Kỷ Uyển Ninh liếc mắt thấy Kỷ Uyển Diễm đang tự giác né qua một bên, trong nháy mắt hơi ngẩn ngơ, không nghĩ tới Kỷ Uyển Diễm sẽ xuất hiện ở đây
" Ơ, Tứ muội muội cũng ở đây sao, khi nãy ta nôn nóng tiến vào nên không thấy muội,"
Lời này của nàng làm các cô nương đang ầm ĩ trong Noãn Các đều ngừng lại,ánh mắt đều rơi xuống trên người Kỷ Uyển Diễm. Kỷ Uyển Diễm cúi đầu đi tới chào hỏi các tỷ muội
" Đại tỷ tỷ, Nhị Tỷ tỷ, Tam tỷ tỷ, Lục muội muội."
Mấy tỷ muội này đều là những người mà đời trước Kỷ Uyển Diễm luôn muốn lấy lòng. Năm đó khi nàng từ Nguyệt Dao Uyển chuyển vào Linh Lung Các sống, mấy vị tỷ muội này bất kể trong tối hay ngoài sáng cũng đều ngáng chân nàng không ít...
Kỷ Uyển Xuân là người lớn tuổi nhất, Kỷ Uyển Ninh thân phận cao quý nên khi đột nhiên xuất hiện thêm một Kỷ Uyển Diễm các nàng vẫn có thể duy trì tâm thái bình tĩnh, ít nhất ngoài mặt là như vậy. Tuy nhiên vị tam cô nương Kỷ Uyển Thanh thì không có rộng lượng như vậy, sau khi đem Kỷ Uyển Diễm đánh giá từ trên xuống dưới một phen, cuối cùng dừng mắt trên khuôn mặt xuất sắc hơn người của Kỷ Uyển Diễm, nàng ta chỉ cảm thấy ngũ quan kia thực chói mắt, bộ dáng hồ ly mị hoặc trời sinh, nhìn một cái liền sinh lòng ghét bỏ.
" A, Thật đúng là nàng ta này, nếu không phải trí nhớ Nhị tỷ tốt, muội đúng thật nhận không ra, nha đầu nghèo kiết hủ lậu này cũng là tiểu thư Kỷ gia chúng ta."
Ngôn từ đầy ý châm chọc Kỷ Uyển Diễm trên người không chút đồ trang sức, cả người giản dị. Kỷ Uyển Xuân nhíu mày tựa như muốn ngăn cản Kỷ Uyển Thanh nhưng bản thân nàng chỉ là Tam phòng thứ trưởng nữ, Kỷ Uyển Thanh lại là đích nữ, cách nhau một tầng thân phận như vậy, Kỷ Uyển Xuân cho dù cảm thấy lời nói Kỷ Uyển Thanh có không đúng nhưng cũng chẳng thể ở trước mặt mọi người nói lý với nàng ta.
Mà Kỷ Uyển Ninh trước sau đều giữ nụ cười rộng lượng:
" Tam muội, lời này của muội nói không đúng rồi. Cái gì gọi là nghèo kiết hủ lậu?Tứ muội muội đây là đơn giản thanh nhã, ta thấy tứ muội muội mộc mạc như vậy nhìn xem so với chúng ta lại xinh đẹp hơn nhiều."
Lời nói khéo léo như vậy làm lão thái quân gật đầu vừa lòng, đây mới là phong thái của đích nữ hầu phủ nên có, mà bà trước nau đều cảm thấy tự hào vì người cháu gái này, bà trước nay đều không tiếc dốc lòng dốc sức nguyện ý nâng đỡ nàng trở thành quý nhân. Tâm tình tốt lên nhìn gương mặt xinh đẹp quá mức kia của Kỷ Uyển Diễm cũng cảm thấy thuận mắt hơn nhiều.
Kỷ Uyển Ninh ngời quỳ dịch sang bên cạnh chút, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình nói với Kỷ Uyển Diễm:
" Tứ muội muội đừng để ý muội ấy, ngồi bên cạnh ta này."
Kỷ Uyển Thanh giám không để lời nói của Kỷ Uyển Xuân vào tai nhưng không giám không nghe lời Kỷ Uyển Ninh. Không phản nghich lại không hẳn vì thân phận chênh lệch mà bởi vì vị nhị tỷ này của nàng mặc kệ là làm gì hay nói gì đều có một nắng lực thuyết phục chỉ đạo cùng với khí chất không giận tự uy chấn áp người khác.
Kỷ Uyển Diễm đưa mắt nhìn Kỷ Uyển Thanh một cái rồi khom người ngồi xuống phía a Kỷ Uyển Ninh, cúi mặt xuống cực kỳ kính cẩn nghe theo. Kỷ Uyển Ninh thấy nàng câu nệ như vậy không khỏi muốn ôm cánh tay nàng kéo tới vị trí bên cạnh mình ấn nàng ngồi xuống, sau đó đem một đĩa điểm tâm đặt vào trong tay Kỷ Uyển Diễm:
" Nhìn muội xem sao lại gầy như vậy, ăn nhiều một chút, điểm tâm ở đây đều là lão thái quân cố ý mời vị sư phụ ở Giang Nam tới làm, ăn rất ngon."
Kỷ Uyển Diễm cảm kích cười với Kỷ Uyển Ninh, sau đó liền theo lời nàng nói an tĩnh ngồi phía sau, miệng nhỏ ăn điểm tâm tận lực giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân, nghe các nàng ríu rút nên tai hòa thuận vui vẻ ầm ĩ nói cười.
Giống như là chỉ cần Kỷ Uyển Ninh ở đây, lão thái quân đều sẽ giao toàn bộ cục diện để nàng ta khống chế. Kỷ Uyển Ninh thích náo nhiệt chưa từng áp chế đám tỷ muội. Điều này làm cho nàng ta có thể dễ dàng lấy được hào cảm của người khác. Tuy nhiên trên những việc cần phải trái rõ ràng nàng ta vẫn có điểm chừng mực.
Bất quá, tuy Kỷ Uyển Ninh có là loại người như thế nào, Kỷ Uyển Diễm đối với nàng ta đều không có hận ý, bởi vì hai người các nàng không có nhiều liên quan gì, Nhưng nàng cũng không có khả năng sẽ sinh ra chút hào cảm với nàng ta được. Bởi vì nàng không tin, một nữ nhân leo lên được Hậu vị tuyệt đối không thể là một tiểu cô nương đơn thuần không chút thủ đoạn.
Đại sảnh ồn ào trong chốc lát, tam phu nhân Chu thị cùng tứ phu nhân Triệu thị vào cửa.Hai vị ma ma đi tới giúp hai người cởi áo choàng, Chu thị khoảng ba mươi, khuôn mặt trứng ngỗng khí chất đoan trang, mặc một thân váy áo đỏ thắm viền hoa, cài trang sức ngọc phỉ thúy, nàng ta có vẻ rất thích ngọc, đeo trên cổ tay chính là hai chiếc vòng ngọc dương chi ôn nhuận mềm mại, ngón tay còn đeo nhẫn ngọc bích nạm vàng thoạt nhìn rất thanh nhã 。 Triệu thị thì đơn giản hơn chút, dung mạo trung đẳng không thua kém Chu Thị nhưng trên người lại mặc y phục tối màu trên tay áo rộng thêu hoa văn chỉ vàng, bên dưới là chân váy mã diện, trên đầu vấn một búi tóc đơn giản lại chỉ cài một cây trâm màu đen điểm xuyết, nhìn qua có chút trầm tính già dặn, Rõ ràng tuổi nàng cũng không lớn bằng Chu Thị nhưng cách trang điểm còn muốn già hơn cả nương của Chu Thị.
Lý thị người này rất giỏi tính toán, có chút lòng dạ, nàng là con dâu do lão thái quân tự mình chọn. Xuất thân là đích nữ Chu Gia ở Phàn Thành,không thể không nói trên phương diện chọn vợ cho nhi tử nhà mình lão thái quân vẫn rất để tâm tới. Bà chọn cho Bình Dương Hầu chính là tiểu thư con vợ cả của Tưởng Quốc Công phủ. Tưởng Thị cùng Chu Thị đều là kiểu người hỉ nộ không lộ trên mặt, nữ nhân tâm tư thâm trầm. Kỷ Uyển Diễm cũng coi như từng thụ giáo qua, ở trong tay các nàng ăn không ít thua thiệt, đặc biệt là Chu Thị. Nếu không phải khi xưa Chu Thị thiết kế hại nàng thất trinh, gánh cái ô danh thất trinh thì Kỷ gia cũng không đến mức đem nàng gả đi một cách qua loa,gả cho một tên đàng điếm ăn chơi trác táng. Phu quân đầu tiên của nàng chính là nhị công tử phủ Tấn Dương Hầu, sau này chính là Tấn Dương Hầu Lý Trạm. Lý Trạm nhìn qua chính là bộ dáng ăn chơi trác táng những kỳ thật là kẻ lòng muông dạ thú, giết cha sát huynh ngồi lên vị trí Tấn Dương Hầu sau đó liền gấp không chờ nổi cưới người vợ mới.
Nhớ lại chuyện xưa cũ của chính mình, Kỷ Uyển Diễm có chút thất thần.
" lão phu nhân, danh mục quà tặng gửi tới Trương Phủ đã chuẩn bị xong, Mậu ca nhi cũng gửi thư nói là hơn mười ngày sau có thể trở về."
Chuyện trên dưới trong Kỷ Gia đều do một tay Chu Thị quản lý, chỉ thấy nàng kêu ma ma quản sự đưa cho La ma ma một quyển sách nhỏ, Trương phủ trong lời nàng ta có lẽ chính là một phú hào ở Uyển Bình - Trương các lão từng là thừa tướng hai triều, sau khi ông cáo lão hồi hương liền dưỡng thọ ở quê nhà Uyển Bình. Mặc kệ là Kinh thanh hay Uyển Bình đều cùng Kỷ gia qua lại. Cho nên Chu Thị mới đem phần danh mục quà tặng nàng tới để Lão thái quân xác nhận không thể để xảy ra sai sót. Mậu ca nhi kia chính là Tam công tử Kỷ Mậu, đích tử con trai Chu Thị vẫn luôn học tập ở bên ngoài.
Lão thái quân liếc mắt nhìn quyển sách đang mở trên tay La ma ma gật gật đầu
" Ngươi quản gia ngần ấy năm ta cũng yên tâm. Mậu ca nhi lần này trở về cũng đừng gấp gáp ra ngoài nữa, đã lớn như vậy cũng nên học chút việc vặt,chờ đến đầu xuân năm sau Hầu gia nói sẽ thay hắn giới thiệu một chức quan, sau đó vào kinh."
Chu thị đối với lão thái quân tương đối kính cẩn nghe theo nên khi nghe vậy liền "Vâng " một tiếng. Sau khi hai người bàn chuyện xong mấy vị cô nương lúc này mới tới hành lễ với Chu thị và Triệu thị. Ánh mắt Chu thị dùng trên người Kỷ Uyển Diễm đang đứng ở cuối cùng biểu cảm liền cứng đờ. Ánh mẳ lão thái quân khinh miệt hạ mắt uống một ngụm trà, mí mắt không hề nâng lên một chút nói với Chu thị:
" Đây là tứ nha đầu, cầm nghệ không tồi, ta kêu nàng dọn dẹp một chút đến Linh Lung Các ở. Ngươi xem mà an bài cho nàng hai kẻ hầu hạ, làm thêm mấy bộ y phục mới, mời thêm ma ma giáo dưỡng tới dạy dỗ, ngươi xem mà xử lý đi. "
Trên mặt Chu thị lại hiện về vẻ kinh ngạc, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt liền khôi phục lại bộ dáng, kéo Kỷ Uyển Diễm tới trước mặt nhìn nhìn liền sảng khoái đồng ý:
" Thật là một cô nương xinh đẹp, lão thái quân yên tâm đi cứ đem làm giao cho ta là được ạ."
Kỷ Uyển Diêm trong lòng dùng mình một cái, nhịn không được giương mắt nhìn Kỷ Uyển Thanh, chỉ thấy nàng ta bĩu môi một cái, chưng bộ dáng ta đây chướng mắt ngươi. Nàng chợt nhớ tới cảnh bi thảm của nàng ta năm đó bị kéo ra khỏi phủ, nàng không khỏi có một nhận thức mới về Chu Thị. Kỳ thật Kỷ Uyển Thanh không phải Chu thị sinh da mà là Chu Di Nương. Năm đó sau khi Chu thị gả vào Kỷ gia, Chu gia có một thứ nữ không được sủng ái lén lút vụng trộm cùng Tam lão gia Kỷ Mang hơn nữa còn có thai. Kỷ Mang còn rất thích thứ nữ kia của Chu gia, biết nàng ở Chu gia không được sủng ái liền dùng chút thủ đoạn khiến cho Chu gia phải đem thứ nữ kia cũng phải đưa vào trong phòng hắn. Nhưng Chu di nương vào cửa được một năm,sau khi sinh Kỷ Uyển Thanh liền buông tay khỏi nhân thế. Chu thị thuận nước đẩy thuyền đem Kỷ Uyển Thanh nuôi dưỡng dưới danh nghĩa của mình. Theo lời nàng ta nói, đây là nữ nhi của thứ tỷ nàng ta, nàng ta chắc chắn sẽ coi như chính mình sinh ra mà nuôi dưỡng. Kỷ Mang cũng vì chuyện này mà càng thêm kính trọng nàng ta.
Cho nên Chu thị ngoài mặt thì đối xử cực kỳ tốt với Kỷ Uyển Thanh, tất cả mọi thứ từ đồ dùng, ăn uống, mặc trên người cũng đều là thứ tốt nhất, nhìn không ra chút sai sót nào cả, ai cũng cho rằng nàng là chủ mẫu kiêm dì ruột đều thật sự yêu thương Kỷ Uyển Thanh. Nhưng sự thực không ai biết nàng và lão thái quân đều giống nhau, đem Kỷ Uyển Thanh coi như quân cờ mà thôi. Khi con trai ruột thịt nàng ta sinh ra gây chuyện ở bên ngoài, nàng ta không chút do dự liền đem Kỷ Uyển Thanh gả cho một lão già 60 tuổi tục huyền làm vợ kế.
Kỷ Uyển Diễm cố gắng giảm cảm giác tồn tại của bạn thân xuống, tận đến khi các nàng nói chuyện xong, Kỷ Uyển Ninh lại mời nàng qua sân nhỏ ngồi, đưa cho nàng một bộ lắc tay bằng bạc, một đôi khuyên tai mã não, Còn có một cây trâm vàng điệp luyến hoa xinh đẹp. Theo vai vế Kỷ Uyển Cẩn là muội muội của Kỷ Uyển Diêm nên Kỷ Uyển Ninh ko có yêu cầu nàng tặng đồ. Những Kỷ Uyển Thanh lại bị Kỷ Uyển Ninh yêu cầu tặng chút đồ vật cho Kỷ Uyển Diễm. Tuy có không cam lòng nhưng nàng ta h vẫn lấy từ hộp trang điểm một đôi vòng tay trân châu cho Kỷ Uyển Diễm. Kỷ Uyển Xuân thì không có tặng trang sức mà sai người đem tới 2 sọt than ngân ti tặng nàng.
Ra khỏi viện của Kỷ Uyển Thanh, phía trước có hai bà tử mặc y phục màu sương dẫn đường đưa nàng về Nguyệt Dao Uyển. Từ ma ma chờ nàng ở cửa thấy đồ vật trong tay nàng mặt mày liền hớn hở, cẩn thận ôm theo cái bọc của nàng vào phòng
" Ôi, cô nương của ta đúng là phúc tới đổi vận, ta vừa nói cây mai ngoài viện nở rực rỡ thế kia chắc chắn có chuyện tốt. Không chỉ nhận được hào cảm của lão thái quân mà còn có nhị cô nương, trời ơi, vị kia chính là đích thiên kim của hầu phủ đó! Nhìn đồ vật nàng đưa tới đều vô cùng hợp với cô nương. "
Từ mama lải nhải nói chuyện bên tai Kỷ Uyển Diễm.
Nàng ngồi trên ghế thái sư đặt bên cửa sổ, đem hai chân co lại, đây là thói quen đã sinh ra nhiều năm, chỉ cần nàng thả lỏng bản thân mà ngồi xuống thì chính là tư thế này. Bởi vì này cảm thấy đem chính mình cuộn lại như vậy mới có cảm giác an toàn.
Nhìn qua thấy Từ mama vẫn đang coi đi coi lại quà tặng, nàng thật sự không có chút hứng thú. Nàng nhớ rõ đời trước Kỷ Uyển Ninh và Kỷ Uyển Thanh cũng tặng đồ cho nàng, nhưng là thứ gì nàng cũng không nhớ rõ nữa hẳn cũng là những nữ trang này, so với lời các nàng nói thì hai sọt than ngân ti của Kỷ Uyển Xuân tặng nàng vẫn có chút ấn tượng sâu sắc.
Bởi vì trước khi dọn qua Linh Lung Các, nàng còn một khoảng thời gian sống ở Nguyệt Dao Uyển, đây cũng là thời gian lạnh nhất trong năm, hai sọt than ngân ti kia của Kỷ Uyển Xuân quả thực giúp nàng đỡ không ít phiền toái.
" Ôi chao! Đại cô nương thật có lòng, than hôm trước nàng đưa vẫn chưa hết hôm nay lại tặng. Cái này tốt, buổi tối cô nương đi ngủ cũng không sợ lạnh nữa.:
Từ ma ma vẫn còn lải nhải không thôi, Kỷ Uyển Diễm từ trên ghế bước xuống, đến phía sau Từ ma ma, giọng nói có chút suy nhược hỏi:
" Từ ma ma, bà có biết mẫu thân ta đang ở trong viện nào không?"
Lâm thị mẫu thân của nàng chưa chết, chỉ là bị điên rồi hiện đang bị nhốt trong phủ. Nàng nhớ rõ đời trước, thời điểm nàng tròn 12 tuổi Lâm thị liền qua đời, theo quy củ nàng phải thủ hiếu cho mẹ ba năm. Khi đó nàng một lòng muốn trèo cao, tuy rằng iết mẫu thân còn sống nhưng lại vì phần tình cảm này không sâu đâm. Từ khi nàng có ký ức đã không được gặp mẫu thân Lâm thị, mãi tới khi bà mất, Lão thái quân mới kêu nàng theo sau Tam phu nhân xử lý tang sự mới được thấy.
Từ ma ma có chút sửng sốt, không nghĩ Kỷ Uyển Ninh sẽ đột nhiên hỏi tới vấn đề này, lộ ra vẻ khó xử. Kỷ Uyển Diễm thấy bà như vậy lại mở miệng hỏi:
" Bà ấy là bị điên rồi sao? Thật sự chưa chết đúng không?"
Đối diện với sự truy hỏi của Kỷ Uyển Diễm, Từ ma ma ho khan một tiếng:
Chưa... Chưa có chết. Nhưng mà... sao cô nương lại hỏi chuyện này. Đại phu nhân tuy còn sống nhưng lại điên điên khùng khùng"
Kỷ Uyển Diễm gật đầu: " Ừm, ta biết nàng phát điên, nên muốn hỏi mama một chút nàng đang ở trong viện nào."
Khuôn mặt nhỏ nhắn như ngọc tạc, đôi mắt tựa sao trời rực rỡ phía chân trời. Tuy rằng ở bên nàng nhiều năm nhưng Từ ma ma có chút không chống đỡ được liền chỉ phía Tây Bắc nói:
" Là ở Tây Thiên Viện. Ôi chao sao cô nương lại hỏi chuyện này, người vừa mới được lão thái quân chú ý tới, thật sự không cần phải vì chuyện này mà đối chọi với lão thái quân, Tây Thiên viện là cấm địa của Kỷ gia, lão thái quân đã ra lệnh rằng không cho phép ra vào nơi đó."
Sau khi lấy được đáp án chỗ Từ ma ma, Kỷ Uyển Diễm liền không nói gì nữa. Nàng lấy chiếc chăn cũ treo trên giá áo khoác lên người đi ra cửa.
Từ ma ma vô cùng khẩn trương:
" Cô nương, người muốn đi nơi nào? Nơi đó thật sự không thể tới, đại phu nhân thần chí không rõ ràng, bà ấy sẽ không nhớ rõ người đâu,có đi cũng vô dụng, nếu để người khác nhìn thấy, lão thái quân bên kia...."
Kỷ Uyển Diễn ra khỏi cửa, dẫm lên đường đá xanh xuyên qua cổng vòm lập tức vào hành lang sườn đông hướng về phía Tây Thiên Viện.