Khác với ngày thường, Kiều Uyển Nhi hôm nay vùi đầu vào máy tính cả ngày. Vốn là muốn xem để có thêm kiến thức nhưng cô còn chẳng biết hắn sẽ phân mình vào bộ phận nào, dù có xem thì cũng có ích lợi gì đâu?
Kết quả, Lục thiếu phu nhân ngồi đó xem phim và chơi game cả buổi. Thử làm những việc bản thân chưa từng được làm
Đến khi nhìn ra ngoài cửa sổ thì màn đêm đã buông xuống từ bao giờ. Kiều Uyển Nhi đi xuống dưới nhà và dùng bữa tối
Người làm ở nơi này đối xử với cô rất thân thiện, tuy cũng có vài người dường như không hài lòng cho lắm. Cô chỉ cảm thấy khá nực cười, chắc là do ‘mẹ chồng’ đưa vào để gây khó dễ đây mà
Chẳng hạn như ngay bây giờ, một cô nữ hầu đứng đối diện cứ liên tục bày ra gương mặt không bằng lòng. Khác hẳn lúc có hắn ở đây, phục vụ chu đáo, còn ân cần hỏi xem có cần thêm thứ gì hay không
Cô gái này tên là Tiểu Di, gương mặt ngây thơ nhưng ánh mắt có phần gian xảo. Ở phái sau lưng Kiều Uyển Nhi đã không ít lần nói xấu, cũng đưa vô số tin tình báo cho Thôi Tử Niệm
Việc chia phòng chắc cũng đã đến tai vị mẹ chồng kia rồi, chẳng mấy chốc sẽ đến để làm khó cô cho mà xem
Kiều Uyển Nhi cắt nhỏ miếng thịt bò rồi cho vào miệng, ngay lập tức liền rút một tờ khăn giấy rồi nhả nó ra ném thẳng vào thùng rác. Cô đan tay vào nhau đặt lên bàn rồi nhỏ giọng
“ Món này do ai làm”
Tiểu Di lập tức đứng ra, cô ta tuy không ngờ cô sẽ có phản ứng như thế này nhưng vẫn là không chút sợ hãi. Dù sao cũng có phu nhân chống lưng, sẽ chẳng ai dám làm gì
Vì nghĩ Kiều Uyển Nhi dù có lớn gan đến đâu cũng chỉ dám cảnh cáo nhẹ, không ngờ rằng người mà cô ta đối đầu lại là một sợi dây thép gai sắc nhọn, rất không thích những kẻ không an phận
Uyển Nhi nhìn vẻ mặt kênh kiệu không xem ai ra gì của Tiểu Di, mặt không biến sắc, môi mềm cợt nhã nâng lên nụ cười khinh rồi lười biếng nói
“ Từ hôm nay cô chính thức bị đuổi”
“ Cái … cô dám?” - Tiểu Di gân cổ lên mà nói
“ Sao tôi lại không dám? Đuổi một người không làm đúng phận sự cũng chẳng có gì lớn lao. Hơn nữa, với thái độ này của cô khi nói chuyện với chủ thì tôi sa thải vẫn trả lương đã là nhân từ rồi”
“ Người đó sẽ không để yên đâu” - Cô ả tức run mà mở miệng
Kiều Uyển Nhi vẫn cao cao tại thượng ngồi trên ghế, chỉ vào đĩa thịt lạnh tanh và mặn chát mình vừa thử một miếng kia, ý bảo người làm đem xuống rồi đưa phần khác lên. Cô chẳng mấy quan tâm đến cô gái đang đứng phía đối diện, nhìn cũng chẳng thèm chỉ chậm chậm mà trả lời
“ Tôi cũng đang muốn biết người chống lưng cho cô là ai mà có thể lên giọng với tôi như vậy. Là Lục phu nhân Thôi Tử Niệm hay là … Lục Nghiên Dương?”
Từ trước đến nay chưa từng có ai dám to gan mà gọi thẳng tên của phu nhân lẫn thiếu gia. Người có mặt ở đó bị doạ xanh mặt
Nhưng Kiều Uyển Nhi ngay từ đầu đã chẳng sợ hãi gì. Cuộc hôn nhân này tuy chỉ là trên danh nghĩa, nhưng mà đôi bên đều có quyền lợi như nhau. Chỉ làm đăng ký chứ không có hợp đồng gì cả, cô và hắn đều bình đẳng. Không có chuyện vì hắn giúp đỡ mà cô phải nhượng bộ cả người hầu trong nhà hắn đâu
Tiểu Di cả người run bần bật, Kiều Uyển Nhi nhìn thấy bữa ăn nóng hổi được dọn lên hài lòng gật gật đầu
Là tiểu thư được nuôi dạy từ nhỏ nhưng tính tình của Kiều Uyển Nhi lại rất xấu, cô khá là không kiên nhẫn liền nói với người đứng bên cạnh
“ Cảm phiền đưa cô ta ra ngoài giúp tôi”
Tiểu Di đương nhiên không chịu khuất phục dễ dàng, cô ả vùng vẫy túm vật này bám vật kia
Cùng lúc sắp bị đem ra khỏi cửa thì Lục Nghiên Dương về đến nơi. Giọng hắn khá khó chịu, nhìn cục diện trước mặt nhíu mày hỏi
“ Chuyện gì vậy?”
Quản gia còn chưa kịp trả lời thì Tiểu Di đã hướng về hắn mà gào lên
“ Thiếu gia, làm ơn cứu tôi với. Thiếu phu nhân … thiếu phu nhân muốn sa thải tôi!!!”