Cúc áo quân phục bám chặt vào yết hầu nhỏ nhắn, Chử Trần giơ tay cởi chiếc cúc trên cùng ra, chân dài sải bước qua đám người đang nhìn trên đài đấu, Chử Trần có thể nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của mọi người.
Tiếng bước chân lộp cộp khiến Á Trại Lâm càng thêm căng thẳng, bàn tay đặt bên chân đã sớm chảy mồ hôi.
Chử Trần đứng đối diện với Á Trại Lâm, rõ ràng thấp hơn người ta nửa cái đầu, nhưng khí thế khắp người trực tiếp khiến Á Trại Lâm đổ mồ hôi hột.
''Đàn, đàn anh.''
Chử Trần bình tĩnh liếc nhìn Á Trại Lâm, cằm hơi hất lên, ''Bắt đầu đi.''
Phía dưới sân mọi người im lặng tới mức cảm thấy việc mình hít thở cũng khiến người khác giật mình, chẳng qua Chử Trần phóng tinh thần lực ra thôi đã khiến linh hồn của bọn họ trở nên run sợ. Đây chính là sự kinh khủng mà tinh thần lực song S mang lại sao, vậy, khi Lục Xuyên Trạch phóng tinh thần lực sẽ như thế nào nữa.
Cơ giáp của Chử Trần full màu bạc, dưới ánh mặt trời hiện ra vẻ lấp lánh ánh kim đặc biệt. Á Trại Lâm lảo đảo mấy hồi, hối hận, hối hận muốn chết, đáng ra không nên cùng đám người kia đánh cược có thể kiên trì bao lâu trong tay Chử Trần.
''Á Trại Lâm, lên cơ giáp.''
''Vâng.''
Phục tùng, tinh thần lực của Chử Trần có đặc điểm lớn nhất là khiến người khác vô thức thuần phục, còn không thể nảy sinh một chút ý nghĩ phản bội nào.
Á Trại Lâm lấy lại tinh thần, cầm chắc tay cầm điều khiển cơ giáp lớn tiếng nói: ''Đàn anh, nghe nói tinh thần lực của anh có thể thực thể hóa. Sử dụng vũ khí lạnh đánh một trận được không?''
Bà nội của Á Trại Lâm có sự nghiên cứu sâu rộng đối với vũ khí lạnh, từ nhỏ cậu ta đã được nghe thành quen nên khá tự tin mình hiểu, thế nào cũng đánh trả được Chử Trần.
Chử Trần nhếch môi cười, dí dỏm nói: ''Cậu chắc chắn chưa?''
Á Trại Lâm điều chỉnh thẳng người, chậm rãi thở ra một hơi nặng nề, ''Chắc chắn.''
Lục Xuyên Trạch híp mắt, tên Á Trại Lâm này muốn tìm chết à.
Nương theo tiếng hô kinh ngạc của mọi người, Lục Xuyên Trạch nâng mắt nhìn về hướng sân đấu, trong tay cơ giáp bạc nắm chặt một thanh kiếm cổ, làm động tác giống như lời mời.
Cơ giáp của Á Trại Lâm đã được cải tạo qua, trực tiếp đổi qua chế độ chiến đấu bằng vũ khí lạnh, trường đao giơ lên còn mang theo chút run rẩy. Á Trại Lâm cố gắng kiềm chế cánh tay đang phát run, ác liệt mà phóng về hướng lõi năng lượng của Chử Trần chém xuống.
Cơ giáp của Chử Trần giống như một ông già lớn tuổi đang đi dạo trên đường, lắc lư nhưng né được rất nhanh, Chử Trần lại như con mèo đang chơi đùa không ra tay, mỗi lần đều đưa cho Á Trại Lâm hy vọng, sau cùng lại thất vọng.
Mấy lần như vậy khiến tâm trạng của Á Trại Lâm hoàn toàn sụp đổ rồi, còn không bằng cho cậu ta một lần sảng khoái luôn, dở dở ương ương đùa giỡn không biết chừng nào mới thua là khó chịu nhất.
Chử Trần nhân lúc Á Trại Lâm trong khoảnh khắc muốn thả lỏng, trường kiếm ngay lập tức phi đến vị trí lõi năng lượng cơ giáp của cậu ta. Á Trại Lâm đứng im tại chỗ, không phải không muốn chống lại mà là chống lại không nổi.
Có thể bỏ qua việc cảm giác run sợ từ sâu thẳm trong linh hồn mà tinh thần lực áp chế đem lại, Á Trại Lâm vô thức khuất phục, đứng im tại chỗ.
''Trên chiến trường một giây cũng không thể buông lỏng, đã tiến vào cơ giáp cần phải phấn chấn 100% tinh thần. Gặp phải đối thủ cố ý trêu chọc cậu như tôi không sợ, đáng sợ là gặp phải đồng đội buông thả.''
Á Trại Lâm bị Chử Trần nói cho một trận mặt đỏ không thôi, trong lòng cậu ta thật sự không coi trọng cuộc chiến này. Cậu ta biết rằng bản thân chắc chắn sẽ thua, chẳng qua mang theo tâm thái chơi đùa mà đấu, dù sao cũng sẽ thua, còn thua thế nào chẳng hề quan tâm.
''Xin lỗi đàn anh, là lỗi do em.''
Chử Trần từ cơ giáp bước ra nét mặt y nguyên, đối mặt với nhóm tân sinh viên dưới sân, Chử Trần dường như nhìn thấy ba lớn năm đó lúc cậu quyết định tham gia trường quân đội đã nói.
''Trần Trần, trên chiến trường không phân biệt AO, con quyết định thi vào quân đội, vậy con đã chuẩn bị sẵn sàng vì Đế Quốc hy sinh chưa?''
''Bệ hạ, thần lúc nào cũng sẵn sàng.''
Chử Trần rất hiếm khi dùng cách nói chuyện trang trọng, thời khắc nói câu đó cậu không phải tam hoàng tử nữa, mà là học sinh của trường quân đội Đế Quốc, từ lâu cậu đã sẵn lòng hy sinh vì Đế Quốc.
Chử Trần nhìn từng gương mặt ngây ngô dưới sàn đấu, khao khát hướng đến, kiêu ngạo tùy ý, chỉ duy nhất không hề sợ hãi.
''Các bạn tân sinh viên, trải qua huấn luyện ma quỷ có muốn nghỉ học không. Có thì cứ nói thẳng, có không?''
''Không có.''
Chử Trần mỉm cười, rạng rỡ tiếp tục nói, ''Vậy mọi người đã sẵn sàng hy sinh vì Đế Quốc chưa?''
Hiệu trưởng rơm rớm nước mắt chụp ảnh Chử Trần, chụp xong gửi ngay cho Hoàng đế bệ hạ.
Ông là người duy nhất biết được thân phận của Chử Trần, lúc Bệ hạ gửi Chử Trần tới trường học ông không hề vui chút nào. Một Omega làm sao có thể ở cùng một đám Alpha cơ chứ. Nhưng khi thấy được tinh thần lực song S có thành tích thể chất đạt điểm tối đa của Chử Trần, ông đã do dự, Đế quốc trước giờ không có Omega nào mang tố chất như vậy. Có lẽ, ông nên cho cơ hội để thằng bé thử một lần xem.
Sau khi gửi xong tin nhắn hiệu trường khôi phục tâm trạng đi lên sàn đấu, ''Còn ai muốn thách đấu nữa không?''
Lục Xuyên Trạch đứng dậy, lãnh đạm nói: ''Chử Trần, đấu một trận.''
''Được''
''Không được dùng tinh thần lực áp chế, những cái khác đều được.''
Chử Trần hừ một tiếng, ''Dùng tinh thần lực áp chế cũng được, tôi không kém hơn cậu.''
Cơ giáp của Lục Xuyên Trạch và Chử Trần là kiểu tình nhân, một đen một bạc đứng cùng nhau như đang ở một cuộc hôn lễ lớn.
Chử Trần bĩu môi không thèm nói, lẩm bẩm nói sao lại dùng giống của mình chứ.
''Ai kêu nhà thiết kế không làm một cái tốt hơn.''
''Sao cậu lại nghe trộm người khác nói thế.''
Giọng điệu vô cùng nghiêm túc, bên trong còn có vài phần thẹn quá hóa giận.
''Tới đi.''
Giây tiếp theo, hai cơ giáp đã lao vào choảng nhau, hơn nữa tốc độ nhanh đến lóa mắt. Á Trại Lâm mặt cắt không còn giọt máu, thực tế cậu ta không có nổi tư cách khiến Chử Trần rút kiếm sao, nếu như mình là Chử Trần, đoán chừng còn không thèm liếc nhìn một cái.
Tiếng cơ giáp va chạm phát ra âm thanh nặng nề, Chử Trần trong lòng run lên. Ai mà biết được hai người đó nghĩ gì, trực tiếp lấy cơ giáp đấu tay đôi.
Ngay khoảnh khắc cơ giáp của Lục Xuyên Trạch bắt lấy cổ tay cơ giáp của Chử Trần, cả hiện trường lập tức trở nên ồn ào, hình như còn có người nói câu ''yêu rồi''.
Chử Trần nghĩ thầm, thì đúng là va chạm rồi, có hơi đau đấy. Còn phải nhịn không để rơi nước mắt, phiền chết được.
Tay phải bất chấp, nhanh nhẹn cho Lục Xuyên Trạch một đấm, như vậy mà Lục Xuyên Trạch vẫn không buông tay. Ngược lại tiến thêm một bước, cơ giáp của Lục Xuyên Trạch cao hơn chút xíu, động tác khóa cổ ở góc nhìn của người khác giống như là động tác thân mật.
Toàn bộ mọi người quay video, chụp ảnh các kiểu, khóe môi giương lên không làm sao hạ xuống được.
Chân của Lục Xuyên Trạch bị Chử Trần giẫm một cái, muốn dùng cách ném vai một tay cũng không thể làm được. Chử Trần bất động, cánh tay bị quấn lấy, cổ cũng bị người ta kìm kẹp, muốn ném cũng không động đậy nổi.
''Lục Xuyên Trạch, có giỏi thì thả tôi ra, như này làm sao mà đánh nhau được.''
Lục Xuyên Trạch chuẩn xác thả Chử Trần, dự liệu trước được mà tóm lấy cánh tay Chử Trần đưa ra. Sau vài lần như vậy, chỉ cần Chử Trần ra đòn đều bị Lục Xuyên Trạch dễ dàng phá giải.
''Còn đánh không?''
''Không đánh nữa.''
Chử Trần từ cơ giáp đi ra liền nhảy xuống sàn đấu, Lục Xuyên Trạch trong lòng cảm thấy chột dạ, có khi nào mình khiến Chử Trần tức giận rồi không.
Cái khuôn mặt hờ hững vững bền này của Lục Xuyên Trạch trong mắt người ngoài chính là không vui khi Chử Trần nhăn mặt với mình. Cũng phải, ngoài Chử Trần ra có người nào dám không nói gì đã cho Lục thần bơ vơ trên sàn đấu.
Chử Trần rụt cằm vào trong áo của Lục Xuyên Trạch, thầm chửi rủa người ta trong lòng vài lần mới thấy dễ chịu hơn.
''Anh Chử, thua thì cũng thua rồi, chúng ta rộng lượng cần gì phải tức giận cậu ấy.''
Chử Trần nghệt mặt, đôi mắt to chớp chớp, ''Tôi đâu có giận Lục Xuyên Trạch gì, chỉ là không vui vì không giỏi bằng cậu ta thôi.''
Tiết Thành:...
Thực ra Tiết Thành chưa bao giờ hiểu nổi vì sao anh Chử nhà mình lại cảm thấy bản thân lợi hại hơn Lục thần, tuy rằng cậu ta là fan cứng của Chử Trần, nhưng vẫn phải thừa nhận việc anh Chử không bằng người ta thật.''
''Anh Chử, hay là trước giờ Lục thần chưa bung ra hết.''
''Không thể nào, nếu như cậu ta dám giữ sức khi đánh cùng tôi, tôi làm gỏi cậu ta đầu tiên.'' Chử Trần không đợi Tiết Thành nói xong đã chặn miệng cậu ta, tính cách Lục Xuyên Trạch cậu hiểu rõ, không làm thế bao giờ.
Tiết Thành hoàn toàn không nói gì, anh Chử hình như có chút dữ dằn, chắc là cũng bất lực như thế một tí.
Sau khi kết thúc trận đấu Lục Xuyên Trạch nhìn về phía Chử Trần đang mặc áo của mình không phục mà hùng hổ rời đi, thở dài một hơi. ngôn tình hài
Khóa cửa kêu một tiếng, Chử Trần ngồi trên sofa ánh mắt nhìn Lục Xuyên Trạch nghênh ngang đi vào. Tay còn xách một rúi nhìn như túi đồ ăn vặt.
''Anh Tranh Tranh mệt nhọc rồi, đây là quà em trai tăng anh.''
Chử Trần giả bộ vô tình liếc nhìn túi đồ ăn, trong mắt sáng lên vài phần, đều là món yêu thích của mình.
''Người xưa nói rất đúng, không chuyện mà nhờ, giống kẻ gian phường trộm cắp.''
Lục Xuyên Trạch tiến tới ngồi xuống gần Chử Trần, lấy ra miếng bánh ngọt nhỏ, ''A.''
Chử Trần phản xạ có điều kiện mở miệng, hiện giờ trong tình huống này không thể chịu thua, ánh mắt hung dữ động tác nhanh gọn ngậm bánh vào miệng.
Ồm, ngon quá đi.
''Làm gì có ý xấu gì, thấy hôm nay anh Tranh Tranh đánh liên tiếp hai trận nhất định đã rất mệt rồi.''
''Đừng gọi tôi là Tranh Tranh. Gọi nữa đánh cậu giờ.''
Nói rồi còn vung vung nắm đấm.
Ăn xong cái bánh tâm trạng Chử Trần cũng tốt lên, Lục Xuyên Trạch vẫn làm bộ dáng không liên quan tới mình, nhưng vai cậu lại có dấu hiệu mỏi nhừ.
''Lục Xuyên Trạch, bóp vai cho tôi.''
Chử Trần lộ ra nụ cười khoái chí, sai bảo cậu ta chắc chắn sẽ tức giận, có khi nào muốn nổi cáu với mình không.
Ngay lập tức có thêm cảm xúc nóng rực trên vai, Chử Trần như bị bỏng rụt cổ lại.
''Tay của Alpha mấy cậu nóng vậy sao, cách lớp quần áo vẫn cảm thấy phỏng.''
''Các cậu, còn ai đã chạm vào vai cậu.''
Chử Trần nghe rõ hàng tiếng hít thở không đúng, còn kèm theo ngữ điệu muốn giết người tâm trạng trở nên tốt hơn mà nheo nheo mắt, biết ngay chó Lục không thể nào cam tâm tình nguyện làm những chuyện này.
''Ba lớn tôi với cậu, còn ai nữa.''
''Ờ.''
Lục Xuyên Trạch bấy giờ mới cảm thấy thoải mái hơn, ngón tay kề sát chỉ cách tuyến thể 2cm ngắn ngủi, chỉ cần hơi nghiêng tay là có thể chạm đến.
Lục Xuyên Trạch hít sâu một hơi, con ngươi trở nên tối đi.
Chóp mũi dường như còn có hương cam thanh mát, đem theo cái lạnh của băng tuyết tất cả đều len lỏi vào mũi Lục Xuyên Trạch.
''Sau này đừng để cho người khác bóp vai cậu.''
''Ừm, đâu ai muốn làm ba cái chuyện hầu hạ người khác.''
Chử Trần tự cho rằng đã khiến lòng tự trọng của Lục Xuyên Trạch bị chà đạp, vui như mở cờ trong bụng.
''Trước đây có phải cậu nhường tôi không, sao tôi lại nhớ là cậu đâu có ghê như vậy chứ.''
Bàn tay đang bóp vai chợt dừng, giây tiếp theo đã khôi phục lại như thường.
''Làm sao có thể, chúng ta đã lâu rồi chưa so tài, hai năm trước sức tôi như thế, hiện tại tiến bộ hơn rồi.''
''Coi như cậu biết điều, nếu hôm nay cậu nhường tôi, tôi nhất định cho cậu biết tay.''
Giọng điệu ghê rợn khiến sống lưng Lục Xuyên Trạch lạnh toát, quả nhiên, may mà không nhường cậu.
''Thôi, không cần bóp nữa. Lục Xuyên Trạch, tôi bắt cậu làm những việc này có phải cậu bực lắm không.''
Đối mặt với ánh mắt mong chờ từ Chử Trần, Lục Xuyên Trạch chỉ đành thay đổi sắc mặt nhanh chóng, nín nhịn rồi để lộ một chút bất lực. ''Đúng, rất tức giận.''
Chử Trần cười cong cả mắt, hào phóng phất tay, ''Được rồi được rồi, đồ ăn vặt của cậu tôi nhận, chỉ có điều không tha thứ cho cậu đâu. Cậu sẽ suốt ngày phải bị tôi bắt, à, hối thúc.''
''Ừ.''
Chú thích:
耳鬓厮磨: Xuất hiện trong Hồng Lâu Mộng, nghĩa mặt chữ: tai và tóc mai chạm vào nhau, chỉ sự thân mật, thân thiết trong mối quan hệ, đa phần dùng với hai người yêu nhau. Vô tình lướt gg thấy có bạn dịch là ''vành tai chạm tóc mai'' nghe cũng rất thơ:3
过肩摔: Kỹ thuật ném trong Judo, còn được gọi là Ippon-seoi-nage hay Ném vai một tay.
无事献殷勤,非奸即盗: không chuyện mà nhờ, giống kẻ gian phường trộm cắp. Trên đời không có bữa ăn nào miễn phí và không có gì là dễ dàng có được, người cần bạn giúp mà tỏ ra nịnh nọt, xun xoe chắc chắn đang muốn lấy lợi ích từ bạn. ''奸'' chỉ kẻ xảo trá, âm hiểm, ''盗'' chỉ kẻ trộm, có địa vị thấp. Trong xã hội thực tế, câu nói này ám chỉ việc con người dường như không còn tin tưởng lẫn nhau mọi người sẽ đối xử thật lòng không vụ lợi.
Ngoài lề:
Trong truyện tác giả có dùng ''嗑'' và ''磕'' là từ đồng âm để thể hiện tình huống nghe nhầm của Chử Trần. Tuy nhiên, ngoài thực tế, 2 từ này được dùng chung trong cộng đồng fan CP.
嗑到了= yêu rồi: sự kích động/yêu thích/quan tâm khi CP mình ship trong bộ phim, nhóm nhạc hay show nào đó có sự thân mật hoặc tương tác, cảm giác ngọt ngào với nhau. Ngoài ra bên đó còn dùng từ ''嗑CP'' nôm na là ship/đu couple. (Nguồn: Hinative)
磕到了: Viết tắt là kdl, ngôn ngữ mạng dùng trong cộng đồng fan theo đuổi các CP, mang ý ship CP. ''磕'' trong ''磕药'' có nghĩa đối cảm thấy rất phê, rất sướng, cảm thấy yêu thích với thứ gì đó. (Nguồn: Sohu)
Theo Baidu, ''磕'' cũng đề cập đến cách dùng có liên kết với ''嗑 ''dùng với nghĩa cắn, gặm. Theo quan điểm cá nhân của mình, do vấn đề đồng âm nên 2 từ này được dân đu CP dùng lẫn lộn, nghĩa giống nhau như ăn đường, cắn hint, đẩy thuyền...
Tiếng bước chân lộp cộp khiến Á Trại Lâm càng thêm căng thẳng, bàn tay đặt bên chân đã sớm chảy mồ hôi.
Chử Trần đứng đối diện với Á Trại Lâm, rõ ràng thấp hơn người ta nửa cái đầu, nhưng khí thế khắp người trực tiếp khiến Á Trại Lâm đổ mồ hôi hột.
''Đàn, đàn anh.''
Chử Trần bình tĩnh liếc nhìn Á Trại Lâm, cằm hơi hất lên, ''Bắt đầu đi.''
Phía dưới sân mọi người im lặng tới mức cảm thấy việc mình hít thở cũng khiến người khác giật mình, chẳng qua Chử Trần phóng tinh thần lực ra thôi đã khiến linh hồn của bọn họ trở nên run sợ. Đây chính là sự kinh khủng mà tinh thần lực song S mang lại sao, vậy, khi Lục Xuyên Trạch phóng tinh thần lực sẽ như thế nào nữa.
Cơ giáp của Chử Trần full màu bạc, dưới ánh mặt trời hiện ra vẻ lấp lánh ánh kim đặc biệt. Á Trại Lâm lảo đảo mấy hồi, hối hận, hối hận muốn chết, đáng ra không nên cùng đám người kia đánh cược có thể kiên trì bao lâu trong tay Chử Trần.
''Á Trại Lâm, lên cơ giáp.''
''Vâng.''
Phục tùng, tinh thần lực của Chử Trần có đặc điểm lớn nhất là khiến người khác vô thức thuần phục, còn không thể nảy sinh một chút ý nghĩ phản bội nào.
Á Trại Lâm lấy lại tinh thần, cầm chắc tay cầm điều khiển cơ giáp lớn tiếng nói: ''Đàn anh, nghe nói tinh thần lực của anh có thể thực thể hóa. Sử dụng vũ khí lạnh đánh một trận được không?''
Bà nội của Á Trại Lâm có sự nghiên cứu sâu rộng đối với vũ khí lạnh, từ nhỏ cậu ta đã được nghe thành quen nên khá tự tin mình hiểu, thế nào cũng đánh trả được Chử Trần.
Chử Trần nhếch môi cười, dí dỏm nói: ''Cậu chắc chắn chưa?''
Á Trại Lâm điều chỉnh thẳng người, chậm rãi thở ra một hơi nặng nề, ''Chắc chắn.''
Lục Xuyên Trạch híp mắt, tên Á Trại Lâm này muốn tìm chết à.
Nương theo tiếng hô kinh ngạc của mọi người, Lục Xuyên Trạch nâng mắt nhìn về hướng sân đấu, trong tay cơ giáp bạc nắm chặt một thanh kiếm cổ, làm động tác giống như lời mời.
Cơ giáp của Á Trại Lâm đã được cải tạo qua, trực tiếp đổi qua chế độ chiến đấu bằng vũ khí lạnh, trường đao giơ lên còn mang theo chút run rẩy. Á Trại Lâm cố gắng kiềm chế cánh tay đang phát run, ác liệt mà phóng về hướng lõi năng lượng của Chử Trần chém xuống.
Cơ giáp của Chử Trần giống như một ông già lớn tuổi đang đi dạo trên đường, lắc lư nhưng né được rất nhanh, Chử Trần lại như con mèo đang chơi đùa không ra tay, mỗi lần đều đưa cho Á Trại Lâm hy vọng, sau cùng lại thất vọng.
Mấy lần như vậy khiến tâm trạng của Á Trại Lâm hoàn toàn sụp đổ rồi, còn không bằng cho cậu ta một lần sảng khoái luôn, dở dở ương ương đùa giỡn không biết chừng nào mới thua là khó chịu nhất.
Chử Trần nhân lúc Á Trại Lâm trong khoảnh khắc muốn thả lỏng, trường kiếm ngay lập tức phi đến vị trí lõi năng lượng cơ giáp của cậu ta. Á Trại Lâm đứng im tại chỗ, không phải không muốn chống lại mà là chống lại không nổi.
Có thể bỏ qua việc cảm giác run sợ từ sâu thẳm trong linh hồn mà tinh thần lực áp chế đem lại, Á Trại Lâm vô thức khuất phục, đứng im tại chỗ.
''Trên chiến trường một giây cũng không thể buông lỏng, đã tiến vào cơ giáp cần phải phấn chấn 100% tinh thần. Gặp phải đối thủ cố ý trêu chọc cậu như tôi không sợ, đáng sợ là gặp phải đồng đội buông thả.''
Á Trại Lâm bị Chử Trần nói cho một trận mặt đỏ không thôi, trong lòng cậu ta thật sự không coi trọng cuộc chiến này. Cậu ta biết rằng bản thân chắc chắn sẽ thua, chẳng qua mang theo tâm thái chơi đùa mà đấu, dù sao cũng sẽ thua, còn thua thế nào chẳng hề quan tâm.
''Xin lỗi đàn anh, là lỗi do em.''
Chử Trần từ cơ giáp bước ra nét mặt y nguyên, đối mặt với nhóm tân sinh viên dưới sân, Chử Trần dường như nhìn thấy ba lớn năm đó lúc cậu quyết định tham gia trường quân đội đã nói.
''Trần Trần, trên chiến trường không phân biệt AO, con quyết định thi vào quân đội, vậy con đã chuẩn bị sẵn sàng vì Đế Quốc hy sinh chưa?''
''Bệ hạ, thần lúc nào cũng sẵn sàng.''
Chử Trần rất hiếm khi dùng cách nói chuyện trang trọng, thời khắc nói câu đó cậu không phải tam hoàng tử nữa, mà là học sinh của trường quân đội Đế Quốc, từ lâu cậu đã sẵn lòng hy sinh vì Đế Quốc.
Chử Trần nhìn từng gương mặt ngây ngô dưới sàn đấu, khao khát hướng đến, kiêu ngạo tùy ý, chỉ duy nhất không hề sợ hãi.
''Các bạn tân sinh viên, trải qua huấn luyện ma quỷ có muốn nghỉ học không. Có thì cứ nói thẳng, có không?''
''Không có.''
Chử Trần mỉm cười, rạng rỡ tiếp tục nói, ''Vậy mọi người đã sẵn sàng hy sinh vì Đế Quốc chưa?''
Hiệu trưởng rơm rớm nước mắt chụp ảnh Chử Trần, chụp xong gửi ngay cho Hoàng đế bệ hạ.
Ông là người duy nhất biết được thân phận của Chử Trần, lúc Bệ hạ gửi Chử Trần tới trường học ông không hề vui chút nào. Một Omega làm sao có thể ở cùng một đám Alpha cơ chứ. Nhưng khi thấy được tinh thần lực song S có thành tích thể chất đạt điểm tối đa của Chử Trần, ông đã do dự, Đế quốc trước giờ không có Omega nào mang tố chất như vậy. Có lẽ, ông nên cho cơ hội để thằng bé thử một lần xem.
Sau khi gửi xong tin nhắn hiệu trường khôi phục tâm trạng đi lên sàn đấu, ''Còn ai muốn thách đấu nữa không?''
Lục Xuyên Trạch đứng dậy, lãnh đạm nói: ''Chử Trần, đấu một trận.''
''Được''
''Không được dùng tinh thần lực áp chế, những cái khác đều được.''
Chử Trần hừ một tiếng, ''Dùng tinh thần lực áp chế cũng được, tôi không kém hơn cậu.''
Cơ giáp của Lục Xuyên Trạch và Chử Trần là kiểu tình nhân, một đen một bạc đứng cùng nhau như đang ở một cuộc hôn lễ lớn.
Chử Trần bĩu môi không thèm nói, lẩm bẩm nói sao lại dùng giống của mình chứ.
''Ai kêu nhà thiết kế không làm một cái tốt hơn.''
''Sao cậu lại nghe trộm người khác nói thế.''
Giọng điệu vô cùng nghiêm túc, bên trong còn có vài phần thẹn quá hóa giận.
''Tới đi.''
Giây tiếp theo, hai cơ giáp đã lao vào choảng nhau, hơn nữa tốc độ nhanh đến lóa mắt. Á Trại Lâm mặt cắt không còn giọt máu, thực tế cậu ta không có nổi tư cách khiến Chử Trần rút kiếm sao, nếu như mình là Chử Trần, đoán chừng còn không thèm liếc nhìn một cái.
Tiếng cơ giáp va chạm phát ra âm thanh nặng nề, Chử Trần trong lòng run lên. Ai mà biết được hai người đó nghĩ gì, trực tiếp lấy cơ giáp đấu tay đôi.
Ngay khoảnh khắc cơ giáp của Lục Xuyên Trạch bắt lấy cổ tay cơ giáp của Chử Trần, cả hiện trường lập tức trở nên ồn ào, hình như còn có người nói câu ''yêu rồi''.
Chử Trần nghĩ thầm, thì đúng là va chạm rồi, có hơi đau đấy. Còn phải nhịn không để rơi nước mắt, phiền chết được.
Tay phải bất chấp, nhanh nhẹn cho Lục Xuyên Trạch một đấm, như vậy mà Lục Xuyên Trạch vẫn không buông tay. Ngược lại tiến thêm một bước, cơ giáp của Lục Xuyên Trạch cao hơn chút xíu, động tác khóa cổ ở góc nhìn của người khác giống như là động tác thân mật.
Toàn bộ mọi người quay video, chụp ảnh các kiểu, khóe môi giương lên không làm sao hạ xuống được.
Chân của Lục Xuyên Trạch bị Chử Trần giẫm một cái, muốn dùng cách ném vai một tay cũng không thể làm được. Chử Trần bất động, cánh tay bị quấn lấy, cổ cũng bị người ta kìm kẹp, muốn ném cũng không động đậy nổi.
''Lục Xuyên Trạch, có giỏi thì thả tôi ra, như này làm sao mà đánh nhau được.''
Lục Xuyên Trạch chuẩn xác thả Chử Trần, dự liệu trước được mà tóm lấy cánh tay Chử Trần đưa ra. Sau vài lần như vậy, chỉ cần Chử Trần ra đòn đều bị Lục Xuyên Trạch dễ dàng phá giải.
''Còn đánh không?''
''Không đánh nữa.''
Chử Trần từ cơ giáp đi ra liền nhảy xuống sàn đấu, Lục Xuyên Trạch trong lòng cảm thấy chột dạ, có khi nào mình khiến Chử Trần tức giận rồi không.
Cái khuôn mặt hờ hững vững bền này của Lục Xuyên Trạch trong mắt người ngoài chính là không vui khi Chử Trần nhăn mặt với mình. Cũng phải, ngoài Chử Trần ra có người nào dám không nói gì đã cho Lục thần bơ vơ trên sàn đấu.
Chử Trần rụt cằm vào trong áo của Lục Xuyên Trạch, thầm chửi rủa người ta trong lòng vài lần mới thấy dễ chịu hơn.
''Anh Chử, thua thì cũng thua rồi, chúng ta rộng lượng cần gì phải tức giận cậu ấy.''
Chử Trần nghệt mặt, đôi mắt to chớp chớp, ''Tôi đâu có giận Lục Xuyên Trạch gì, chỉ là không vui vì không giỏi bằng cậu ta thôi.''
Tiết Thành:...
Thực ra Tiết Thành chưa bao giờ hiểu nổi vì sao anh Chử nhà mình lại cảm thấy bản thân lợi hại hơn Lục thần, tuy rằng cậu ta là fan cứng của Chử Trần, nhưng vẫn phải thừa nhận việc anh Chử không bằng người ta thật.''
''Anh Chử, hay là trước giờ Lục thần chưa bung ra hết.''
''Không thể nào, nếu như cậu ta dám giữ sức khi đánh cùng tôi, tôi làm gỏi cậu ta đầu tiên.'' Chử Trần không đợi Tiết Thành nói xong đã chặn miệng cậu ta, tính cách Lục Xuyên Trạch cậu hiểu rõ, không làm thế bao giờ.
Tiết Thành hoàn toàn không nói gì, anh Chử hình như có chút dữ dằn, chắc là cũng bất lực như thế một tí.
Sau khi kết thúc trận đấu Lục Xuyên Trạch nhìn về phía Chử Trần đang mặc áo của mình không phục mà hùng hổ rời đi, thở dài một hơi. ngôn tình hài
Khóa cửa kêu một tiếng, Chử Trần ngồi trên sofa ánh mắt nhìn Lục Xuyên Trạch nghênh ngang đi vào. Tay còn xách một rúi nhìn như túi đồ ăn vặt.
''Anh Tranh Tranh mệt nhọc rồi, đây là quà em trai tăng anh.''
Chử Trần giả bộ vô tình liếc nhìn túi đồ ăn, trong mắt sáng lên vài phần, đều là món yêu thích của mình.
''Người xưa nói rất đúng, không chuyện mà nhờ, giống kẻ gian phường trộm cắp.''
Lục Xuyên Trạch tiến tới ngồi xuống gần Chử Trần, lấy ra miếng bánh ngọt nhỏ, ''A.''
Chử Trần phản xạ có điều kiện mở miệng, hiện giờ trong tình huống này không thể chịu thua, ánh mắt hung dữ động tác nhanh gọn ngậm bánh vào miệng.
Ồm, ngon quá đi.
''Làm gì có ý xấu gì, thấy hôm nay anh Tranh Tranh đánh liên tiếp hai trận nhất định đã rất mệt rồi.''
''Đừng gọi tôi là Tranh Tranh. Gọi nữa đánh cậu giờ.''
Nói rồi còn vung vung nắm đấm.
Ăn xong cái bánh tâm trạng Chử Trần cũng tốt lên, Lục Xuyên Trạch vẫn làm bộ dáng không liên quan tới mình, nhưng vai cậu lại có dấu hiệu mỏi nhừ.
''Lục Xuyên Trạch, bóp vai cho tôi.''
Chử Trần lộ ra nụ cười khoái chí, sai bảo cậu ta chắc chắn sẽ tức giận, có khi nào muốn nổi cáu với mình không.
Ngay lập tức có thêm cảm xúc nóng rực trên vai, Chử Trần như bị bỏng rụt cổ lại.
''Tay của Alpha mấy cậu nóng vậy sao, cách lớp quần áo vẫn cảm thấy phỏng.''
''Các cậu, còn ai đã chạm vào vai cậu.''
Chử Trần nghe rõ hàng tiếng hít thở không đúng, còn kèm theo ngữ điệu muốn giết người tâm trạng trở nên tốt hơn mà nheo nheo mắt, biết ngay chó Lục không thể nào cam tâm tình nguyện làm những chuyện này.
''Ba lớn tôi với cậu, còn ai nữa.''
''Ờ.''
Lục Xuyên Trạch bấy giờ mới cảm thấy thoải mái hơn, ngón tay kề sát chỉ cách tuyến thể 2cm ngắn ngủi, chỉ cần hơi nghiêng tay là có thể chạm đến.
Lục Xuyên Trạch hít sâu một hơi, con ngươi trở nên tối đi.
Chóp mũi dường như còn có hương cam thanh mát, đem theo cái lạnh của băng tuyết tất cả đều len lỏi vào mũi Lục Xuyên Trạch.
''Sau này đừng để cho người khác bóp vai cậu.''
''Ừm, đâu ai muốn làm ba cái chuyện hầu hạ người khác.''
Chử Trần tự cho rằng đã khiến lòng tự trọng của Lục Xuyên Trạch bị chà đạp, vui như mở cờ trong bụng.
''Trước đây có phải cậu nhường tôi không, sao tôi lại nhớ là cậu đâu có ghê như vậy chứ.''
Bàn tay đang bóp vai chợt dừng, giây tiếp theo đã khôi phục lại như thường.
''Làm sao có thể, chúng ta đã lâu rồi chưa so tài, hai năm trước sức tôi như thế, hiện tại tiến bộ hơn rồi.''
''Coi như cậu biết điều, nếu hôm nay cậu nhường tôi, tôi nhất định cho cậu biết tay.''
Giọng điệu ghê rợn khiến sống lưng Lục Xuyên Trạch lạnh toát, quả nhiên, may mà không nhường cậu.
''Thôi, không cần bóp nữa. Lục Xuyên Trạch, tôi bắt cậu làm những việc này có phải cậu bực lắm không.''
Đối mặt với ánh mắt mong chờ từ Chử Trần, Lục Xuyên Trạch chỉ đành thay đổi sắc mặt nhanh chóng, nín nhịn rồi để lộ một chút bất lực. ''Đúng, rất tức giận.''
Chử Trần cười cong cả mắt, hào phóng phất tay, ''Được rồi được rồi, đồ ăn vặt của cậu tôi nhận, chỉ có điều không tha thứ cho cậu đâu. Cậu sẽ suốt ngày phải bị tôi bắt, à, hối thúc.''
''Ừ.''
Chú thích:
耳鬓厮磨: Xuất hiện trong Hồng Lâu Mộng, nghĩa mặt chữ: tai và tóc mai chạm vào nhau, chỉ sự thân mật, thân thiết trong mối quan hệ, đa phần dùng với hai người yêu nhau. Vô tình lướt gg thấy có bạn dịch là ''vành tai chạm tóc mai'' nghe cũng rất thơ:3
过肩摔: Kỹ thuật ném trong Judo, còn được gọi là Ippon-seoi-nage hay Ném vai một tay.
无事献殷勤,非奸即盗: không chuyện mà nhờ, giống kẻ gian phường trộm cắp. Trên đời không có bữa ăn nào miễn phí và không có gì là dễ dàng có được, người cần bạn giúp mà tỏ ra nịnh nọt, xun xoe chắc chắn đang muốn lấy lợi ích từ bạn. ''奸'' chỉ kẻ xảo trá, âm hiểm, ''盗'' chỉ kẻ trộm, có địa vị thấp. Trong xã hội thực tế, câu nói này ám chỉ việc con người dường như không còn tin tưởng lẫn nhau mọi người sẽ đối xử thật lòng không vụ lợi.
Ngoài lề:
Trong truyện tác giả có dùng ''嗑'' và ''磕'' là từ đồng âm để thể hiện tình huống nghe nhầm của Chử Trần. Tuy nhiên, ngoài thực tế, 2 từ này được dùng chung trong cộng đồng fan CP.
嗑到了= yêu rồi: sự kích động/yêu thích/quan tâm khi CP mình ship trong bộ phim, nhóm nhạc hay show nào đó có sự thân mật hoặc tương tác, cảm giác ngọt ngào với nhau. Ngoài ra bên đó còn dùng từ ''嗑CP'' nôm na là ship/đu couple. (Nguồn: Hinative)
磕到了: Viết tắt là kdl, ngôn ngữ mạng dùng trong cộng đồng fan theo đuổi các CP, mang ý ship CP. ''磕'' trong ''磕药'' có nghĩa đối cảm thấy rất phê, rất sướng, cảm thấy yêu thích với thứ gì đó. (Nguồn: Sohu)
Theo Baidu, ''磕'' cũng đề cập đến cách dùng có liên kết với ''嗑 ''dùng với nghĩa cắn, gặm. Theo quan điểm cá nhân của mình, do vấn đề đồng âm nên 2 từ này được dân đu CP dùng lẫn lộn, nghĩa giống nhau như ăn đường, cắn hint, đẩy thuyền...