Nhìn thấy Mạc Hiển chuẩn bị rời đi, Khương Minh vội vàng ngăn anh lại: “Người anh em xin cho biết quý danh. Chúng ta đều ở Giang Châu, sau này có thể sẽ gặp nhaul”
“Yên tâm đi, sớm muộn gì anh cũng sẽ biết tên của tôi! Nếu có duyên tự khắc sẽ gặp lại nhau!”. Anh cất điện thoại vào túi, hơi quay đầu lại, liếc nhìn Khương Minh một cái rồi cười khẩy: “Không cần tiễn đâu. Thật thứ lỗi, tôi có việc cần phải đi rồi!”
Khương Minh chần chừ định nói nhưng lại thôi, rõ ràng là rất muốn có phương thức liên lạc với anh, nhưng lại sợ làm phiền người ta, dù sao thì tính cách mấy người ưu tú kiểu này đều có chút quái dị, không cẩn thận sẽ đắc tội với người ta.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn Mạc Hiển khuất bóng dần vào rừng trúc mà trong lòng thì tiếc nuối vô cùng.
“Vương đại sư, năng lực của người này so với thầy thì như nào?!”
Phía sau anh ta, Vương Bình An mặc áo đạo sĩ cúi thấp đầu, vẻ mặt xấu hổ nói: “Giỏi hơn tôi gấp mấy lần! Thậm chí gấp trăm lần!”
“Người này trông cũng cùng trang lứa với tôi, thế mà lại có năng lực như vậy, nếu có thể làm việc cho nhà họ Khương, tương lai có thể thâu tóm toàn bộ tỉnh Tây Nam không phải là vấn đề!”
“KHÔNG ĐƯỢC!”
Nghe vậy, Vương Bình An bỗng tỏ ra lo lắng, vội vàng nói: “Cậu ta là một người rất có tham vọng. Nếu cậu ta sẵn lòng giúp đỡ nhà họ Khương của cậu, thì nhà họ Khương có thể phất lên như diều gặp gió. Nhưng nếu cậu ta giãm đạp lên nhà họ Khương, chỉ trong vỏn vẹn ba ngày, ở Giang Châu sẽ không còn chỗ đứng cho nhà họ Khương nữa! Nhân tài thế này, chúng ta chỉ có thể cố gắng lôi kéo, nếu không lôi kéo được thì cũng không thể đắc tội với cậu tai”
Có thể dùng ba nén hương điểm trúng tuyệt sát huyệt, công phu tu luyện của người này cũng không hề thấp, ít nhất có thể ngang hàng với thầy của Vương Bình An.
Nếu như thật sự chỉ học trong vòng ba tháng mà có thể đạt được trình độ này, thì thiên tài này quả thực rất đáng sợ.
“Giang Châu xuất hiện người thế này, không biết là phúc hay họa!”, Khương Minh cúi đầu suy nghĩ vài giây rồi lắc đầu.
Giang Châu, tập đoàn Phong Hoa.
Mạc Hiển vừa quay lại công ty đã thấy mọi người bắt đầu lần lượt chuyển đồ đạc ra khỏi công ty, thậm chí còn có vài chiếc xe tải lớn đậu bên ngoài nhà kho bên cạnh.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?!”
Anh nhìn anh Hắc đang đứng ở cửa phòng bảo vệ, nhẹ giọng hỏi.
“Nghe nói, có người chết sau khi uống thuốc cảm của chúng ta! Kho hàng của công ty đang bị kiểm tra, giá cổ phiếu giảm mạnh, một số cổ đông đã yêu cầu rút cổ phần của mình! Toàn bộ quản lý cấp cao đang rối tung cả lên!”, anh Hắc nhìn anh, thở dài: “Này, nói không chừng vài ngày nữa chúng ta sẽ thất nghiệp!”
“Thất nghiệp? Không thể nào. Chỉ cần tôi muốn làm việc ở đây, công ty này sẽ không thể sụp đổ được!”
“Này, anh Mạc, lần này có lẽ khá nghiêm trọng! Không đơn giản như anh nghĩ đâu!”
Mạc Hiển không nói nhiều, anh đi thẳng lên lầu, dù sao nhiệm vụ của anh cũng là bảo vệ sự an toàn của Tần Lan, cho nên anh có một tấm thẻ đặc biệt có thể từ Tầng một đi thẳng lên trên.
Còn chưa ra khỏi thang máy, anh đã nghe thấy tiếng cãi vã ngoài cửa.
Đủ loại người đang chen chúc trong phòng chủ tịch, thậm chí có người còn bắt đầu đá cửa.
Cùng với đó còn có một vài phóng viên còn đang chặn cửa, nói thật, chuyện này có chút kỳ lạ, người bình thường không thể lên được đến tầng cao nhất, ngoại trừ chủ tịch và một nhóm cổ đông mới có thẻ đặc biệt.
Nếu những người này có thể tiến lên, xem ra trong công ty có rất không ít kẻ phản loạn.
Tân Lan trốn ở trong phòng chủ tịch không dám ra ngoài, có người tính tình nóng nảy thậm chí còn đá tung cửa ra, nếu không phải vì cửa có chất lượng tốt thì e là đã bị đá văng từ lâu rồi.
“Con điếm thối tha, ngon thì mở cửa ra cho ông!”
“Sản xuất thuốc giả, mẹ nó, mày là loại gian thương! Kiếm tiền bất chấp, táng tận lương tâm như vậy, có còn là người nữa không?!”
“Ông nói cho mày biết, mày mà không ra đây, hôm nay ông đập nát công ty của mày!”
Bên cạnh phòng chủ tịch là phòng hành chính, tầng dưới là phòng nhân sự, đều là những phòng ban quan trọng của công ty, hôm nay náo loạn như vậy, trong long ai nấy đều kinh hãi hoang mang. Nếu như bạn làm việc ở một công ty, mà cứ cách hai ba hôm lại có ai đó trong công ty bạn gây rối, thì điều đầu tiên bạn nghĩ tới chắc là thôi việc tìm chỗ khác làm.
Sẽ luôn cảm thấy công ty này đang trong giai đoạn bấp bênh sóng gió, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Bên ngoài đại sảnh bên ngoài có ít nhất một trăm người, có người nằm trên cáng, có người ngồi trên xe lăn, có người còn tới với khuôn mặt biến dạng phải nhờ hai người dìu.
Theo logic mà nói, những chuyện này lẽ ra phải trực tiếp đến báo cảnh sát trước, nhưng lại chẳng thấy bóng dáng một cảnh sát nào ở đây cả, thay vào đó họ dẫn theo một nhóm lớn xã hội đen đến, đập phá khu vực xung quanh, quan trọng nhất là họ không thông báo với các nhân viên bảo vệ ở tầng dưới mà đã lập tức đi thẳng lên. Dường như mọi thứ đều được ai đó tính toán và sắp xếp hết cả vậy.
Mấy gã thanh niên còn đang nằm bò trước cửa văn phòng chủ tịch đập cửa, Mạc Hiển đi tới, mỗi tay tóm lấy một gã như tóm gà con vứt sang bên cạnh.
“Muốn giải quyết vấn đề thì bây giờ câm miệng trước. đãt!", Mạc Hiển chỉ vào gã thanh niên đầu trọc, thấp giọng nói.
Thanh niên kia thoáng chốc sửng sốt không dám động đậy, chỉ đứng sang một bên.
Anh khẽ gõ cửa, nhỏ giọng nói: “Là tôi, Mạc Hiển! Tôi đây, ra ngoài đi!”
“Yên tâm đi, sớm muộn gì anh cũng sẽ biết tên của tôi! Nếu có duyên tự khắc sẽ gặp lại nhau!”. Anh cất điện thoại vào túi, hơi quay đầu lại, liếc nhìn Khương Minh một cái rồi cười khẩy: “Không cần tiễn đâu. Thật thứ lỗi, tôi có việc cần phải đi rồi!”
Khương Minh chần chừ định nói nhưng lại thôi, rõ ràng là rất muốn có phương thức liên lạc với anh, nhưng lại sợ làm phiền người ta, dù sao thì tính cách mấy người ưu tú kiểu này đều có chút quái dị, không cẩn thận sẽ đắc tội với người ta.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn Mạc Hiển khuất bóng dần vào rừng trúc mà trong lòng thì tiếc nuối vô cùng.
“Vương đại sư, năng lực của người này so với thầy thì như nào?!”
Phía sau anh ta, Vương Bình An mặc áo đạo sĩ cúi thấp đầu, vẻ mặt xấu hổ nói: “Giỏi hơn tôi gấp mấy lần! Thậm chí gấp trăm lần!”
“Người này trông cũng cùng trang lứa với tôi, thế mà lại có năng lực như vậy, nếu có thể làm việc cho nhà họ Khương, tương lai có thể thâu tóm toàn bộ tỉnh Tây Nam không phải là vấn đề!”
“KHÔNG ĐƯỢC!”
Nghe vậy, Vương Bình An bỗng tỏ ra lo lắng, vội vàng nói: “Cậu ta là một người rất có tham vọng. Nếu cậu ta sẵn lòng giúp đỡ nhà họ Khương của cậu, thì nhà họ Khương có thể phất lên như diều gặp gió. Nhưng nếu cậu ta giãm đạp lên nhà họ Khương, chỉ trong vỏn vẹn ba ngày, ở Giang Châu sẽ không còn chỗ đứng cho nhà họ Khương nữa! Nhân tài thế này, chúng ta chỉ có thể cố gắng lôi kéo, nếu không lôi kéo được thì cũng không thể đắc tội với cậu tai”
Có thể dùng ba nén hương điểm trúng tuyệt sát huyệt, công phu tu luyện của người này cũng không hề thấp, ít nhất có thể ngang hàng với thầy của Vương Bình An.
Nếu như thật sự chỉ học trong vòng ba tháng mà có thể đạt được trình độ này, thì thiên tài này quả thực rất đáng sợ.
“Giang Châu xuất hiện người thế này, không biết là phúc hay họa!”, Khương Minh cúi đầu suy nghĩ vài giây rồi lắc đầu.
Giang Châu, tập đoàn Phong Hoa.
Mạc Hiển vừa quay lại công ty đã thấy mọi người bắt đầu lần lượt chuyển đồ đạc ra khỏi công ty, thậm chí còn có vài chiếc xe tải lớn đậu bên ngoài nhà kho bên cạnh.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?!”
Anh nhìn anh Hắc đang đứng ở cửa phòng bảo vệ, nhẹ giọng hỏi.
“Nghe nói, có người chết sau khi uống thuốc cảm của chúng ta! Kho hàng của công ty đang bị kiểm tra, giá cổ phiếu giảm mạnh, một số cổ đông đã yêu cầu rút cổ phần của mình! Toàn bộ quản lý cấp cao đang rối tung cả lên!”, anh Hắc nhìn anh, thở dài: “Này, nói không chừng vài ngày nữa chúng ta sẽ thất nghiệp!”
“Thất nghiệp? Không thể nào. Chỉ cần tôi muốn làm việc ở đây, công ty này sẽ không thể sụp đổ được!”
“Này, anh Mạc, lần này có lẽ khá nghiêm trọng! Không đơn giản như anh nghĩ đâu!”
Mạc Hiển không nói nhiều, anh đi thẳng lên lầu, dù sao nhiệm vụ của anh cũng là bảo vệ sự an toàn của Tần Lan, cho nên anh có một tấm thẻ đặc biệt có thể từ Tầng một đi thẳng lên trên.
Còn chưa ra khỏi thang máy, anh đã nghe thấy tiếng cãi vã ngoài cửa.
Đủ loại người đang chen chúc trong phòng chủ tịch, thậm chí có người còn bắt đầu đá cửa.
Cùng với đó còn có một vài phóng viên còn đang chặn cửa, nói thật, chuyện này có chút kỳ lạ, người bình thường không thể lên được đến tầng cao nhất, ngoại trừ chủ tịch và một nhóm cổ đông mới có thẻ đặc biệt.
Nếu những người này có thể tiến lên, xem ra trong công ty có rất không ít kẻ phản loạn.
Tân Lan trốn ở trong phòng chủ tịch không dám ra ngoài, có người tính tình nóng nảy thậm chí còn đá tung cửa ra, nếu không phải vì cửa có chất lượng tốt thì e là đã bị đá văng từ lâu rồi.
“Con điếm thối tha, ngon thì mở cửa ra cho ông!”
“Sản xuất thuốc giả, mẹ nó, mày là loại gian thương! Kiếm tiền bất chấp, táng tận lương tâm như vậy, có còn là người nữa không?!”
“Ông nói cho mày biết, mày mà không ra đây, hôm nay ông đập nát công ty của mày!”
Bên cạnh phòng chủ tịch là phòng hành chính, tầng dưới là phòng nhân sự, đều là những phòng ban quan trọng của công ty, hôm nay náo loạn như vậy, trong long ai nấy đều kinh hãi hoang mang. Nếu như bạn làm việc ở một công ty, mà cứ cách hai ba hôm lại có ai đó trong công ty bạn gây rối, thì điều đầu tiên bạn nghĩ tới chắc là thôi việc tìm chỗ khác làm.
Sẽ luôn cảm thấy công ty này đang trong giai đoạn bấp bênh sóng gió, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
Bên ngoài đại sảnh bên ngoài có ít nhất một trăm người, có người nằm trên cáng, có người ngồi trên xe lăn, có người còn tới với khuôn mặt biến dạng phải nhờ hai người dìu.
Theo logic mà nói, những chuyện này lẽ ra phải trực tiếp đến báo cảnh sát trước, nhưng lại chẳng thấy bóng dáng một cảnh sát nào ở đây cả, thay vào đó họ dẫn theo một nhóm lớn xã hội đen đến, đập phá khu vực xung quanh, quan trọng nhất là họ không thông báo với các nhân viên bảo vệ ở tầng dưới mà đã lập tức đi thẳng lên. Dường như mọi thứ đều được ai đó tính toán và sắp xếp hết cả vậy.
Mấy gã thanh niên còn đang nằm bò trước cửa văn phòng chủ tịch đập cửa, Mạc Hiển đi tới, mỗi tay tóm lấy một gã như tóm gà con vứt sang bên cạnh.
“Muốn giải quyết vấn đề thì bây giờ câm miệng trước. đãt!", Mạc Hiển chỉ vào gã thanh niên đầu trọc, thấp giọng nói.
Thanh niên kia thoáng chốc sửng sốt không dám động đậy, chỉ đứng sang một bên.
Anh khẽ gõ cửa, nhỏ giọng nói: “Là tôi, Mạc Hiển! Tôi đây, ra ngoài đi!”