Trần Tùng không tiếp tục xoa nắn nữa, chỉ là bàn tay vẫn đặt phía trên, không hề động đậy, sự tồn tại vẫn rất mạnh.
Nhưng Cố Ninh thật sự vừa mệt vừa buồn ngủ, sau một lúc mất tự nhiên thì vẫn ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, cô dậy rất sớm.
Cố Ninh vừa mới vén chăn ra đã bị Trần Tùng ôm lấy eo, nhẹ nhàng ấn cô quay trở lại giường. Người đàn ông khó tránh khỏi chuyện chào cờ buổi sáng, hắn cũng như thế, dương v*t thô nóng vừa hay kẹt ở giữa khe mông của cô.
Bây giờ mới sáu giờ sáng, Cố Ninh đoán được Trần Tùng chắc là muốn cô giúp anh giải quyết chào cờ, trước khi chuẩn bị đi ra ngoài.
Nhưng Cố Ninh sợ anh một khi muốn lên, đoạn sau sợ sẽ không thu dọn được.
Thế là, cô vặn vẹo mông muốn xuống giường: “Sáng hôm nay không được, tự anh giải quyết đi.”
Anh vỗ mông cô một cái, sáng sớm giọng hơi khàn: “Đừng vặn vẹo mông nữa, lúc làm em, em vặn vẹo mông, bây giờ chỉ muốn ôm em, em còn vặn vẹo mông với ông đây.”
“Vặn vẹo mông sẽ khiến đàn ông càng muốn chơi em, vợ à, rốt cuộc em có biết hay không vậy?”
Đương nhiên là không biết, cô ngay tức khắc không vặn vẹo nữa.
Trần Tùng không mở mắt, nhưng lông mi dài rung động, dùng tay dễ dàng kéo ngược Cố Ninh lại, hai người mặt đối mặt, cô có thể nhìn rất rõ mặt anh.
Nói thật, vẻ ngoài của Trần Tùng rất đẹp.
Chính là kiểu vẻ đẹp chỉ cần đứng trong quán bar, không cần làm gì cả, cũng có thể khiến cho các cô gái buổi tối ra ngoài tìm người làm tình chảy cả nước miếng.
Lời mô tả đàn ông này là bạn cùng bàn của Cố Ninh xem tiểu thuyết thấy, sau đó cố ý trêu chọc cô, nói cho cô nghe. sau này khi cô gặp Trần Tùng, trong đầu nhảy lên lời này của bạn cùng bàn.
Mặc dù cô không có cảm giác rằng khi nhìn thấy anh, cái kiểu cảm giác bên dưới chính là…
Chắc lúc nhỏ anh cũng rất ngang tàng.
Trên người có rất nhiều sẹo, chỗ xương quai xanh cũng có một vết sẹo nhỏ, nghe nói lúc đi học đánh nhau với người khác, còn bị nhà trường xử phạt, thông báo phê bình. Ở quê chính là như thế, chuyện gì cũng đồn ra được.
Sau khi lớn lên, lại cùng mấy người xưng anh gọi em cùng nhau làm mấy việc kinh doanh có vẻ không nghiêm túc.
Thế nên ấn tượng đầu tiên của Cố Ninh đối với Trần Tùng không được tốt cho lắm, rơi xuống hình tượng là một người xã hội đen. Nhưng vẫn có rất nhiều cô gái thích anh, suy cho cùng có người thích kiểu này.
Còn có, khuôn mặt đó của Trần Tùng nữa.
Đường nét trên gương mặt của anh dường như được di truyền từ cha mẹ anh, đẹp đẽ đoan chính, lại không mất đi vẻ nam tính và cường tráng, giống như được tỉ mỉ vẽ ra vậy.
Dáng người thuộc kiểu mặc áo vào thì có vẻ gầy, cởi áo ra thì có cơ bắp, bình thường Trần Tùng thích mặc áo phông, thường xuyên mặc màu đen, nói là màu này chống bụi bẩn.
Đêm đầu tiên bọn họ trần trụi đối mặt, thực ra Cố Ninh bị dáng người cơ bắp của anh dọa sợ.
Chỗ nào cũng cứng rắn.
Cố Ninh bị Trần Tùng ôm mấy phút, phát hiện cậu em của anh không những không có xu hướng mềm đi, ngược lại càng ngày càng nóng hổi sưng to.
Mặt cô giống như bị nóng bỏng, lắp bắp nói: “Anh, không phải anh nói chỉ ôm thôi sao?”
Trần Tùng mắt khép hờ nhìn cô: “Bây giờ không phải anh cũng chỉ ôm thôi à?”
Cố Ninh xấu hổ: “Nhưng anh.”
Anh cười: “Nhưng anh làm sao?”
Cô nói không được, dứt khoát dùng sự im lặng để trả lời. Lúc trước cô đọc tiểu thuyết thấy đoạn mô tả ám muội thôi cũng đã xấu hổ cả nửa ngày, bây giờ tính cách vẫn không thay đổi là bao, thực sự không nói ra nổi.
Trần Tùng không trêu cô nữa, ngón tay dài vươn ra, chọc chọc vào lòng bàn tay mềm mại như không xương của cô: “Không cắm em, dùng tay giúp ông đây xuất ra.”
Cố Ninh không muốn.
Hôm nay cô ra ngoài với các bạn cùng lớp, thực ra tay là chỗ khá bắt mắt, cho dù không có ai để ý đến lòng bàn tay, nhưng cô vẫn không thể nào vượt qua rào cản này.
Trần Tùng duỗi cánh tay dài xuống, thế nhưng lại nhấc chân cô lên, uốn cong dùng lòng bàn chân cọ vào cậu bé của anh.
Cậu bé sung huyết hình như hứng phấn giật giật.
Lòng bàn chân của thiếu nữ không khác mấy so với lòng bàn tay, đều vừa mềm vừa nhỏ nhắn, móng chân được cắt tỉa gọn gàng, sạch sẽ, từng ngón chân tròn trịa có chút thịt.
Khoảnh khắc chân của Cố Ninh chạm vào cậu bé của Trần Tùng, cô vô thức muốn rụt lại.
Cảm giác rất kỳ lại, vì sao có thể dùng chân được?
Làm tình bằng chân tuy rằng tần suất xuất hiện trong tiểu thuyết khá nhiều, nhưng không khéo chính là, tiểu thuyết mà Cố Ninh từng xem vừa hay chưa từng miêu tả đoạn đó.
Trần Tùng còn vô cùng thích vẻ ngây ngô này của cô, mỉm cười, rất chu đáo giải thích: “Cái này gọi là làm tình bằng chân, lúc trước em dùng tay giúp anh, gọi là làm tình bằng tay, còn có một cái nữa gọi là… khẩu giao.”
“Lúc trước, anh liếm cho em, uống nước bên dưới của em, chính là dùng miệng giúp em.”
Tai của Cố Ninh đều đã đỏ ửng.
Hai cái sau cô biết, không ngờ rằng hôm nay anh sẽ giải thích từng cái một.
Dùng chân cũng không phải không thể, chỉ là cô không thể bỏ mặt mũi xuống dùng hai tay khép sát hai chân mình lại, chậm rãi xoa anh, cọ sát anh được, thế nên chỉ có thể mở to mắt nhìn anh, không hề có động tác tiếp theo.
Ý chính là giao quyền kiểm soát đôi chân của cô cho anh. Cố Ninh nhỏ giọng nói: “Anh làm đi, mười phút có thể làm bắn ra không?”
Trần Tùng dừng lại mấy giây: “Anh còn chưa đến lúc xuất tinh sớm.”
Cố Ninh: “...”
Anh hơi hạ thấp eo xuống một chút, lòng bàn tay ôm lấy hai chân của cô kẹp cậu bé, từ đỉnh tiếp tục di chuyển đến hướng túi dái, chậm rãi ma sát về phía trước.
Chỗ quy đầu chảy ra một ít tinh dịch, vừa hay có thể làm chất bôi trơn, lòng bàn chân của cố Ninh dính một chút tinh dịch, theo cậu em của Trần Tùng một đường trượt xuống, đầu ngón chân chạm vào túi dái, làm đến mức khiến trái tim của cô run lên một cái.
Cố Ninh còn sợ như thế sẽ làm bị thương đến anh.
Nghe nói chỗ đó của đàn ông rất yếu ớt, có lúc một cú đá thôi, có thể khiến cho đối phương đoạn tử tuyệt tôn.
Nhưng dường như Trần Tùng cảm thấy rất thoải mái, dùng tay ấn ngón chân của cô, chạm vào túi dái cọ mấy phút, lại áp sát lòng bàn chân của cô, chăm sóc cậu bé đang dương cao của anh.
Trong phòng tiếng thở gấp của Trần Tùng càng lúc càng nặng nề, cho dù đã mở điều hoà, Cố Ninh vẫn chảy mồ hôi.
Cô không cần động đậy nhưng căng thẳng, hơn nữa nhiệt độ cơ thể của người đàn ông quá cao.
Trần Tùng đột nhiên thở hổn hển một tiếng, tinh dịch nóng ấm bắn ra hoàn toàn, Cố Ninh chỉ cảm thấy hai chân dính nhớp không thôi, giống như dính hồ dán vậy.
*
Trần Tùng căn thời gian rất chuẩn, cho Cố Ninh thời gian dư giả, sau khi giải quyết cho anh xong, lại đi đánh răng rửa mặt rồi ra ngoài cũng chưa muộn.
Cố Ninh đứng ở cửa thay đôi giày trắng nhỏ.
Lúc đi tất, không nhịn được nhìn lòng bàn chân, rất đỏ, nhưng về mặt lực anh vẫn còn chừng mực, thế nên không có cảm giác bị cọ đau.
Bạn học tổ chức hoạt động này nhắn trên Wechat, chắc có khả năng hoạt động sẽ kết thúc lúc sáu giờ chiều.
Nhưng kế hoạch trước giờ luôn không theo kịp sự thay đổi, hôm nay bọn họ mãi hơn bảy giờ vẫn chưa thể quay về. Điện thoại của Cố Ninh còn hết pin, đây là muốn bớt việc nên đi ra ngoài không mang theo sạc dự phòng.
Quan trọng nhất là, cô gọi điện thoại cho người nhà đều là gọi mạng, không nhớ số.
Bao gồm cả số của Trần Tùng, cô cũng không nhớ.