Bởi vì không phải đi làm nên Vân Ngữ Tịch liền đóng hết tất cả ngủ trong bóng tối không hé chút ánh sáng.
Đang mơ màng thì cô nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Nhìn dãy số xa lạ, Vân Ngư Tịch có chút bối rối một lát rồi trả lời: "Xin chào."
"Vân tiểu thư, có làm phiền cô không, tôi là Ngô Tranh." - Ngô Tranh mỉm cười, giọng nói vô cùng dễ nghe.
Vân Ngữ Tịch kinh ngạc, vừa mới tỉnh ngủ đại não chưa kịp phản ứng lại.
Ngô Tranh muốn hẹn cô ăn cơm tối để cảm ơn sự giúp đỡ của cô lần trước.
Cô nhanh chóng từ chối, lúc đó cũng bởi vì bác sĩ Hàn cô mới đồng ý giúp đỡ.
Giọng điệu Ngô Tranh rất chân thành, anh phải mời cô đi ăn tối như một lời cảm ơn.
Không từ chối được, không còn cách nào khác đành hẹn giờ và địa điểm trước khi cúp máy.
Trước khi đến điểm hẹn, Vân Ngữ Tịch nhận được cuộc gọi của Lục Tiểu Hi nói ba mẹ cô ấy gọi cô đến ăn cơm, sau khi biết Vân Ngữ Tịch sắp đi ăn với Ngô Tranh liền bát nháo hỏi lý do tại sao những người đẹp trai đều ở bên cạnh Vân Ngữ Tịch.
Và yêu cầu Vân Ngữ Tịch phải hỏi Ngô Tranh thích loại nữ nhân nào.
Lúc đến điểm hẹn, cô nhìn Ngô Tranh đánh giá một chút, Lục Tiểu Hi có vẻ quá náo động không thích hợp với bộ dạng im lặng của người đàn ông này.
"Vân tiểu thư, tôi mặc quần áo có gì không ổn sao?" - Ngô Tranh thấy Vân Ngữ Tịch nhìn hắn chằm chằm liền khó hiểu.
"Không… không… " - Vân Ngữ Tịch vội vàng nhìn sang chổ khác, xấu hổ nói: "Ngô tiên sinh, cứ gọi tôi là Vân Ngữ Tịch."
"Được, vậy cô cũng gọi tôi là Ngô Tranh là được, gọi tôi là tiên sinh thật là khó xử." - Ngô Tranh nói ra giọng nói rất nhẹ nhàng, miệng luôn mỉm cười rất lịch thiệp.
Vân Ngữ Tịch đáy lòng cảm thán một câu, xã hội bây giờ gặp một nam nhân tao nhã lịch sự như vậy.
Ai có thể làm bạn gái anh ta, chắc sẽ rất hạnh phúc.
Ngô Tranh chọn một nhà hàng khá yên tĩnh rất phù hợp với tính cách của Vân Ngữ Tịch.
Nhà hàng bài trí rất nhẹ nhàng, ông chủ mở một bài nhạc hoài cổ, thoang thoảng mùi thơm của hoa cỏ.
"Đồ ăn ở đây rất ngon." - Ngô Tranh cầm thực đơn giới thiệu, anh đã cùng bạn đến đây một lần và rất ấn tượng.
"Cậu thích món nào?" - Ngô Tranh đặt thực đơn và bảo cô chọn món.
"Cậu cứ tùy ý gọi, tôi không kén ăn." - Cô không nhìn thực đơn, nơi này nhìn qua cũng không rẻ tiền, cô lại không quen được mời đến những nơi xa xỉ như vậy.
Dù sao chuyện giúp đỡ đó không phải là chuyện lớn.
"Vậy tôi gọi vài món, xem cậu có thích không nhé." - Ngô Tranh gọi những món ngon và đưa menu cho phục vụ.
Trong lúc đợi đồ ăn lên, Vân Ngữ Tịch nhìn xung quanh, liền chú ý đến một khung vẽ tranh đặt như trang trí ở một góc.
"Cậu có muốn vẽ một bức tranh khi đợi đồ ăn không?"
Ông chủ nhà hàng là một họa sĩ, trong nhà hàng cũng treo mấy bức tranh rất đẹp mắt.
Vân Ngữ Tịch cũng không từ chối, nhìn thấy chì vẽ thật sự rất có cảm hứng sáng tác.
Vân Ngữ Tịch dùng chì vẽ lại một cảnh năm xưa, khi ở cái thôn quê cùng ông bà ngoại, một bức ảnh chân thật đến mức có thể thấy như họa sĩ đang sống theo bức tranh.
Bạch Giang nghe nói có người đang vẽ tranh liền tò mò bước ra, hắn đã từng gặp Ngô Tranh vài lần, người này cũng thích vẽ tranh màu chì, đã từng ngồi ở vị trí đó vẽ ra gương mặt một cô bé rất xinh xắn.
Hôm nay Ngô Tranh đưa một người phụ nữ đến, so với cô bé trong bức ảnh kia không có điểm giống nhau.
Bạch Giang đi đến gần, nhìn bức tranh vẽ vội tuy đơn giản nhưng rất mộc mạc và có hồn, không ngờ cô gái này cũng thật có năng khiếu.
"Vị tiểu thư này, bức tranh rất đẹp, có thể tặng lại cho nhà hàng chúng tôi không?"
Vân Ngữ Tịch cũng vừa hoàn thành, đặt bút chì xuống, có vẻ kinh ngạc.
"Ngữ Tịch, đây là Bạch Giang, ông chủ ở đây." - Ngô Tranh giới thiệu.
"Anh Bạch, đây là Vân Ngữ Tịch, bạn của em."
Vân Ngữ Tịch mỉm cười chào:"Xin chào ông chủ Bạch, giấy và bút vẽ đều là của nhà hàng, rất cảm ơn anh đã khen ngợi, bức tranh này xin nhờ nhà hàng lưu lại giúp tôi."
Bạch Giang khá bất ngờ với sự nhỏ nhẹ và tao nhã này: "Vậy thật cảm ơn Vân tiểu thư, để cảm ơn về bức tranh, bữa cơm này tôi sẽ chiêu đãi."
Vân Ngữ Tịch chỉ mỉm cười.
Ngô Tranh liền nói: "Vậy anh Bạch cùng chúng tôi ăn một bữa cơm nhé."
Ba người ngồi vào bàn ăn, phục vụ đang chuẩn bị mang đồ ăn từ bếp ra ngoài.
"Xin lỗi, toilet ở nơi nào?" - Vân Ngữ Tịch muốn đi rửa tay.
"Cuối hành lang rẽ trái."
"Cảm ơn." - Cô đặt điện thoại lên bàn, đứng lên đi về hướng toilet.
"Cô gái này không tệ." - Bạch Giang nhìn người rời đi, nhìn Ngô Tranh mỉm cười.
Cùng là đàn ông, anh ta nhận ra được ánh mắt của Ngô Tranh dành cho Vân Ngữ Tịch.
"Tôi biết." - Ngô Tranh ôn nhu mỉm cười, trong đôi mắt dường như đang suy nghĩ điều gì đó rất vui vẻ.
Bạch Giang còn muốn trêu chọc Ngô Tranh, điện thoại di dộng đặt trên bàn đột sáng lên kêu một tiếng, tin nhắn đến hỏi rằng khi cô ấy đã bị sa thải vẫn chưa đến dọn đồ đạc ở công ty, muốn bọn họ làm gì với nó.
Lúc Vân Ngữ Tịch đi ra, Bạch Giang đã rời đi trước, cô nhận được tin nhắn liền tắt đi, gương mặt vẫn luôn bình tĩnh.
"Xin lỗi, khi này điện thoại cậu sáng lên, tôi vô tình nhìn qua." - Ngô Tranh áy náy nói.
Vân Ngữ Tịch cũng không để ý, chỉ nói cô vừa từ chức nên công ty hỏi khi nào thu dọn, không có gì quan trọng.
Ngô Tranh ngỏ ý muốn giúp cô tìm công việc mới liền bị cô cự tuyệt, còn nói rằng sắp tới sẽ đi phỏng vấn mấy nơi.
Sau đó hai người đổi đề tài nói về cuộc sống và vẽ tranh, đánh cờ.
Xong bữa cơm, hai người rất vui vẻ.
"A Tranh."
Hai người ăn cơm xong vừa ra đến cửa liền nghe tiếng gọi.
Khuôn mặt dịu dàng của Ngô Tranh nhanh chóng biến sắc, muốn nhanh chóng đưa Vân Ngữ Tịch rời đi.
Kết quả bị người phụ nữ quý phái sang trọng chặn lại, nhẹ nhàng vỗ vào vai hắn, đôi mắt nhìn về phía Vân Ngữ Tịch: "Đây là ai?"
"Mẹ, đây là bạn của con."
"Chào dì." - Vân Ngữ Tịch ngoan ngoãn chào hỏi.
"Chào con." - Mẹ Ngô Tranh nhìn Vân Ngữ Tịch mỉm cười, ngụ ý hài lòng: "A Tranh, sao mẹ chưa từng gặp người bạn này."
Nhìn thấy con trai đi cùng một cô gái liền tiến tới chào hỏi, lại còn muốn lừa gạt là bạn bè bình thường, từ trước đến giờ con trai bà ấy chưa từng dẫn bạn nữ đi ăn bao giờ.
"Là bạn cũ, con mới gặp lại."
"Có duyên như vậy sao?" - Sau đó liền quay về phía Vân Ngữ Tịch hỏi: "Cô bé xinh đẹp như vậy, có bạn trai chưa?"
Vân Ngữ Tịch bị trưởng bối hỏi một câu như vậy liền sửng sốt, Ngô Tranh đang định bước đến giải cứu cho cô liền bị mẹ hắn liếc lấy: "A Tranh, mẹ hỏi cô bé có bạn trai chưa, sao con lo lắng quá vậy."
"Dì, đi cứ gọi là Ngữ Tịch ạ."
Cô cảm thấy xấu hổ khi bị gọi là cô bé.
"A… được… Ngữ Tịch, cô bé xinh đẹp như vậy chắc là có bạn trai rồi."
"Không… không có." - Vân Ngữ Tịch lắc đầu.
"Vậy sao?" - Mẹ Ngô Trạch nghe được câu trả lời thì hai mắt sáng lên: "Ngữ Tịch, con có dùng mạng xã hội không, chúng ta thêm bạn nhé."
"À.."
Sau khi thành công kết bạn trên trang cá nhân xong, mẹ Ngô Tranh mới để cả hai rời đi.
Trước khi đi còn nói: "Ngữ Tịch, con trai của dì từ bé chỉ biết đọc sách, các phương diện khác hơi ngốc một chút, không có nhiều bạn bè, có cơ hội mời cháu đến nhà chúng tôi ăn cơm."
Đang mơ màng thì cô nghe thấy tiếng chuông điện thoại.
Nhìn dãy số xa lạ, Vân Ngư Tịch có chút bối rối một lát rồi trả lời: "Xin chào."
"Vân tiểu thư, có làm phiền cô không, tôi là Ngô Tranh." - Ngô Tranh mỉm cười, giọng nói vô cùng dễ nghe.
Vân Ngữ Tịch kinh ngạc, vừa mới tỉnh ngủ đại não chưa kịp phản ứng lại.
Ngô Tranh muốn hẹn cô ăn cơm tối để cảm ơn sự giúp đỡ của cô lần trước.
Cô nhanh chóng từ chối, lúc đó cũng bởi vì bác sĩ Hàn cô mới đồng ý giúp đỡ.
Giọng điệu Ngô Tranh rất chân thành, anh phải mời cô đi ăn tối như một lời cảm ơn.
Không từ chối được, không còn cách nào khác đành hẹn giờ và địa điểm trước khi cúp máy.
Trước khi đến điểm hẹn, Vân Ngữ Tịch nhận được cuộc gọi của Lục Tiểu Hi nói ba mẹ cô ấy gọi cô đến ăn cơm, sau khi biết Vân Ngữ Tịch sắp đi ăn với Ngô Tranh liền bát nháo hỏi lý do tại sao những người đẹp trai đều ở bên cạnh Vân Ngữ Tịch.
Và yêu cầu Vân Ngữ Tịch phải hỏi Ngô Tranh thích loại nữ nhân nào.
Lúc đến điểm hẹn, cô nhìn Ngô Tranh đánh giá một chút, Lục Tiểu Hi có vẻ quá náo động không thích hợp với bộ dạng im lặng của người đàn ông này.
"Vân tiểu thư, tôi mặc quần áo có gì không ổn sao?" - Ngô Tranh thấy Vân Ngữ Tịch nhìn hắn chằm chằm liền khó hiểu.
"Không… không… " - Vân Ngữ Tịch vội vàng nhìn sang chổ khác, xấu hổ nói: "Ngô tiên sinh, cứ gọi tôi là Vân Ngữ Tịch."
"Được, vậy cô cũng gọi tôi là Ngô Tranh là được, gọi tôi là tiên sinh thật là khó xử." - Ngô Tranh nói ra giọng nói rất nhẹ nhàng, miệng luôn mỉm cười rất lịch thiệp.
Vân Ngữ Tịch đáy lòng cảm thán một câu, xã hội bây giờ gặp một nam nhân tao nhã lịch sự như vậy.
Ai có thể làm bạn gái anh ta, chắc sẽ rất hạnh phúc.
Ngô Tranh chọn một nhà hàng khá yên tĩnh rất phù hợp với tính cách của Vân Ngữ Tịch.
Nhà hàng bài trí rất nhẹ nhàng, ông chủ mở một bài nhạc hoài cổ, thoang thoảng mùi thơm của hoa cỏ.
"Đồ ăn ở đây rất ngon." - Ngô Tranh cầm thực đơn giới thiệu, anh đã cùng bạn đến đây một lần và rất ấn tượng.
"Cậu thích món nào?" - Ngô Tranh đặt thực đơn và bảo cô chọn món.
"Cậu cứ tùy ý gọi, tôi không kén ăn." - Cô không nhìn thực đơn, nơi này nhìn qua cũng không rẻ tiền, cô lại không quen được mời đến những nơi xa xỉ như vậy.
Dù sao chuyện giúp đỡ đó không phải là chuyện lớn.
"Vậy tôi gọi vài món, xem cậu có thích không nhé." - Ngô Tranh gọi những món ngon và đưa menu cho phục vụ.
Trong lúc đợi đồ ăn lên, Vân Ngữ Tịch nhìn xung quanh, liền chú ý đến một khung vẽ tranh đặt như trang trí ở một góc.
"Cậu có muốn vẽ một bức tranh khi đợi đồ ăn không?"
Ông chủ nhà hàng là một họa sĩ, trong nhà hàng cũng treo mấy bức tranh rất đẹp mắt.
Vân Ngữ Tịch cũng không từ chối, nhìn thấy chì vẽ thật sự rất có cảm hứng sáng tác.
Vân Ngữ Tịch dùng chì vẽ lại một cảnh năm xưa, khi ở cái thôn quê cùng ông bà ngoại, một bức ảnh chân thật đến mức có thể thấy như họa sĩ đang sống theo bức tranh.
Bạch Giang nghe nói có người đang vẽ tranh liền tò mò bước ra, hắn đã từng gặp Ngô Tranh vài lần, người này cũng thích vẽ tranh màu chì, đã từng ngồi ở vị trí đó vẽ ra gương mặt một cô bé rất xinh xắn.
Hôm nay Ngô Tranh đưa một người phụ nữ đến, so với cô bé trong bức ảnh kia không có điểm giống nhau.
Bạch Giang đi đến gần, nhìn bức tranh vẽ vội tuy đơn giản nhưng rất mộc mạc và có hồn, không ngờ cô gái này cũng thật có năng khiếu.
"Vị tiểu thư này, bức tranh rất đẹp, có thể tặng lại cho nhà hàng chúng tôi không?"
Vân Ngữ Tịch cũng vừa hoàn thành, đặt bút chì xuống, có vẻ kinh ngạc.
"Ngữ Tịch, đây là Bạch Giang, ông chủ ở đây." - Ngô Tranh giới thiệu.
"Anh Bạch, đây là Vân Ngữ Tịch, bạn của em."
Vân Ngữ Tịch mỉm cười chào:"Xin chào ông chủ Bạch, giấy và bút vẽ đều là của nhà hàng, rất cảm ơn anh đã khen ngợi, bức tranh này xin nhờ nhà hàng lưu lại giúp tôi."
Bạch Giang khá bất ngờ với sự nhỏ nhẹ và tao nhã này: "Vậy thật cảm ơn Vân tiểu thư, để cảm ơn về bức tranh, bữa cơm này tôi sẽ chiêu đãi."
Vân Ngữ Tịch chỉ mỉm cười.
Ngô Tranh liền nói: "Vậy anh Bạch cùng chúng tôi ăn một bữa cơm nhé."
Ba người ngồi vào bàn ăn, phục vụ đang chuẩn bị mang đồ ăn từ bếp ra ngoài.
"Xin lỗi, toilet ở nơi nào?" - Vân Ngữ Tịch muốn đi rửa tay.
"Cuối hành lang rẽ trái."
"Cảm ơn." - Cô đặt điện thoại lên bàn, đứng lên đi về hướng toilet.
"Cô gái này không tệ." - Bạch Giang nhìn người rời đi, nhìn Ngô Tranh mỉm cười.
Cùng là đàn ông, anh ta nhận ra được ánh mắt của Ngô Tranh dành cho Vân Ngữ Tịch.
"Tôi biết." - Ngô Tranh ôn nhu mỉm cười, trong đôi mắt dường như đang suy nghĩ điều gì đó rất vui vẻ.
Bạch Giang còn muốn trêu chọc Ngô Tranh, điện thoại di dộng đặt trên bàn đột sáng lên kêu một tiếng, tin nhắn đến hỏi rằng khi cô ấy đã bị sa thải vẫn chưa đến dọn đồ đạc ở công ty, muốn bọn họ làm gì với nó.
Lúc Vân Ngữ Tịch đi ra, Bạch Giang đã rời đi trước, cô nhận được tin nhắn liền tắt đi, gương mặt vẫn luôn bình tĩnh.
"Xin lỗi, khi này điện thoại cậu sáng lên, tôi vô tình nhìn qua." - Ngô Tranh áy náy nói.
Vân Ngữ Tịch cũng không để ý, chỉ nói cô vừa từ chức nên công ty hỏi khi nào thu dọn, không có gì quan trọng.
Ngô Tranh ngỏ ý muốn giúp cô tìm công việc mới liền bị cô cự tuyệt, còn nói rằng sắp tới sẽ đi phỏng vấn mấy nơi.
Sau đó hai người đổi đề tài nói về cuộc sống và vẽ tranh, đánh cờ.
Xong bữa cơm, hai người rất vui vẻ.
"A Tranh."
Hai người ăn cơm xong vừa ra đến cửa liền nghe tiếng gọi.
Khuôn mặt dịu dàng của Ngô Tranh nhanh chóng biến sắc, muốn nhanh chóng đưa Vân Ngữ Tịch rời đi.
Kết quả bị người phụ nữ quý phái sang trọng chặn lại, nhẹ nhàng vỗ vào vai hắn, đôi mắt nhìn về phía Vân Ngữ Tịch: "Đây là ai?"
"Mẹ, đây là bạn của con."
"Chào dì." - Vân Ngữ Tịch ngoan ngoãn chào hỏi.
"Chào con." - Mẹ Ngô Tranh nhìn Vân Ngữ Tịch mỉm cười, ngụ ý hài lòng: "A Tranh, sao mẹ chưa từng gặp người bạn này."
Nhìn thấy con trai đi cùng một cô gái liền tiến tới chào hỏi, lại còn muốn lừa gạt là bạn bè bình thường, từ trước đến giờ con trai bà ấy chưa từng dẫn bạn nữ đi ăn bao giờ.
"Là bạn cũ, con mới gặp lại."
"Có duyên như vậy sao?" - Sau đó liền quay về phía Vân Ngữ Tịch hỏi: "Cô bé xinh đẹp như vậy, có bạn trai chưa?"
Vân Ngữ Tịch bị trưởng bối hỏi một câu như vậy liền sửng sốt, Ngô Tranh đang định bước đến giải cứu cho cô liền bị mẹ hắn liếc lấy: "A Tranh, mẹ hỏi cô bé có bạn trai chưa, sao con lo lắng quá vậy."
"Dì, đi cứ gọi là Ngữ Tịch ạ."
Cô cảm thấy xấu hổ khi bị gọi là cô bé.
"A… được… Ngữ Tịch, cô bé xinh đẹp như vậy chắc là có bạn trai rồi."
"Không… không có." - Vân Ngữ Tịch lắc đầu.
"Vậy sao?" - Mẹ Ngô Trạch nghe được câu trả lời thì hai mắt sáng lên: "Ngữ Tịch, con có dùng mạng xã hội không, chúng ta thêm bạn nhé."
"À.."
Sau khi thành công kết bạn trên trang cá nhân xong, mẹ Ngô Tranh mới để cả hai rời đi.
Trước khi đi còn nói: "Ngữ Tịch, con trai của dì từ bé chỉ biết đọc sách, các phương diện khác hơi ngốc một chút, không có nhiều bạn bè, có cơ hội mời cháu đến nhà chúng tôi ăn cơm."