Ngọc Uyển Quân và Khương Phong Dũng quay về phòng, vừa nghĩ đến biểu cảm vừa rồi của Selena, cô vui vẻ nói:
_ Có phải em biểu hiện rất tốt không?
Khương Phong Dũng nhìn vẻ mặt vui vẻ của cô mà cũng vui lây, anh xoa đầu cô rồi bảo:
_ Rất tốt. Còn một chuyện anh chưa nói với em, cô ta muốn mua lại Thiên Long đấy!
_ Mua bao nhiêu? Sao không bán? Anh thử dọa giá xem, nếu cao thì mình bán đi, mở một tiệm to hơn.
Khương Phong Dũng bật cười với câu nói của cô, không nghĩ tới cô sẽ phản ứng thế này! Ngồi xuống cạnh cô, rồi nhìn lại đồng hồ, bây giờ cũng chỉ mới hơn chín giờ, anh quay sang hỏi cô:
_ Quân Nhi, đi chơi không? Anh đưa em ra ngoài chơi.
_ Được, chúng ta đi thôi.
Khương Phong Dũng đưa cô ra ngoài đi dạo, gần đây còn có một công viên lớn. Chưa đến gần đã thấy rất náo nhiệt, những người ra người vào đông nghẹt thở.
Ngọc Uyển Quân thấy vậy cũng muốn góp vui nhưng lại bị anh cản lại, cô nhìn anh hỏi nhỏ:
_ Anh không muốn chơi sao?
_ Đông người quá, khi khác đến chơi.
Cô ra sức lắc đầu, vẻ mặt đáng thương nhìn anh, cũng đã đến rồi sao không vào chơi chứ? Anh thật sự hết cách với cô mà, đúng là một tiểu yêu tinh.
Người người chen chúc nhau mà vào, anh nắm chặt lấy tay cô, cứ sợ bị lạc đi mất! Tính tò mò luôn luôn hại người, Ngọc Uyển Quân cố ý buông tay anh ra, lần theo nơi đông người phía trước mà đi đến.
Khương Phong Dũng vừa thấy cô buông tay, ngay lập tức chạy theo sau nhưng vẫn không kịp. Vừa nhìn thấy đó mà lại mất dấu nhanh như vậy.
Anh lo lắng nhìn quanh khu vui chơi, lòng như ngồi trên đống lửa. Anh lấy điện thoại gọi điện, giọng ba phần lạnh lùng bảy phần lo lắng nói vọng vào điện thoại.
_ Chia ra tìm thiếu phu nhân.
Không đợi bên kia trả lời, anh đã trực tiếp cúp máy.
Ngọc Uyển Quân vừa rời đi, đã chạy nhanh đến chỗ náo nhiệt gần đó, hình như đang có chuyện gì xảy ra thì phải. Ngọc Uyển Quân chen chúc qua từng người để đi vào trong, một người đàn ông đang ngồi dưới đất nhìn mọi người xung quanh.
Không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, cũng chẳng thấy ai đi đến giúp anh ta. Cô nhìn sang một phụ nữ bên cạnh, hỏi nhỏ:
_ Anh ta bị gì vậy chị?
_ Anh ta đi tìm vợ, không biết vợ anh ta là ai, chỉ biết vừa mới đến đây thôi!
Cô gật đầu xem như hiểu, đưa mắt quan sát người đàn ông đó, bỗng nhiên ánh mắt của anh ta chạm vào ánh mắt cô. Bốn mắt nhìn nhau, người đàn ông vừa nhìn thấy cô đã lao đến như tên lửa, vừa phấn khởi vừa vui mừng.
_ Vợ ơi, em đã đi đâu vậy, anh tìm em lâu lắm rồi!
Nói rồi, anh ta ôm cô chặt vào lòng, vừa khó hiểu vừa khó thở, cô ra sức đẩy anh ta ra nhưng sức phụ nữ sao so được với đàn ông.
Ngọc Uyển Quân lên tiếng chấn an anh ta, nhằm xoa dịu tính khí hiện giờ của anh ta.
_ Anh gì ơi, anh nhận nhầm người rồi, tôi không phải vợ anh.
Người đàn ông kia như không nghe thấy, ra sức ôm chặt lấy cô. Ngọc Uyển Quân đã chịu hết nổi rồi, dùng chân đá vào hạ bộ của hắn ta, sau đó đẩy mạnh hắn ngã ra sau.
Mọi người xung quanh đều nghĩ cô thấy chồng mình như vậy nên không muốn nhận.
_ Người phụ nữ này bị sao ấy nhỉ, chồng đi tìm mà lại không thèm nhận.
_ Chắc sợ mất mặt chứ gì!
Ngọc Uyển Quân nhìn từng người một, ánh mắt đã không còn dịu dàng như lúc nãy, giọng nói lạnh lùng nhìn người dưới đất rồi lại nhìn những người đang bàn luận kia!
_ Nếu anh ta là chồng tôi, vậy cho hỏi anh biết tôi tên gì không?
Một câu nói đã khiến cho những người xung quanh phải im bặt, ánh mắt khiêu khích nhìn người đàn ông kia! Hắn trách ánh mắt của cô, không trả lời cũng không có dấu hiệu la hét như vừa rồi!
Thấy người nào đó không định lên tiếng, cô định nói thêm gì đó, lại nghe được tiếng nói của những người phía sau lưng:
_ Thiếu phu nhân, thiếu gia vẫn đang tìm cô.
_ Anh ấy đâu?
Khương Phong Dũng đi ra từ đám đông, ánh mắt giận dữ nhìn người phụ nữ trước mặt. Anh đi đến nhìn cô rất lâu, quan sát từ trên xuống dưới, chỉ có tay là đỏ lên một chút!
Anh nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng xoa nắn, miệng thì lên tiếng hỏi thăm:
_ Có đau không? Là ai đã làm?
Ngọc Uyển Quân đưa mắt nhìn người đàn ông kia, nhìn theo hướng của cô, anh nhìn một lúc rồi lên tiếng:
_ Về nói với Selena, đừng tốn công vô ích, tôi mà rút vốn đầu tư, cô ta nhất định sẽ gặp khó khăn đó!
Người đàn ông kia vội vàng chạy đi, cũng chẳng dám quay lại nhìn. Khương Phong Dũng ôm lấy cô, giọng trách móc lộ rõ, mọi người xung quanh cũng đã giải tán.
_ Quân Nhi, em lại không ngoan.
_ Nào, nào có. Là náo nhiệt, em muốn xem náo nhiệt.
_ Là náo nhiệt sao? Vậy chúng ta về nhà xem náo nhiệt.
Ngọc Uyển Quân bị anh bế bổng lên, sợ hãy các thứ, cô ra sức khuyên ngăn anh:
_ Phong, không xem nữa, không xem náo nhiệt nữa! Anh để em xuống, em tự đi được. Lúc nãy anh tìm em đã mệt rồi, bế em như vậy cũng rất mệt, bỏ em xuống đi mà.
Khương Phong Dũng nào quan tâm cô đang nói cái gì, hướng cổng đi thẳng ra. Cô vợ nhỏ này là được anh nuông chiều liền sinh hư đây mà!
Không có biện pháp dạy dỗ liền không xem người chồng quyền lực như anh ra gì! Ai hư cũng điều phải xử phạt, biện pháp thì đầy ra đó, anh lại sử dụng biện pháp của riêng mình để dạy dỗ.