2021.02.22 ~ 2021.02.27
Giữa lúc hôn hôn trầm trầm, Vệ Cẩm Hoa biết bản thân lại bắt đầu làm mộng xuân, giống như ảo tưởng ở vô số đêm dài trong dĩ vãng, đem đứa bé kia áp đảo dưới thân mình, bất quá giấc mộng này cho y cảm giác vô cùng vô cùng chân thật. Không biết có phải bởi vì uống rượu quá liều hay không, Vệ Cẩm Hoa vậy mà mơ thấy đứa bé kia giúp y "an ủi" (1), đối y dùng mọi cách câu dẫn.
Tính sự như vậy, trước đây cho dù là cảnh trong mơ thì y cũng chưa từng thiết tưởng quá. Ngày nghĩ gì đêm mơ đó (2), xem ra tư tưởng của y đã càng thêm xấu xí bất kham, bởi vì Vệ Cẩm Dương luôn luôn thuần tịnh trong lòng y, bước vào giấc mộng này cũng bắt đầu dâm loạn cả lên.
Xấu xí hơn thì cũng kệ đi, dù sao y cũng chẳng phải thứ tốt gì. Nếu chỉ có thể trải qua một khắc hương diễm thế này, cho dù chỉ là cảnh trong mơ, y cũng phải hảo hảo hưởng thụ.
Vệ Cẩm Hoa cực kỳ bá đạo xâm chiếm khoang miệng ấm áp của đệ đệ, dùng đầu lưỡi của y dây dưa cuốn lấy chiếc lưỡi mềm mại của đối phương, dùng sức giảo lộng, khiến người dưới thân y dần dần không thở nổi.
Hô hấp giao triền, Vệ Cẩm Dương tim đập hỗn loạn tới cực hạn, đây vốn dĩ là loại vận động mà kiếp trước Yến vương hắn ưa thích nhất, nhưng hắn lúc này chỉ cảm thấy đại não trống rỗng, thậm chí còn không hiểu được chuyện này đến tột cùng là như thế nào phát sinh. Điều duy nhất hắn nhận rõ chính là bản thân bị đoạt lấy hô hấp, cơ thể bị Vệ Cẩm Hoa áp chế dưới thân, trong khoang miệng tràn ngập mật dịch mang theo hơi rượu nùng liệt từ đối phương, bị đầu lưỡi của y điên cuồng thổi quét. Hắn thở không nổi nữa, hoàn toàn không có cách nào nhận định chuyện gì đang xảy ra.
Bởi vì hít thở không xong, Vệ Cẩm Dương chỉ có thể liều mạng giãy dụa tay chân, hy vọng có thể đẩy ra thứ đồ vật tựa như cự thạch ngàn cân đang đè trên ngực hắn, ra sức tránh thoát, sau đó cướp lại một chút không khí để hô hấp.
Vấn đề là đối phương lại không tính toán cho hắn một cơ hội thanh tỉnh trở lại. Vệ Cẩm Hoa thậm chí còn không thỏa mãn khi chỉ có liếm mút cùng miệng lưỡi dây dưa, liền gắt gao chế trụ sau cổ của người mà y ngày nhớ đêm mong, đem tay chân đang loạn động của Vệ Cẩm Dương áp xuống càng thêm chặt chẽ, động tác có phần thô bạo mà bắt đầu kéo xả y phục của đối phương. Đương lúc chạm đến da thịt ấm áp của người nằm dưới thân mình, ngón tay thon dài của Vệ Cẩm Hoa liền bắt đầu lưu luyến vuốt ve phần da thịt dị thường trơn bóng căng chặt của đối phương, một đường dọc theo eo tuyến mà di chuyển xuống dưới, thậm chí bắt đầu động tình xoa nắn.
Ngô, lần này mộng xuân cũng quá mức chân thật a, y cư nhiên cảm thấy thật sự đang chạm được đến da thịt của người kia, lửa nóng cũng càng thêm cuồng bạo, so với những giấc mộng trong dĩ vãng còn động tình hơn nhiều. Xem ra, tuy rằng uống rượu thương thân nhưng cũng không phải hoàn toàn không có chỗ tốt, thật sự có thể cho người ta có được cuộc sống trong mơ a.
Tên ma men đang áp trên người trằn trọc mãi mới chịu buông tha môi lưỡi của Vệ Cẩm Dương, này là bởi vì y chuyển qua ngậm lấy cổ của hắn. Vệ Cẩm Dương khó khăn lắm mới có thể tự mình hô hấp, vội vã từng ngụm từng ngụm hút khí, lại cảm thấy hơi thở từ trong phổi của mình phả ra đều là mùi rượu. Sau khi được tiếp tế một chút dưỡng khí, ý thức của hắn cũng chậm rãi thu hồi.
"Đại ca, đại ca,... huynh đang làm cái gì?" Lấy lại tỉnh táo, Vệ Cẩm Dương nhận ra nam nhân đang áp chế trên người hắn là ai, đối phương còn dùng ánh mắt mê ly lại hừng hực lửa nóng mà nhìn chính mình, hắn chỉ cảm thấy vạn phần sợ hãi. Một cổ khí lạnh bất ngờ chạy dọc da thịt, hắn mới hậu tri hậu giác bản thân thế nhưng cũng đã bị lột sạch sẽ.
Ý thức được hiện tại là chuyện gì đang phát sinh, Vệ Cẩm Dương chỉ muốn điên cuồng mắng chửi má nó, càng thêm liều mạng giãy giụa loạn đánh loạn đá. Đậu má, nếu lão tử bây giờ còn không chạy chẳng lẽ nằm chờ bị nam nhân thượng hay sao? Quá con mẹ nó tàn bạo! Vệ Cẩm Hoa uống say đến cỡ nào mà thần chí không lại đem lão tử trở thành nữ nhân a?
Nếu lúc nãy việc Vệ Cẩm Dương giãy giụa bởi vì khó thở đối với Vệ Cẩm Hoa chỉ đủ để gọi là tiểu đánh tiểu nháo, thì hiện tại người dưới thân quả thật chính là dùng hết toàn bộ sức lực cũng muốn đối nghịch với y. Vệ Cẩm Hoa liền không vui mà nhăn lại mày, chỉ cảm thấy giấc mộng này thực sự có thể chọc người ta sinh khí, ngay cả đối phương phản kháng mà y cũng có thể mơ ra tới, đây là chuyện trước nay chưa hề phát sinh. Xem ra ý niệm dơ bẩn trong lòng y đã càng ngày càng nhiều.
Không thể tin được, Vệ Cẩm Hoa nhìn qua chỉ là một tên thư sinh văn văn nhược nhược, như thế nào có được sức lực lớn như vậy? Vệ Cẩm Dương hao hết toàn lực cũng không thể lay động y dù chỉ mảy may. Tựa hồ muốn hoàn toàn ngăn chặn đối phương loạn động, Vệ Cẩm Hoa lại lần nữa dùng đầu lưỡi cạy mở đôi môi của Vệ Cẩm Dương, như cuồng phong (3) mà càn quét khắp khoang miệng của hắn.
Vệ Cẩm Dương lại một lần nữa cảm thấy hô hấp bị cưỡng đoạt, nghẹn đến mức sắc mặt cũng tái xanh. Vậy mà đối phương cũng không cho phép hắn thở dốc, mạnh mẽ đem đầu gối của hắn tách ra hai bên, rồi dùng thân thể của mình chen vào giữa.
Vật cứng nóng rực lập tức thẳng tắp đỉnh ở giữa hai chân của Vệ Cẩm Dương, lúc này nếu còn không nhận ra Vệ Cẩm Hoa muốn làm chuyện gì thì hắn chính là cái ngốc tử. Cảm thụ được hung khí như thiêu như đốt đặt ở giữa chân mình, Vệ Cẩm Dương trong lòng hoảng sợ, cúc hoa của lão tử chẳng lẽ lúc này liền không minh bạch mà bị Vệ Cẩm Hoa thần chí mơ hồ hái xuống?
Mấy phen xô đẩy, da thịt cọ xát, nhịp thở của Vệ Cẩm Hoa càng lúc càng dồn dập, không nhịn được mà khẽ ngâm (4) nhẹ, lại mặc kệ Vệ Cẩm Dương đang ra sức chống cự, tự mình hung hăng vuốt ve thứ cứng rắn ở giữa đùi, kích thích nó phun ra một cỗ bạch dịch nóng bỏng.
Có lẽ, con người trong khoảnh khắc sợ hãi cực độ sẽ bộc phát vô hạn tiềm lực, Vệ Cẩm Dương thừa dịp đối phương nghỉ ngơi thở dốc, liền không biết từ đâu sinh ra một cổ khí lực, sinh sôi thành công đem Vệ Cẩm Hoa đang áp trên người mình đẩy ra.
Vệ Cẩm Dương một phen vừa đẩy ra Vệ Cẩm Hoa, cơ hồ là hoảng sợ đến rối tinh rối mù (5) mà chạy trốn. Nhưng lại không ngờ hắn vừa động, Vệ Cẩm Hoa theo bản năng phản ứng chính là trảo một cái đã bắt được cổ tay của hắn, muốn đem hắn kéo về ôm trong lồng ngực, Vệ Cẩm Dương tiếp tục mạnh mẽ tránh khai, hai người dùng sức giằng co đều không để ý dưới chân, thế nên chớp mắt liền song song rớt xuống dục trì.
Trong khoảnh khắc nước nóng tràn vào mũi miệng, Vệ Cẩm Dương còn cảm thấy một cơn đau đớn truyền đến từ sau đầu, trước mắt toàn là sao xẹt, nguyên lai phần ót của hắn trực tiếp đập vào bậc thang dẫn xuống dục trì.
Mông lão hổ là không thể sờ (6), không tìm chết sẽ không phải chết (7), đây chính là suy nghĩ cuối cùng của Vệ Cẩm Dương trước khi hoàn toàn mất đi ý thức.
Sáng sớm ngày hôm sau, Vệ Cẩm Hoa tỉnh lại đã nằm ở trên giường của mình, vừa muốn mở mắt thì lập tức cảm thấy đầu đau muốn nức ra, ngay cả thân thể cũng đau nhức đến muốn mệnh. Xem ra lần sau thật sự không nên uống nhiều rượu như vậy, đây là di chứng thảm khốc a. Y có chút khó chịu mà động động người, ngay sau đó liền cảm nhận bên cạnh mình còn có một người khác đang nằm.
Nếu nhớ không lầm, bởi vì tối hôm qua là lần đầu tiên y để cho chính mình say đến choáng váng, thế nên tựa hồ đã làm một giấc mộng xuân tràn đầy sung sướng còn chân thật đến cực điểm. Chẳng lẽ hôm qua y không hề nằm mơ, mà là mượn say rượu đem cung tì nhận lầm thành người kia, rồi thực sự dùng kẻ đó thay thế làm ra việc cầm thú mà bản thân ấp ủ bấy lâu nay? Trong trí nhớ còn lưu lại cảnh tượng đệ đệ ra sức giãy giụa... chẳng lẽ...
Vệ Cẩm Hoa cả kinh, vội vàng xoay người nhìn đến người bên cạnh.
Vệ Cẩm Hoa vẫn luôn biết đoạn tình cảm này chú định phải bị chôn sâu dưới đáy lòng, không thể tu thành chính quả, không thể tuyên cáo, nhưng y chưa từng có ý nghĩ sẽ cùng một người không phải Vệ Cẩm Dương phát sinh dù chỉ là một đinh điểm quan hệ, cho dù... thật lâu về sau có lẽ bị ép buộc phải có đi chăng nữa, cũng nên là chuyện sau khi Vệ Cẩm Dương thành thân.
Vậy nên sau khi Vệ Cẩm Hoa thấy rõ người đang ngủ ở bên cạnh mình là ai liền không khỏi thở phào nhẹ nhõm, trong lòng rồi lại từ kinh ngạc chuyển thành kinh hỉ, tư vị ngọt ngào chầm chậm dâng lên. Một ngày kia nhìn đến người mà chính mình yêu nhất, lại chú định cầu mà không được, nằm bên cạnh mình thì sẽ có loại tâm tình gì đây? Đó chính là loại tâm tình trong lòng Vệ Cẩm Hoa ngay lúc này.
Ngắm nhìn thuỵ nhan an tường của đệ đệ, trong lòng Vệ Cẩm Hoa tràn ngập yên bình cùng ấm áp. Tuy rằng y không biết vì cớ gì Vệ Cẩm Dương vốn dĩ lúc này phải ở ngoài cung lại bỗng nhiên trở về, còn nằm ngủ bên cạnh y, cũng không ngăn được niềm vui đang nhảy nhót trong lòng. Quan hệ của y cùng Vệ Cẩm Dương vẫn luôn đều thực hảo thực thân thiết, nhưng cùng giường cùng ngủ thì chính là lần đầu tiên.
Ngẫm lại, có lẽ đệ ấy thu được tin tức Vệ Minh Đức muốn truy phong Thần Quý phi làm nguyên hậu, nên cứ như vậy gấp gáp chạy về cung muốn trấn an người ca ca này đi. Tâm địa của đệ ấy vẫn luôn thuần lương như vậy, luôn suy nghĩ thay cho người khác. Vệ Cẩm Hoa thoáng liên tưởng một chút, thực mau liền suy nghĩ thông suốt chuyện gì phát sinh.
Đệ đệ trong lúc ngủ mơ không biết vì sao mà nhăn lại mày, Vệ Cẩm Hoa liền nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay vuốt phẳng nó, lại thong thả tinh tế miêu tả ngũ quan của Vệ Cẩm Dương, một lần nữa cảm thấy vô luận chuyện gì xảy ra, chỉ cần có người này ở bên cạnh đều có thể khiến y vô cùng vui vẻ, cho dù khó chịu đến đâu cũng sẽ chuyển thành thư thái.
Đúng lúc này, Vệ Cẩm Dương chậm rãi mở mắt, đến khi nhìn rõ gương mặt tuấn mỹ đang phóng đại trước mắt mình, con sâu ngủ lập tức bị dọa chạy không thấy tăm hơi, thần trí nháy mắt thanh tỉnh, đôi con ngươi tràn ngập kinh nghi bất định, trong lòng kinh hoảng không yên.
"Cẩm Dương, đệ làm sao vậy?" Vệ Cẩm Hoa nhìn thấy thần sắc vô cùng quái dị trên mặt của đệ đệ liền có chút kinh ngạc, hiển nhiên y không rõ lắm đệ đệ bảo bối như thế nào vừa mới tỉnh lại liền có loại vẻ mặt này.
Vệ Cẩm Dương nhìn đối phương giống như không hề có một chút ấn tượng nào đối với việc phát sinh ngày hôm qua, vẫn là dáng vẻ hảo ca ca như ngày thường, tâm niệm xoay chuyển thật nhanh, hít sâu một hơi cưỡng ép chính mình khẩn cấp trấn định, giả vờ đau đớn mà nói, "Không có việc gì, chỉ là hôm qua khi nâng đại ca đến dục trì, bởi vì sức lực của đệ quá nhỏ nên không cẩn thận bị ngã đụng vào đầu, có điểm đau mà thôi."
"Đệ thế nào rồi? Đụng trúng chỗ nào?" Vừa nghe Vệ Cẩm Dương hô đau, hảo ca ca liền không nhịn được nhăn lại mi, trên mặt lộ rõ lo lắng, vươn tay muốn sờ đến phía sau đầu của đệ đệ.
"Đại ca, đệ thật sự không sao hết, chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi." Vệ Cẩm Dương hiện tại vừa thấy y đến gần mình, trong lòng chính là sóng gió chưa tan (8), không khỏi liên tưởng đến hết thảy sự kiện lệnh người kinh sợ vào tối hôm qua.
Hắn theo bản năng liền nghiêng người tránh né tay của Vệ Cẩm Hoa, nhưng y hoàn toàn không thuận theo không buông tha, kiên quyết muốn xem xét thương thế của hắn.
"Còn nói không sao? Đệ có biết sau cổ của đệ sưng to đến thế nào hay không? Đệ làm sao mà ngã đến mức này? Ta phải đi thỉnh thái y cho đệ xem qua vết thương." Vệ Cẩm Hoa sờ đến khối u cao cao sau cổ của đối phương, đau lòng không thôi nhìn đệ đệ bảo bối còn đang giả vờ kiên cường, vấn đề liền liên tiếp tuôn ra.
"Đệ thật sự không có việc gì, không cần phải thỉnh thái y", Vệ Cẩm Dương trên mặt không sao cả mà cười cười, trong lòng lại đã chắc chắn Vệ Cẩm Hoa đối với sự việc phát sinh tối hôm qua thật sự một chút ấn tượng cũng không có, liền vội nói sang chuyện khác, "Đúng rồi, hôm qua đệ ngã xong liền ngất đi, chuyện gì cũng không biết, hiện tại sao lại ở trên giường a?"
Nếu Vệ Cẩm Hoa đã không nhớ rõ chuyện xảy ra hôm qua, như vậy hắn liền đem chuyện này giết chết ở trong lòng là được rồi, vì không muốn bởi vì việc này ảnh hưởng đến tình cảm huynh đệ, Vệ Cẩm Dương dưới đáy lòng âm thầm quyết định.
"Đại ca hôm qua say rượu, đệ lại ngất đi, ước chừng là cung nhân quét tước phát hiện chúng ta, mang chúng ta về giường." Vệ Cẩm Hoa tất nhiên không biết được tâm tư phức tạp của đệ đệ nhà mình, thấy dáng vẻ đệ ấy như vậy liền cho rằng tiểu bằng hữu một lòng không muốn gặp thái y, không muốn uống thuốc mà thôi, vậy nên chỉ có thể thở dài, thuận theo mà dời đi đề tài.
Tác giả có lời muốn nói: Bán manh lăn lộn, cầu nhắn lại.
~~~~~
(1)
"Tự độc" (自渎): một cách gọi khác của "thủ d**" (手淫).
(2)
"Nhật hữu sở tư dạ hữu sở mộng" (日有所思夜有所梦): ban ngày nghĩ đến cái gì thì ban đêm mơ thấy cái đó; ngày nghĩ gì đêm mơ đó.
(3)
"Cuồng phong tảo lạc diệp" (狂风扫落叶): gió dữ cuốn lá rụng, ngụ ý một thế lực mạnh mẽ có thể nhanh chóng và dễ dàng cuốn trôi những thứ yếu ớt, mục nát.
(4)
"Thân ngâm" (呻吟): rên rỉ, than vãn, kêu rên.
(5)
"Hoảng bất trạch lộ" (慌不择路): hoảng hốt đến không chọn lựa đường đi, vô cùng lo lắng, hoảng loạn đến rối tinh rối mù, hoảng không chọn lộ.
(6)
"Lão hổ thí cổ mạc bất đắc" (老虎屁股摸不得): mông của con hổ là không thể sờ, đây là khiêu chiến tôn nghiêm của chúa sơn lâm.
(7)
"Bất tác tử bất hội tử" (不作死就不会死): không làm việc ngu ngốc thì sẽ không bị việc đó làm hại, không tìm chết sẽ không chết.
i. Đây là nguồn gốc của "No zou no die", câu đầy đủ là "No zou no die why you try, no try no high give me five".
(8)
"Dư ba vị bình" (余波未平): cơn sóng còn dư lại vẫn chưa an ổn, một sự kiện tuy đã qua đi nhưng ảnh hưởng của nó vẫn còn tiếp diễn.
~~~~~
Editor có lời muốn nói:
Lúc chú giải chữ "tự độc", tui chả biết dùng từ gì ẩn ý hơn, bởi vì tui bị nhồi nhét quá nhiều từ đồng nghĩa nên không biết chọn cái nào. Nhiệt liệt đề cử bộ xuyên nhanh "Túng túng" của Phù Tô Dữ Liễu Diệp, nhờ bộ này mà từ điển của tui đã trở nên phong phú dồi dào, trí tượng tưởng cũng đạt tới cảnh giới mới.
Nhớ ngày xưa, tui xem phim thấy cảnh hôn là nhắm mắt, đọc ngôn tình đến đoạn miêu tả hôn mà có môi lưỡi thì cũng không đọc, đừng nói đến H, chính là trực tiếp bỏ qua, hoàn toàn tuân thủ "phi lễ chớ nhìn". Sảy chân xuống hố đam mỹ mới ba năm, tui đã có thể mặt không đổi sắc mà đọc đi đọc lại rồi thêm mắm dặm muối cho mấy cảnh này. Thật đáng sợ!!!
./.