🌸Đứng ở chỗ này làm gì đó? Bạch Bảo Đình, có phải em lại đến muộn hay không?
Rốt cuộc thầy giáo Chu Quang Kiệt khoan thai tới muộn đã xuất hiện, thầy xụ mặt, khóe mắt hơi gục xuống dưới, nhìn đám học sinh không chớp mắt, lông mày còn cố tình vẽ xếch lên, đuôi mi nổi lên phía trước một góc khá kỳ quái.
Thật ra Cảnh Nhã Diễm có thể lý giải vì sao bộ dạng của thầy giáo chủ nhiệm lại như vậy.
Nếu cô phải chủ nhiệm cái lớp này thì cô cũng không muốn đi làm nữa.
Nhưng hiển nhiên Bạch Bảo Đình không sợ giáo viên, c
thầy mới chủ nhiệm một học kỳ mà đã vài ba lần bị tức đến bốc khói.
Đại khái trường học thấy đám 'nhị thế tổ' này sẽ không bắt nạt giáo viên nam vì vậy mới phân cho đồng chí Chu Quang Kiệt với biệt danh nổi tiếng toàn trường là 'ma kiều kiều chủ' tới thống trị lớp 5 này.
Sau nửa học kỳ mới thấy có chút hiệu quả.
Trong trường không còn truyền lưu việc học sinh đùa dai làm giáo viên khóc lóc chạy ra khỏi lớp nữa, đồng chí Chu Quang Kiệt đã thành công giải quyết 'của nợ' của trường, bắt đầu con đường hạnh phúc được đi trễ về sớm.
Bạch Bảo Đình nhoẻn miệng cười:
🌸Thầy không phải cũng vừa tới hay sao? Em còn đến sớm hơn thầy một bước đó.
Thầy Chu Quang Kiệt tức đến mặt đỏ tai hồng, tức hộc máu tự giải vây cho mình:
🌸Đây tôi nguyện ý hay sao? Tôi đến sớm trong cái lớp này có đủ 10 người hay không!
Bạch Bảo Đình nhún vai:
🌸Đây cũng đâu phải tại em?
Giáo viên tới trễ không phải tại y mà.
Nhưng cả lớp tự do tản mạn tới nước này đích xác không thể không kể công của Bạch Bảo Đình.
Người không sợ chia ít, chỉ sợ chia không đều, y tùy tâm sở dục thích đánh nhau thì đánh nhau, thích ẩu đả thì ẩu đả, nhưng không chịu chút trừng phạt nào từ phía nhà trường.
Vì vậy đám học sinh trong lớp 5 trở nên nhốn nháo, lập tức vui sướng vứt bỏ điểm mấu chốt trong đạo đức mà lấy “mẫu mực đạo đức tiên phong đi trước thời đại” của Mrs Bạch làm chuẩn.
Thầy Chu tức giận tìm từ ngữ nhưng không thể phản bác lại lời nói của Bạch Bảo Đình, cuối cùng cũng chỉ có thể hung hăng trừng mắt nhìn y một cái, ôm theo bài thi, dẫm đôi giày thể thao độn 5cm, lộp cộp, lộp cộp đi lên bục giảng.
Thầy ỷ vào ưu thế bục giảng cao 30 cm cùng với đôi giày thể thao 5cm, bề nghễ chúng sinh nhìn từ trên cao xuống nói:
🌸Còn chặn ở cửa làm gì, ai về nhà nấy đi!
Toàn bộ quá trình Sơ Thao bị thầy Chu Quang Kiệt coi như không khí.
Cô đoán không sai, căn bản thầy Chu cũng không rõ ràng lắm về học sinh trong lớp.
Chẳng sợ ngoài đường có đụng phải, đám học trò trong mắt thầy đây cũng chỉ là người xa lạ quen mắt mà thôi.
Được rồi, rốt cuộc dù sao cũng đã chọn vào lớp này, cũng không còn gì tệ hơn thể đi.
Cảnh Nhã Diễm hít sâu một hơi, giơ tay phải lên, tận lực bình tĩnh nói:
🌸Thưa thầy Chu, em là học sinh từ lớp bình thường hôm nay mới chuyển tới, tên em là Cảnh Nhã Diễm.
Lúc này, thầy Chu Quang Kiệt mới chú ý tới cô.
Vừa rồi Cảnh Nhã Diễm vẫn luôn im lặng đứng yên lặng bên máy lọc nước như một bức họa tĩnh vật, thầy còn tưởng rằng là tiểu đệ nào đó của Bạch Bảo Đình.
Thầy hồi ức lại mới nhớ, chủ nhiệm khoa có dặn dò, có một học sinh lớp bình thường vừa mới phân hóa, sẽ được phân tới lớp của thầy.
Thật ra thầy không muốn, đặc biệt là khi nhìn đến thành tích của Cảnh Nhã Diễm không tệ lắm.
Một học sinh tốt như vậy đưa tới đây không phải đào hố đứa nhỏ này hay sao. Nhưng chủ nhiệm khoa đã nói, này đều do rút thăm quyết định, chỉ có thể do đứa nhỏ này quá xui xẻo mà thôi.
Thầy Chu vẫy vẫy tay:
🌸Được rồi, được rồi, tìm nơi ngồi đi, chuẩn bị học nào.
Cảnh Nhã Diễm: “…” Này… cứ như này là xong rồi sao?
Bạch Bảo Đình cười như không nhìn cô:
🌸Đi thôi.
Cảnh Nhã Diễm căng da đầu đi tới vị trí chính mình chọn kia.
Lưu Viên Hoa cùng Cô Mẫn Thảo đi trước Bạch Bảo Đình, Lưu Viên Hoa ngồi cùng bàn với Bạch Bảo Đình, cô ta ngồi bên trong Bạch Bảo Đình ngồi bên ngoài.
Vừa nhìn thấy diện tích đã bị thu hẹp một nửa, Lưu Viên Hoa chửi nhỏ:
🌸Fuc*, đã nói mà không thèm nghe à, nhỏ thế này thì tao ngồi thế nào.
Sắc mặt của Cảnh Nhã Diễm không được tốt, tuy rằng Bạch Bảo Đình và Lưu Viên Hoa bá đạo chiếm nhiều chỗ nhưng xác thật cô chưa được đồng ý đã di chuyển bàn của người ta.
Trước mặt giáo viên, Cảnh Nhã Diễm không muốn cãi cọ với bọn họ về không gian chỗ ngồi.
Cô nỗ lực kéo kéo ghế của mình về phía trước, chỉ để lại một khoảng không gian để mình miễn cưỡng có thể bước chân ra vào.
Lập tức Lưu Viên Hoa đẩy bàn sát với ghế dựa của Cảnh Nhã Diễm, làm cho chỗ ngồi của cô càng thêm hẹp lại, trong miệng còn không tha nói:
🌸Mẹ nó, này vẫn còn nhỏ á.
Cảnh Nhã Diễm nghe vậy, yên lặng nắm chặt tay.
Tuy rằng tính tình cô rất tốt, nhưng không đại biểu người khác có thể bắt nạt cô. Chuyện này dù có ồn ào lớn tới đâu thì Lưu Viên Hoa đều không chiếm lý.
Bạch Bảo Đình duỗi tay đẩy Lưu Viên Hoa một cái, không kiên nhẫn nói:
🌸Nói nhảm cái gì, nhanh ngồi vào đi.
Bạch Bảo Đình đã lên tiếng, quả nhiên Lưu Viên Hoa kia không nói gì thêm.
Y bĩu môi tùy tiện đi vào chỗ, bả vai còn va chạm vào tường, khi ngồi vào ghế còn làm chân ghế cọ xát xuống mặt đất phát ra thanh âm chói tai.
Thầy Chu Quang Kiệt gõ gõ lên bảng đen quát:
🌸Câm miệng, bài thi truyền từ bàn 1 xuống đi, còn thừa thì mang lên cho tôi.
Bàn tay nắm chặt của Cảnh Nhã Diễm yên lặng buông lỏng ra, cô cầm nắp đậy chặt bình giữ nhiệt lại, đặt lên mặt bàn, sau đó nhìn khe hở hẹp hẹp mím chặt môi.
Cô vốn thiên gầy, hơn nữa vừa mới phân hóa dáng người còn chưa phát dục.
Tuy rằng như vậy, nhưng chỗ ngồi kia cô không thể nhẹ nhàng chen đi vào được. Vì vậy, cô chỉ có thể nâng một chân lên, nương theo không gian hẹp giữa ghế và bàn đưa chân vào, sau đó cong eo, chậm rì rì ngồi xuống.
Lúc cô cong eo, phần lưng đối diện với Bạch Bảo Đình.
Đồng phục to rộng theo động tác của cô mà kéo phẳng ra phác họa hình dáng vòng eo thon gầy.
Không giống với Omega kiều mềm, cô tuy rằng rất gầy nhưng tứ chi mềm dẻo, gân cốt linh hoạt, mang theo lực lượng khó có thể che dấu.
Sau khi cô ngồi xuống mang theo một làn gió nhẹ, mùi vị tùng bạch chậm rãi tràn ra nơi cổ áo đồng phục hơi hơi cuốn lên.
Ánh mắt Bạch Bảo Đình lại sâu thêm vài phần.