“Anh Hổ!”
Lam Nhi khóc rồi nói.
“Thưa cậu? Cậu quen biết anh ta?”
Thẩm Vạn Sơn hỏi.
“Ừm, đương nhiên quen biết, không phải là anh em, hơn cả anh em!”
Trần Lạc Thần nói.
“Á! Vậy thưa cậu, cậu nhất định phải cứu anh Hổ, y thuật của cậu cao cường, cậu nhất định phải cứu anh Hổ!”
Lam Nhi khóc rồi nói.
Không ngờ anh Hổ trong miệng của Lam Nhi, thì ra chính là Địa Hổ.
Sớm biết như thế, bản thân cử người tìm tới từ lâu rồi.
Việc gì đợi tới bây giờ.
“Lam Nhi, cô tránh ra trước, cô không nghe cậu chủ nói sao, cậu ấy với anh Hổ là anh em!”
Ngọc Nhi kéo Lam Nhi ra.
Mà Trần Lạc Thần, rất nhanh thì đã kiểm tra thương thế của Địa Hổ.
Thương thế rất nghiêm trọng, nếu còn kéo dài thêm vài tiếng nữa mới phát hiện, sợ rằng Tần Bá cũng khó cứu được.
“Nhanh, mang Địa Hổ về trang viên trước!”
Trần Lạc Thần nói.
Tròn hai tiếng sau.
Ngón tay của Địa Hổ hơi động đậy.
Sau đó mí mắt của anh ta hơi nhấc lên.
Đập vào mắt.
Là Lam Nhi đang nắm chặt tay của mình.
“Lam Nhi? Anh... anh không phải là đang nằm mơ đó chứ? Anh có phải là đã chết rồi không?”
Địa Hổ suy yếu nói.
“Không! Không phải! Anh Hổ, anh không phải là đang nằm mơ, là anh ấy, là anh ấy đã chữa khỏi cho anh!”
Lam Nhi khóc nói.
“Anh ấy?”
Địa Hổ nghi hoặc: “Anh biết thương thế của anh, cho dù là đại sư họ Tả của Tây Nam kia, cũng không thể cứu được, anh kiên trì chạy tới, chính là muốn nhìn mặt em lần cuối, sao có thể chữa khỏi cho anh chứ?”
“Thật đó anh Hổ, cậu ấy bản lĩnh cường đại, cậu ấy thật sự đã chữa khỏi cho anh!”
“Đúng rồi, em vừa vui mừng thì đều quen mết, cậu ấy nói, đợi anh tỉnh lại, bảo em lập tức thông báo cho cậu ấy!”
Lam Nhi lau nước mắt.
Vội vàng chạy ra ngoài.
“Địa Hổ, anh tỉnh rồi sao?”
Trần Lạc Thần rảo bước chạy vào.
Mà nghe thấy giọng nói này.
Vốn dĩ Địa Hổ vẫn là nằm ở trên giường bệnh, bỗng nhiên cả người run bắn lên.
Ngước mắt nhìn, càng là khóe miệng giật giật: “Cậu... cậu Trần???”
Thần sắc của Địa Hổ vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, bỗng muốn ngồi dậy.
“Đừng động đậy, anh còn vừa mới đỡ!”
Trần Lạc Thần đi tới đỡ anh ta.
Mà anh Hổ túm chặt tay của Trần Lạc Thần: “Cậu Trần, nhìn thấy cậu, thật là quá tốt rồi, người khác đồn rằng, nói cậu... nói cậu đã chết rồi, không ngờ, đã gặp được cậu ở nơi này, quá tốt rồi!”
Địa Hổ rưng rưng nước mắt vì kích động.
Mà Trần Lạc Thần càng không ngờ tại nơi xa lạ không quen biết ai này, vậy mà đã gặp được Địa Hổ.
“Tôi không chết, tôi rất khỏe mạnh!”
Trần Lạc Thần mỉm cười rồi nói.
“Anh Hổ, là cậu ấy ra sức cứu sống anh!”
Lam Nhi nói.
“Cậu... cậu Trần? Cậu đã cứu tôi sao?”
Địa Hổ đã kinh ngạc: “Cậu từ khi nào học y thuật vậy?”
“Hơn nửa năm trước, trước tiên đừng hỏi nhiều như vậy, sau này tôi sẽ kể cho anh, anh vẫn là mau nói cho tôi biết, anh rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Suýt nữa mất mạng, còn nữa, anh của anh đâu?”
Trần Lạc Thần hỏi.
Trên mặt của Địa Hổ đã vụt qua một tia khổ sở, sau đó kể những chuyện xảy ra với hai anh em bọn họ trong khoảng thời gian này.
Thì ra...
Từ sau buổi tố liều mạng bảo vệ đưa Trần Lạc Thần đi.
Hai người bèn trở về nhà họ Trần.
Nhưng, chuyện Thiên Long Địa Hổ ra tay tương trợ này, nhà họ Trần sợ lộ, bèn cho hai anh em một khoản tiền, bảo bọn họ cũng rời khỏi nhà họ Trần.
Vốn dĩ Thiên Long Địa Hổ là muốn về căn cứ lính đánh thuê ở nước ngoài.
Nhưng giữa đường, nghe nói Trần Lạc Thần Lý Chấn Quốc vào tối đó ở Khánh Thành xảy ra chuyện.
Mà cậu Trần càng là tung tích không rõ.
Vì thế bèn chạy tới Tây Nam, âm thầm điều tra, nhưng ba tháng đều không có kết quả.
Còn để người của nhà họ Tư Đồ phát giác, hết cách, hai người chỉ đành rời khỏi Tây Nam, tới khu tam giác của Thiên Thành.
Vốn muốn dừng chân ở đây, dùng khoản tiền này xây dựng một thế lực, sau đó quay về tìm nhà họ Tư Đồ tính sổ.
Nhưng, hai anh em đã xem thường thế lực của Thiên Thành.
Trong một lần xâu xé, bị thế lực của Văn Sâm cường hào bá chủ của Thiên Thành đánh bại.
Còn bắt đi Thiên Long.
Địa Hổ cũng bị người ta truy sát khắp nơi.
Chỉ đành lẩn trốn các nơi.
Cũng là trong lúc lẩn trốn, đã nhìn thấy quản gia tên Lương Nhị cầm roi đánh mấy chục nữ sinh.
Vì thế Địa Hổ trong lúc giận dữ thì đã giết Lương Nhị.
Cũng là vào mất ngày đó, đã quen biết Lam Nhi.
Rất nhanh, đã nảy sinh tình cảm.
Ước định sau khi cứu anh cả ra thì kết hôn.
Nhưng không ngờ, hành động cứu viện ba ngày trước thất bại, bản thân bị Văn Sâm đánh bại, nguy hiểm tới tính mạng, một đường chạy trốn tới đây!
Lúc này mới có một màn ngày hôm nay.
“Văn Sâm?”
Trần Lạc Thần nhíu mày.
Mà mấy anh em Thẩm Vạn Sơn ở một bên, cũng là đều có hơi kiêng kỵ: “Thưa cậu, Văn Sâm là một đại bá chủ của Thiên Thành, không chỉ có thế lực khổng lồ, mà bản thân anh ta, chính là lấy ác long tự cư, thực lực mạnh mẽ, cho dù là cường giả khổ luyện mười mấy năm, đều không phải là đối thủ của anh ta, người anh em Địa Hổ nhìn dáng vẻ cũng là người luyện võ, hơn nữa thực lực cũng không tầm thường, có điều bại ở trong tay Văn Sâm, không có gì hiếm lạ!”
“Lợi hại như vậy sao?”
Trần Lạc Thần hỏi.
Thực lực của hai anh em Thiên Long Địa Hổ Trần Lạc Thần biết rõ, có thể chất và thiên phú siêu mạnh.
Vậy mà có người đánh hai anh em bọn họ tới mức không có sức đánh trả, cũng quả thật là ít thấy.
Mà thực lực của Thẩm Vạn Sơn, không kém hơn Thiên Long Địa Hổ, thần sắc kiêng kỵ của anh ta lúc này, cũng đủ nói rõ chỗ khủng bố của Văn Sâm đại bá của Thiên Thành này rồi.
“Phải, có điều thưa cậu, mạng của anh em chúng tôi đều là của cậu, càng không sợ chết, một câu của cậu, xử Văn Sâm, chúng tôi làm!”
Thẩm Vạn Sơn đanh thép nói.
“Phải thưa cậu, chúng tôi đều không sợ chết!”
Các anh em khác đồng loạt tỏ thái độ.
Trần Lạc Thần nhấc tay: “Chuyện này, cần phải từ từ tính kế, Vạn Sơn, tôi cần tất cả tư liệu về thế lực của Văn Sâm, anh lập tức tìm tới cho tôi!”
Trần Lạc Thần một mình ngược lại không sợ, nhưng nếu như thật sự cường đại như bọn họ nói.
Không phải là để những anh em này đi chết uổng hay sao!
Có điều, quan hệ của hai anh em Thiên Long Địa Hổ với anh không phải tầm thường.
Thiên Long gặp nạn, Trần Lạc Thần nhất định xả thân tương cứu.
Rất nhanh, đã tới sẩm tối.
“Cậu Trần, tới Thiên Thành, nhất định phải dẫn theo tôi!”
Địa Hổ suy yếu đi vào trong sân, nói với Trần Lạc Thần đang chắp tay đứng đó.
“Địa Hổ, anh sao lại xuống giường rồi? Còn nữa, tôi không phải là nói với anh rồi sao, tôi bây giờ không phải là cậu Trần rồi! Đừng gọi tôi như vậy nữa!” Trần Lạc Thần cười nói.
“Ừm, tôi biết rồi cậu Trần!”
“Khụ khụ, còn nữa, hai anh em tôi rời khỏi nhà họ Trần, cũng không phải là Thiên Long Địa Hổ mà cô cả phong cho nữa rồi, cậu gọi tôi là Trương Hổ đi!”
Địa Hổ cũng cười khổ một tiếng.
Trần Lạc Thần vỗ vỗ vai của anh ta: “Chuyện cứu Thiên Long, mấy ngày này tôi sẽ lập tức hành động, anh cố gắng dưỡng thương! Yên tâm, tôi sẽ mang Thiên Long lành lặn tới trước mặt anh!”
“Nhưng mà cậu Trần...”
“Không cần nói nữa!”
Trần Lạc Thần nhấc tay cắt ngang lời của Trương Hổ.
Mà lúc này, Thẩm Vạn Sơn từ bên ngoài đi vào.
“Thưa cậu, năm phương thế lực của Tháp Câu Trấn, đã gửi thiệp mời tới, muốn cậu tối nay đi tham cho bữa tiệc của bọn họ, hơn nữa, người đưa thiệp mời nói, bắt buộc phải đi!”
Thẩm Vạn Sơn cười lạnh nói.
“Đây tính là cái gì? Hồng Môn Yến? Còn là bắt ép?”
Trần Lạc Thần lạnh lùng hỏi.
“Ha ha, năm phương thế lực này muốn cái gì tôi biết, không phải là thấy chúng ta lăn lộn ở đây, muốn hạ cái mã uy với chúng ta, sau này thì nên cống nạp phí bảo kê cho bọn họ hay sao! Thưa cậu, không cần để ý bọn họ, tôi trực tiếp từ chối bọn họ!”
Thẩm Vạn Sơn nói.
“Không cần từ chối, ngày mai chúng ta tới Thiên Thành, tôi không muốn có nỗi lo về sau gì đó, nếu bọn họ đã chuẩn bị đầy đủ như vậy, không đi, há không phải là quá không cho mặt mũi hay sao, nói với bọn họ, tối nay chúng ta sẽ tới!”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK