Anh quay người đi về tiếp dù sao hôm nay gặp cô ở đây cũng là điều may mắn nhất của anh trong ngày. Cũng đã trút bỏ bớt một phần mệt mỏi.
Mặc dù mua cà phê bên trong nhưng cô nhìn thấy anh vội đi liền chạy ra nhìn. Lòng muốn gọi anh nhưng miệng nghẹn lại.
Sao anh ta lại không chờ cô lại bỏ đi như vậy.
Lại một lần nữa cả hai bỏ lỡ.
Anh cuối cùng cũng về tới nhà, tâm trạng cũng đã khá hơn rất nhiều. Người quản gia mở cửa giúp anh, đưa đồ cho ông ta cầm. Cởi bỏ cà vạt, áo khoác bên ngoài.
Đang có ý định bước lên phòng, thì quản gia lên tiếng với anh.
"Thưa cậu, phu nhân đã đợi cậu rất lâu rồi, hôm nay cậu không đi xe sao"
Anh đưa ánh mắt mệt mỏi nhìn ông ta, nhìn sắc vẻ ấy quản gia cũng hiểu được phần nào liền im lặng. Anh từng bước đi vào phòng khách nơi mẹ anh đang ngồi đợi từ rất lâu.
Vừa nhìn thấy mẹ anh đã xối xả vào anh.
"Tại sao con lại không đến con bé"
"Sau này nó là con dâu của nhà Ngôn, là con dâu của ba mẹ cũng như là vợ của con, ai đời chồng lại bỏ vợ một mình như vậy không"
Anh mệt mỏi ngồi xuống chiếc ghế sofa từ từ lên tiếng
"Muốn thì là con dâu của mẹ còn vợ con thì chưa chắc"
"Hôn sự là do mẹ tự sắp xếp, mẹ lo lắng cô ta như vậy có thể để tại biệt thự của mẹ mà"
"Đây là nhà con, cho cô ta ở lại là đã nể mặt mẹ lắm rồi"
Bà ấy tức muốn ói ra máu với thằng con trời đánh lì lợm này của mình. Anh tiếp tục nói tiếp.
"Mấy nay công ty đang trên đà trục trặc mẹ có thể để con thư giãn một chút được không"
Bà ấy vẫn cố chấp lên tiếng quát anh.
"Công việc có thể từ từ, còn vợ con quan trọng hơn mấy thứ đó, con bé nó làm việc ở bệnh viện cứu người đã..."
Chưa nói hết câu anh đã đứng dậy muốn rời khỏi lúc này mẹ anh không thể chịu nổi mới lớn giọng.
"Mẹ sẽ kêu ba đẩy nhanh tiến độ kết hôn của hai đứa xem con có còn lãng tránh nữa không Huễ Minh"
Bước lên phòng ngủ anh ngã xuống chiếc nệm êm ái. Nhớ lại khoảng khắc hưởng trọn cái ôm đó, lúc đó thật sự rất yên bình.
Nhìn một lượt xung quanh phòng, anh chợt thấy có gì không đúng lắm. Quần áo cô ta đồ đạc sao lại quay trở về như cũ. Rõ ràng anh đã kêu người mang tất cả chúng ra khỏi nơi đây rồi còn gì. Mẹ anh lại tự quyết, anh tức giận không kiểm soát được cơn nóng giận của mình.
Anh hất đồ đạc trên bàn làm việc xuống đất, một vài mảnh thủy tinh văng ra tứ tung. Liên tục đấm mạnh vào tường như muốn trút hỏ mọi thứ.
Cảm giác đau nhói dần lan khắp bàn tay của anh, một vài chỗ rươm rướm máu. Anh gỡ kính của mình ra ngồi lên sofa gọi quản gia lên. Thầm nghĩ lại bị bong gân rồi.
"Ông gọi bác sĩ Lưu tới đây đi, tôi có việc"
Dập điện thoại anh quăng nó sang một bên không thương xót. Mãi một lúc lâu bác sĩ Lưu cũng đã đến.
Ông ta từ từ mở cửa phòng anh sau lưng là hai người làm đi theo dẫn. Anh nhìn 2 người bọn họ chất vấn.
"Chẳng phải tôi đã nói rồi sao? Không có sự cho phép của tôi không ai có thể bước vào đây"
"Hai cô mau tới thu dọn những thứ này nhanh trước khi tôi nổi điên lên"
Từng câu chữ tức giận của anh được phát ra khiến ai nấy cũng đều răm rắp nghe theo. Hai người bọn họ sợ hãi đi đến thu dọn từng thứ một. Huễ Minh nhìn sang bác sĩ Lưu rồi lên tiếng tiếp.
"Ông đến đây trễ 5 phút đấy"
Ông Lưu trước giờ chữa bệnh cho cái tên nhóc cứng đầu này từ khi hắn ta biết đi chẳng lẽ lại kh quen tính liền lên tiếng.
"Được rồi, lão già này có lỗi với cậu, nào lại đây ta kiểm tra vết thương"
Ông ta đi đến xem xét rồi kiểm tra bàn tay giúp Huễ Minh. Từ từ lên tiếng
"Cậu bị gãy ngón út rồi, thật không thể hiểu nổi"
Ông ta cằn nhằn rồi loay hoay kê thuốc băng bó vết thương cho anh.
"Đừng có mà cử động mạnh đấy có chuyện gì thì lão già này không kịp bay máy bay tới đâu"
Ông ta có chút trêu chọn tên nhóc lớn xác khó chịu này. Huễ Minh dường như cũng hiểu được lời chăm chọc từ ông nhưng tâm trạng hiện giờ anh cũng không muốn lên tiếng. Cứ như thế nằm trên giường ngủ thiếp đi lúc nào chả hay. Dù sao hôm nay anh cũng rất nhiều chuyện mệt mỏi rồi...