• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lôi Tu dựa vào vách núi, nhìn ánh chiều tà ngả phía tây rừng rậm, trong đôi mắt màu xanh lam lướt qua vẻ sầu lo. Về sau khi anh phát hiện mình lại lo lắng vì một cô gái xa lạ thì không khỏi có chút buồn cười.

Lôi Tu vuốt vuốt sống mũi cao thẳng, mắt liếc nhìn cánh tay đang quấn băng vải còn dính nước thuốc, tuy rằng trong lòng rất hoài nghi về hiệu quả của loại thảo dược chưa được chế biến này nhưng anh cũng biết với tình huống lúc đó có thể làm như thế đã coi như là không tệ rồi. Chỉ có điều trong lòng anh không khỏi có chút hoài nghi lai lịch của đối phương.

Trong lúc đang suy nghĩ thì đột nhiên Lôi Tu nhìn thấy một cô gái đang bước chầm chậm trong ánh chiều tà, sau khi phát hiện cô bình an vô sự thì rốt cuộc cơ thể đang căng cứng của anh cũng được thả lỏng.

Chờ khi cô đến gần, Lôi Tu mới phát hiện cô lại đi vào rừng rậm tìm kiếm thức ăn, lúc này trong tay cô đang cầm một con thỏ hoang màu xám tro, chân của con thỏ kia vẫn còn đang giãy hiển nhiên là chưa có chết hẳn, một tay còn lại của cô cầm một loại lá cây đặc biệt của Hành tinh Vaer. Loại lá cây này tương tự như lá sen khổng lồ, thích hợp để đựng đồ, lúc này nó bị biến thành một cái túi, dùng cây leo để buộc lại.

Thiều Y liếc nhìn Lôi Tu, bởi vì ngôn ngữ không thông cho nên cô không có lãng phí thời gian trả lời anh, sau khi vứt bao lá cầm trong tay cho anh thì cô lập tức mang theo con thỏ đến bên dòng suối xử lý.

Lôi Tu nhìn cô, trong lòng vẫn có chút ngạc nhiên và không xác định, trong cơ thể anh giống như vẫn còn lưu lại tin tức tố Omega ngọt ngào làm cho người ta hoài niệm nhưng mà trên người cô gái trước mắt đã không còn mùi vị của Omega mà hoàn toàn là một Beta nữ bình thường. Anh có thể khẳng định quả thật lúc ấy anh đã bị tin tức tố Omega ảnh hưởng đến thiếu chút nữa phát cuồng.

Đột nhiên có một cô gái xuất hiện hơn nữa có thể toàn thân trở ra dưới sự tấn công của dị thú vũ trụ lại còn tự do đi lại trong tại rừng rậm đầy thực vật biến dị nguy hiểm, từ đó không thể không nói cô làm cho anh ngạc nhiên hơn bất kì cô gái nào mà anh đã gặp qua.

Sau khi Thiều Y xử lí tốt con mồi thì bọn họ trở về sơn động rồi đốt lửa nướng thỏ.

Con thỏ này lớn hơn gấp hai lần những con mà Thiều Y đã gặp lúc trước, con thỏ lớn như thế khiến cô như được mở rộng tầm mắt, từ đó càng thêm khẳng định thế giới này không bình thường.

Lôi Tu thấy cô cầm một cái ống kỳ quái tạo lửa, sau đó lại thấy cô thuần thục làm giá nướng rồi cầm lấy con thỏ đã xử lý tốt đặt trên lửa nướng. Chuỗi hành động đó thuần thục đến mức tự nhiên, giống như mây bay nước chảy khiến người thường xuyên sinh tồn dã ngoại như Lôi Tu cũng tự than thở là không bằng.

Chẳng lẽ cô là thợ săn dị thú trên Hành tinh Vaer, thường xuyên sinh tồn dã ngoại? Nhưng mà nhìn cách cô ăn mặc, cách cô giơ tay nhấc chân thì giống như là trước đó đã nhận được sự giáo dục cực tốt, không giống như loại thợ săn dị thú phải bất đắc dĩ săn bắn để kiếm sống. Nhưng quả thật là cô có năng lực sinh tồn dã ngoại.

Lôi Tu mở cái túi bằng lá cây kia ra, bên trong là một ít quả dại. Lúc này anh lại nhịn không được liếc mắt nhìn cô gái đang ngồi trên tảng đá nướng thỏ, trước kia anh đã từng rèn luyện tại rừng rậm đầy thực vật biến dị này nên tất nhiên là biết mấy loại quả dại kia, nếu dựa theo thể chất Alpha thì không cần chế biến, có thể ăn trực tiếp nhưng nếu là Omega yếu đuối thì...

Lôi Tu lại liếc nhìn cô một cái sau đó nhắm mắt lại, xem xét tinh thần lực của mình. Lần này anh bị thương quá nặng nên nếu muốn khôi phục tinh thần lực thì phải tốn chút thời gian. Chỉ có điều khi nghĩ tới sự chênh lệch nhiệt độ cực lớn giữa ngày và đêm trên Hành tinh Vaer thì bất luận thế nào trước lúc nửa đêm anh phải mở được Không gian quang giáp ra.

Rất nhanh trong sơn động đã truyền đến hương vị thịt nướng.

Thiều Y nhìn nhìn sau đó trực tiếp đưa con thỏ đang nướng cho anh còn mình thì cầm đoản kiếm, tìm một khúc gỗ lớn rồi bắt đầu đẽo gọt, rất nhanh hai cái đĩa và hai đôi đũa đơn giản đã được làm xong.

Ánh mắt Lôi Tu bị đoản kiếm trên tay cô hấp dẫn, rõ ràng thoạt nhìn chỉ là vũ khí lạnh bình thương hơn nữa lại còn không chút thu hút nhưng chỉ cần là người có bộ não phát triển, tinh thần lực dư thừa thì có thể cảm nhận được sát khí tràn ngập trên đó, thanh đoản kiếm này không phải là vật bình thường. Động tác khắc gỗ của cô rất tự nhiên thành thạo, ẩn chứa một loại mỹ cảm khó hiểu, sau khi cây gỗ thô kệch biến thành đĩa và đũa thì thật sự làm cho anh có chút ngoài ý muốn.

Đây là vũ khí của cô? Chỉ có điều khi anh phát hiện cô trực tiếp lấy nó cắt con thỏ đã nướng xong thì Lôi Tu lại cảm thấy buồn cười.

Tay nghề nướng thịt của Thiều Y không tệ, cô bị phụ thân già bắt ở trong núi mười tám năm, vì không để mình trở thành hòa thượng ni cô chỉ có thể ăn chay nên cô đành phải “tự mình động thủ, cơm no áo ấm”. Trong đó nướng thịt cũng là tự cô học thành tài, sau khi cho thêm gia vị mà cô mang theo bên người thì quả thực là mỹ vị.

Tay trái của Thiều Y cầm cái đĩa, tay phải cầm đũa, chậm rãi ăn thịt nướng, thỉnh thoảng lại liếc nhìn người đàn ông đang ngồi đối diện, nửa người trên của anh vẫn đang trần trụi, băng vải quấn quanh, nhìn quen thì thấy cũng không có gì, hơn nữa cho dù lúc này quần áo của anh không chỉnh tề nhưng vẫn làm cho người ta có cảm giác anh đang ngồi trong một căn phòng sạch sẽ, tao nhã ăn cơm. Tư thế dùng cơm của anh rất dễ nhìn giống như là quý công tử thế gia đã chịu giáo dục nghiêm khắc, nhất cử nhất động đều tao nhã tự nhiên. Trên khuôn mặt anh tuấn vẫn không có biểu cảm gì, trong ánh lửa đường cong sườn mặt có vẻ lạnh lẽo kiên nghị, cặp mắt màu xanh lam kia khiến anh thoạt nhìn là người không có nhiều tình cảm.

Hai người ăn sạch con thỏ nướng nhưng vẫn có chút chưa thỏa mãn.

Thiều Y chỉ săn một con thỏ, cô vốn cho rằng con thỏ này đã đủ lớn, lại không nghĩ rằng mình lại tính toán sai sức ăn của người đàn ông đối diện cho nên dù không no cũng không còn cách nào cả, chỉ còn cách ăn trái cây. Thiều Y đang định vươn tay cầm bọc lá cây thì bị người đàn ông đối diện ngăn lại, anh lắc đầu với cô sau đó chọn vài loại có bề ngoài giống hạnh nhân cho cô, còn những cái khác không cho cô động vào.

Cách thức Thiều Y kiểm tra những loại quả này có độc hay không chính là dùng châm bạc để thư nhưng cô cũng biết trên thế giới có vài loại độc cho dù có dùng châm bạc cũng không thử được cho nên cô không phản đối hành vi của anh, chỉ yên lặng gặm mấy loại quả giống hạnh nhân kia. Hương vị ngọt ngào của nó làm cho cô hơi hơi híp mắt lại.

Lúc ăn trái cây, Thiều Y cảm giác rất rõ người đàn ông đối diện đang lặng lẽ đánh giá cô nên khi cô nhìn qua thì lập tức nhìn thấy một đôi mắt màu xanh lam. Đôi mắt này làm cho cô có chút không được tự nhiên, cô vẫn chưa thích ứng được với màu mắt như vậy bởi vì ánh mắt người Trung Nguyên đều là màu đen hoặc nâu, không có người nào có màu mắt như vậy cả.

Rất nhanh hai mặt trăng lại lên cao.

Dù đã thấy một lần nhưng Thiều Y vẫn có cảm giác ngạc nhiên như cũ, nếu không phải ngôn ngữ không thông, nhất định cô sẽ hỏi người đàn ông này làm sao lại có hai mặt trăng cùng tồn tại. Tuy rằng thoạt nhìn anh có chút nghiêm túc nhưng mà nhìn biểu hiện của anh thì cô biết hai mặt trăng là chuyện bình thường.

Lúc bóng đêm phủ xuống, nhiệt độ lại bắt đầu hạ.

Trong lúc Thiều Y đang nhìn đống củi gỗ trong sơn động và suy nghĩ có đủ để sử dụng hay không thì nhìn thấy người đàn ông đối diện đang lấy một thứ gì đó bằng kim loại sáng bóng giống như đồng tiền lớn từ túi quần ra, sau đó đột nhiên trên mặt đất xuất hiện một cái hòm sắt màu trắng, bên trên đó có một cây thập tự màu đỏ.

"..."

Đột nhiên xuất hiện? ! (= 口 =!)

Là thần tiên hay là yêu quái vậy?

Là một em gái lớn lên ở thời đại phong kiến lạc hậu chưa bao giờ nhìn thấy đồ công nghệ cao nên Thiều Y bị kinh hãi, dù vậy vẻ mặt cô vẫn rất bình thản nhưng trong lòng giống như có ngàn vạn con ngựa đang chạy qua.

Rất vất vả Lôi Tu mới khôi phục được một chút tinh thần lực, anh lập tức mở Không gian quang giáp lấy hòm thuốc ra sau đó đột nhiên phát hiện cảm xúc của cô gái đối diện không đúng thì ngẩng đầu nhìn lại. Sau khi phát hiện ánh mắt của cô vẫn luôn nhìn chằm chằm hòm thuốc trên tay mình thì làm cho anh nhịn không được mà suy nghĩ.

Sức mạnh kì lạ, ăn mặc kì lạ, ngôn ngữ chưa từng nghe qua... Từ đó anh có thể khẳng định cô không phải là người của Hành tinh Vaer hoặc là người của một tinh hệ xa xôi nào dó. Chỉ có điều mặc dù là người của tinh hệ xa xôi nào đó nhưng nếu đi ra ngoài mà không biết ngôn ngữ thông dụng của vũ trụ thì thể nào cũng phải mang theo một cái máy phiên dịch, trừ phi cô bị bọn lái buôn vũ trụ lừa bán tới đây. Nhưng dựa vào thân thủ của cô thì khả năng này cực nhỏ.

Cô gái toàn thân đều là bí mật này khiến anh đoán không ra.

Sau khi Lôi Tu mở hòm thuốc ra thì đầu tiên là uống một liều thuốc bổ sung tinh thần lực cao cấp để chữa trị tinh thần lực bị tổn thương.

Từ sau khi kỹ thuật không gian được ứng dụng vào trong cuộc sống loài người thì tinh thần lực trở nên rất quan trọng, bởi vì rất nhiều vật phẩm trong không gian đều cần đến tinh thần lực mới lấy ra được. May mắn là khoa học kỹ thuật phát triển nhanh chóng, kỹ thuật chữa bệnh cũng càng ngày càng hoàn thiện, giới y học đã nghiên cứu ra được thuốc tinh thần lực có thể kích phát tinh thần lực của nhân loại, chỉ cần tinh thần lực ở cấp 1 thấp nhất là đã có thể mở Không gian quang giáp đơn giản nhất.

Sau khi uống thuốc tinh thần lực thì chỉ vài giây sau đã sinh ra hiệu quả, cả tinh thần đều thoải mái, không cần phải chịu đựng loại đau đớn như kim đâm khi tinh thần lực bị khô kiệt kia nữa.

Sau khi uống thuốc tinh thần lực, Lôi Tu nhìn thấy thuốc ức chế Alpha trong hòm thuốc thì trong mắt lướt qua suy nghĩ sâu xa. Theo lý thuyết, lúc trước anh đã bị tin tức tố Omega kích thích, hẳn sẽ phải chịu rất nhiều tra tấn nhưng sau khi tỉnh lại từ hôn mê thì lại phát hiện tất cả xao động trong cơ thể đã trở về bình thường, thậm chí không cần phải tiêm thuốc ức chế Alpha. Anh không nghĩ chuyện này có liên quan đến hoàn cảnh ở Hành tinh Vaer, như vậy nguyên nhân là ở cô gái trước mắt này.

Chỉ tiếc lúc ấy anh hôn mê nên không biết đã cô làm cái gì mà lại trong tình huống không có thuốc ức chế Alpha vẫn làm cho anh khôi phục được.

Sau khi tinh thần lực khôi phục Lôi Tu đã có thể thoải mái mở Không gian quang giáp ra. Rất nhanh trong lòng bàn tay Lôi Tu đã xuất hiện một cái khuyên tai nho nhỏ, khuyên tai này được thiết kế theo kiểu dành cho nam nhưng chính xác nó lại là một cái máy phiên dịch ngôn ngữ.

Trong vũ trụ có rất nhiều giống loài, cũng có rất nhiều tinh hệ xa xôi sử dụng ngôn ngữ địa phương của bọn họ, không phải người nào cũng nói ngôn ngữ thông dụng của vũ trụ cho nên sự tồn tại của máy phiên dịch ngôn ngữ là rất cần thiết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK