Chương 5: Bố con nhận nhau
Trong khi ai cũng nghĩ rằng Tần Sinh sẽ nhận lấy tấm chi phiếu thì bọn họ lại bất ngờ nghe thấy tiếng xé giấy vang lên. Tất cả mọi người đều đang dán mắt vào Tần Sinh, nhìn thấy rõ ràng anh đang dùng hai tay xé rách tấm chi phiếu đáng giá cả gia tài kia.
Mỗi một nhát xé của Tần Sinh đều giống như đang xé nát trái tim của bọn họ vậy, cho nên bất giác khuôn mặt của ai cũng đều trở nên dữ tợn.
Tần Sinh thản nhiên ném những mảnh vụn của tấm chi phiếu vào mặt Lâm Nhất Thần, cuối cùng anh mới lên tiếng bằng giọng điệu lạnh như băng khiến cho ai nghe cũng phải ớn lạnh: "Nếu Ngu Đình muốn ly hôn với tôi thì tôi tuyệt đối sẽ không ở lại nhà họ Ngu! Nhưng nếu như cô ấy không muốn ly hôn với tôi, ai dám xen vào thì chỉ kết cục của người đó cũng chỉ có một chữ: chết!"
Không hiểu vì sao Tần Sinh chỉ đang đứng nói chuyện một cách hết sức bình tĩnh mà tất cả những người có mặt đều không khỏi rùng mình ớn lạnh, cảm giác được một sự áp bức chưa từng thấy trước đây.
Chữ "chết" nghe có vẻ ngớ ngẩn nhưng từ trong miệng của Tần Sinh phát ra lại giống như thanh âm của thần chết đang đưa ra phán quyết cho cuộc sống của bọn họ.
Nhưng chỉ sững sờ được một chút thì bọn họ đã ngay lập tức tỉnh táo lại: Tần Sinh này chẳng qua cũng chỉ là một tên vô dụng mà thôi!
Vì vậy, cảm giác sợ hãi chỉ thoáng qua trong phút chốc.
Lâm Nhất Thần cũng sững sốt trong một lúc, người đàn ông đang đứng trước mặt gã thực sự đã khiến cho gã cảm nhận được một nguồn áp lực mạnh mẽ khó hiểu, lời nói của người đàn ông này nặng như một tảng đá vô hình chèn ép lên ngực của gã khiến cho gã cảm thấy rất không thoải mái.
Hơn nữa, những mảnh vụn của tấm chi phiếu đang rơi xuống đầy trên mặt và vai của gã, khiến cho gã phải mất mặt trước đám đông.
Khuôn mặt của gã đã bắt đầu đen lại như đít nồi, ánh mắt rực lửa như muốn bùng cháy cả ra ngoài.
"Dám đắc tội cậu Lâm! Thằng này muốn chết sao!"
"Cậu Lâm, cậu không phải cần khách khí, cứ đấm vỡ mặt nó đi!"
...
Đám thân thích nhà họ Ngu đều nhao nhao lên, ai cũng lớn tiếng mắng chửi và muốn trút giận lên người Tần Sinh.
Trong lúc cả một đám người đang tập trung công kích Tần Sinh thì lại có thêm một chiếc taxi đỗ lại trước cổng.
Cửa xe mở ra, có hai bóng người một lớn một nhỏ bước xuống xe. Đó chính là Ngu Đình đang dắt theo một cô bé.
"Lâm Nhất Thần, sao anh lại đến đây nữa vậy? Đây là nhà của tôi, anh không được chào đón ở đây, xin hãy rời đi càng sớm càng tốt!"
Khi Ngu Đình nhìn thấy Lâm Nhất Thần thì khuôn mặt xinh đẹp hoàn mỹ của cô lại ngay lập tức trở nên cau có.
Cô vừa dẫn cô bé vào nhà vừa yêu cầu tiễn khách, thái độ hết sức không khách khí.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc từ lâu đã không được nghe lại, Tần Sinh vốn đang đứng vững vàng đối mặt với đám người đang công kích lại đột nhiên khẽ run lên.
Đã không biết bao nhiêu lần anh mơ về cảnh mình được gặp lại Ngu Đình, cũng đã không biết bao nhiêu lần anh âm thầm luyện tập thái độ của mình khi được gặp lại Ngu Đình sẽ như thế nào, anh phải tự nhiên và bình tĩnh hết sức khi đối diện với cô, nhưng cuối cùng vào giây phút này anh mới nhận ra rằng những thứ mà bản thân luyện tập trước đây đều hoàn toàn vô dụng.
Lúc này anh thậm chí còn không dám ngoảnh lại nhìn người phụ nữ mà anh đã tưởng nhớ suốt năm năm qua, người phụ nữ mà anh mang rất nhiều lỗi lầm đối với cô.
"Hả? Bố! Người kia là bố!"
Tần Sinh còn chưa kịp quay đầu lại thì đã nghe thấy một giọng nói trẻ con trong trẻo quen thuộc đột nhiên vang lên sau lưng, nội tâm vốn luôn luôn cứng cỏi trầm ổn của anh dường như đã bị thanh âm này mạnh mẽ bẻ gãy khiến cho toàn thân của anh tê dại, ngay lập tức phải quay lại xem xét.
Rồi anh nhìn thấy một một bóng dáng nhỏ nhắn và xinh đẹp như một thiên thần nhỏ đang vui mừng lao về phía anh.
Đây không phải là cô bé đã ôm chân anh và gọi anh là bố ở sân bay hay sao!
Khi nhìn thấy cô bé, Tần Sinh liền cảm thấy như cô bé đang sáng lên lấp lánh, khiến cho cả thế giới xung quanh anh cũng được chiếu sáng rực rỡ.
Vào giờ khắc này, khí chất lạnh lùng cương nghị của Tần Sinh đã không còn nữa, đôi mắt anh đã tràn đầy sự dịu dàng trìu mến, anh mỉm cười hiền lành ngồi xổm xuống, đón cô bé chạy vào lòng của mình, sau đó bế cô bé lên rồi ôm chặt cô bé trong bờ ngực rắn chắc rộng lớn của mình.
Sau này khi cô bé lớn lên, cô bé nhất định sẽ nói với người khác rằng: "Vòng tay rộng lớn của bố chính là nơi trú ẩn ấm áp và vững chắc nhất trên thế giới này!"
Giờ phút này Ngu Đình cũng đã nhìn thấy Tần Sinh. Cơ thể mảnh mai của cô khẽ run lên, ngay cả hơi thở cũng bị nghẹn lại.
Thật ra thì ngay từ lúc còn ngồi trong xe taxi cô đã có thể nhìn ra ngoài cửa kính xe và bị thu hút bởi tấm lưng rộng cùng dáng người cao lớn thẳng tắp của anh.
Ngay cả khi chỉ nhìn từ phía sau thì cũng không thể không cảm thấy rằng người đàn ông này có khí chất phi phàm, tư thái hiên ngang, nổi bật giữa tất cả mọi người.
Cô chỉ không ngờ người đàn ông phi phàm đó lại chính là Tần Sinh!
Khoảnh khắc cả hai nhìn nhau, thời gian dường như đã ngừng trôi.
Không gian như đều đông cứng lại.
Chỉ có anh và cô đang đối mặt với nhau!
Trong suốt năm năm qua, hình bóng xinh đẹp diễm lệ của cô đã xuất hiện trong tâm trí anh không biết bao nhiêu lần.
Cũng chính vì sự tưởng nhớ và áy náy đối với cô mà anh mới có động lực để không ngừng vươn lên, trở thành một người mạnh mẽ hơn.
Để có thể xứng đáng với cô, bất luận hoàn cảnh có gian khó đến cỡ nào thì Tần Sinh đều có thể cắn răng vượt qua.
Giờ phút này, đôi mắt trong veo của Ngu Đình đang nhìn thẳng vào Tần Sinh mà không hề chớp.
Mặt hồ trong lòng cô đã không còn yên ả nữa!
Dù đã cố gắng hết sức để chịu đựng nhưng trên khuôn mặt xinh đẹp của cô vẫn hiện lên rất nhiều tâm tư.
"Đình Đình, anh đã trở về rồi!"
Tần Sinh lên tiếng trước, phá vỡ bầu không khí đang đông cứng.
Bị giọng nói này làm cho thức tỉnh, Ngu Đình không khỏi kinh ngạc, giống như người vừa bừng tỉnh khỏi cơn mơ.
Khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo của cô ngay lập tức lại trở nên hết sức lạnh lùng, giống như được bao phủ bởi một tầng sương lạnh giá vậy.
Năm năm qua cô đã từng chút từng chút một tích góp sự oán hận đối với Tần Sinh, làm sao có thể chỉ bằng một câu nói "anh đã về" của Tần Sinh mà khiến cho cô tiêu tan hết oán hận bấy lâu nay được.
Tần Sinh có thể thấy rõ nét mặt của Ngu Đình thay đổi: từ kinh ngạc chuyển thành xa lánh, rồi đến lạnh lùng và thờ ơ. Trái tim của anh không khỏi run lên một nhịp, anh biết cô không thể dễ dàng tha thứ cho anh như vậy.
"Nếu như anh chết đi thì tôi còn có thể bỏ qua cho anh! Nhưng anh lại cố tình mất tích bao nhiêu năm qua, sau đó lại xuất hiện trước mặt của tôi, anh rốt cuộc là có ý gì đây? Anh phải xoáy sâu vào những vết thương trong quá khứ của tôi thì anh mới có thể vui vẻ hay sao?", vốn dĩ Ngu Đình đã từng nghĩ nếu như bản thân gặp lại Tần Sinh thì sẽ bộc phát phẫn nộ và quát mắng vào mặt của anh, nhưng ngược lại Ngu Đình lại bình tĩnh một cách bất ngờ, lời nói ra cũng không mang theo một chút cảm xúc nào.
Cô đau mà không thương, lúc này chỉ thể hiện thái độ lãnh đạm giống hệt như một bức tượng gỗ xinh đẹp đang đứng ở đó.