Mục lục
Cô Vợ Nóng Bỏng Của Anh Thẩm - Diệp Giai Nhi (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 475

Chỉ là động tác bấm một dãy số rất đơn giản, nhưng mà lại giống như dùng hết sức lực toàn thân của Diệp Giai Nhi.

Tay của cô đang phát run, chân cũng đang run, thậm chí là ngay cả cơ mặt cũng trở nên run rẩy, cô chưa từng run như thế.

Nhưng mà cô biết là cô không thể ngã tuyệt đối không thể ngã!

Từ đầu đến cuối phải duy trì phần tỉnh táo, Diệp Giai Nhi trông chừng bên cạnh bọn họ, may mắn là khoảng cách của bệnh viện với nơi xảy ra tai nạn rất gần, chỉ trôi qua một lúc là xe cứu thương đã đến nơi.

Mở to mắt nhìn bác sĩ và y tá đặt Huyên Huyên với Điền Quốc Gia lên trên cáng cứu thương, cô theo sát ở phía sau một tấc cũng không rời.

Sau đó, đèn phòng cấp cứu sáng lên.

Ngồi trên ghế dài ngoài phòng cấp cứu, gương mặt Diệp Giai Nhi hoàn toàn trắng bệch, không còn màu máu, đầu vùi giữa hai chân, bả vai đơn bạc bất giác run rẩy.

Vừa nhìn thấy cảnh tượng lúc nãy, cô nghĩ cả đời này cô mãi mãi sẽ không quên được.

Đều là do cô, nếu như cô nắm tay Huyên Huyên, nếu như cô dặn dò không cho Huyên Huyên chạy lung tung, nếu như cô trông chừng Huyên Huyên cẩn thận.

Đều là do cô, nếu như cô không sao lãng mấy phút thì làm sao chuyện này có thể xảy ra?

Cô không dám nghĩ, không dám nghĩ sẽ có hậu quả như thế nào.

Ở biệt thự.

Thím Lý đang chuẩn bị bữa tối, nhìn phòng khách trống rỗng, bà ta không nhịn được mà than nhẹ vài tiếng, chỉ cảm thấy lạnh lẽo.

Mấy ngày nay có Huyên Huyên với mẹ Huyên Huyên ở đây vẫn luôn rất vui vẻ, khắp nơi đều là tiếng cười tiếng nói chuyện, còn có giọng nói trẻ con, nhưng mà lúc này…

Bà ta có thể nhìn ra mặc dù mấy ngày nay mẹ Huyên Huyên cùng với cậu Thẩm vẫn luôn lạnh mặt với nhau, nhưng mà hình như giữa hai người bọn họ vẫn có tình cảm.

Cậu Thẩm không thích cười, bình thường cứ luôn mang theo bộ mặt lạnh lùng bình tĩnh, làm cho người ta không khỏi cảm thấy có từng cơn gió lạnh, chẳng có ai dám làm càn.

Nhưng mà từ khi mẹ Huyên Huyên với Huyên Huyên đến đây ở thì không giống nữa, gần như là lúc nào cũng có thể nhìn thấy khóe môi của cậu Thẩm cong lên một độ cong nhất định, vẻ mặt luôn dịu dàng.

Mấy ngày nay bọn họ hòa thuận vui vẻ hạnh phúc giống như một gia đình bình thường.

Chỉ là bây giờ, thật tình.

Lúc này, vóc dáng cao lớn của Thẩm Hoài Dương đi vào, vừa mới ngước mắt lên thì câu nói đầu tiên là: “Bọn họ đã về chưa?”

Lắc đầu, thím Lý nói: “Hôm qua tôi có gọi điện thoại cho cô Diệp, cô ấy đã đồng ý, nhưng mà lúc này vẫn chưa về.”

Nghe vậy, Thẩm Hoài Dương nhăn nhó mặt mày, dáng người cao lớn cất bước đi ra ngoài, thấy vậy, thím Lý nói với từ sau lưng: “Cậu Thẩm, bữa cơm tối.”

“Để đó đi, tôi đi đón bọn họ, đợi sau khi bọn họ về rồi thì ăn.”

Vừa nói, bóng dáng cao lớn ấy đã đi ra ngoài, chỉ còn lại giọng nói trầm thấp truyền đến theo cơn gió.

Chạy chiếc Land Rover màu đen, Thẩm Hoài Dương tăng tốc cả đoạn đường chạy đến khách sạn.

Lộ trình hơn hai mươi phút, anh chỉ cần dùng mười lăm phút là đã đến dưới lầu khách sạn, dừng xe ở ngoài khách sạn, không vào bãi đậu xe.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK