• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặt trời lên cao, thỏ con duỗi người, cái bụng ngửa lên hệt như một cái bánh nằm trên giường. Đừng nói đến chạy trốn, bây giờ chỉ động thôi mà nó cũng không muốn động rồi.

Nó dựng lỗ tai lên nghe ngóng, không có động tĩnh gì hết, hình như Cố Nghịch không ở nhà.

...

Cố Nghịch nhấn chuông cửa.

Người mở cửa là một người đàn ông tuấn tú, mặc một cái áo sơ mi hoa lá hẹ, tóc tai có hơi ướt, người này vừa nhìn thấy Cố Nghịch là hai mắt lập tức tối lại, ánh mắt tràn ngập địch ý: "Đây không phải Cố đại ảnh đế sao? Mới sáng sớm mà tới nhà người ta làm cái gì?"

Cố Nghịch nói: "Tôi tìm Sở Tịnh."

Trì Diễm khó ở chống tay lên cửa, làm bộ lơ đãng để lộ ra dấu hôn trên cổ mình.

Cố Nghịch: "..."

Trì Diễm khoe cho đã rồi cảm thấy mỹ mãn, hắn khoe khoang nói: "Dù sao Cố đại ảnh đế cũng là người của công chúng, lo mà đi nhận giải của cậu đi, đừng có đến quấy rầy vợ người khác... A..."

Sở Tịnh mặt vô biểu tình đá văng người kia, thấp giọng mắng: "Phát điên cái gì vậy?"

Hôm nay y mặc quần áo ở nhà, không mang mắt kính, thoạt nhìn còn bình dị gần gũi hơn thường ngày rất nhiều, Sở Tịnh nhìn về phía Cố Nghịch nói: "Làm sao thế?"

"Giúp tôi giám định một thứ." Cố Nghịch lấy ra một cái túi trong suốt nho nhỏ, bên trong chứa ba sợi lông tơ màu trắng.

Rõ ràng là một sợi lông mà hắn phát hiện trong hang động lần trước, một sợi mà tên trộm để lại ở mép giường và còn cả của nhóc thỏ con ở trong nhà kia không cẩn thận mà rơi xuống.

Trì Diễm bị dọa cho kinh ngạc, chen người lú đầu ra khỏi phòng nói: "Vãi, Cố Nghịch cậu bị chán quá rồi à? Thế mà lại có cái loại đam mê kỳ dị này!"

"Cút vào trong giùm cái." Sở Tịnh nóng nảy đạp người vào trong rồi nhận lấy cái túi trong suốt, mà bản thân cũng thấy rất hứng thú, y nói: "Không thành vấn đề, chờ lát nữa tôi đến phòng thí nghiệm xem sao."

Y vừa dứt lời là Trì Diễm lại dính lên, oan ức oa oa nói: "Cục cưng không ở cùng anh sao?"

Sở Tịnh không để ý tới, hỏi: "Có muốn vào uống một ly không?"

Trì Diễm lập tức cảnh giác mà nhìn Cố Nghịch, phảng phất như chỉ cần Cố Nghịch gật đầu một cái là có thể liều mạng với anh ngay và luôn.

"Không cần, cám ơn." Cố Nghịch nhìn về phía Trì Diễm, nhàn nhạt hỏi một câu: "Không phải đạo diễn Phó phong bế cậu đi tập huấn sao?"

Trì Diễm: "..."

Quả nhiên, Sở Tịnh nhìn về phía hắn ta nói: "Trì Diễm, không phải gần đây anh bảo không có việc sao?"

Trì Diễm lập tức hận Cố Nghịch, hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Cố Nghịch nhàn nhạt nói: "Tôi đi trước đây."

"Được." Sở Tịnh một bên cười cười tiễn hắn đi, một bên đạp Trì Diễm vào cửa, xắn tay áo chuẩn bị đánh người.

- ---
Tiếng bước chân lên lầu vang lên, Cố Nghịch đã trở lại.

Thỏ con nhớ tới giường, nhưng xương cốt của nó đã mềm nhũn cả rồi, thật sự không dậy nổi nữa, nó giương mắt nhìn Cố Nghịch, tỏ vẻ mình đã biết hắn trở lại.

"Có đói bụng không?" Giọng nói Cố Nghịch vang lên.

Tên loài người ngu ngốc này, bảo sao giữa trưa lại chạy về, hóa ra là nhớ xem mình có đói bụng không.

Thỏ con có chút cảm động.

Cố Nghịch kéo chân trước của nó lại rồi ôm nó lên.

Thỏ con dịu ngoan mà dụi ở trong lòng ngực hắn, ngẩng đầu là nhìn thấy gương mặt đẹp trai đến xúc động đậy lòng người kia.

Cố Nghịch mang khẩu trang, ôm nó ra cửa.

Thỏ con không biết hắn muốn mang mình đi chỗ nào, chỉ ngửi thấy một mùi hương càng ngày càng nồng.

Nhân loại ngu ngốc này là đang ôm mình đi ăn cơm sao?

Thật ra thì mình tự đi cũng được, không đến mức phải bị ôm đi đâu, ôm nhiều quá cũng không có tốt mà.

Thỏ con suy nghĩ bậy bạ, cái đuôi tròn tròn quơ quơ, biến thành màu hồng phấn.

Mãi cho đến khi Cố Nghịch dừng lại trước tiệm lẩu gần nhà.

Thỏ con đọc hiểu được biển hiệu trước cửa tiệm thì lập tức giật mình, sợ tới mức toàn thân đều dựng hết cả lông lên.

Là lẩu!

Tên loài người xấu xa này! Thế mà vẫn muốn ăn mình!

Thỏ con run bần bật, lập tức biến thành thỏ thỏ rưng rưng, cảm thấy mình sắp chết tới nơi rồi.

Tất cả đã kết thúc, là kết thúc trong tay người đàn ông xấu xa này.

Cố Nghịch dừng bước chân lại.

Móng nhỏ của thỏ con đáp ở trên vai hắn, vô cùng đáng thương mà giương mắt nhìn, hai mắt rưng rưng, ý đồ khích lệ hắn mau quay lại làm một người có lương tâm đi.

Cố Nghịch buồn cười: "Sao thế?"

Thỏ con rụt rụt bụng lại, nỗ lực để bản thân trông gầy hơn.

Cố Nghịch hạ mắt xuống, nhìn thân thể tròn vo của nó.

Thỏ con lại càng hóp bụng cho mình gầy thêm.

Thật ra vẻ ngoài của nó cũng không có béo đến vậy đâu mà.

Không thích hợp để hầm đâu, bở gần chết.

Cố Nghịch ôm nó tiến về phía trước, cách tiệm lẩu càng ngày càng gần, thỏ con lập tức hùng hùng hổ hổ ở trong lòng.

Cố Nghịch: "Đang mắng tôi đúng không?"

Đang mắng anh đấy. Thỏ con trừng mắt nhìn hắn, lúc đến cửa tiệm rồi thì lại sợ tới mức nhắm chặt hai mắt lại.

Sau đó Cố Nghịch đi lướt qua tiệm lẩu.

Thỏ con: "..."

Cố Nghịch không nhịn được, khóe miệng cong lên một độ cong rất nhỏ.

Người này sao lại hư như vậy chứ!

Thỏ con tức giận đến phát run, cái tay này tránh ra, không cho ôm.

Cố Nghịch đi vào một cửa hàng, trong tiệm không có khách hàng nào khác, chỉ có một nhân viên đang chống mặt ngủ gà ngủ gật.

Nhân viên cửa hàng nhận thấy có người tiến vào thì mở mắt ra, lập tức kêu một tiếng.

Thỏ con trên vai Cố Nghịch thấy vậy thì hoảng sợ, nhanh chóng chui vào trong lồng ngực hắn.

Nhân viên cửa hàng dụi dụi đôi mắt, xác định mình không nhìn lầm, sâu ngủ cũng muốn chạy hết đi, hưng phấn lập tức đứng lên: "Cố, Cố... Anh có phải..."

"Làm sao vậy?" Chị chủ bị tiếng ồn làm phiền nên đi ra, nhìn thấy có người tới thì cười nói: "Anh Cố, sao anh lại tới đây? Anh tìm Tiểu Tô sao?"

Đây là cửa hàng bán đồ thú cưng mà bạn gái của trợ lý Tô mở.

Nhân viên cửa hàng là người mới tới, trong lòng vô cùng kích động, không ngờ ở cái nơi nhỏ bé này mà có thể gặp được ảnh đế Cố!!!

Cố Nghịch: "Tôi tới mua chút đồ ăn cho thỏ."

Chị chủ nhìn đến cục tròn tròn trong ngực hắn, hai mắt lập tức sáng ngời: "Đáng yêu thật đấy, đây là chủng loại gì vậy, sao lại nhỏ thế này?"

Thỏ con có chút sợ hãi, rụt rụt lại theo bản năng.

Cố Nghịch che chở nó.

Chị chủ nhiệt tình chỉ chỉ cái kệ ở phía trước: "Chỗ này đều là đồ ăn cho thỏ..."

Lúc này, nhân viên cửa hàng đỏ mặt, xông tới muốn ký tên.

"E hèm!" Chị chủ nghiêm mặt bảo người về lại trong phòng.

Cố Nghịch nhìn xuống cục tròn tròn trong ngực: "Thích ăn loại nào?"

Thỏ con chôn đầu ở trên vai hắn, không có hứng thú, cái gì cũng không muốn ăn. Mắt liếc đến thịt khô cách đó không xa, lỗ tai lập tức giật giật, nó muốn ăn cái kia!

Cố Nghịch xem qua đi: "Muốn ăn cái này sao?"

Thỏ con gật gật đầu.

Cố Nghịch hỏi: "Nó có thể ăn không?"

Chị chủ: "Không thể."

Thỏ con lập tức ủy khuất nhìn chị chủ cửa hàng.

Tim của chị chủ bị đáng yêu đánh cho muốn xỉu, cố gắng dỗ dành nói: "Nhưng thỏ con thật sự không thể ăn đâu."

Thỏ con đáng thương vô cùng mà giật nhẹ áo Cố Nghịch. Thật ra có thể ăn mà, chỉ ăn một miếng thôi.

Cố Nghịch đút cho nó ăn một miếng thịt khô.

Ngọt quá đi. Cái đuôi của thỏ con nhẹ nhàng quơ quơ, nó còn muốn ăn nữa.

Cuối cùng Cố Nghịch mua mấy túi thịt khô, còn có vài túi rau quả mà thỏ nhỏ thích.

Thỏ con vui vẻ đến mức cái đuôi tròn tròn cũng nhè nhẹ lay động.

Lúc gần đi, thỏ con ngửi thấy mùi bắp rang bơ, kiềm lòng không đặng mà kéo kéo Cố Nghịch.

Cửa của chiếc máy bắp rang bơ vừa vặn tuôn ra một đợt bắp mới nóng hổi, lúc này đang tản ra mùi hương thơm ngọt.

Cố Nghịch dừng chân, nhìn máy bắp rang bơ.

Chị chủ: "..." Cố đại ảnh đế sẽ không muốn ăn bắp rang đâu đúng không?

...

Cố Nghịch mặt vô biểu tình cầm một hộp bắp rang lớn.

Thỏ con đứng ở trên vai hắn, nhìn chằm chằm hộp bắp rang mà chảy nước miếng.

Sau khi về nhà, thỏ con lập tức nằm thẳng ở trên thảm, rụt mình lại thành một đống xẹp lép.

Cố Nghịch không để ý tới nó.

Thỏ con đứng dậy, chân ngắn ngủn chạy bước nhỏ tới trước mặt hắn, một lần nữa nằm im một chỗ, rúc thành một cái bánh thỏ nhỏ mềm mại.

Anh xem, ta đói đến bẹp bẹp rồi này.

Cố Nghịch mở hộp bắp rang ra, đổ ra lòng bàn tay một ít rồi đút nó ăn.

Thỏ con ăn một miếng, cái đuôi tròn tròn lập tức lắc lư đến phát hoảng.

Ăn quá ngon, ngọt ngào giòn giòn, nhất định không còn cái gì trên thế giới này có thể ăn ngon hơn thứ này cả!

Cố Nghịch nhìn thỏ con đang ăn đến vui vẻ thì nhàn nhạt nói: "Thỏ con có thể ăn cái này sao?"

Thỏ con gật gật đầu.

Cố Nghịch mở miệng nói: "Nhưng những chú thỏ khác lại không thể ăn, nhóc sẽ không..."

Chuông cảnh báo trong đầu thỏ con lập tức vang lên, nó không dám ăn thêm, lùi lại về phía sau một bước.

Cố Nghịch không hề dọa nó, nhẹ nhàng nói: "... Không phải là thỏ con biến dị đó chứ?"

Thỏ con nhẹ nhàng thở ra.

Hù chết mình, còn tưởng rằng hắn đã biết chút gì đó rồi.

Anh cũng ăn đi. Cục lông nhỏ ủi bắp rang đến, nửa đứng lên đưa cho hắn.

Cố Nghịch: "Tôi muốn ăn cái khác."

Cục lông nhỏ lại hoảng sợ nhìn hắn, rụt bản thân lại cho gầy thật gầy!

Cố Nghịch: "Không ăn nhóc."

Cục lông nhỏ lại nhẹ nhàng thở ra.

Cố Nghịch nhìn nó ăn, đút cho nó ăn xong thì nhẹ nhàng nói: "Ăn no rồi sao?"

Cục lông nhỏ gật gật đầu, lười biếng mà bò trên tấm thảm dưới đất, cái đuôi tròn tròn dựng lên, động cũng không muốn động.

Qua một lát, nó lật thân mình lại, sau đó kéo tay Cố Nghịch qua để hắn xoa bụng cho mình.

Trông vô cùng hưởng thụ.

Lòng bàn tay truyền đến xúc cảm mềm mại, Cố Nghịch mở miệng nói: "Ăn trộm quần áo cơ à?"

Cục lông nhỏ không đoán được hắn sẽ bất thình lình nhắc đến vấn đề này, nó cứng đờ, do dự một chút rồi mới vô cùng đáng thương mà gật gật đầu.

Cố Nghịch nhẹ nhàng xoa bụng cho nó: "Trộm chạy đến trong nhà người khác, lại lấy đi quần áo của người khác, nhóc biết bị bắt rồi thì sẽ bị thế nào không?"

Sẽ nuôi cho nó béo thật là béo rồi thịt luôn chứ gì. Cục lông nhỏ khó chịu cực kỳ, nghiêm túc mà giải thích cho hắn: "Chít chít chít chít chít chít." Nhưng ta mắc phải chứng dính người rồi, nói đúng ra là bệnh dính anh đó, không rời khỏi hơi thở của anh được.

Cố Nghịch không muốn tiếp tục cái đề tài này nữa, xoa xoa bụng cho nó: "Đã tốt hơn chưa?"

Cục lông nhỏ giận dỗi lắc lắc đầu.

... Cố Nghịch đành phải chịu thương chịu khó mà tiếp tục, mãi đến khi thỏ con thoải mái đến mơ màng sắp ngủ.

Người này, hình như cũng không có hư như vậy.

...

Buổi tối, trước khi đi ngủ, thỏ con tự giác đứng ở mép giường, một lúc sau, nghịch một hồi mà đối phương vẫn không nhận ra ý muốn nằm đây của nó, thế là cục lông nhỏ lấy móng vuốt chọc chọc hắn.

Cố Nghịch mở mắt.

Thỏ con đáng thương vô cùng mà chọc chọc nệm.

Chào anh, đây là ổ của ta mà nhỉ.

Cố Nghịch: "Qua bên kia."

Thỏ con rũ hai tay xuống, ủy khuất đến hai mắt rưng rưng.

Ngày hôm qua nó ngủ ở chỗ này, lúc hắn tỉnh lại cũng đâu có đuổi nó xuống giường đâu chứ.

_________

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK