“Vị bạn học này, không biết bây giờ bạn đã hết tiết chưa?”
Một thanh âm trong trẻo cất lên khiến Dương Hoa đang chìm trong trầm tư giật mình tỉnh lại. Hắn lãnh đạm trả lời:
“Oh, biết rồi”
Từ lúc ngồi cho tới lúc đứng dậy rời đi, hắn không hề quay đầu nhìn lại.
“Thật là người có cá tính a”
“Đúng là người lạnh lùng mà”
Dương Hoa trước khi bước ra cửa thì nghe vài tiếng bàn luận, châm trọc cùng tiếng cười của đám con gái. Mỹ nhân tất nhiên là thứ ai cũng muốn có, chỉ có điều lại không có duyên với hắn
Mỹ nhân cất tiếng hỏi hắn lộ vẻ không cam lòng quay trở về chỗ của mình, đưa mắt nhìn theo bóng hình Dương Hoa đang dần biến mất. Trong đầu nàng phác họa khuôn mặt ẩn chứa dưới mái tóc dài đó:
“Hắn? Thật ra hắn là người như thế nào chứ?”
Thật ra, nhìn bề ngoài thì Dương Hoa chỉ là một người bình thường, không hề có một điểm nổi bật nào. Từ khi hắn biết mình có dị năng thì hắn bắt đầu thường xuyên nằm mơ, mà ngày nào hắn cũng mơ thấy giấc mơ đó. Trong giấc mơ hắn thấy mình là một ác ma, một ác ma chỉ có duy nhất một ý muốn là giết người. Hắn mơ thấy hắn không ngừng giết, dường như chỉ có giết người mới tạo cho hắn cảm giác vui sướng. Cứ vậy cho đến khi một nữ tử xuất hiện trước mắt hắn khiến cho tâm hắn rung động. Khi tay hắn nắm lấy trái tim của nữ tử này, hắn thấy trên bề mặt trái tim khắc vô số tên của hắn. Lúc đó, hắn mới giất mình khi biết nữ nhân này chính là người hắn yêu. Tên của nàng là.......
Đúng lúc đó thì Dương Hoa tỉnh lại. Đáng tiếc là hắn không thể nào nhớ ra tên nữ nhân đó. Thậm chí kể cả dung mạo, hình dáng như thế nào hắn cũng không nhớ. Dương Hoa chỉ biết một điều trong tim hắn sớm đã khắc ghi nữ tử trong mộng rồi. Hắn không thể nào có tình cảm với một nữ nhân nào khác. Cũng vì vậy mà năm xưa, Dương Hoa dùng dị năng bản thân thu ngắn người từ một mét tám năm xuống con một mét bảy, tạo ra mái tóc dài để che đi khuôn mặt anh tuấn của mình. Với cách đó thì trừ phi hắn không về nhà thì cơ hồ sẽ không có một ai nhận ra hắn. Trong suốt hai năm qua, trừ ba huynh đệ của Dương Hoa ra thì không có một ai nhìn thấy khuôn mặt hắn như thế nào. người cao một mét bảy, nói trắng ra cũng chỉ bình thường như bao người khác thôi. Ý của Dương Hoa là muốn hạn chế người chú ý đến mình.
Đáng tiếc, ít nhưng không có nghĩa là không có. Dương Hoa tuyệt không biết là ngay khi hắn vừa bước chân vào Lâm Hải đại học thì đã có một người dị tính khác luôn chú ý tới hắn. Suốt hai năm, nàng không hề nghe thấy một tin gì liên quan tới Dương Hoa để rồi hôm nay nàng thật chịu không nổi lên tiếng nói chuyện với hắn. Ban đầu, nàng còn nghĩ dựa vào dung nhan của mình sẽ làm cho hắn kinh ngạc. Ai mà ngờ nổi Dương Hoa ngay cả liếc nhìn cũng không có. Hồ Phi Nhân càng ngồi nghĩ càng tức. Nếu không phải do sứ mệnh của nàng thì nàng đâu cần phải lúc nào cũng kè theo Dương Hoa làm gì . Nghĩ tới mẫu thân, nghĩ tới tương lai của Yêu giới, nàng chỉ còn biết nhẫn nhịn. Mười tám năm sau khi được luân hồi, nàng đã học được thế nào là tình cảm tại nhân giới. Bây giờ, vì mẫu thân, vì huynh đệ tỷ muội tại Yêu giới, nàng nhất định phải tìm cho được diệt thế huyết anh.
Khi đồng hồ điểm chín giờ đêm, Dư Phi cùng hai nam sinh mặc cảnh phục xuất hiện trước cửa ký túc xá nam sinh khoa tâm lý của đại học Lâm Hải. Hai nam sinh mặc cảnh phục này chính là hai huynh đệ còn lại của Dương Hoa – Trương Bằng cùng Lí Văn. Người cao và gầy một chút chính là Lí Văn. Lùn và mập hơn một chút là Trương Bằng. Khi ba người tới nơi thì vẫn chưa thấy Dương Hoa đâu. Nhìn thấy thời gian còn sớm, cả ba quyết định ngồi nghỉ ngơi một chút. Bọn họ đều biết rằng Dương Hoa là người cầm đầu, lúc mười giờ nhất định hắn sẽ tới. Quả nhiên, khi đồng hồ chỉ vào lúc mười giờ, Dương Hoa bằng vào thuật kì môn độn giáp lén ra ngoài.
“Những thứ đó đều đã chuẩn bị hết rồi chứ? Chúng ta xuất phát thôi”
Nếu như có ai hỏi Lâm Hải đại học nổi tiếng nhất là cái gì thì trăm phần trăm đáp án sẽ là Đông hoa viên. Những cây cầu hình vòn mang phong cách đặc biệt, những dòng suối nhỏ trong veo chảy róc rách, những con đường nhỏ quanh co khúc khuỷu, những nhà thủy tạ ....tất cả cùng tạo nên một thế giới rực rỡ đầy màu sắc. Học sinh trong Lâm Hải đại học đặt tên nơi này là “ Lâm đại hôn nhân giới thiệu sở” ( hiểu là nơi kết đôi của Lâm Hải đại học). Theo như thống kê không đầy đủ thì từ khi Đông hoa viên được xây dựng tới nay là năm năm, nơi này đã giúp cho hơn năm trăm đôi tình nhân thành gia lập thất, trong đó có hơn hai trăm là xuất phát tình cảm từ nơi này. Nếu lúc trước thì đây chính là nơi nóng bỏng nhất trong trường vì khi tới đây có thể được nhìn miễn phí các đôi tình nhân tình tứ với nhau. Chỉ có điều hiện tại hình như Đông hoa viên chịu ảnh hưởng từ việc ngày hôm qua, khi bốn người tới đây thì lại không thấy bóng dáng một ai
Thật ra, khi mặt trời vừa lặn thì nơi này đã không còn một bóng người, so với vẻ huyên náo hồi sáng thì đúng là khác nhau một trời một vực. Nên biết Lâm Hải đại học cái gì không nhiều chứ mỹ nữ thì rất đông. Mà mỹ nhân thì vốn là người khó quản thúc được. Vậy mà......
Vừa bước chân lên một cây cầu vòm cung, Dương Hoa đã cảm nhận được một cổ oán khí rất mãnh liệt
“Tiểu Phi, mau lấy vài lá trấn hồn phù ra đây. Tiểu Văn, tiểu Bằng, hai người đứng ngoài Đông hoa viên cảnh giới, không cho bất kỳ ai tiến vào đây”
Dương Hoa nhíu mày nói. rõ ràng hắn cả nhận được linh thể lần này không đơn giản chút nào. Lí Văn cùng Trương Bằng vội rời khỏi Đông hoa viên. để chắc ăn, hai người lợi dung địa hình của Đông hoa viên bố trí lấy một trận pháp chướng nhãn khiến cho người bình thường nếu đi tuần tra ban đêm cũng không nhìn thấy khung cảnh bên trong.
Dư Phi hai tay như làm ảo thuật xuất hiện năm lá bùa màu vàng. Trên lá bùa có vẽ các đường màu hồng, xung quanh các đường đó là vô số các chữ nhỏ. Đây chính là pháp khí bắt quỷ mà Dương Hoa chế ra gọi là trấn hồn phù.
Nói là hắn tự chế ra cũng không có gì quá đáng. Nguyên do khi xưa Dương Hoa từ các quầy sách vỉa hè, bỏ ra năm phân tiền mua được quyển sách về kì môn độn giáp. Sau khi mang về, hắn tùy tiện mở ra vài trang đọc chơi, ai dè lại chìm đắm vào trong đó. hắn tốn hết cả một ngày trời đọc không chớp mắt mới biết đây chính là một quyển cổ thư. Sang ngày thứ hai, Dương Hoa theo như trong sách vẽ ra mấy lá bùa, đồng thời cải biến đi chút ít. Trong quá trình cải biến, trong đầu Dương Hoa đột nhiên xuất hiện một loại văn tự rất kỳ lạ. Hắn không chút do dự đem toàn bộ văn tự đó viết lên lá bùa. Sau này, qua quá trình thực nghiệm, Dương Hoa xác định uy lực của lá bùa được tăng lên rất nhiều, đồng thời khi sử dụng cũng thuận tay hơn. Chỉ có điều khi hoàn thành thì hắn cũng không hề thay đổi đi tên gọi của lá bùa. Nhưng mà nếu như tên gọi lá bùa là trần hồn phù mà cho rằng lá bùa chỉ có công dụng là trấn hồn không thì đúng là sai lầm. Dương Hoa khi sử dụng lá bùa này không cần phải niệm chú, chỉ cần trong tâm vừa nghĩ tới là lá bùa đã phát động rồi.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK