cổng là Tiêu Thanh, nàng không thể đi hỏi thăm tung tích của bọn họ được.
Chương Mộng nhìn bên ngoài phòng trời vẫn còn đang mưa, trong lòng cảm thấy khó chịu.
Nàng đứng dậy đi dạo mấy bước, dừng lại bên cạnh Tiểu Xảo.
"Đi xem xem."
Hơi thở của nàng nhẹ nhàng thổi bên tai Tiểu Xảo.
"Tiếng mưa to như vậy, tiểu thiếu gia có phải bị sợ hãi rồi hay không?"
Rõ ràng là giọng điệu ôn nhu, nhưng lông tơ trên người Tiểu Xảo lại dựng lên một mảnh.
"Vâng, tiểu thiếu gia tuổi còn nhỏ, không chịu được sợ hãi."
Tiểu Xảo thu hồi sự sợ hãi, cúi đầu đi ra ngoài.
Tiêu Cảnh Nhân vẫn ngồi chỗ cũ hồi tưởng lại mọi việc.
Quản gia của Tiêu phủ, Tiêu Chí bước vào.
"Đại nhân, tiểu thiếu gia bệnh rồi."
Tiêu Chí cúi người bẩm báo.
Tiểu thiếu gia của Tiêu gia thân thể ốm yếu nhiều bệnh, bị bệnh không phải chuyện gì kì quái.
"Tìm đại phu tới xem kĩ."
Trong phủ có đại phu, Tiêu gia có người đau đầu nhức óc, đều là tìm hắn.
Dù sao cũng là danh y mời từ trong kinh, cho nên Tiêu Cảnh Nhân vẫn luôn không tìm đại phu bên ngoài.
Tiêu Chí là lão nhân của Tiêu gia, không hỏi gì nhiều liền lui ra ngoài.
Trước đây lúc tiểu thiếu gia bị bệnh, đại nhân đều sẽ đi đến phòng phu nhân thăm hỏi, bây giờ....
Thay đổi rồi.
Tiêu Chí đi vào trong làm mưa, chuyện này, chuyện này phải giao phó cho Tiêu Thanh đi làm thì mới yên tâm.
.......
Cố Hựu Sinh tới khách điếm Vân Lai, yêu cầu một gian phòng tầng trên.
Phu xe đưa nàng tới đã đi gặp bạn bè thân thích, hẹn năm ngày sau lại tới đón nàng.
Dưới cái nhìn chăm chú của toàn bộ khách nhân trong quán trọ, Cố Hựu Sinh vẫn bình thản như vậy, cầm chiếc dù màu đen to lớn, đi vào gian phòng của mình.
Tiểu nhị ở phía sau gãi đầu, xấu hổ mà đi theo.
Vào trong phòng, nàng vẫn không có thu dù.
Cố Hựu Sinh quay đầu, mặt dù hơi giương lên.
Tiểu nhị lúc này mới nhìn rõ tướng mạo của nàng.
Mặt trắng trẻo, xinh đẹp khó tả, cũng có cảm giác khiến người ta sợ hãi không nói nên lời.
Lúc giương dù, nước mưa trên dù rơi xuống trán của tiểu nhị.
Tiểu nhị cứng đờ, rùng mình một cái.
"Tạm thời không cần đồ ăn, cũng không cần đến gõ cửa."
Nói xong, Cố Hựu Sinh duỗi tay đem cửa khóa lại.
Tiểu nhị run nhẹ, gấp gáp chạy đi.
Cô nương thật âm trầm!
Cố Hựu Sinh đem dù trong tay đặt dưới nền đất, sau đó trực tiếp đi về phía giường đệm.
Nàng xốc chăn lên liền nằm xuống, giày cũng tùy ý đá một cái, kéo chăn.
Nhắm mắt liền ngủ.
Lão bà dưới dù không ngừng vẫy tay.
"Cố cô nương, cởi áo ngoài ra rồi hãy ngủ a."
Cho dù nàng có gọi lớn thế nào, thiếu nữ trên giường vẫn bất động.
Lão bà Chư Thải Linh lại lải nhải một hồi mới an tĩnh lại.
Ngoài cửa sổ truyền tới tiếng mưa rơi ồn ã, Chư Thải Linh ngồi dưới tán dù.
Cố Hựu Sinh nhìn trông có vẻ cao lãnh âm trầm nhưng kì thật mềm lòng lương thiện.
Thông linh sư không thể can thiệp nhân quả, nàng lại vì nỗi ai oán của mình mà ra tay.
Thiếu nữ trên giường, bóng dáng mỏng manh.
Nhưng Chư Thải Linh lại cảm thấy trên người nàng có sức mạnh vô hạn, còn cường đại vượt xa tầm với của người khác.
Mấy người chết ở Tiêu gia đều là bị báo ứng, còn mấy người vô tội không có liên quan.
Vẫn là giữa luật nhân quả, thuận theo thỏa thuận ban đầu, Cố Hựu Sinh không nên nhúng tay vào.
Không biết là do nàng đau lòng cho quỷ chết oan đó, hay đau lòng cho chính bà lão già này.... gấp gáp ba ngày đường, vừa đào mộ xong liền lao vào mưa, trực tiếp đi tới Tiêu phủ.
Hai đứa cháu thông minh của nàng còn tốt, nếu chỉ dựa vào cái đồ bất hiếu Tiêu Cảnh Nhân kia, chỉ sợ Cố cô nương sớm đã bị con hồ ly tinh kia dăm ba câu đuổi ra khỏi phủ.
Cố Hựu Sinh mù mịt ngủ được hai ngày, đến buổi sáng ngày thứ ba mới tỉnh dậy.
Tiểu Nhị lấn ná ở cửa nhiều lần, sợ vị cô nương âm trầm này chết ở bên trong.
Chỉ là khách nhân sớm đã dặn dò không được quấy rầy, lại trả đủ năm ngày tiền phòng, hắn chỉ ở cửa lén nghe động tĩnh, không dám gõ cửa.
Cố Hựu Sinh rốt cuộc cũng mở cửa, tiểu nhị vẫn luôn chú ý động tĩnh bên này vội vàng nghênh tiếp.
"Cô nương tỉnh rồi, đã hai ngày rồi, cần ăn chút gì đó không?"
Cố Hựu Sinh: "Một bát cháo trắng, đun chút nước ấm mang vào."
"Dạ."
Tiểu nhị vui sướng mà lui ra, chạy tới chỗ quầy hàng.
"Chưởng quầy, cô nương đó tỉnh rồi."
Chưởng quầy họ Trần, nghe vậy liền tống cổ tiểu nhị đi lấy thức ăn cho Cố Hựu Sinh, sau đó gọi một tiểu nhị khác lại đây.
"Đi, nói với Tiêu công tử, cô nương đó tỉnh rồi."
Tiểu nhị nhận lệnh đi xuống.
Tiêu Chi Đạt ngày nào cũng đến, tin tốt của đại thiếu gia Tiêu gia sắp truyền đi rồi.
Cố Hựu Sinh uống xong cháo, tắm rửa thay quần áo, đổi sang một thân xiêm y sạch sẽ.
Nàng vốn định nằm trên giường nghỉ ngơi, cửa phòng lại bị gõ.
Cố Hựu Sinh mở cửa.
Nhiệt khí sau khi tắm gội trong phòng cùng hương thơm trên người thiếu nữ chưa tan đi, Tiêu Chi Đạt và Tạ Lệnh Nghi đứng ở cửa xấu hổ mà lùi về phía sau một bước.
Cố Hựu Sinh mở cửa, lãnh đạm nhìn bọn họ.
Sắc mặt nàng hồng nhuận, môi hồng hào, vẻ nhợt nhạt trước đây đã không còn, cả người giống như một nụ hoa mềm mại quyến rũ.
Tiêu Chi Đạt đỏ mặt, duỗi tay đẩy Tạ Lệnh Nghi đang đứng ở một bên.
Tạ Lệnh Nghi cũng chưa từng vào khuê phòng của nữ tử, chỉ giả bộ ho khan một tiếng.
Cố Hựu Sinh lại tùy tiện tránh sang một bên.