Vạn Kỳ Vũ tỉnh giấc, nàng thấy mình đã nằm trên giường trong phòng mình rồi. Trong giấc mơ với ký ức mơ hồ của nàng, mường tượng cảm nhận một quá khứ xa xăm nào đó. Hình ảnh một đứa trẻ nhỏ bé thoáng xuất hiện trong tâm trí nàng, đó là hình ảnh của nàng khi nàng còn rất bé. Thủa thơ bé ấy, tại một nơi nào đó mà nàng cảm thấy rất thân quen, nàng thấy một đứa bé gái với mái tóc đỏ đang chơi đùa bên mẹ. Đứa trẻ chơi vui, nụ cười trẻ thơ khúc khích trong hạnh phúc cùng đấng sinh thành. Nàng thấy đứa trẻ chơi đùa chán, mệt mỏi nằm lăn ra hè ngủ. Người mẹ nhẹ nhàng tới bế đứa trẻ ấy, với tình yêu thương vô bờ của một người mẹ, đưa con mình vào phòng ngủ say. Trong thoáng mơ hồ về ký ức, nàng đã cố gắng nhìn thật kỹ đấng sinh thành ấy trong giấc mơ, nhưng vẫn không làm sao thấy được. Khuôn mặt mẫu thân mơ hồ không rõ ràng bởi ký ức của nàng đã quá xa xôi, không còn có thể nhớ rõ. Nhưng có một điều nàng nhớ rất rõ, đó là lúc nàng ngủ gật trên ghế trước hè, hay bất cứ đâu thì sáng hôm sau đều thức dậy trên giường. Nàng lại buột miệng gọi .
- "mẫu thân...A..." .
Nàng khẽ rên lên một tiếng, trong tâm trí dường như có thứ gì đó che mờ đi ký ức của nàng. Nàng nhớ lời sư tôn dặn, có lẽ vẫn chưa đến lúc để nhớ ra. Nàng thở dài, cúi xuống nhìn y phục của mình cũng đã được thay đổi. Tối qua nàng còn mặc thường phục , mà giờ đây nàng chỉ mặc mỗi bộ đồ ngủ mỏng manh. Sư tôn , là sư tôn bế nàng về, còn thay quần áo cho nàng. Nàng cảm thấy ngại ngùng, nàng đã lớn từng này rồi mà còn...
Vạn Kỳ Vũ lấy y phục, nàng đi ra khuôn viên tắm rửa. Tính tình nàng yêu sạch sẽ nên sáng nào cũng tắm, và cũng vì nàng là phàm nhân nên tắm rửa đương nhiên là điều thiết yếu .
Đỉnh Hải Vân sáng sớm mây mù bao phủ. Từ đỉnh núi nhìn xuống dưới còn thấy mây ở lưng chừng núi, tựa như mình đang ở trên trời. Đỉnh hải vân cao hơn mây, hay còn gọi là đỉnh núi đâm thủng trời mây. Ngồi bên cạnh giếng nước với cơ thể nguyên sơ, múc từng gàu nước dội lên đầu. Mái tóc đỏ mê hoặc của nàng trong làn nước tựa lửa đang chảy ngược xuống đất , chảy trên nền da trắng nõn của một phàm nhân mà ai nhìn cũng gọi là "tiên cô". Nàng đẹp thật sự, không thua kém bất cứ tiên nữ nào. Lấy tay mềm chà nhẹ vào cơ thể, nàng miên man trong những suy nghĩ về chuyện tối qua. Chuyện mà sư tôn căn dặn (không cần phải nhớ, khi đến lúc tự khắc sẽ nhớ). "Vậy thì khi nào mới đến lúc?" Nàng tự hỏi, rồi cũng tự an ủi mình "sư tôn chắc có lý do của riêng mình, chỉ cần tuân lời người là được ".
Sau khi tắm sáng, nàng đi về khuôn viên , nơi mà sáng nào sư tôn cũng xem nàng luyện kiếm. Nhưng hôm nay không thấy sư tôn ở đó, điều này có vẻ hơi khác thường ngày. Nàng hướng mặt về phía thư phòng suy nghĩ,"chẳng lẽ sư tôn có việc gì khác sao?"
Vạn Kỳ Vũ đến đứng trước cửa thư phòng, cảm nhận được sư tôn đang bên trong, nàng cung kính.
- "Sư tôn, vũ nhi đến cầu kiến người"
- " vào đi" (tiếng thượng tiên nói vọng ra)
Nàng đẩy cửa đi vào, thấy sư tôn đang đọc sách. Nàng lại gần đứng trước mặt sư tôn hành lễ.
- "sư tôn, sáng nay người không kiểm tra kiếm pháp của đồ nhi?"
Vị thượng tiên cao quý gấp cuốn sách lại, khẽ nhắm đôi mắt trong khoảng khắc mà nói.
- "hôm nay không, nhưng ta muốn kiểm tra kiến thức của con"
Thượng tiên nhẹ nhàng đặt cuốn sách xuống bàn , dịu dàng hỏi.
- "Vũ nhi, con theo ta được bao lâu rồi?"
Vạn Kỳ Vũ cung kính cúi đầu.
- "bẩm sư tôn, mười năm rồi!"
Thượng tiên gật đầu, trong đôi mắt có nhiều tâm sự. Người suy tư một chút rồi hỏi tiếp.
-" tình thiên kiếm quyết ta dạy con, khởi đầu có bao nhiêu chiêu, bao nhiêu thức?"
Kiếm pháp mà thượng tiên truyền thụ cho Vạn Kỳ Vũ là bộ "Thiên Tình kiếm quyết" , là bộ kiếm quyết của thượng tiên trên trời, cấp độ khó có thể so sánh với các bí kíp võ công khác ở nhân gian. Vạn Kỳ Vũ theo sư tôn đã học Thiên Tình kiếm quyết được gần mười năm, nàng cúi đầu trả lời.
- "bẩm sư tôn, Thiên Tình kiếm quyết khỏi đầu có 9 thức , 36 chiêu"
Thượng tiên lại gật đầu, tiếp tục chuỗi câu hỏi của mình.
- "mất bao lâu để con thuộc và nhuần nhuyễn hết?"
- "thưa sư tôn, 2 năm để đồ nhi học hết nhớ hết khởi đầu kiếm quyết "
-" vậy sau đó?"
- "bẩm sư tôn, sau đó là học quên"
-"tại sao lại thế?"
- " thưa sư tôn, bởi 9 thức 36 chiêu đó chỉ như đứa trẻ tập đi cần khung hình làm mẫu. Luyện kiếm phải thiên biến vạn hóa. Từ những chiêu thức mẫu ban đầu tập luyện nhuần nhuyễn, vào chiến trường biến hóa không ngừng. Dùng thế mạnh của mình đánh vào điểm yếu của địch, nên các chiêu thức ban đầu không cần phải nhớ mà chỉ có chiến đấu ứng biến, sáng tạo ngẫu nhiên. Đó chính là ý nghĩa thực sự của học quên!"
Thượng tiên gật đầu, ra vẻ hài lòng.
- "vậy con mất bao lâu để quên hết"
Vạn Kỳ Vũ cúi đầu.
- "bẩm sư tôn, mất 6 năm để học quên một cách cơ bản. Nhưng võ học không có điểm dừng nên việc học quên phải liên tục suốt đời, liên tục vươn lên. Đồ nhi vẫn miệt mài luyện tập, không dám quên lời dạy của người"
Trả lời rành mạch, không một chút ấp úng. Âu Cơ thượng tiên vui lòng lắm, vỗ nhẹ vào ghế bên cạnh. Kỳ Vũ hiểu ý liền đi lại ngồi vào ghế đó. Thượng tiên âu yếm vuốt nhẹ mái tóc của nàng , nhẹ nhàng nói.
-" giỏi lắm, con đã thuộc được những thứ cơ bản rồi. Con đường tu luyện vẫn còn dài và nhiều lắm, chuẩn bị đồ đạc theo vi sư xuống núi, vi sư dẫn con đi lịch luyện"
Lịch luyện ư? Đích thân sư tôn dẫn nàng đi lịch luyện, đây là một bước phát triển mới trong tu luyện. Vạn Kỳ Vũ nghe vậy có chút ngạc nhiên, nhưng nàng cũng không hỏi thêm, liền cung kính nhận lệnh.
- "đồ nhi tuân lời người, không biết lần này chúng ta đi bao lâu?"
Thượng tiên mỉm cười
-"chưa biết, khi nào ta cảm thấy đủ rồi ta sẽ dẫn con trở về. Trong khoảng thời gian đó, chúng ta sẽ rời khỏi khu vực này để đến những nơi xa hơn, và sinh hoạt như phàm nhân"
Vạn Kỳ Vũ ngạc nhiên, cũng có chút háo hức. Nàng vốn dĩ là phàm nhân, trước giờ đều sinh hoạt phàm nhân, chỉ có sư tôn là có chút khác biệt. Lại thêm một điều nữa, là nàng chưa bao giờ rời xa khỏi khu vực núi Hải Vân. Ngoài ngôi làng dưới chân núi thì nàng chưa từng đến khu dân cư nào khác, vì vậy trong lòng không khỏi hồi hộp nao nức. Không biết lần này sư tôn sẽ cho nàng những bất ngờ gì, nàng chắp tay hành lễ.
- "đồ nhi đã rõ ".
Thượng tiên lại mỉm cười, một nụ cười yêu thương ấm áp như của mẹ dành cho con. Đợt lịch luyện này có vẻ rất quan trọng, là giáo án đã xếp sẵn cho đứa đồ đệ yêu.
- "mẫu thân...A..." .
Nàng khẽ rên lên một tiếng, trong tâm trí dường như có thứ gì đó che mờ đi ký ức của nàng. Nàng nhớ lời sư tôn dặn, có lẽ vẫn chưa đến lúc để nhớ ra. Nàng thở dài, cúi xuống nhìn y phục của mình cũng đã được thay đổi. Tối qua nàng còn mặc thường phục , mà giờ đây nàng chỉ mặc mỗi bộ đồ ngủ mỏng manh. Sư tôn , là sư tôn bế nàng về, còn thay quần áo cho nàng. Nàng cảm thấy ngại ngùng, nàng đã lớn từng này rồi mà còn...
Vạn Kỳ Vũ lấy y phục, nàng đi ra khuôn viên tắm rửa. Tính tình nàng yêu sạch sẽ nên sáng nào cũng tắm, và cũng vì nàng là phàm nhân nên tắm rửa đương nhiên là điều thiết yếu .
Đỉnh Hải Vân sáng sớm mây mù bao phủ. Từ đỉnh núi nhìn xuống dưới còn thấy mây ở lưng chừng núi, tựa như mình đang ở trên trời. Đỉnh hải vân cao hơn mây, hay còn gọi là đỉnh núi đâm thủng trời mây. Ngồi bên cạnh giếng nước với cơ thể nguyên sơ, múc từng gàu nước dội lên đầu. Mái tóc đỏ mê hoặc của nàng trong làn nước tựa lửa đang chảy ngược xuống đất , chảy trên nền da trắng nõn của một phàm nhân mà ai nhìn cũng gọi là "tiên cô". Nàng đẹp thật sự, không thua kém bất cứ tiên nữ nào. Lấy tay mềm chà nhẹ vào cơ thể, nàng miên man trong những suy nghĩ về chuyện tối qua. Chuyện mà sư tôn căn dặn (không cần phải nhớ, khi đến lúc tự khắc sẽ nhớ). "Vậy thì khi nào mới đến lúc?" Nàng tự hỏi, rồi cũng tự an ủi mình "sư tôn chắc có lý do của riêng mình, chỉ cần tuân lời người là được ".
Sau khi tắm sáng, nàng đi về khuôn viên , nơi mà sáng nào sư tôn cũng xem nàng luyện kiếm. Nhưng hôm nay không thấy sư tôn ở đó, điều này có vẻ hơi khác thường ngày. Nàng hướng mặt về phía thư phòng suy nghĩ,"chẳng lẽ sư tôn có việc gì khác sao?"
Vạn Kỳ Vũ đến đứng trước cửa thư phòng, cảm nhận được sư tôn đang bên trong, nàng cung kính.
- "Sư tôn, vũ nhi đến cầu kiến người"
- " vào đi" (tiếng thượng tiên nói vọng ra)
Nàng đẩy cửa đi vào, thấy sư tôn đang đọc sách. Nàng lại gần đứng trước mặt sư tôn hành lễ.
- "sư tôn, sáng nay người không kiểm tra kiếm pháp của đồ nhi?"
Vị thượng tiên cao quý gấp cuốn sách lại, khẽ nhắm đôi mắt trong khoảng khắc mà nói.
- "hôm nay không, nhưng ta muốn kiểm tra kiến thức của con"
Thượng tiên nhẹ nhàng đặt cuốn sách xuống bàn , dịu dàng hỏi.
- "Vũ nhi, con theo ta được bao lâu rồi?"
Vạn Kỳ Vũ cung kính cúi đầu.
- "bẩm sư tôn, mười năm rồi!"
Thượng tiên gật đầu, trong đôi mắt có nhiều tâm sự. Người suy tư một chút rồi hỏi tiếp.
-" tình thiên kiếm quyết ta dạy con, khởi đầu có bao nhiêu chiêu, bao nhiêu thức?"
Kiếm pháp mà thượng tiên truyền thụ cho Vạn Kỳ Vũ là bộ "Thiên Tình kiếm quyết" , là bộ kiếm quyết của thượng tiên trên trời, cấp độ khó có thể so sánh với các bí kíp võ công khác ở nhân gian. Vạn Kỳ Vũ theo sư tôn đã học Thiên Tình kiếm quyết được gần mười năm, nàng cúi đầu trả lời.
- "bẩm sư tôn, Thiên Tình kiếm quyết khỏi đầu có 9 thức , 36 chiêu"
Thượng tiên lại gật đầu, tiếp tục chuỗi câu hỏi của mình.
- "mất bao lâu để con thuộc và nhuần nhuyễn hết?"
- "thưa sư tôn, 2 năm để đồ nhi học hết nhớ hết khởi đầu kiếm quyết "
-" vậy sau đó?"
- "bẩm sư tôn, sau đó là học quên"
-"tại sao lại thế?"
- " thưa sư tôn, bởi 9 thức 36 chiêu đó chỉ như đứa trẻ tập đi cần khung hình làm mẫu. Luyện kiếm phải thiên biến vạn hóa. Từ những chiêu thức mẫu ban đầu tập luyện nhuần nhuyễn, vào chiến trường biến hóa không ngừng. Dùng thế mạnh của mình đánh vào điểm yếu của địch, nên các chiêu thức ban đầu không cần phải nhớ mà chỉ có chiến đấu ứng biến, sáng tạo ngẫu nhiên. Đó chính là ý nghĩa thực sự của học quên!"
Thượng tiên gật đầu, ra vẻ hài lòng.
- "vậy con mất bao lâu để quên hết"
Vạn Kỳ Vũ cúi đầu.
- "bẩm sư tôn, mất 6 năm để học quên một cách cơ bản. Nhưng võ học không có điểm dừng nên việc học quên phải liên tục suốt đời, liên tục vươn lên. Đồ nhi vẫn miệt mài luyện tập, không dám quên lời dạy của người"
Trả lời rành mạch, không một chút ấp úng. Âu Cơ thượng tiên vui lòng lắm, vỗ nhẹ vào ghế bên cạnh. Kỳ Vũ hiểu ý liền đi lại ngồi vào ghế đó. Thượng tiên âu yếm vuốt nhẹ mái tóc của nàng , nhẹ nhàng nói.
-" giỏi lắm, con đã thuộc được những thứ cơ bản rồi. Con đường tu luyện vẫn còn dài và nhiều lắm, chuẩn bị đồ đạc theo vi sư xuống núi, vi sư dẫn con đi lịch luyện"
Lịch luyện ư? Đích thân sư tôn dẫn nàng đi lịch luyện, đây là một bước phát triển mới trong tu luyện. Vạn Kỳ Vũ nghe vậy có chút ngạc nhiên, nhưng nàng cũng không hỏi thêm, liền cung kính nhận lệnh.
- "đồ nhi tuân lời người, không biết lần này chúng ta đi bao lâu?"
Thượng tiên mỉm cười
-"chưa biết, khi nào ta cảm thấy đủ rồi ta sẽ dẫn con trở về. Trong khoảng thời gian đó, chúng ta sẽ rời khỏi khu vực này để đến những nơi xa hơn, và sinh hoạt như phàm nhân"
Vạn Kỳ Vũ ngạc nhiên, cũng có chút háo hức. Nàng vốn dĩ là phàm nhân, trước giờ đều sinh hoạt phàm nhân, chỉ có sư tôn là có chút khác biệt. Lại thêm một điều nữa, là nàng chưa bao giờ rời xa khỏi khu vực núi Hải Vân. Ngoài ngôi làng dưới chân núi thì nàng chưa từng đến khu dân cư nào khác, vì vậy trong lòng không khỏi hồi hộp nao nức. Không biết lần này sư tôn sẽ cho nàng những bất ngờ gì, nàng chắp tay hành lễ.
- "đồ nhi đã rõ ".
Thượng tiên lại mỉm cười, một nụ cười yêu thương ấm áp như của mẹ dành cho con. Đợt lịch luyện này có vẻ rất quan trọng, là giáo án đã xếp sẵn cho đứa đồ đệ yêu.