Tháng 11 cũng là lúc đại hội thể thao mùa thu của trường bắt đầu.
Bạch Linh tay nhỏ chân nhỏ, chạy cũng không nhanh, nhảy cũng không xa nên không hề tham gia hạng mục nào, chỉ làm hậu cần ngồi trên khán đài cổ vũ mà thôi. Nhưng Yến Lạc lại bị chủ nhiệm lớp điền tên vào thi chạy bền 1500 mét...
Đối với chuyện này Yến Lạc cũng không có ý kiến gì, hắn thường xuyên tập thể hình, chạy hơn nghìn mét đối với hắn mà nói là chuyện rất đơn giản.
Đại hội thể thao diễn ra liên tục trong 3 ngày, mà hạng mục chạy dài 1500 mét của Yến Lạc lại xếp vào ngày cuối cùng.
Trong lúc hai người ở trường học thì hầu như không có tiếp xúc gì với nhau, bởi vì vị trí ngồi trên khán đài được chia theo lớp, lớp cá biệt 12E sẽ được ngồi riêng một khu tách biệt với lớp còn lại.
Lúc này, Bạch Linh đang ngồi ở vị trí của mình, trên tay vừa cầm quả quýt Dĩ Tôn mang đến, lại vừa thưởng thức đồ ăn vặt mà Kiều Vy mới mua.
Kiều Vy chính là nữ sinh tóc ngắn ngang vai đã nói chuyện giúp Hạ Noãn ngay từ đầu. Vốn là người đơn thuần, tâm tư không xấu, sau khi biết mình hiểu lầm Bạch Linh thì vẫn luôn muốn tìm cơ hội để bồi thường cho cô.
Ai ngờ sau một thời gian thường xuyên qua lại, tính tách hai người lại rất hợp, sau đó liền chơi với nhau.
Buổi sáng hôm nay chính là thi chạy 100 mét, Bạch Linh vừa cắn hạt dưa vừa ôm bình giữ ấm mà Yến Lạc kiên quyết bắt cô phải mang theo, nhìn dáng vẻ hệt như ông cụ non vậy.
Kiều Vy nhìn cô chỉ trong mười phút mà đã ăn hết một túi hạt dưa, bốn quả quýt cùng một túi khoai tây chiên thì kinh ngạc mở to hai mắt.
- Cậu ăn nhiều thế này sao vẫn còn gầy như vậy?
Bạch Linh suýt chút nữa bị câu hỏi của cô ta làm sặc, vặn ra bình giữ ấm nhấp một ngụm nước giải khát, sau đó nói:
- Có thể là vận động quá nhiều đi.
Kiều Vy ngẫm nghĩ mãi cũng không ra, cảm thấy cùng học chung một lớp, mỗi ngày đều ngồi trong phòng học, ngoại trừ thời gian thể dục giữa giờ ra, thì hầu như không hề có vận động gì cả. Làm sao lại có thể vận động quá mức chứ?
- Chẳng lẽ cậu còn tập thể hình ở nhà à...
Kiều Vy cảm thấy người này quá khủng bố, sau khi tan học có một đống bài tập như vậy mà vẫn còn có thể rèn luyện thân thể.
Bạch Linh nghe vậy chỉ có thể cười "ha ha" hai tiếng cho có lệ.
Cô có thể nói như thế nào đâu, cô lại không thể nói là mỗi ngày Yến Lạc đều muốn cùng cô làm vận động hai người, xét về điểm này thôi thì mấy đồ ăn vặt này sao có thể theo kịp sức vận động của Yến Lạc chứ.
Đặc biệt mỗi lần thoả mãn thì hắn lại cắn cắn lỗ tai cô nói rằng trước đây hắn không như này mà là tính lãnh đạm.
Nếu không phải cô bị làm tới mức không xuống giường nổi thì suýt chút nữa cũng tin lời hắn nói.
Tính lãnh đạm là sai! Tính nghiện mới là đúng!
Bạch Linh lại gặm thêm một túi khoai tây sấy khô, trong lòng suy nghĩ về nhà sẽ thương lượng với Yến Lạc một chút, bằng không ngày hôm sau đến trường mông sẽ không rời khỏi được ghế mất thôi.
Nhưng cô cảm thấy không chắc hắn sẽ đồng ý, dựa theo tính tình của hắn, chỉ cần một ngày không để lại dấu hôn trên người cô để đánh dấu lãnh địa thì hắn sẽ hệt như cún con mà quấn lấy cô.
Cũng may bây giờ là mùa thu, mặc áo cổ cao cũng sẽ không quá bất thường, bằng không mỗi ngày cô đều phải bôi kem che khuyết điểm trên cổ.
- Ơ, kia không phải là Yến Lạc sao?
Bạch Linh đang nghĩ ngợi từ Kiều Vy đột nhiên đụng cô một cái.
Cô lấy lại tinh thần, nhìn theo hướng chỉ liền thấy Yến Lạc đeo bảng số vận động viên trên người, mặc một bộ thể dục màu đen đi theo người hướng dẫn đến vị trí.
- Không phải 1500 mét ở ngày cuối hay sao?
Bạch Linh có chút mờ mịt.
- Không rõ lắm, hiện tại hình như là 200 mét. Có phải hắn chạy thay giúp người khác không?
Kiều Vy lại nói tiếp.
- Bởi vì tớ nhìn thấy vương tử vườn trường cũng ở trong đội ngũ kia.
Tầm mắt Bạch Linh khẽ đảo qua đám người, lúc này mới nhìn thấy Lăng Thần cũng đeo bảng số vận động viên, đang nói cười với người khác.
Bạch Linh: "......"
Không cần phải nói thì cô cũng dám khẳng định, Yến Lạc chắc chắn là nhằm về hắn ta!