Uyển Hân vào Big C mua chút đồ ăn rồi đi ra ngoài phố mua quần áo cho mẹ, sắp Tết rồi cô cũng muốn chuẩn bị chút gì đó. Tới bảy giờ tối, Uyển Hân vừa ăn cơm xong, cô lên nhà ngồi nghe nhạc và xem phim, đúng lúc Phan Nhung nhắn tin cho cô:
"Hôm nay Trường Khánh bị thua."
"Thua gì?"
"Bóng đá."
Bỏ ngang tin nhắn của Phan Nhung, cô lập tức sang an ủi đứa bạn thân:
"Tâm trạng ổn chưa? Nghe bảo lớp mày đá bóng thua đậm."
"Hỏi vui thế." Không biết là Uyển Hân qua an ủi thật hay qua đâm một nhát dao vào Trường Khánh, cậu ấy chưa đủ đau à?
"Vui gì, tao đang quan tâm mày, hiểu không?"
"Mà sao mày biết? Lại có tình báo chứ gì?"
"Làm gì có ai, tao đang quan tâm mày mà."
"Thấy có Phan Nhung đi xem." Không ngờ Trường Khánh lại nhìn thấy mật báo của Uyển Hân.
"Nghe bảo nay mày cân cả đội à?"
Uyển Hân biết Trường Khánh không những học giỏi mà còn thể thao cũng giỏi nữa, hồi cấp 3 có lần cậu ấy nhảy qua xà ngang 1 mét 65, má chân dài thích thật đấy, giờ mới biết cậu ấy còn chơi cả bóng đá nữa.
"Mệt, đội họ xuất sắc."
"Khoá trên à?"
"Ừ."
"Vậy họ có kinh nghiệm hơn là đúng rồi."
"Đá hay hơn."
"Tâm trạng thế nào?"
"Thấy bình thường, đá nhiều nên quen rồi."
"Có lần nào thua đậm như hôm nay không?"
Uyển Hân như cố tình sát muối vào tim bạn thân vậy, đã đang buồn mà cứ hỏi.
"Chưa từng, mà mày về quê rồi à? Sao không về muộn hơn?"
"Không có phòng để ở, kí túc xá phải sửa sang."
"Ở nhờ."
"Ở nhờ chỗ nào?"
"Bạn gái mày đâu?"
Bình thường Uyển Hân hay trêu gái thế thôi chứ cô có yêu con gái đâu mà Trường Khánh hỏi một câu khiến cô câm nín luôn. Từ bao giờ cô có bạn gái vậy?
"Lũ bạn mày chả gái." Thấy Uyển Hân không trả lời, cậu ấy nghĩ cô đã hiểu sai nên nhắn lại.
"Bọn nó cũng về mà."
"Thế thôi về với bố mẹ dọn dẹp."
Từ ngày Uyển Hân về nhà cô động đến cây chổi một lần nào, bát ăn xong em gái rửa, cơm mẹ nấu, tự nhiên cuộc sống cô sướng quá, cô cũng không quen cho lắm.
"Tao toàn ngủ đến trưa."
"Lười." Một câu tát thẳng vào mặt Uyển Hân, lần đầu tiên có đứa dám nói cô như vậy luôn ấy.
"Mày nỡ nói tao thế... Sáng bốn giờ tao mới ngủ."
"Gì muộn thế?"
"Mất ngủ." Không biết từ khi nào Uyển Hân giống như mình bị mất ngủ, cô hay suy nghĩ nhiều, cứ gần sáng mới chợp mắt được một chút, càng lúc càng ngủ muộn.
"Lý do?"
"Tao không biết nhưng tao suy nghĩ nhiều quá."
"Suy nghĩ gì?" Trường Khánh hỏi Uyển Hân rất thẳng, cậu ấy không vòng vo gì cả.
"Q2 và Học tập."
"Nó làm sao?"
"Nó càng ngày càng rối, giống như không ai cần Q2 nữa."
"Học tập sao?"
"Nhiều từ vựng quá, học không vào."
"Thứ nhất là Q2, bây giờ mỗi người một việc không phải không quý, không yêu, mọi người cũng có kế hoạch cho riêng mình nên thời gian dành cho nó cũng ít đi, mày không phải nghĩ làm gì. Thứ hai học tập, bản thân tao cũng nhiều lúc chán đâu phải riêng ai nhưng đều phải cố, mày cứ theo thời gian sẽ qua hết khó khăn nên cũng không được nản." Uyển Hân thích làm bạn thân của Trường Khánh, thích tâm sự những vấn đề rắc rối khi cô gặp phải với cậu ấy bởi cậu ấy luôn cho cô những lời khuyên rất bổ ích.
"Nhưng có nhất thiết phải rời nhóm không?"
"Q2 vẫn đông mà, tao nghĩ gì cũng cần có chung mục đích thì nó mới lâu dài được, sau một thời gian thì mày cứ coi nó bình thường đi." Có lẽ với Trường Khánh Q2 chỉ là một trong những nơi cậu ấy tham gia còn với Uyển Hân Q2 đã là một phần của cuộc sống cô rồi.
"Q2 đông nhưng không còn những người cũ, toàn người lạ." Từ Q2 miền Bắc đến Q2 miền Nam mỗi lần gặp mặt là lại thêm người vào nhiều lúc Uyển Hân khó chịu mà không nói.
"Tao cũng không thích điều này, tao không thích người lạ."
"Có lẽ trước đây đông là do mọi người yêu quý cuộc thi còn giờ ai cũng có tình yêu khác nên người lạ cứ vào người quen đi."
"Tao cũng không thích điều này, tao thật sự không thích người xa lạ vào. Thỉnh thoảng hỏi thăm nhau là mừng rồi."
"Đúng vậy. Cơ mà sắp tới Gia Nghi ra Hà Nội đấy."
"Thế à nếu mày đi thì gọi tao nhé. Nếu tao không học thì tao đi."
"Tao không đi. Bọn kia cũng không đi. Mày muốn gặp Gia Nghi thì bảo nó ấy." Sau lần gặp đầu tiên và những việc Gia Nghi làm thì lần này không ai đi gặp cô ấy nữa.
"Thế tao rút."
"Ủa có Gia Nghi mà mày rút à?" Uyển Hân nhớ lại lúc trước không phải Trường Khánh thích Gia Nghi sao?
"Chơi 1-1 ai chơi."
"Đi lẻ được mà."
"Thôi sợ Gia Nghi manh động lắm."
"Manh động á, sao mày nói thế?"
Uyển Hân cũng đoán được chuyện gì đã xảy ra, cô chắc chắn Gia Nghi đã tỏ tình nhưng Trường Khánh không đồng ý, vậy là cô nghĩ sai rồi sao thế bảng tin lúc trước cậu ấy đăng là về ai?
"Đùa thôi."
"Mày mà cũng biết sợ à, đi gặp người ta đi."
"Chê. Để đông rồi đi, chứ đi mình ai tiếp nổi. Ngại lắm."
Uyển Hân vừa nhắn tin vừa cười như điên, tự nhiên cô thấy yêu đời hơn bao giờ hết, may ghê thằng bạn cô nó vẫn thông minh lắm chưa rơi vào lưới tình.
"Eo ôi nay Trường Khánh biết ngại. Chắc đi với gái thì ngại chứ đi với Lam Phong thì không còn nắm tay nhau đầy tình cảm cơ mà."
"Thôi nha, thằng Lam Phong "gay" không chấp."
Lam Phong đang học mà cũng phải hắc xì hơi không biết ai đang nói xấu mình nữa, còn ai khác ngoài hai con người mà cậu "hết lòng yêu thương" cơ chứ.
"Hôm nay Trường Khánh bị thua."
"Thua gì?"
"Bóng đá."
Bỏ ngang tin nhắn của Phan Nhung, cô lập tức sang an ủi đứa bạn thân:
"Tâm trạng ổn chưa? Nghe bảo lớp mày đá bóng thua đậm."
"Hỏi vui thế." Không biết là Uyển Hân qua an ủi thật hay qua đâm một nhát dao vào Trường Khánh, cậu ấy chưa đủ đau à?
"Vui gì, tao đang quan tâm mày, hiểu không?"
"Mà sao mày biết? Lại có tình báo chứ gì?"
"Làm gì có ai, tao đang quan tâm mày mà."
"Thấy có Phan Nhung đi xem." Không ngờ Trường Khánh lại nhìn thấy mật báo của Uyển Hân.
"Nghe bảo nay mày cân cả đội à?"
Uyển Hân biết Trường Khánh không những học giỏi mà còn thể thao cũng giỏi nữa, hồi cấp 3 có lần cậu ấy nhảy qua xà ngang 1 mét 65, má chân dài thích thật đấy, giờ mới biết cậu ấy còn chơi cả bóng đá nữa.
"Mệt, đội họ xuất sắc."
"Khoá trên à?"
"Ừ."
"Vậy họ có kinh nghiệm hơn là đúng rồi."
"Đá hay hơn."
"Tâm trạng thế nào?"
"Thấy bình thường, đá nhiều nên quen rồi."
"Có lần nào thua đậm như hôm nay không?"
Uyển Hân như cố tình sát muối vào tim bạn thân vậy, đã đang buồn mà cứ hỏi.
"Chưa từng, mà mày về quê rồi à? Sao không về muộn hơn?"
"Không có phòng để ở, kí túc xá phải sửa sang."
"Ở nhờ."
"Ở nhờ chỗ nào?"
"Bạn gái mày đâu?"
Bình thường Uyển Hân hay trêu gái thế thôi chứ cô có yêu con gái đâu mà Trường Khánh hỏi một câu khiến cô câm nín luôn. Từ bao giờ cô có bạn gái vậy?
"Lũ bạn mày chả gái." Thấy Uyển Hân không trả lời, cậu ấy nghĩ cô đã hiểu sai nên nhắn lại.
"Bọn nó cũng về mà."
"Thế thôi về với bố mẹ dọn dẹp."
Từ ngày Uyển Hân về nhà cô động đến cây chổi một lần nào, bát ăn xong em gái rửa, cơm mẹ nấu, tự nhiên cuộc sống cô sướng quá, cô cũng không quen cho lắm.
"Tao toàn ngủ đến trưa."
"Lười." Một câu tát thẳng vào mặt Uyển Hân, lần đầu tiên có đứa dám nói cô như vậy luôn ấy.
"Mày nỡ nói tao thế... Sáng bốn giờ tao mới ngủ."
"Gì muộn thế?"
"Mất ngủ." Không biết từ khi nào Uyển Hân giống như mình bị mất ngủ, cô hay suy nghĩ nhiều, cứ gần sáng mới chợp mắt được một chút, càng lúc càng ngủ muộn.
"Lý do?"
"Tao không biết nhưng tao suy nghĩ nhiều quá."
"Suy nghĩ gì?" Trường Khánh hỏi Uyển Hân rất thẳng, cậu ấy không vòng vo gì cả.
"Q2 và Học tập."
"Nó làm sao?"
"Nó càng ngày càng rối, giống như không ai cần Q2 nữa."
"Học tập sao?"
"Nhiều từ vựng quá, học không vào."
"Thứ nhất là Q2, bây giờ mỗi người một việc không phải không quý, không yêu, mọi người cũng có kế hoạch cho riêng mình nên thời gian dành cho nó cũng ít đi, mày không phải nghĩ làm gì. Thứ hai học tập, bản thân tao cũng nhiều lúc chán đâu phải riêng ai nhưng đều phải cố, mày cứ theo thời gian sẽ qua hết khó khăn nên cũng không được nản." Uyển Hân thích làm bạn thân của Trường Khánh, thích tâm sự những vấn đề rắc rối khi cô gặp phải với cậu ấy bởi cậu ấy luôn cho cô những lời khuyên rất bổ ích.
"Nhưng có nhất thiết phải rời nhóm không?"
"Q2 vẫn đông mà, tao nghĩ gì cũng cần có chung mục đích thì nó mới lâu dài được, sau một thời gian thì mày cứ coi nó bình thường đi." Có lẽ với Trường Khánh Q2 chỉ là một trong những nơi cậu ấy tham gia còn với Uyển Hân Q2 đã là một phần của cuộc sống cô rồi.
"Q2 đông nhưng không còn những người cũ, toàn người lạ." Từ Q2 miền Bắc đến Q2 miền Nam mỗi lần gặp mặt là lại thêm người vào nhiều lúc Uyển Hân khó chịu mà không nói.
"Tao cũng không thích điều này, tao không thích người lạ."
"Có lẽ trước đây đông là do mọi người yêu quý cuộc thi còn giờ ai cũng có tình yêu khác nên người lạ cứ vào người quen đi."
"Tao cũng không thích điều này, tao thật sự không thích người xa lạ vào. Thỉnh thoảng hỏi thăm nhau là mừng rồi."
"Đúng vậy. Cơ mà sắp tới Gia Nghi ra Hà Nội đấy."
"Thế à nếu mày đi thì gọi tao nhé. Nếu tao không học thì tao đi."
"Tao không đi. Bọn kia cũng không đi. Mày muốn gặp Gia Nghi thì bảo nó ấy." Sau lần gặp đầu tiên và những việc Gia Nghi làm thì lần này không ai đi gặp cô ấy nữa.
"Thế tao rút."
"Ủa có Gia Nghi mà mày rút à?" Uyển Hân nhớ lại lúc trước không phải Trường Khánh thích Gia Nghi sao?
"Chơi 1-1 ai chơi."
"Đi lẻ được mà."
"Thôi sợ Gia Nghi manh động lắm."
"Manh động á, sao mày nói thế?"
Uyển Hân cũng đoán được chuyện gì đã xảy ra, cô chắc chắn Gia Nghi đã tỏ tình nhưng Trường Khánh không đồng ý, vậy là cô nghĩ sai rồi sao thế bảng tin lúc trước cậu ấy đăng là về ai?
"Đùa thôi."
"Mày mà cũng biết sợ à, đi gặp người ta đi."
"Chê. Để đông rồi đi, chứ đi mình ai tiếp nổi. Ngại lắm."
Uyển Hân vừa nhắn tin vừa cười như điên, tự nhiên cô thấy yêu đời hơn bao giờ hết, may ghê thằng bạn cô nó vẫn thông minh lắm chưa rơi vào lưới tình.
"Eo ôi nay Trường Khánh biết ngại. Chắc đi với gái thì ngại chứ đi với Lam Phong thì không còn nắm tay nhau đầy tình cảm cơ mà."
"Thôi nha, thằng Lam Phong "gay" không chấp."
Lam Phong đang học mà cũng phải hắc xì hơi không biết ai đang nói xấu mình nữa, còn ai khác ngoài hai con người mà cậu "hết lòng yêu thương" cơ chứ.