Mục lục
Bảo Bối Của Tổng Giám Đốc - Đinh Uyển Tình (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

̀ ly hôn (1/3)

Edit: minhhy299

“Đó là một cô gái tốt! Cô ngay cả đứa nhỏ đều đã sinh cho Từ Trọng!” Mẹ Từ nói.

“Con chỉ sợ là có đứa nhỏ, không thể không gả cho em ấy nha!” Chị Từ Trọng nói.

Mẹ Từ lặng đi một chút: “Đừng nói bừa, đừng ở trước mặt em con nói như vậy, nó sẽ khổ sở. Cho dù Uyển Tình bây giờ là như vậy, nhưng Từ Trọng chúng ta tốt tính, sẽ đau lòng, cô ấy khẳng định sẽ cảm động.”

Mọi người cũng chỉ có thể mong đợi như thế. Hiện tại đứa nhỏ đều có, Từ Trọng lại lớn như vậy, đối với các cô mà nói, quả thực là bánh nóng từ trên trời rơi xuống, lập tức sẽ thúc giục Uyển Tình đi kết hôn.

Trước khi kết hôn, tự nhiên còn có rất nhiều công tác chuẩn bị. Nông dân thực coi trọng lễ tiết, kết hôn còn có một đống trình tự rườm rà, Uyển Tình không hiểu lắm, nhưng muốn gặp cha mẹ của cô như vậy cũng là thực hiểu được. Cô không thể không nói: “Ba mẹ con cũng không còn...... Chỉ có một mình con.”

Mọi người sửng sốt, không khí có hơi cương cứng, một lát an ủi cô, nói chút như là “Sau khi gả cho Từ Trọng con lại có ba mẹ, lại có nhà“....


Nói đến làm tiệc cưới, Từ Trọng nói: “Uyển Tình đều phải sinh, bây giờ trở về đi làm tiệc rượu không có tiện. Không bằng chờ sau khi sinh, hợp với đầy tháng cùng nhau làm tiệc rượu đi.”

Chị của anh hỏi: “Ý của em là sinh trong thành? Vậy cũng tốt, song bào thai phải cẩn thận chút, chị thấy Uyển Tình khung xương nhỏ, ở nông thôn xác thực không quá an toàn, vẫn là bệnh viện trong thành bảo hiểm hơn. Sau khi sinh xong còn muốn ở cữ, vội vàng làm đầy tháng rất ép buộc cô và đứa nhỏ, không bằng làm yến tiệc trăm ngày! Trong nhà Uyển Tình không có người, cũng không cần phiền toái, ngày mai đi chứng từ, chúng ta trở về đi, để mẹ ở trong này chiếu cố Uyển Tình. Nếu cần cái gì, lại để ba ba đưa lên.”

Cô sắp xếp ổn thỏa sự tình gần đây, mọi người nghe xong, đều gật đầu. Ba mẹ Từ cũng đồng ý, chuyện này liền định xuống dưới rồi.

Buổi tối, Từ Trọng lại một mình theo chân ba người bọn họ nói chuyện dòng họ của đứa nhỏ. Hai người già có chút do dự, chỗ bọn họ còn không có tiền lệ đứa nhỏ theo họ mẹ đâu.

Chị Từ Trọng nói: “Cha mẹ của cô ấy mất, lại không huynh đệ chị em gái, lấy một cái đứa nhỏ cùng họ cô ấy, cũng tốt cho dòng họ tổ tông của em ấy mà.”

Ba mẹ Từ vừa nghe, đồng ý.

Ngày hôm sau, Uyển Tình liền đi kết hôn với Từ Trọng. Cô lần trước sanh non đang chuẩn bị kết hôn với Mục Thiên Dương, hết thảy giấy chứng nhận, chứng minh tư liệu đều ngay ngắn. Sau đó đều nhét mấy thứ này cùng nhau ở trong túi mang đến Thành phố C, lúc rời khỏi Thành phố C, bởi vì muốn mang theo giấy chứng nhận, cũng đem giấy chứng nhận và đồ vật trang bị khác trong một cái gói to theo, không nghĩ tới hiện tại lại tiện.

Uyển Tình cảm thấy, cái này hết thảy thật giống như là thiên ý.

Cô lần này kết hôn thật sự thuận lợi, kết hết sau, Mẹ Từ hỏi: “Con muốn chuyển hộ khẩu lại đây hay không?” Chuyển lại đây liền miễn cho cô về sau chướng mắt Từ Trọng, giận chồng bỏ con!

Uyển Tình sửng sốt, cư nhiên không nghĩ tới vấn đề này. Cô nhìn Từ Trọng, Từ Trọng nói: “Về sau rồi nói, hiện tại hộ khẩu không phải dễ chuyển như vậy? Uyển Tình mệt chết đi, đi về trước.”

“Con chỉ biết đau lòng người ta!” Mẹ Từ cười nói.

Uyển Tình thầm nghĩ đến hộ khẩu đứa nhỏ, lập tức đã quên hộ khẩu chính mình.

Ăn xong cơm trưa, ba Từ và thân thích khác quay về Thái Bình, Mẹ Từ ở tại chỗ này, đến buổi tối, liền đuổi Từ Trọng và Uyển Tình đi qua đêm tân hôn.

Từ Trọng và Uyển Tình đều cảm thấy xấu hổ, Từ Trọng nói: “Con quay về ký túc xá ở, Uyển Tình lớn bụng, ngủ cùng nhau không tiện, vạn nhất không cẩn thận đụng đến cô sẽ không tốt.”

Mẹ Từ vừa nghe, lập tức đồng ý.

Uyển Tình nói: “Vậy anh đỡ em vào.”

Từ Trọng sửng sốt, đoán cô là có lời muốn nói, vội vàng đỡ cô vào nhà.

Đóng cửa lại, Uyển Tình hỏi: “Hộ khẩu của em cũng muốn chuyển sao?”

Từ Trọng nói: “Không cần. Em là hộ khẩu thành thị à? Trước kia nông thôn chuyển lên thành trấn khó khăn, hiện tại thành trấn chuyển về nông thôn khó khăn, em xoay qua chỗ khác cũng chỉ là cái hộ khẩu trên danh nghĩa, thôn trên chúng ta hết thảy ích lợi ưu việt đều không có em.” Từ Trọng hạ giọng, “Dù sao về sau em phải đi, cũng không cần phiền toái.”

Uyển Tình gật đầu, có hơi không biết lợi ích ưu việt anh nói, liền hỏi anh. Từ Trọng nhẹ giọng giải thích với cô, nguyên lai hộ khẩu nông thôn bình thường đều có phân chia ruộng đất, hiện tại ruộng đất đáng giá bao nhiêu chứ? Cho nên chỉ có dân cư đi ra, không ai tiến vào. Hơn nữa hiện tại quốc gia nhằm vào phúc lợi nông dân chính sách tương đối nhiều, có thể chuyển hộ khẩu tới địa phương đi, nhưng chút chính sách này cô một chút cũng hưởng thụ không đến.

Từ Trọng nói xong, bĩu môi: “Anh đầu thai kiếp khác, cũng không có địa phương sài.”

Uyển Tình bật cười.

Từ Trọng gật gật đầu: “Anh đi đây.”

“Chờ một chút!” Uyển Tình thấp giọng nói, “Chính sự còn chưa nói đâu.”

“Chuyện gì?”

Uyển Tình mở khóa ngăn kéo ra, từ bên trong lấy ra một túi đồ màu đen: “Anh bình tĩnh một chút đi, đừng kêu.”

“Cái gì vậy?” Từ Trọng trợn to mắt, “Em giết người?”

Uyển Tình bắn qua một cái xem thường.

Từ Trọng lên tiếng nở nụ cười.

Uyển Tình mới biết được anh cư nhiên cũng sẽ hay nói giỡn, đơn giản lộ ra đồ gì đó trong gói to ra, cư nhiên là một sấp tiền mặt!

Từ Trọng trợn tròn mắt, trừng mắt cô: “Em......” Uyển Tình kéo tốt gói to, nói: “Đây là tài sản của em, mẹ em để lại cho em, liền nhiều như vậy.”

“À......”

Uyển Tình lôi kéo anh đến bên giường ngồi xuống, nhét tiền vào trong tay của anh. Anh cả kinh: “Em đây là làm gì?”

“Em nghĩ chờ thời điểm chúng ta ly hôn, đứa nhỏ đều em nuôi, người khác nhưng không biết sao lại thế này, chỉ nghĩ anh là bố đứa nhỏ, anh có trách nhiệm nuôi nấng. Nhưng kỳ thật anh không có nha? An hiện tại cầm tiền, chờ thời điểm ly hôn lại cho em, coi như là anh cho em phí nuôi nấng, cũng miễn cho người khác nói anh.”

“Anh......” Từ Trọng trực giác muốn trả lại cho cô.

Uyển Tình đẩy trở về: “Coi như anh giúp em bảo quản tốt lắm. Đứa nhỏ sinh hạ đến phải cần tiền, cũng không thể tất cả đều tự em móc ra, khó coi. Anh cầm, anh lấy giúp em, miễn cho mọi người nghi đến nghi đi, làm lộ.”

Từ Trọng cảm thấy cũng đúng. Nuôi đứa nhỏ phải cần tiền, về sau ly hôn làm cho cô thoát ra hộ cũng thực khó coi, nhưng muốn anh lấy tiền, anh cũng xác thực lấy không được, không bằng liền theo cô nói làm.

Anh gói tiền kỹ lưỡng: “Em nghĩ thực chu đáo. Yên tâm, anh tuyệt đối không tham ô của em, từng cái từng cái ghi chép cho anh!”

Uyển Tình cười: “Em tin tưởng anh.”

Từ Trọng lặng đi một chút, bỗng nhiên nói: “Nhưng là nữ tử kết hôn quản lí nhà mà?”

“Em đây cần tiền hỏi lại anh, chúng ta ghi tốt sổ sách là được. Cái này đó anh bảo quản giúp em đi, em cầm nhiều tiền như vậy, có hơi sợ hãi.”

Sắc mặt Từ Trọng nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn nói: “Em còn nói? Không biết có ngân hàng sao?”

Cô sợ Mục Thiên Dương tra động tĩnh tài khoản của cô. Cô bất đắc dĩ nói: “Trong ngân hàng em còn có chút tiền, điểm ấy là vì thời điểm ly hôn anh cho em, bằng không anh cái gì cũng không cho em, nói ra nghe không tốt. Đúng rồi, anh là cảnh sát, ly hôn đối với công tác của anh có thể có ảnh hưởng hay không?”


“Làm sao có thể? Tình cảm của cảnh sát vỡ tan, sẽ không ly hôn? Luật hôn nhân nhằm vào là nhân dân cả nước, cảnh sát không phải nhân dân sao!”


Uyển Tình thở ra: “Vậy là tốt rồi.”


Từ Trọng sợ cô để ý, còn nói: “Sở trưởng chúng anh còn từng ly hôn đấy.”


Uyển Tình nghĩ, anh tại sao có thể bán đứng sở trưởng anh chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK