• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôn lễ phải chuẩn bị rất nhiều thứ, Hoắc Minh Hiên không muốn làm cô phiền nên gần như ôm đồm hết mọi việc. Nhà họ Hoắc muốn tổ chức hôn lễ kiểu gì thì bọn họ quyết định là được, dù sao cô cũng không để ý, chỉ cần có thể lấy Hoắc Minh Hiên, họ muốn thế nào cô không ý kiến. Vậy nên trong khoảng thời gian này, nhà họ Hoắc bận tới bận lui, Hạ An An lại rảnh rỗi.

Không có việc gì làm, Hạ An An ngày ngày đến vũ đoàn báo cáo.

Buổi trưa, Hạ An An như thường lệ đi ăn cơm với Minh San, vừa ra tới cửa thì đụng phải một người phụ nữ cao gầy, cô ta mặc bộ váy ánh kim bó sát người, đeo kính chuồn chuồn che hơn phân nửa khuôn mặt, thấy hai người, cô ta bước lên, gỡ kính xuống.

Lúc thấy rõ khuôn mặt người này, Hạ An An chau mày.

Lạc Mỹ Châu!

Hạ An An đã từng gặp cô ta trong giấc mơ của Hoắc Minh Hiên, anh có thể mơ như vậy, quả nhiên, trong cuộc sống thật, Lạc Mỹ Châu cũng có dây dưa với anh.

Đám người này đúng là chẳng ai làm cô bớt lo, thấy cô sắp kết hôn với Hoắc Minh Hiên, từng người vội vàng chạy tới tìm cô gây khó dễ.

Lạc Mỹ Châu chào hỏi,“Cô Hạ, Minh San, hai người muốn ra ngoài ăn cơm à?”

Nhìn thấy Lạc Mỹ Châu, Hoắc Minh San không thể nào làm mặt hoà nhã, lạnh lùng liếc cô ta một cái, chẳng thèm lịch sự,“Sao cô lại tới đây?”

Đối với sự lãnh đạm của Hoắc Minh San, Lạc Mỹ Châu cũng không tức giận, ánh mắt dừng trên người Hạ An An,“Cô Hạ, có lẽ cô không biết tôi, xin tự giới thiệu, tôi là Lạc Mỹ Châu, là bạn học đại học của Minh Hiên, nghe nói cô Hạ sắp kết hôn với Minh Hiên, tôi đến đây muốn nói với cô mấy câu, không biết cô Hạ có rảnh nghe không?”

Lạc Mỹ Châu là người không đạt được mục đích thì sẽ không bỏ qua, trong cuộc sống thực cô ta cũng như thế, nếu cô không đáp ứng, cô dám chắc Lạc Mỹ Châu nhất định sẽ cá chết lưới rách, ngay tại đây nói ra cái gì khiến cô khó chịu.

Để ngừa cô ta vứt bỏ thể diện, Hạ An An gật đầu: “Cô Lạc cứ nói!”

Nghe thấy cô nói như vậy, Hoắc Minh San cũng trừng mắt nhìn cô, nhỏ giọng thì thầm bên tai:“Cậu điên rồi à? Cậu có biết cô ta yêu anh tớ điên cuồng thế nào không? Cô ta tới tìm cậu có thể có chuyện gì chứ? Cậu đây là dê vào miệng cọp đấy biết không?”

Hạ An An an ủi: “Đừng lo.”

Lạc Mỹ Châu làm tư thế mời, Hạ An An vỗ vai Hoắc Minh San như trấn an, hai người một trước một sau đi vào quán cà phê đối diện vũ đoàn Phi Thiên.

Hai người đi rồi, Hoắc Minh San cũng không an tâm, nhân phẩm của Lạc Mỹ Châu cô quá hiểu, cho nên đợi hai người đi khuất, cô lập tức gọi điện thoại cho Hoắc Minh Hiên.

Nhấc điện thoại rất nhanh.

“Alo, anh?”

Hoắc Minh Hiên nghe thấy giọng nói lo lắng căng thẳng của Hoắc Minh San, anh sợ Hạ An An xảy ra chuyện, sắc mặt trầm xuống:“Sao đấy?”

“Lạc Mỹ Châu đến tìm An An, nói là có chuyện cần nói, hai người đang ở quán cà phê đối diện vũ đoàn, em cảm thấy Lạc Mỹ Châu không có ý gì tốt, anh, phải làm sao bây giờ?”

Hoắc Minh Hiên nhíu mày, sắc mặt lại trầm xuống vài phần,“Em để ý giúp anh, anh tới ngay đây, nhớ nhé, dù thế nào cũng không được để An An bị thương.”

“Ok.”

Hoắc Minh San cúp điện thoại, cơm cũng chẳng buồn ăn, đứng canh giữ ở cửa vũ đoàn, nhìn chằm chằm quán cà phê đối diện.

Sau khi hai người vào quán, Hạ An An đi thẳng vào vấn đề, “Cô Lạc có gì muốn nói thì nói đi.”

Lạc Mỹ Châu lấy ra một tấm ảnh, đẩy tới trước mặt cô:“Cô xem cái này trước đã.”

Hạ An An nhìn tấm ảnh, trong hình là hai người chụp chung, lúc thấy rõ, mày cô nhíu lại.

Trong hình là một nam một nữ, đứng dưới cây đại thụ cành lá xum xuê, tấm lưng người con trai thẳng tắp, vẻ mặt trầm lắng nhìn ống kính, cô gái cười tươi rạng rỡ, đầu tựa trên vai người con trai, bức ảnh hơi cũ, hẳn là đã chụp hơn mười năm trước, quần áo hai người mặc cũng là kiểu dáng thịnh hành lúc bấy giờ.

Mặc dù người trong hình giờ đã thành thục hơn nhưng Hạ An An vẫn có thể nhận ra được chàng trai là Hoắc Minh Hiên, mà cô gái kia đúng là Lạc Mỹ Châu.

Lạc Mỹ Châu vừa lòng nhìn sắc mặt của cô, trong mắt tràn đầy ý cười, từ tốn nói: “Cô Hạ, chắc cô không biết, tôi và Minh Hiên từng yêu nhau, cũng là mối tình đầu của nhau. Lúc ấy bọn tôi đã hẹn tốt nghiệp xong sẽ cùng ở trong nước, chẳng qua về sau tôi lại ra nước ngoài, làm trái với lời hứa, anh ấy chia tay tôi, sau đó yêu người khác.”

Cô hít sâu một hơi, áp chế cảm giác đang dâng lên cuồn cuộn, đẩy tấm ảnh trở lại, thản nhiên nói: “Cô Lạc, chuyện cô muốn nói với tôi chính là chuyện này hả?” Hạ An An dựa lưng vào ghế, khóe miệng cong lên trào phúng, “Anh ấy từng yêu ai, từng có bao nhiêu bạn gái, đó là chuyện của quá khứ, tôi chỉ biết, bây giờ vợ anh ấy là tôi, người anh ấy yêu là tôi, thế thôi!” Cô nhún vai, “Cho nên, cô Lạc, cô nói những chuyện này với tôi cũng chẳng giải quyết được vấn để gì, tôi không phải người quá để tâm đến quá khứ.”

Lạc Mỹ Châu cố ý gây khó với cô, làm sao cô có thể để cô ta được như ý chứ?

Lạc Mỹ Châu nhìn cô không chớp mắt, mặt cứng ngắc, cô nàng nheo mắt, không hổ là người có thể kết hôn với Minh Hiên, rất có đầu óc.

Hạ An An hiểu rõ, hôm nay Lạc Mỹ Châu đến để khiến cô bực tức, chẳng qua cô chỉ muốn nói với cô ta, cho dù cô ta có khoa trương cỡ nào để làm cô khó chịu thì cũng sẽ thất bại thôi, cô sẽ phản lại tất cả những thứ mà cô ta đưa ra.

“Cô Lạc, xin hỏi cô còn chuyện gì nữa không?”

Khóe miệng Lạc Mỹ Châu giật giật, không thể tin nhìn người phụ nữ đối diện, không thể tưởng được Hạ An An còn có thể bình tĩnh như vậy, nếu là người khác, nghe xong những chuyện như vậy chỉ sợ đã sớm phát điên, nhưng Hạ An An lại không hề hấn gì? Xem ra, cô ta vốn không yêu Minh Hiên, cô ta chỉ yêu tiền tài và địa vị của anh ấy, nếu không thì làm sao cô ta có thể thờ ơ như vậy.

Hạ An An thấy Lạc Mỹ Châu không nói lời nào, đứng dậy,“Nếu không còn gì nữa, vậy tôi đi trước, có điều, trước khi đi, tôi cũng muốn nhắc nhở cô Lạc một câu, quá khứ đã qua, cô và Minh Hiên dù sao cũng bỏ lỡ nhau rồi, đừng mãi quấn lấy chuyện quá khứ không buông như thế, còn nữa, cô nói là do cô phá hủy ước định của hai người nên anh ấy mới chia tay, kết cục bây giờ của cô cũng là do cô chọn cả thôi. Nếu tự do mình làm thì đau khổ cũng tự mình chịu đi, hôm nay cô muốn lấy chuyện cũ của hai người ra làm tôi khó chịu, nhưng tôi lại thấy rất thông cảm với cô, dù thế nào thì cô cũng không bỏ xuống được, cô không cam lòng, cô hối hận, sự đau khổ của cô đều bày ra trước mặt tôi, ngoại trừ thấy cô đáng thương ra thì tôi chẳng còn cảm xúc gì khác.”

Hạ An An lạnh lùng xoay người rời đi, Lạc Mỹ Châu bị cô nói trúng, mặt lúc xanh lúc trắng, cô ta tức giận đến run cả người, thấy cô đi, rốt cục cô ta không nhịn được nữa, gầm lên: “Hạ An An, sẽ có một ngày tôi cướp lại Minh Hiên, cô đừng đắc ý quá sớm.”

Hạ An An không cho là đúng, cũng chẳng thèm nhìn,“Vậy chờ đến ngày đó cô hãy tới thị uy với tôi.”

“Cô…” Lạc Mỹ Châu tức đến đen mặt, Hạ An An chẳng buông để ý tới cô ta, đi thẳng ra khỏi quán cà phê.

Hoắc Minh San vừa thấy Hạ An An đi ra, vội vàng chạy tới hỏi: “Làm sao đấy? Cô ta nói gì với cậu?”

Hạ An An lắc đầu,“Không có gì, đi ăn cơm thôi.”

Ngồi trong nhà hàng ngày trước hay tới, Hoắc Minh San thấy rõ sắc mặt Hạ An An sa sầm, cô cắn đũa, cuối cùng vẫn không nhịn được: “An An, Lạc Mỹ Châu nói gì với cậu?”

Hạ An An thở dài một tiếng, tuy rằng vừa rồi ở trước mặt Lạc Mỹ Châu, cô luôn miệng nói mình không để ý tới quá khứ của Hoắc Minh Hiên, nhưng trong lòng cô vốn không thể không để ý được.

Cô biết anh thích cô thật, nhưng lần đầu tiên bọn họ gặp nhau, anh đã 26 tuổi, những năm tháng thanh xuân của anh không có sự hiện diện của cô, những năm tháng đẹp nhất của anh, người anh yêu cũng không phải cô.

“Minh San, Lạc Mỹ Châu có phải từng là bạn gái của anh cậu hay không?”

Hoắc Minh San cả kinh, mắt trợn lên như sắp rớt ra ngoài,“Không thể nào? Cô ta nói thế với cậu à

Hạ An An dùng thìa cắm vào miếng thịt kho trong bát cơm, rầu rĩ gật đầu.

“Ôi chao, chuyện này tớ không rõ lắm đâu, anh tớ lớn hơn tớ tám tuổi, lúc anh ấy đi học tớ vẫn còn nhỏ, hơn nữa anh tớ cũng rất ít khi về nhà, cho nên tớ không biết.”

Hạ An An gật đầu đăm chiêu, cô cảm thấy hai người họ có lẽ thật sự từng có quá khứ. Nếu hai người không có quan hệ, Hoắc Minh Hiên làm sao có thể cho phép cô ta dựa đầu vào vai anh thân mật như vậy?

Đúng lúc này, đột nhiên điện thoại của Hoắc Minh San vang lên, cô vừa thấy, chỉ vào màn hình,“Anh tớ gọi tới đây, chuyện gì thì cậu tự hỏi đi!”

Trong lòng Hạ An An rất loạn, thật ra bây giờ cô cũng không muốn gặp Hoắc Minh Hiên, vừa nhìn thấy anh cô sẽ nghĩ tới những lời mà Lạc Mỹ Châu vừa nói.

Cả bức ảnh thân mật của hai người.

Anh đã từng đối xử dịu dàng với người khác như thế, cô không phải duy nhất.

Hoắc Minh San bắt máy, nói xong mấy câu rồi cúp, vừa ném điện thoại vào trong túi xách vừa nói:“Anh tớ đang tới, hai người từ từ nói chuyện đi, tớ đi trước.” Nói xong, cũng không chờ cô trả lời, vội vàng xách túi đi luôn.

Hạ An An muốn gọi cô lại, người đã chạy mất tiêu.

Không bao lâu sau, Hoắc Minh Hiên tới.

Hạ An An và Hoắc Minh San mỗi lần đến đều ngồi trong ghế lô, không gkan không lớn, rất yên tĩnh, hiệu quả cách âm cũng tốt, cho nên Hoắc Minh Hiên vừa vào, Hạ An An nhất thời cảm thấy không gian nhỏ đi rất nhiều, không khí như có áp lực, trong lòng Hạ An An càng thêm phiền muộn.

Hoắc Minh Hiên ngồi đối diện cô, anh vừa đến liền phát hiện sắc mặt cô không tốt, trong lòng càng thêm chắc chắn Lạc Mỹ Châu tìm cô chẳng nói được chuyện gì tốt.

Hoắc Minh Hiên rót một ly trà,“Lạc Mỹ Châu nói gì với em?”

Giọng điệu bình thản như vậy, lơ đễnh như vậy, giống như cho dù Lạc Mỹ Châu nói gì với cô cũng không phải là chuyện thật.

Từ khi anh vào, Hạ An An cũng không nhìn anh một cái, cô bất an đút một miếng cơm vào trong miệng, giọng điệu xa cách,“Cô ấy nói chuyện cũ của hai người.”

“Chuyện cũ?”

Hoắc Minh Hiên nhăn mày, sắc mặt trước sau như một, cũng không biết anh chột dạ hay tức giận.

“Ừ, cô ấy còn mang ảnh hai người chụp trước kia cho em xem, lúc chụp có lẽ là lúc anh học đại học, hai người đứng dưới cây đại thụ, cô… cô ấy dựa đầu vào vai anh, cười rất hạnh phúc.”

Nói tới đây, Hạ An An thật sự không nhịn được, cầm thìa ra sức đâm đâm vào bát cơm.

Hoắc Minh Hiên bị cô nói mà thấy hồ đồ, ánh mắt anh trầm trầm, nghĩ một chút đã hiểu ra, đang muốn giải thích, nhưng nhìn cô gái đối diện cúi đầu xuống, vẻ mặt oán hận, miệng anh tự nhiên lại cong lên.

Thật ra, được cô ghen cũng sướng.

Kết quả, anh Hoắc bưng cốc trà lên uống, thản nhiên hỏi,“Sau đó thì sao, còn gì nữa không?”

Bình tĩnh quá? Là do anh quên nên không thèm để ý, hay căn bản không coi suy nghĩ của cô ra gì?!

Hạ An An nghiến răng nghiến lợi,“Cô ta còn nói hai người là mối tình đầu của nhau, lúc trước yêu đến chết đi sống lại, sau cô ta phá vỡ lời hứa hẹn một mình đi ra nước ngoài, hai người mới chia tay.”

“Thế là em tin?” Người nào đó không kìm lòng được mà thấy sung sướng.

Hạ An An đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh, người đàn ông đối diện khoan khoái tự nhiên, động tác uống trà vẫn rất tao nhã.

Hôm nay anh mặc đồ thoải mái, áo thun trắng cổ chữ V, quần kaki cùng màu, màu sắc tôn lên nước da anh. Anh ngồi im ở đó, cầm chén trà, mỗi động tác nhỏ đều có phẩm vị lan tràn, giơ tay nhấc chân cũng tao nhã hơn người. Ánh mặt trời chiếu qua khung cửa sổ dừng lại trên người anh, tia nắng ấm như cùng anh hòa hợp, nhìn lâu như cảm thấy ánh sáng đó từ người anh phát ra.

Người đàn ông quyến rũ như vậy là chồng cô.

Người anh nghĩ tới cũng là cô, người anh yêu cũng chỉ có thể là cô.

Cô là vợ anh, là vợ hợp pháp, hai người còn có thời gian nửa đời người có thể cầm tay nhau trải qua, hơn nữa bọn họ sắp tổ chức hôn lễ, nếu cô giận dỗi, không phải Lạc Mỹ Châu càng thêm đắc ý sao?

Đúng, cô không thể, chuyện đã qua, người bên cạnh cô là anh của bây giờ và tương lai, họ sẽ có nhiều kỷ niệm tốt đẹp, vì sao cô phải nghĩ đến những chuyện trong quá khứ để làm mất vui?

Không chỉ vậy, cô còn muốn nhổ tận gốc mối tình đầu của anh, cô muốn anh đời này chỉ có thể nghĩ tới cô.

Hạ An An hít sâu một hơi, ném thìa lên bàn, đứng dậy đi đến trước mặt anh, lẳng lặng nhìn anh không nói lời nào.

Hoắc Minh Hiên bị hành động của cô làm cho mơ hồ, anh tưởng cô tức giận, định mắng anh, không ngờ cô chỉ đứng ngơ ngác nhìn anh, chẳng nói chẳng rằng.

Anh đặt chén trà lên bàn, dịu dàng hỏi:“Sao thế?”

Hạ An An cắn môi, rốt cục thuyết phục chính mình, ngồi lên trên đùi anh, toàn thân anh cứng ngắc, vẻ mặt ngờ nghệch, cô giữ đầu anh, nhẹ nhàng hôn lên môi anh.

Tuy kĩ thuật hôn của cô không tốt, động tác vụng về khiến cô muốn tự cho mình vài cái tát, tuy giờ phút này cô căng thẳng đến nỗi không biết mình đang làm gì, nhưng niềm tin mãnh liệt trong lòng đang chống đỡ cho cô.

Cô muốn rút hết tất cả quá khứ của anh! Cô muốn anh chỉ có thể nghĩ tới mình cô.

Hoắc Minh Hiên kinh ngạc, hồi lâu mới lấy lại tinh thần.

Cô gái này… dám to gan như vậy! Trắng trợn dụ dỗ anh.

Nhưng mà, kỹ xảo dụ dỗ của cô thật sự không được tốt cho lắm, cô như con thỏ đói khát, bắt được bờ môi anh thì cắn loạn.

Cứ bị cô quấy rối như vậy, bờ môi anh chắc chắn sẽ bị rách da, anh hóa bị động thành chủ động, ôm siết lấy thắt lưng cô, đảo khách thành chủ, hút lấy cái miệng nhỏ quấy rối của cô mà triền miên.

Anh cảm thấy cô gái này quả thực như muốn mạng của anh, cô mà cứ như vậy anh sợ sẽ không kìm được mà muốn cô ngay lúc này.

Cô xinh đẹp như vậy, hấp dẫn như vậy, giống như trái cấm, thời thời khắc khắc rù quến anh phạm tội.

Hạ An An! Anh mang theo ý định dạy dỗ mà hôn cô một cách thô bạo, em nói anh nên làm thế nào với em mới phải?!

Hai người hôn nhau không còn biết trời trên đất dưới thế nào, đợi đến lúc buông nhau ra, Hạ An An dán vào ngực anh thở dốc, Hoắc Minh Hiên cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu, một lúc lâu mới lại sức.

Tay ôm lưng cô vẫn không buông ra, anh ôm cô như ôm một đứa trẻ, tựa cằm lên đầu cô.

“Minh Hiên…” Hạ An An nhẹ giọng gọi.

“Ừ.” Ra sức kìm chế giọng nói khàn khàn, anh trả lời.

“Anh là chồng em, anh là của em, anh chỉ có thể nghĩ về em, quên Lạc Mỹ Châu đi, nhé?”

Hoắc Minh Hiên bị cô nói mà hồ đồ, đợi đến lúc hiểu được thì không biết nên khóc hay nên cười:“Em đang nói linh tính gì đấy?”

Cô ngẩng đầu, tay nựng mặt anh, “Em không nói linh tinh, em nói thật, anh nhìn em!”

Hoắc Minh Hiên nghe lời nhìn vào mắt cô, Hạ An An cố nén sự căng thẳng:“Cho dù anh từng yêu Lạc Mỹ Châu thế nào thì bây giờ anh cũng không được nhớ tới cô ta, từ nay về sau anh chỉ có thể nhớ về em, anh là người đàn ông của em, đời này anh chỉ có thể là chồng của mình em thôi.”

Tuy lời của cô khiến anh muốn cười, nhưng nhìn cô ngang ngược tuyên bố như vậy, ngang ngược nói anh là chồng cô, trong lòng anh cảm thấy vô cùng âm áp.

Anh hôn chụt lên trán cô, nhẹ giọng nói,“An An, về sau đừng nghĩ những chuyện linh tinh nữa nhé? Anh không thích Lạc Mỹ Châu, anh và cô ta chưa từng yêu nhau, những lời Lạc Mỹ Châu nói đều là lừa em thôi.” Trước khi gặp em, anh chưa từng có mối tình đầu, mà em, mới là mối tình đầu của anh, cả đời này anh cũng chỉ yêu mình em.

Hạ An An kinh ngạc nhìn anh, hoàn toàn bị anh làm cho hồ đồ, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?

Hoắc Minh Hiên lấy điện thoại từ trong túi ra, đăng nhập vào tài khoản weibo, sau đó lướt lướt một lúc, cuối cùng đưa điện thoại đến trước mặt cô, nhẹ giọng nói:“Ảnh Lạc Mỹ Châu cho em xem là cái này đúng không?”

Hạ An An vừa thấy bức ảnh này thì cũng giật mình, khung cảnh trong hình vẫn là dưới tàng cây đó, vẫn là một nam một nữ, nhưng lại là một chàng trai khác.

Hạ An An kinh ngạc nhìn bức ảnh, lại nhìn mặt Hoắc Minh Hiên, “Đây…”

Hoắc Minh Hiên ôm cô vào ngực, kiên nhẫn giải thích, “Đây mới là ảnh thật, anh nghĩ bức ảnh Lạc Mỹ Châu đưa cho em chắc đã photoshop rồi, chắc chỉnh nét quá, cho nên nhìn qua trông như thật, anh chưa từng chụp ảnh với cô ta, cũng chưa từng đồng ý quan hệ gì, hiểu chưa?”

Hạ An An hết nhìn bức ảnh lại nhìn anh, rất lâu sau mới ngờ ngợ gật đầu.

“Tức là, anh chưa từng có yêu đương với Lạc Mỹ Châu à?”

“Ừ.” Anh cất điện thoại, nhẹ nhàng dựa cằm vào vai cô, tham lam hít lấy mùi hương trên người cô.

“Vậy… lúc còn đi học, anh có…… từng thích người nào khác không?” Hạ An An thấp giọng hỏi.

“Không mà.”

“Ổ… thế, anh thích em từ khi nào?”

“…”

Hoắc Minh Hiên im lặng.

Hạ An An lắc tay anh, giục,“Mau nói cho em biết đi, anh thích em từ khi nào?”

“Không biết, không nhớ nữa.” Anh nói.

Hạ An An nhìn vẻ mặt bí hiểm của anh, thầm thở dài trong lòng, cho nên mới nói, với người đàn ông khó tính như Hoắc Minh Hiên, chỉ sợ cả đời này cô cũng không có cơ hội được nghe anh thổ lộ.

Không nghe được anh nói yêu cô, Hạ An An cảm thấy rất không cam lòng!

Nhưng không phải cô không biết cách trị tính cách của anh, thời gian còn dài, cô còn có cơ hội nghe được ba chữ kia từ anh.

“Thời gian này dù có chuyện gì em cũng đừng để ý, yên tâm làm cô dâu của anh là được, rõ chưa?” giọng Hoắc Minh Hiên trầm trầm.

Hạ An An ngoan ngoãn gật đầu,“Em biết rồi.”

Hai người lại ôm nhau một hồi, sau đó lưu luyến không rời đi về.

Hoắc Minh Hiên theo lẽ thường đi làm, Hạ An An tất nhiên cũng quay về vũ đoàn làm việc.

Trước khi đến Lam Diệu, Hoắc Minh Hiên gọi điện thoại cho Lạc Mỹ Châu, làm vợ anh khó chịu, anh sẽ không bỏ qua đâu!

Lạc Mỹ Châu không ngờ Hoắc Minh Hiên sẽ gọi điện thoại cho mình, lúc nhận điện, trong giọng nói còn có nỗi hưng phấn không che giấu được.

“Minh Hiên?”

“Tôi muốn nói với cô, về sau đừng tới tìm An An gây phiền toái nữa.”

Lòng Lạc Mỹ Châu trầm xuống, “Chỉ nhiêu đó thôi à?”

“Ừ.” Anh trả lời,“Nếu để tôi biết cô còn tìm tới An An, tôi sẽ không khách khí đâu.”

“Anh muốn làm gì?” Lạc Mỹ Châu tức giận nói.

“Cô cảm thấy chỉ có mình cô biết hạ thuốc thôi sao?”

“…”

“Nếu cô tự biết thì cũng nên biết vì sao lúc trước cô hạ thuốc tôi mà bây giờ vẫn bình yên vô sự. Anh ta chỉ bảo vệ cô được nhất thời nhưng không bảo vệ cô được cả đời, nếu tôi thật sự trả thù, thân bại danh liệt cũng mới chỉ là cảnh cáo thôi, rõ chưa?”

Giọng điệu của anh rất bình thản, lại không có tình người, lạnh lẽo ngấm vào xương tủy.

Lạc Mỹ Châu giống như bị dính thuật định thân, hồi lâu không thể cử động.

Có lẽ là không cam lòng Hoắc Minh Hiên đối xử tệ bạc với mình, có lẽ là bị Hoắc Minh Hiên làm tổn thương quá sâu, rốt cục Lạc Mỹ Châu không nhịn được nữa, hét lên:Hoắc Minh Hiên, anh cảm thấy như vậy là đáng sao? Hạ An An không yêu anh, cô ta chỉ yêu quyền thế và địa vị của anh thôi!”

Ánh mắt Hoắc Minh Hiên trầm xuống, ngữ khí chẳng hề thay đổi, “Nếu cô ấy yêu quyền thế và địa vị của tôi, vậy tôi sẽ trở thành người có quyền thế, có địa vị nhất.”

Lạc Mỹ Châu không ngờ Hoắc Minh Hiên sẽ nói như vậy, hoàn toàn bị câu trả lời của anh làm cho ngây ngẩn.

“Những lời tôi nói hôm nay, hy vọng cô nhớ kỹ.”

Lúc Lạc Mỹ Châu giật mình tỉnh lại, Hoắc Minh Hiên đã cúp điện thoại từ bao giờ.

Sau khi dập máy, anh mới bớt lo hơn phần nào, Lạc Mỹ Châu tạm thời sẽ không dám tìm Hạ An An gây sự nữa.

Về phần Lạc Mỹ Châu nói Hạ An An chỉ thích quyền thế và địa vị của anh, anh không để ý, chỉ cần anh yêu cô là đủ, anh không bắt cô cũng phải yêu anh, nếu chỉ có tiền tài và địa vị của anh mới có thể giữ cô ở lại bên cạnh, vậy thì như anh đã nói với Lạc Mỹ Châu, anh nhất định sẽ trở thành người có quyền thế, có địa vị nhất.

Khi ấy, cô sẽ không bao giờ rời bỏ anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK