Khai sáng ư? Tại sao lại dùng một cụm từ đầy đao to búa lớn như vậy cho Diệp Thảo? Trong khi chính Diệp Thảo cũng như bọn họ, cũng đứng trong màn sương mờ mịt đến độ không xác định được đâu là bạn, đâu là thù..
Phan Minh Nhân đã cứu mạng không chỉ cậu Hai Lịch, mà cả cậu Ba Phong cũng đã thoát chết nhờ sự thông minh của chàng trai có tên Minh Nhân đó. Nhưng ai ngờ chính Minh Nhân lại rơi xuống hố sâu mang tên "sợ hãi". "Sợ hãi" chính người cha đã sinh thành ra mình.
Ông trời đã trêu ngươi Phan Minh Nhân khi cho đứa trẻ tội nghiệp ấy làm con của Phan Vũ Anh. Không những bị đánh đập tàn tệ, Minh Nhân còn ngày đêm phải luyện võ. Nhưng cho dù có là vậy cũng vẫn không làm hài lòng được cha mình, Phan Vũ Anh.
Mà ngược lại ông ta càng hiếp đáp hai mẹ con của Minh Nhân khi mụ Cầm phát hiện ra hành động man rợ của Phan Vũ Anh.
Gã đàn ông khốn nạn ấy sau khi biết mình bị phát giác, thì không có nghe lời khuyên can của vợ, mà ngược lại đã ra tay đồ sát cả gia đình. Thời điểm xảy ra sự việc Phan Minh Nhân chỉ mới tám tuổi.
Nhưng cậu bé tội nghiệp đó đã chấp nhận hoàn cảnh éo le của mình mà theo người dì ruột chọn một cuộc sống phiêu bạt nay đây mai đó. Có điều khi bản thân càng lớn Phan Minh Nhân càng cảm thấy thương mẹ của mình hơn.
Và vì thế mà cậu bé ấy, lúc bấy giờ đã là một chàng trai quyết định quay trở lại xứ Quán Trà để tìm cho ra mộ phần của mẹ mình.
Rong ruổi khắp các hang cùng ngõ hẻm, nhưng tuyệt nhiên không ai biết gì về tung tích mộ phần của mụ Cầm.
Và trong lúc tuyệt vọng, Phan Minh Nhân và mụ Dao đã gặp mẹ con bà Hai. Một ý nghĩ táo bạo đã lóe lên trong đầu Minh Nhân.
Vào trong Nguyễn gia trang với mục đích dò la vị trí phần mộ của mẹ đẻ, Minh Nhân cùng mụ Dao đã theo dõi nhất cử nhất động của Nguyễn đại nhân và cậu Hai Lịch.
Nhưng dù có cố gắng thế nào thì Minh Nhân cũng không phát hiện ra điều gì, cho đến cái hôm định mệnh đó. Cái hôm Hai Lịch nhận lệnh của Phan Vũ Anh lục tung phòng của Nguyễn đại nhân hòng tìm những tờ giấy tờ có ghi chép về vụ án cọp tinh ngày xưa.
Và tuy không có tìm thấy giấy tờ nhưng Hai Lịch đã nhìn thấy bộ vuốt giả cọp của cha gã khi xưa.
Gã toan trộm lấy, nhưng Minh Nhân đã nhanh tay hơn. Liều lĩnh ăn trộm bộ vuốt cọp, và sau đó là dùng những dấu chân cọp để báo cho Nguyễn đại nhân biết sự trở lại của Phan Vũ Anh. Rõ là Minh Nhân chỉ muốn dừng sự việc ở đó.
Cho đến khi cậu trai trẻ ấy biết người nằm dưới ngôi mộ hoang kia là mẹ mình, thì ngọn lửa căm thù đã bùng lên dữ dội. Phan Minh Nhân muốn dùng bộ vuốt cọp của cha mình để hạ sát chính ông ta.
Có điều cậu trai trẻ đã không thực hiện được hành vi của mình vì có sự chen ngang của bà Hai. Người đàn bà thiếu hơi đàn ông đó sau khi thấy người tình ngày xưa đã trở về, thì đã diện một bộ quần áo đẹp nhất đến tìm.
Nhưng sự việc nào như bà dự đoán và người đàn ông kia đâu phải người chung tình. Bà Hai vừa tới được cửa buồng thì đã thấy Phan Vũ Anh tư tình với con Lành.
Cơn cuồng ghen làm bà Hai đã lao tới đánh con Lành, nhưng Phan Vũ Anh đã xông tới xô bà Hai ra.
Cứ nghĩ mọi việc đến đây kết thúc được rồi thì con cọp tinh kia lại xuất hiện, xô ngã bà Hai, cào lên người bà Hai vài nhát rồi vội vàng bỏ chạy. Con cọp tinh kia không ai khác là do Phan Minh Nhân đóng giả. Và trong điều kiện thiếu sáng cậu trai đã tưởng nhầm bà Hai thành Phan Vũ Anh.
- Hèn chi các vết cào trên người mẹ của ta khá ít. Nhưng nhìn các dấu chân để lại đó thì có gì đấy hơi sai sai.
- Đó là các dấu chân khá là nhiều và chồng lên nhau. Nếu vội vàng thì sẽ không có để lại được nhiều dấu chân như vậy đâu. Đừng có nói là vì Phan Minh Nhân có tổng cộng là ba dấu chân cọp nên khi cúi người xuống làm động tác bò thì dấu chân này chồng lên dấu chân kia nha. Ta đã để Phan Minh Nhân làm thử rồi. Không có làm được như vậy.
Một nụ cười ẩn hiện trên môi, Diệp Thảo vội trả lời ngay mà hướng ánh mắt trông chờ về phía ai đó đang cau chặt mày. Lê Bá Thông hình như cũng cảm nhận được những ánh mắt hiếu kì của mấy người xung quanh.
Nên đã thôi không xoa hai bên thái dương nữa mà quay sang hỏi Trịnh Thừa.
- Có phải trong bộc đồ mà con Lành bỏ vào áo quan cũng có một cái vuốt cọp phải không? Là một mảnh gỗ có mặt dưới khắc hình dấu chân cọp, và xung quanh là những lưỡi dao bén ngót?
Dừng lại để chờ nghe câu trả lời của Trịnh Thừa, và khi nhân được cái gật đầu thì Lê Bá Thông đã không nhịn được mà bật ra tiếng cười.
- Vậy là rõ rồi! Những dấu vết kia là do Phan Vũ Anh đã thêm vào.
- Đúng là đồ gian manh! Hèn chi khi thẩm vấn hắn chỉ nói một câu duy nhất. Là do ta làm đó. Rồi tuyệt không có nói gì thêm.
Diệp Thảo khẽ mỉm cười rồi nhìn ra mảng trời đã chuyển xám bên ngoài cửa sổ. Khung cảnh này thật giống cái lúc đó, cái lúc mọi người nháo nhào đi tìm cậu Ba và Phan Minh Nhân thấy điều mà bản thân sẽ ám ảnh cả đời.
Cha ruột của mình đã nhẫn tâm xuống tay với người anh trai khác mẹ. Đêm hôm trước khi biết bản thân đã phạm sai lầm, Phan Minh Nhân cực kỳ hối hận. Cậu trai trẻ ấy đã giết chết một người vô tội.
Đúng vậy, một người vô tội, dù người đó là tình nhân của cha cậu nhóc, nhưng bà Hai không đáng phải chết.
Có điều là tình nhân mà sao phản ứng của cha cậu nhóc, Phan Vũ Anh lại hờ hững đến vậy? Là ông ta không muốn lộ mối quan hệ giữa hai người hay còn có ẩn tình khác nên Phan Minh Nhân đã quyết theo dõi cha ruột của mình.
Và rồi cậu nhóc đã thấy điều không nên thấy, cũng như nhờ đó mà cậu nhóc biết được mình không phải là hung thủ giết chết bà Hai.
- Ta nhớ ra rồi! Ta nhớ lúc đang vật lộn với Phan Vũ Anh đã nghe thấy tiếng vật gì đó rơi xuống mặt sông. Ra đó là tiếng Phan Minh Nhân ném đá xuống mặt sông để gây chú ý với Phan Vũ Anh, hòng để ông ta dừng chuyện hạ sát ta phải không?
- Đúng là như vậy! Rồi sau đó huynh ấy đã vội trở về Nguyễn gia hòng thông báo cho mọi người ra bờ sông cứu cậu. Nhưng có lẽ vì quá sợ hãi đến mức mất tinh thần, và thêm vào đó là sự ngăn cản của mụ Dao nên huynh ấy đã chọn im lặng.
Một bàn tay giơ cao lên ra hiệu cho Diệp Thảo dừng lại. Trịnh Thừa lúc này hình như đã mất kiên nhẫn. Gã ném ánh mắt bực bội về phía Diệp Thảo mà nói nhanh.
- Đừng có đánh trống lảng nữa! Có phải Diệp Thảo cô không biết Phan Minh Nhân đã làm cách nào để vào lại gia trang? Vậy thì hãy để tôi dùng hình với thằng nhóc đó. Đảm bảo sẽ không chịu nổi mười hèo.
- Quan trọng là đại nhân có nỡ ra tay hay không thôi.
Diệp Thảo cười nhẹ.
- Nếu đại nhân có thể xuống tay được thì chắc chắn sẽ không chịu ngồi đây mà nghe Diệp Thảo tôi chém gió rồi.
Một tiếng cười thật khẽ đã phát ra từ chỗ Lê Bá Thông. Và sau đó là thanh âm của tiếng vỗ vai.
- Bình tĩnh đi nào! Diệp Thảo cô nương, có thể cho Thông tôi được thay cô giải thích một vài chỗ không. Và nếu tôi có nói sai chỗ nào thì cũng dám xin cô nương đừng chê cười.
Nhận được một nụ cười mím chi từ đối phương, Lê Bá Thông đằng hắng một tiếng rồi chậm chạp nhả chữ:
- Sau khi tận mắt nhìn thấy cha ruột của mình dùng cái vuốt cọp giả kia để hạ sát anh trai khác mẹ thì Phan Minh Nhân đã trở về Nguyễn gia. Và vào trong bằng sợi dây thừng có móc chuyên biệt, thì đã giấu chúng vào giỏ đồ bẩn của cậu Lũy. Thông ta nói có đúng không Diệp Thảo cô nương?
- Không sai! Cậu Thông à, hình như bây giờ cậu đã lấy lại được bình tĩnh rồi. Nên suy đoán của cậu phải nói là rất chính xác.
- Khốn kiếp! Ta nhớ ra rồi! Quần áo của thằng bé con ấy khi giặt xong chỉ có mấy cái. Trong khi lúc bê giỏ đồ ra thì.. Khỉ thật!
- Nhưng về cuối cùng không phải Trịnh đại nhân vẫn thắng được họ Phan đó sao?
Diệp Thảo cười nhẹ.
- Và cũng nhờ chi tiết dấu chân đó mà Diệp Thảo đoán được là Phan Minh Nhân có võ công thuộc hàng thượng thừa. Nên sau ấy mới có thể hiến kế được cho đại nhân giăng bẫy họ Phan.
Khẽ day day mi tâm, rồi sau đó là trưng ra một nụ cười không mấy sảng khoái. Trịnh Thừa chậm rãi buông ra một tiếng thở dài.
- Nói đến chuyện giăng bẫy. Trịnh Thừa ta phải đặc biệt cảm ơn Nguyễn đại nhân. Bởi nếu không có sự tinh ý của ngài ấy, nhìn thấy ánh kim từ mũi của tên bắn, rồi sau đó tung đòn khích tướng để Phan Vũ Anh chính miệng thừa nhận tội ác thì còn lâu chúng ta mới nắm thóp được hắn. À..
Trịnh Thừa dừng lại để nhìn vào gương mặt đang băng bó của ai đó, mà nhả từng chữ.
* * * Thật ra ta đồng ý đến đây để kể về chuyện vây bắt họ Phan là vì.. Nguyễn Hoành Lịch này, Nguyễn đại nhân có lời nhắn với cậu là nếu cậu không chê thì cậu vẫn mãi là cậu Hai của Nguyễn gia, vẫn mãi là con trai của ngài ấy. Mà không chỉ cậu, cả Phan Minh Nhân cũng được ngài ấy đề nghị nhận làm nghĩa tử.
- Chuyện này..
Nước mắt đã lần nữa tràn bờ mi của Nguyễn Hoành Lịch. Đồng ý rằng chỉ mai mốt thôi, gã đàn ông này sẽ phải nhận hình phạt cho việc gã che giấu hành vi phạm tội của Phan Vũ Anh. Nhưng lời nhắn kia rõ ràng đã phần nào làm Nguyễn Hoành Lịch có động lực để sống hơn..
Con trăng thượng tuần hết lẩn vào sau đám mây rồi lại chầm chậm khoe mình giữa bầu trời đêm đầy sao. Đã ba lần trăng như vậy rồi.
Ba lần trăng Diệp Thảo được trở về xứ Hòa Thuận với thầy mẹ.. được thầy mẹ chấp thuận cho bản thân được hành nghề bốc thuốc cứu người.
Cũng nhờ vậy mà gia đình nàng không có thiếu ăn như trước nữa. Mọi chuyện với Diệp Thảo và gia đình rất xuôi chèo mát mái. Đáng lí Diệp Thảo nàng phải vui, phải cảm thấy hạnh phúc thì ngược lại, càng lúc tâm trạng của cô gái trẻ lại càng tệ đi.
Nhưng là vì lí do gì chứ? Vì nàng hay tin Nguyễn gia bị tịch biên tài sản, và mẹ con bà Ba phải về Lê gia tá túc.. Vì con Lành và mụ Dao bị đánh cả trăm hèo rồi đày xuống làm nô tì cho huyện đường, hay vì Phan Minh Nhân, cậu Hai Lịch và cả Nguyễn đại nhân nữa phải đi phu xây lăng tẩm sau khi bị đòn cả trăm hèo..
Không.. những tin tức đó rõ là tin vui kia mà. Vui vì những con người ấy đã được hoàng thượng gia ân để cho họ còn được sống. Vậy thì vì lí do gì mà Diệp Thảo nàng lại cảm thấy bứt rứt như thế chứ.
- Tiếng thở dài thứ ba rồi đó! Xin hỏi khi không phải là có phải Diệp Thảo cô nương đang nhớ ai chăng?
- Cái gì chứ? Ai vậy?
Lời vừa thốt ra xong Diệp Thảo đã lập tức thấy ngượng ngùng. Ngượng ngùng trước ánh nhìn đầy hờn dỗi của ai đó, Lê Bá Thông tay ghì chặt cán cầm của cái đèn lồng mà lườm Diệp Thảo một cái bén ngót.
- Diệp Thảo! Ta không ngờ muội lại chóng quên như vậy đó. Chỉ mới ba tuần trăng thôi mà đã không nhận ra ta rồi! Thử ta mà về trễ hơn thì sẽ thế nào nữa chứ?
- Thì muội sẽ được gả cho con trai của Trương phú hào ở làng bên.
Diệp Thảo cũng chẳng vừa mà nói ra nỗi khổ tâm ở trong lòng.
- Thầy mẹ muội nói rồi nhi nữ có thì phải gả đi sớm nếu không sẽ là gái ế. Khi đó về già sẽ rất cô quạnh.
- Cái gì chứ?
Cười thầm trong bụng khi thấy chỉ một vài câu nói thôi đã khiến Lê Bá Thông cuống quýt. Diệp Thảo vẫn giữ mặt lạnh mà hỏi đối phương.
- Mà hỏi khí không phải là Lê công tử đến nhà Diệp Thảo có chuyện chi không ạ?
- Không phải là Lê công tử, hiện giờ ta đã là Khâm sai Chưởng tiền quân Bình Tây đại tướng quân Lê Bá Thông.
Lê Bá Thông nghiến răng nghiến lợi.
- Ngô Diệp Thảo, ta nói cho nàng biết ngoại trừ ta thì nàng đừng hòng gả được cho ai khác.
**Cảm ơn mọi người đã theo dõi truyện. Hẹn gặp mọi người ở truyện sau của Khả Lâm nhé! **
(Hết)
Phan Minh Nhân đã cứu mạng không chỉ cậu Hai Lịch, mà cả cậu Ba Phong cũng đã thoát chết nhờ sự thông minh của chàng trai có tên Minh Nhân đó. Nhưng ai ngờ chính Minh Nhân lại rơi xuống hố sâu mang tên "sợ hãi". "Sợ hãi" chính người cha đã sinh thành ra mình.
Ông trời đã trêu ngươi Phan Minh Nhân khi cho đứa trẻ tội nghiệp ấy làm con của Phan Vũ Anh. Không những bị đánh đập tàn tệ, Minh Nhân còn ngày đêm phải luyện võ. Nhưng cho dù có là vậy cũng vẫn không làm hài lòng được cha mình, Phan Vũ Anh.
Mà ngược lại ông ta càng hiếp đáp hai mẹ con của Minh Nhân khi mụ Cầm phát hiện ra hành động man rợ của Phan Vũ Anh.
Gã đàn ông khốn nạn ấy sau khi biết mình bị phát giác, thì không có nghe lời khuyên can của vợ, mà ngược lại đã ra tay đồ sát cả gia đình. Thời điểm xảy ra sự việc Phan Minh Nhân chỉ mới tám tuổi.
Nhưng cậu bé tội nghiệp đó đã chấp nhận hoàn cảnh éo le của mình mà theo người dì ruột chọn một cuộc sống phiêu bạt nay đây mai đó. Có điều khi bản thân càng lớn Phan Minh Nhân càng cảm thấy thương mẹ của mình hơn.
Và vì thế mà cậu bé ấy, lúc bấy giờ đã là một chàng trai quyết định quay trở lại xứ Quán Trà để tìm cho ra mộ phần của mẹ mình.
Rong ruổi khắp các hang cùng ngõ hẻm, nhưng tuyệt nhiên không ai biết gì về tung tích mộ phần của mụ Cầm.
Và trong lúc tuyệt vọng, Phan Minh Nhân và mụ Dao đã gặp mẹ con bà Hai. Một ý nghĩ táo bạo đã lóe lên trong đầu Minh Nhân.
Vào trong Nguyễn gia trang với mục đích dò la vị trí phần mộ của mẹ đẻ, Minh Nhân cùng mụ Dao đã theo dõi nhất cử nhất động của Nguyễn đại nhân và cậu Hai Lịch.
Nhưng dù có cố gắng thế nào thì Minh Nhân cũng không phát hiện ra điều gì, cho đến cái hôm định mệnh đó. Cái hôm Hai Lịch nhận lệnh của Phan Vũ Anh lục tung phòng của Nguyễn đại nhân hòng tìm những tờ giấy tờ có ghi chép về vụ án cọp tinh ngày xưa.
Và tuy không có tìm thấy giấy tờ nhưng Hai Lịch đã nhìn thấy bộ vuốt giả cọp của cha gã khi xưa.
Gã toan trộm lấy, nhưng Minh Nhân đã nhanh tay hơn. Liều lĩnh ăn trộm bộ vuốt cọp, và sau đó là dùng những dấu chân cọp để báo cho Nguyễn đại nhân biết sự trở lại của Phan Vũ Anh. Rõ là Minh Nhân chỉ muốn dừng sự việc ở đó.
Cho đến khi cậu trai trẻ ấy biết người nằm dưới ngôi mộ hoang kia là mẹ mình, thì ngọn lửa căm thù đã bùng lên dữ dội. Phan Minh Nhân muốn dùng bộ vuốt cọp của cha mình để hạ sát chính ông ta.
Có điều cậu trai trẻ đã không thực hiện được hành vi của mình vì có sự chen ngang của bà Hai. Người đàn bà thiếu hơi đàn ông đó sau khi thấy người tình ngày xưa đã trở về, thì đã diện một bộ quần áo đẹp nhất đến tìm.
Nhưng sự việc nào như bà dự đoán và người đàn ông kia đâu phải người chung tình. Bà Hai vừa tới được cửa buồng thì đã thấy Phan Vũ Anh tư tình với con Lành.
Cơn cuồng ghen làm bà Hai đã lao tới đánh con Lành, nhưng Phan Vũ Anh đã xông tới xô bà Hai ra.
Cứ nghĩ mọi việc đến đây kết thúc được rồi thì con cọp tinh kia lại xuất hiện, xô ngã bà Hai, cào lên người bà Hai vài nhát rồi vội vàng bỏ chạy. Con cọp tinh kia không ai khác là do Phan Minh Nhân đóng giả. Và trong điều kiện thiếu sáng cậu trai đã tưởng nhầm bà Hai thành Phan Vũ Anh.
- Hèn chi các vết cào trên người mẹ của ta khá ít. Nhưng nhìn các dấu chân để lại đó thì có gì đấy hơi sai sai.
- Đó là các dấu chân khá là nhiều và chồng lên nhau. Nếu vội vàng thì sẽ không có để lại được nhiều dấu chân như vậy đâu. Đừng có nói là vì Phan Minh Nhân có tổng cộng là ba dấu chân cọp nên khi cúi người xuống làm động tác bò thì dấu chân này chồng lên dấu chân kia nha. Ta đã để Phan Minh Nhân làm thử rồi. Không có làm được như vậy.
Một nụ cười ẩn hiện trên môi, Diệp Thảo vội trả lời ngay mà hướng ánh mắt trông chờ về phía ai đó đang cau chặt mày. Lê Bá Thông hình như cũng cảm nhận được những ánh mắt hiếu kì của mấy người xung quanh.
Nên đã thôi không xoa hai bên thái dương nữa mà quay sang hỏi Trịnh Thừa.
- Có phải trong bộc đồ mà con Lành bỏ vào áo quan cũng có một cái vuốt cọp phải không? Là một mảnh gỗ có mặt dưới khắc hình dấu chân cọp, và xung quanh là những lưỡi dao bén ngót?
Dừng lại để chờ nghe câu trả lời của Trịnh Thừa, và khi nhân được cái gật đầu thì Lê Bá Thông đã không nhịn được mà bật ra tiếng cười.
- Vậy là rõ rồi! Những dấu vết kia là do Phan Vũ Anh đã thêm vào.
- Đúng là đồ gian manh! Hèn chi khi thẩm vấn hắn chỉ nói một câu duy nhất. Là do ta làm đó. Rồi tuyệt không có nói gì thêm.
Diệp Thảo khẽ mỉm cười rồi nhìn ra mảng trời đã chuyển xám bên ngoài cửa sổ. Khung cảnh này thật giống cái lúc đó, cái lúc mọi người nháo nhào đi tìm cậu Ba và Phan Minh Nhân thấy điều mà bản thân sẽ ám ảnh cả đời.
Cha ruột của mình đã nhẫn tâm xuống tay với người anh trai khác mẹ. Đêm hôm trước khi biết bản thân đã phạm sai lầm, Phan Minh Nhân cực kỳ hối hận. Cậu trai trẻ ấy đã giết chết một người vô tội.
Đúng vậy, một người vô tội, dù người đó là tình nhân của cha cậu nhóc, nhưng bà Hai không đáng phải chết.
Có điều là tình nhân mà sao phản ứng của cha cậu nhóc, Phan Vũ Anh lại hờ hững đến vậy? Là ông ta không muốn lộ mối quan hệ giữa hai người hay còn có ẩn tình khác nên Phan Minh Nhân đã quyết theo dõi cha ruột của mình.
Và rồi cậu nhóc đã thấy điều không nên thấy, cũng như nhờ đó mà cậu nhóc biết được mình không phải là hung thủ giết chết bà Hai.
- Ta nhớ ra rồi! Ta nhớ lúc đang vật lộn với Phan Vũ Anh đã nghe thấy tiếng vật gì đó rơi xuống mặt sông. Ra đó là tiếng Phan Minh Nhân ném đá xuống mặt sông để gây chú ý với Phan Vũ Anh, hòng để ông ta dừng chuyện hạ sát ta phải không?
- Đúng là như vậy! Rồi sau đó huynh ấy đã vội trở về Nguyễn gia hòng thông báo cho mọi người ra bờ sông cứu cậu. Nhưng có lẽ vì quá sợ hãi đến mức mất tinh thần, và thêm vào đó là sự ngăn cản của mụ Dao nên huynh ấy đã chọn im lặng.
Một bàn tay giơ cao lên ra hiệu cho Diệp Thảo dừng lại. Trịnh Thừa lúc này hình như đã mất kiên nhẫn. Gã ném ánh mắt bực bội về phía Diệp Thảo mà nói nhanh.
- Đừng có đánh trống lảng nữa! Có phải Diệp Thảo cô không biết Phan Minh Nhân đã làm cách nào để vào lại gia trang? Vậy thì hãy để tôi dùng hình với thằng nhóc đó. Đảm bảo sẽ không chịu nổi mười hèo.
- Quan trọng là đại nhân có nỡ ra tay hay không thôi.
Diệp Thảo cười nhẹ.
- Nếu đại nhân có thể xuống tay được thì chắc chắn sẽ không chịu ngồi đây mà nghe Diệp Thảo tôi chém gió rồi.
Một tiếng cười thật khẽ đã phát ra từ chỗ Lê Bá Thông. Và sau đó là thanh âm của tiếng vỗ vai.
- Bình tĩnh đi nào! Diệp Thảo cô nương, có thể cho Thông tôi được thay cô giải thích một vài chỗ không. Và nếu tôi có nói sai chỗ nào thì cũng dám xin cô nương đừng chê cười.
Nhận được một nụ cười mím chi từ đối phương, Lê Bá Thông đằng hắng một tiếng rồi chậm chạp nhả chữ:
- Sau khi tận mắt nhìn thấy cha ruột của mình dùng cái vuốt cọp giả kia để hạ sát anh trai khác mẹ thì Phan Minh Nhân đã trở về Nguyễn gia. Và vào trong bằng sợi dây thừng có móc chuyên biệt, thì đã giấu chúng vào giỏ đồ bẩn của cậu Lũy. Thông ta nói có đúng không Diệp Thảo cô nương?
- Không sai! Cậu Thông à, hình như bây giờ cậu đã lấy lại được bình tĩnh rồi. Nên suy đoán của cậu phải nói là rất chính xác.
- Khốn kiếp! Ta nhớ ra rồi! Quần áo của thằng bé con ấy khi giặt xong chỉ có mấy cái. Trong khi lúc bê giỏ đồ ra thì.. Khỉ thật!
- Nhưng về cuối cùng không phải Trịnh đại nhân vẫn thắng được họ Phan đó sao?
Diệp Thảo cười nhẹ.
- Và cũng nhờ chi tiết dấu chân đó mà Diệp Thảo đoán được là Phan Minh Nhân có võ công thuộc hàng thượng thừa. Nên sau ấy mới có thể hiến kế được cho đại nhân giăng bẫy họ Phan.
Khẽ day day mi tâm, rồi sau đó là trưng ra một nụ cười không mấy sảng khoái. Trịnh Thừa chậm rãi buông ra một tiếng thở dài.
- Nói đến chuyện giăng bẫy. Trịnh Thừa ta phải đặc biệt cảm ơn Nguyễn đại nhân. Bởi nếu không có sự tinh ý của ngài ấy, nhìn thấy ánh kim từ mũi của tên bắn, rồi sau đó tung đòn khích tướng để Phan Vũ Anh chính miệng thừa nhận tội ác thì còn lâu chúng ta mới nắm thóp được hắn. À..
Trịnh Thừa dừng lại để nhìn vào gương mặt đang băng bó của ai đó, mà nhả từng chữ.
* * * Thật ra ta đồng ý đến đây để kể về chuyện vây bắt họ Phan là vì.. Nguyễn Hoành Lịch này, Nguyễn đại nhân có lời nhắn với cậu là nếu cậu không chê thì cậu vẫn mãi là cậu Hai của Nguyễn gia, vẫn mãi là con trai của ngài ấy. Mà không chỉ cậu, cả Phan Minh Nhân cũng được ngài ấy đề nghị nhận làm nghĩa tử.
- Chuyện này..
Nước mắt đã lần nữa tràn bờ mi của Nguyễn Hoành Lịch. Đồng ý rằng chỉ mai mốt thôi, gã đàn ông này sẽ phải nhận hình phạt cho việc gã che giấu hành vi phạm tội của Phan Vũ Anh. Nhưng lời nhắn kia rõ ràng đã phần nào làm Nguyễn Hoành Lịch có động lực để sống hơn..
Con trăng thượng tuần hết lẩn vào sau đám mây rồi lại chầm chậm khoe mình giữa bầu trời đêm đầy sao. Đã ba lần trăng như vậy rồi.
Ba lần trăng Diệp Thảo được trở về xứ Hòa Thuận với thầy mẹ.. được thầy mẹ chấp thuận cho bản thân được hành nghề bốc thuốc cứu người.
Cũng nhờ vậy mà gia đình nàng không có thiếu ăn như trước nữa. Mọi chuyện với Diệp Thảo và gia đình rất xuôi chèo mát mái. Đáng lí Diệp Thảo nàng phải vui, phải cảm thấy hạnh phúc thì ngược lại, càng lúc tâm trạng của cô gái trẻ lại càng tệ đi.
Nhưng là vì lí do gì chứ? Vì nàng hay tin Nguyễn gia bị tịch biên tài sản, và mẹ con bà Ba phải về Lê gia tá túc.. Vì con Lành và mụ Dao bị đánh cả trăm hèo rồi đày xuống làm nô tì cho huyện đường, hay vì Phan Minh Nhân, cậu Hai Lịch và cả Nguyễn đại nhân nữa phải đi phu xây lăng tẩm sau khi bị đòn cả trăm hèo..
Không.. những tin tức đó rõ là tin vui kia mà. Vui vì những con người ấy đã được hoàng thượng gia ân để cho họ còn được sống. Vậy thì vì lí do gì mà Diệp Thảo nàng lại cảm thấy bứt rứt như thế chứ.
- Tiếng thở dài thứ ba rồi đó! Xin hỏi khi không phải là có phải Diệp Thảo cô nương đang nhớ ai chăng?
- Cái gì chứ? Ai vậy?
Lời vừa thốt ra xong Diệp Thảo đã lập tức thấy ngượng ngùng. Ngượng ngùng trước ánh nhìn đầy hờn dỗi của ai đó, Lê Bá Thông tay ghì chặt cán cầm của cái đèn lồng mà lườm Diệp Thảo một cái bén ngót.
- Diệp Thảo! Ta không ngờ muội lại chóng quên như vậy đó. Chỉ mới ba tuần trăng thôi mà đã không nhận ra ta rồi! Thử ta mà về trễ hơn thì sẽ thế nào nữa chứ?
- Thì muội sẽ được gả cho con trai của Trương phú hào ở làng bên.
Diệp Thảo cũng chẳng vừa mà nói ra nỗi khổ tâm ở trong lòng.
- Thầy mẹ muội nói rồi nhi nữ có thì phải gả đi sớm nếu không sẽ là gái ế. Khi đó về già sẽ rất cô quạnh.
- Cái gì chứ?
Cười thầm trong bụng khi thấy chỉ một vài câu nói thôi đã khiến Lê Bá Thông cuống quýt. Diệp Thảo vẫn giữ mặt lạnh mà hỏi đối phương.
- Mà hỏi khí không phải là Lê công tử đến nhà Diệp Thảo có chuyện chi không ạ?
- Không phải là Lê công tử, hiện giờ ta đã là Khâm sai Chưởng tiền quân Bình Tây đại tướng quân Lê Bá Thông.
Lê Bá Thông nghiến răng nghiến lợi.
- Ngô Diệp Thảo, ta nói cho nàng biết ngoại trừ ta thì nàng đừng hòng gả được cho ai khác.
**Cảm ơn mọi người đã theo dõi truyện. Hẹn gặp mọi người ở truyện sau của Khả Lâm nhé! **
(Hết)