Trần Phong nheo mắt lại, hắn đang định lên tiếng thì Dương Tiên ở bên cạnh lại đần độn đứng dậy và phủi mông.
Dương Tiên nhìn Đường Chính Phong với vẻ cực kỳ khó hiểu, ông ta dùng giọng điệu giễu cợt nói “Đường Chính Phong, dù sao ông cũng là cục trưởng, con trai ông bị người ta đánh mà đến cái rằm cũng không dám thả, thật sự quá vô dụng. Nhưng tôi đây cũng không dễ lừa như vậy đâu, nhìn vết máu trên thất định phải báo thù”
"Đó là việc của ông, ông muốn làm gì thì làm, ông không có quyền xen vào quyết định của tôi với con trai tôi” Đường Chính Phong chẳng muốn để ý đến Dương Tiên, kẻ không có mắt nhìn này thì có thế làm gì được.
Không chỉ có Đường Chính Phong không muốn tiếp lời Dương Tiên, mà ngay cả Dương Vĩ đang đau đến sắp sụp đổ cũng sốt ruột nói với Dương Tiên: “Cha, chúng ta đi nhanh đi, đừng so đo nữa, con còn đang chảy máu, con phải đến bệnh viện, nếu không chân con sẽ bị tàn phế mất”
"Con trai, chịu đựng một chút, lập tức sẽ có người tới đưa con đi bệnh viện."
Dương Tiên trấn an Dương Vĩ, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng còi báo động.
Tiếng còi cảnh sát vang vọng khuấy động thần. kinh đang căng thẳng của mọi người.
Đặc biệt là Trương Hân Nghiên, cô ấy gần như không chịu nổi.
Chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi, cô ấy đã trải qua quá nhiều chuyện thách thức thần kinh, gần như biến cô ấy thành một con chim sợ cành cong.
Trần Phong không khỏi nheo mắt lại, diễn biến này khiến hắn không ngờ tới, xem ra sự tỉnh càng ngày càng thú vị.
Nghe thấy tiếng còi báo động, lập tức Dương Tiên tràn đầy sức mạnh nói với Dương Vĩ: "Là chú Lý của con đưa người tới đây, một lát nữa chú ấy sẽ đưa con đến bệnh viện. Hôm nay cha phải xử lý những người ở đây”
Đường Chính Phong cũng có chút sửng sốt, ông ta là cục trưởng cục cảnh sát phụ trách phân công quản lý nơi này, viên cảnh sát này từ đâu đến?
Trong lúc tò mò, Dương Thuận Dân đang ở rất gần cửa sổ khẽ liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ và nói "Là xe của tổng cục cảnh sát tỉnh Tân”
" Tổng cục tỉnh?"
Đường Chính Phong quay đầu lại và nhìn thấy vẻ đắc ý của Dương Tiên thì lập tức hiểu ra.
Dương Tiên này có quan hệ rất tốt với một vị phó. chánh ở tổng cục tỉnh, nhất định là Dương Tiên đã gọi đối phương đến đây.
Trong lòng ông ta chợt lạnh lẽo, trong lòng có chút rối bời.
Trần Phong vẫn đang híp mắt, trong lòng cảm thấy rất kỳ lạ, hẳn chỉ bảo Dương Vĩ gọi điện thoại nói Dương Tiên đến một mình.
Không hề nói bất kỳ lời dư thừa nào, vậy làm sao Dương Tiên có thể biết được hoàn cảnh của con trai mình và tìm đến một người có địa vị không nhở?
Hắn liếc mắt nhìn lại, phát hiện ánh mắt Dương Vĩ có chút né tránh thì lập tức hiểu ra được đại khái.
Thẳng ranh này, không ngờ lại là một kẻ xấu tính.
Trông có vẻ sợ chết khiếp nhưng lại giở trò sau. lưng.
Đoán chừng là có lẽ anh ta đã không cúp máy sau khi gọi điện và để cho Dương Tiên nghe hết mọi chuyện xảy ra ở hiện trường.
Hắn suy nghĩ một lát rồi đi tới bên cửa sổ và cũng thoáng nhìn ra ngoài.
Sau đó, hẳn mỉm cười đầy ẩn ý với Dương Thuận Dân
Không hiểu ý tứ của Trần Phong, Dương Thuận Dân cũng không nói gì, chỉ là trong lòng âm thầm chửi bới: Để xem lát nữa một con chó láo cá như mày sẽ. chết như thế nào?
Vừa rồi Dương Vĩ không dám nhìn vào ánh mắt sắc bén của Trần Phong, bởi vì anh ta sợ Trần Phong sẽ nhìn thấu việc ban nãy anh ta không cúp điện thoại và sẽ xử lý anh ta trước khi chú Lý bước vào.
Hiện giờ anh ta chỉ cầu mong thời gian trôi nhanh hơn một chút, chỉ cần chú Lý đi vào thì anh ta sẽ bình an vô sự.
Một lúc sau, một người đàn ông trung niên mặc đồng phục với vầng trán đoan chính dẫn theo người xông vào trong.
"Kiểm soát hiện trường đi."
Người đàn ông trung niên rất nho nhã nhưng cũng không làm mất đi khí phách, ông ta vung tay phải lên, hơn chục sĩ quan mặc đồng phục cầm súng đã khống chế xong hiện trường.
Lúc này Trần Phong không hề cử động, tư thế của hắn thật sự giống như người qua đường đang xem náo nhiệt
Như thể muốn nói, chuyện này không liên quan gì đến tôi.
Trương Hân Nghiên lại trở nên căng thẳng, lần
này có vẻ đổi phương có bổi cảnh rất lớn, không phải một tên đội trưởng như Dương Thuận Dân có thể so sánh được.
Cô ấy lo lẳng nhìn về phía Trần Phong, nhưng đột nhiên có người kéo tay cô ấy.
"Cha~"
Cô ấy nghiêng đầu nhìn sang thì thấy đó là cha của cô ấy, ông ấy dùng ánh mắt trấn an nhìn cô ấy.
Mặc dù vẫn còn lo lắng nhưng Trương Hân Nghiên đã cảm thấy an tâm hơn nhiều.
Dương Tiên nhìn Đường Chính Phong với vẻ cực kỳ khó hiểu, ông ta dùng giọng điệu giễu cợt nói “Đường Chính Phong, dù sao ông cũng là cục trưởng, con trai ông bị người ta đánh mà đến cái rằm cũng không dám thả, thật sự quá vô dụng. Nhưng tôi đây cũng không dễ lừa như vậy đâu, nhìn vết máu trên thất định phải báo thù”
"Đó là việc của ông, ông muốn làm gì thì làm, ông không có quyền xen vào quyết định của tôi với con trai tôi” Đường Chính Phong chẳng muốn để ý đến Dương Tiên, kẻ không có mắt nhìn này thì có thế làm gì được.
Không chỉ có Đường Chính Phong không muốn tiếp lời Dương Tiên, mà ngay cả Dương Vĩ đang đau đến sắp sụp đổ cũng sốt ruột nói với Dương Tiên: “Cha, chúng ta đi nhanh đi, đừng so đo nữa, con còn đang chảy máu, con phải đến bệnh viện, nếu không chân con sẽ bị tàn phế mất”
"Con trai, chịu đựng một chút, lập tức sẽ có người tới đưa con đi bệnh viện."
Dương Tiên trấn an Dương Vĩ, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng còi báo động.
Tiếng còi cảnh sát vang vọng khuấy động thần. kinh đang căng thẳng của mọi người.
Đặc biệt là Trương Hân Nghiên, cô ấy gần như không chịu nổi.
Chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi, cô ấy đã trải qua quá nhiều chuyện thách thức thần kinh, gần như biến cô ấy thành một con chim sợ cành cong.
Trần Phong không khỏi nheo mắt lại, diễn biến này khiến hắn không ngờ tới, xem ra sự tỉnh càng ngày càng thú vị.
Nghe thấy tiếng còi báo động, lập tức Dương Tiên tràn đầy sức mạnh nói với Dương Vĩ: "Là chú Lý của con đưa người tới đây, một lát nữa chú ấy sẽ đưa con đến bệnh viện. Hôm nay cha phải xử lý những người ở đây”
Đường Chính Phong cũng có chút sửng sốt, ông ta là cục trưởng cục cảnh sát phụ trách phân công quản lý nơi này, viên cảnh sát này từ đâu đến?
Trong lúc tò mò, Dương Thuận Dân đang ở rất gần cửa sổ khẽ liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ và nói "Là xe của tổng cục cảnh sát tỉnh Tân”
" Tổng cục tỉnh?"
Đường Chính Phong quay đầu lại và nhìn thấy vẻ đắc ý của Dương Tiên thì lập tức hiểu ra.
Dương Tiên này có quan hệ rất tốt với một vị phó. chánh ở tổng cục tỉnh, nhất định là Dương Tiên đã gọi đối phương đến đây.
Trong lòng ông ta chợt lạnh lẽo, trong lòng có chút rối bời.
Trần Phong vẫn đang híp mắt, trong lòng cảm thấy rất kỳ lạ, hẳn chỉ bảo Dương Vĩ gọi điện thoại nói Dương Tiên đến một mình.
Không hề nói bất kỳ lời dư thừa nào, vậy làm sao Dương Tiên có thể biết được hoàn cảnh của con trai mình và tìm đến một người có địa vị không nhở?
Hắn liếc mắt nhìn lại, phát hiện ánh mắt Dương Vĩ có chút né tránh thì lập tức hiểu ra được đại khái.
Thẳng ranh này, không ngờ lại là một kẻ xấu tính.
Trông có vẻ sợ chết khiếp nhưng lại giở trò sau. lưng.
Đoán chừng là có lẽ anh ta đã không cúp máy sau khi gọi điện và để cho Dương Tiên nghe hết mọi chuyện xảy ra ở hiện trường.
Hắn suy nghĩ một lát rồi đi tới bên cửa sổ và cũng thoáng nhìn ra ngoài.
Sau đó, hẳn mỉm cười đầy ẩn ý với Dương Thuận Dân
Không hiểu ý tứ của Trần Phong, Dương Thuận Dân cũng không nói gì, chỉ là trong lòng âm thầm chửi bới: Để xem lát nữa một con chó láo cá như mày sẽ. chết như thế nào?
Vừa rồi Dương Vĩ không dám nhìn vào ánh mắt sắc bén của Trần Phong, bởi vì anh ta sợ Trần Phong sẽ nhìn thấu việc ban nãy anh ta không cúp điện thoại và sẽ xử lý anh ta trước khi chú Lý bước vào.
Hiện giờ anh ta chỉ cầu mong thời gian trôi nhanh hơn một chút, chỉ cần chú Lý đi vào thì anh ta sẽ bình an vô sự.
Một lúc sau, một người đàn ông trung niên mặc đồng phục với vầng trán đoan chính dẫn theo người xông vào trong.
"Kiểm soát hiện trường đi."
Người đàn ông trung niên rất nho nhã nhưng cũng không làm mất đi khí phách, ông ta vung tay phải lên, hơn chục sĩ quan mặc đồng phục cầm súng đã khống chế xong hiện trường.
Lúc này Trần Phong không hề cử động, tư thế của hắn thật sự giống như người qua đường đang xem náo nhiệt
Như thể muốn nói, chuyện này không liên quan gì đến tôi.
Trương Hân Nghiên lại trở nên căng thẳng, lần
này có vẻ đổi phương có bổi cảnh rất lớn, không phải một tên đội trưởng như Dương Thuận Dân có thể so sánh được.
Cô ấy lo lẳng nhìn về phía Trần Phong, nhưng đột nhiên có người kéo tay cô ấy.
"Cha~"
Cô ấy nghiêng đầu nhìn sang thì thấy đó là cha của cô ấy, ông ấy dùng ánh mắt trấn an nhìn cô ấy.
Mặc dù vẫn còn lo lắng nhưng Trương Hân Nghiên đã cảm thấy an tâm hơn nhiều.