Thục quý phi như gặp ma, sợ đến tay chẩn bủn rủn.
"Hoàng, hoàng hậu!"
Triều Thanh Diên là người tập võ, lực đạo ở tay vô cùng vững chắc. Khiến cho Thục quý phi đau đến kêu lên, hai mắt đều là kinh hoàng.
Triều Thanh Diên bước xuống giường, không giống kẻ có bệnh.
"Hoàng hậu, tỷ...tỷ không có gì? Làm sao có thể?!"
Gân cốt Triều Thanh Diên kêu rắc rắc, buông tay Thục quý phi xuống:"Sao không thể? Ngươi dày công bày mưu như thế, ta đương nhiên phải hưởng ứng một chút rồi."
Dứt lời, người bên ngoài đồng loạt ập vào. Không những có Hoài Ngâm và cấm vệ, giữa đám người còn có Chu Chính Hàm.
Thục quý phi:"Hoàng thượng! Không phải chàng vẫn đang ở Tiêu Châu sao?"
Mật báo của nàng ta gửi tin mỗi ngày, làm sao mà hoàng thượng quay lại mà không biết?
Chu Chính Hàm đáp:"Ngây thơ! Chỉ bằng một tên thị vệ nhỏ nhoi đã muốn theo dõi hành tung của trẫm?"
Triều Thanh Diên được cung nhân mặc áo choàng cho, nhanh chóng Chu Chính Hàm đi qua ôm lấy. Thục quý phi dường như hiểu ra mọi chuyện, nàng nhìn đôi phu phụ trước mặt, thê lương vạn phần:"Ra là vậy. Thần thiếp nên cẩn thận mới đúng, là thiếp coi thường tình cảm của hai người. Nếu hoàng hậu thực sự thập tử nhất sinh thì hoàng thượng sao có thể an lòng xuất cung cho được?"
Thục quý phi quay qua, nhìn Triều Thanh Diên:"Từ khi nào ngươi đã nghi ngờ ta?"
Triều Thanh Diên đáp:"Mạn gia không có gan đưa thứ nữ đến Mật cung, chỉ có ngươi cấu kết, bọn họ mới dám làm. Giây phút nhìn thấy Mạn Linh ở đó, bổn cung đã nghi ngờ ngươi. Ta cố tình an bài mọi thứ, chỉ đợi ngươi ra tay mà thôi."
Thục quý phi nhạo báng chính mình, không ngờ lại tốn công vô ích. Nàng ta nhìn thẳng vào cột nhà rồng phượng, đứng lên muốn lao tới.
Triều Thanh Diên nhìn nàng ta, giây sau liền hô lên:"Giữ nàng ta lại!"
Thục quý phi vùng vẫy, bị cung nhân giữ mình không thể tự vẫn được. Thục quý phi phẫn nộ, viền mắt ửng hồng.
..............
Lúc này trong cung đã rầm rộ tin tức hoàng hậu tỉnh dậy. Người đầu tiên khóc lớn nhất là Hà Tịnh, lúc thay y phục cho Thanh Diên, nàng ta vẫn sụt sùi không dứt.
"Nương nương, trách nô tình không bảo vệ được người, suýt nữa đã bị Thục quý phi hại chết."
Triều Thanh Diên lau nước mắt cho nàng ta.
"Ngươi tay trói gà không chặt thì sao bảo vệ được cho ta? Đừng khóc nữa."
Hà Tịnh thút thít gật đầu, Triều Thanh Diên hỏi cung nhân tình hình bên ngoài nhưng chỉ nghe nói hoàng thượng chưa tra hỏi gì cả. Triều Thanh Diên cố ý không xuất hiện, điện Phượng Hòa bên ngoài chỉ có Chu Chính Hàm và Thục quý phi.
Thục quý phi quỳ dưới mặt đất, thần sắc bình tĩnh vô cùng.
Có lẽ đã chấp nhận sự thật.
Chu Chính Hàm nhìn nàng ta, một lúc sau mới cất tiếng:"Tại sao?"
Thục quý phi không quỳ nữa, trực tiếp ngồi dưới sàn, hai mắt hướng lên. Chu Chính Hàm dường như có thể nhìn ra sự khác biệt của nàng ấy, đáy lòng hắn thập phần kinh ngạc.
"Thần thiếp oán hận."
Chu Chính Hàm nhìn chằm chằm nàng ta, Thục quý phi hai mắt mê mang:"Hoàng thượng, chàng có tin vào trùng sinh không?"
Chu Chính Hàm lần nữa giật mình.
Thục quý phi bật cười:"Chàng nhất định tin, không những có ngài mà còn có hoàng hậu nương nương."
Chu Chính Hàm:"Ngươi cũng..."
Thục quý phi u buồn, gật đầu:"Phải, thần thiếp không những trùng sinh, mà còn mang theo oán hận kiếp trước quay về."
"Sau khi chàng băng hà, hoàng quý phi tham sống sợ chết hại chết Vĩnh Dư. Vĩnh Dư của thiếp chỉ mới năm tuổi, bị Chu Chính Hoành ném xuống tường thành chết tức tưởi, chính tay thiếp đã nhặt từng xương cốt của con bé trở về. Sau khi trốn thoát, thiếp giả dạng thành nạn dân, một đao giết chết hoàng quý phi để trả thù."
Chu Chính Hàm đột nhiên nhớ ra, lúc hắn hóa thành linh hồn đi theo Triều Thanh Diên từng nghe mật tin báo từ kinh thành đến. Hoàng quý phi trên đường xuất cung bị nạn dân giết chết, thì ra nạn dân đó là Mạn Sung.
Thục quý phi cười lạnh:"Chỉ tiếc Chu Chính Hoành đã nhận ra thiếp, cuối cùng thiếp bị hắn ngũ mã ph/anh th/ây."
"Thần thiếp sống lại, nhìn thấy sự khác thường của chàng và hoàng hậu, cả sự biến động trên triều và hậu cung nên thiếp đã đoán ra tất cả. Thiếp không những muốn trả thù hoàng quý phi, còn muốn trả thù Mạn gia, dành lấy Vĩnh Dư trở về."
"Thần thiếp chẳng là gì cả, chỉ là một người mẹ."
"Nhưng thần thiếp không tránh khỏi đố kỵ, thua bởi tham vọng của chính mình. Nhìn thấy hoàng hậu được chàng yêu thương chăm sóc, nhìn thấy Vĩnh Dư của thiếp phải gọi người khác là mẫu phi. Thiếp không nhịn được, không nhịn được!"
Thục quý phi nói hết xong, cả người dường như kiệt sức:"Là thiếp có tội, hoàng thượng cứ việc xử trí thần thiếp. Chỉ xin người giữ cho thiếp chút mặt mũi, để sau này Vĩnh Dư không hổ thẹn khi sinh ra bởi thiếp."
Chu Chính Hàm thoát ra khỏi chấn kinh bởi lượng tin tức vừa rồi, hắn nhắm mắt, có vẻ rất đau đầu.
Mà đúng hơn, là đau lòng.
"Hoàng thượng, nếu như thiếp giống như Triều Thanh Diên, có thể vì chàng mà từ bỏ mạng sống. Chàng liệu có vì đó mà yêu thiếp ở kiếp này không?"
Chu Chính Hàm trầm ngâm, một lúc sau đáp lại:"Trẫm yêu Thanh Diên, không chỉ vì điều này."
Thục quý phi nở nụ cười, buồn bã cúi mặt.
"Thiếp đã yêu chàng rất lâu, chỉ đáng tiếc lòng chàng không ở chỗ thiếp."
Chu Chính Hàm phất tay, cấm vệ quân liền bước tới.
"Người đâu, giải quý phi xuống."
Thục quý phi bị người ta đưa đi, trước sau nhìn lại:"Hoàng thượng, thần thiếp không hối hận."
Chu Chính Hàm nhìn theo, vừa quay đầu đã trông thấy Thanh Diên. Nàng đi đến ôm lấy hắn, vụ việc vừa rồi như khơi lại vết thương của họ ở kiếp trước, chỉ có hai người họ mới có thể xoa dịu cho nhau.
"Tiểu Hàm, thiếp ở đây."
Hắn gục đầu bên vai Triều Thanh Diên, không nói lời nào.
............
Triều Thanh Diên không gặp lại Thục quý phi, ngày đó ở điện Phượng Hòa bày tỏ, những gì cần hỏi đều nghe hết rồi. Chỉ có Chu Chính Hàm hằng đêm gặp ác mộng, tỉnh dậy ướt đẫm mồ hôi.
Thanh Diên trấn an hắn rất nhiều, hắn nắm chặt tay nàng, lẩm bẩm thành tiếng:"Thanh Diên, trẫm rất yêu nàng, rất yêu Hoắc Hoàng và Hoắc Hiên. Trẫm không muốn quay về ngày tháng kia."
Cuối cùng chọc Triều Thanh Diên nổi giận, tiếng lẩm bẩm của hắn lập tức bị cướp đoạt. Triều Thanh Diên cưỡi lên thân rồng, nắm lấy áo hắn:"Thiếp ở đây! Chúng ta không còn ở ngày tháng đó nữa! Chàng rốt cuộc lo sợ cái gì chứ?"
Chu Chính Hàm đáng thương, hôn lên cổ tay đang dùng lực kia:"Trẫm sợ mất nàng. Thanh Diên..."
Triều Thanh Diên thở dài:"Không còn gì uy hiếp chúng ta nữa. Thục quý phi chỉ cố ý gợi lại ký ức của chàng, để chàng thương xót nàng ta mà thôi."
Không hiểu nổi mạch suy nghĩ của hắn mà!
Chu Chính Hàm chôn đầu vào người nàng. Triều Thanh Diên vuốt tóc hắn:"Tiểu Hàm..."
Nhìn Triều Thanh Diên mềm mại ngồi trên người hắn, dáng vẻ của nàng, khuôn mặt nàng, giọng nói của nàng.
Ký ức của kiếp trước bị chôn vùi, hiện thực dần xoa dịu trái tim nức nẻ của hắn. Cuối cùng hắn cũng bình tâm trở lại.
Chu Chính Hàm đồng ý với thỉnh cầu của Thục quý phi, công bố với bên ngoài nàng ta bị bệnh nặng, phải ở trong cung tịnh dưỡng. Vĩnh Dư hồi cung, muốn thăm nàng ấy nhưng đều bị Chu Chính Hàm từ chối.
Hắn xoa đầu công chúa, nói với nữ hài:"Mẫu phi của con rất yêu con, nàng dành tất cả cho con nhưng hiện giờ nàng không khỏe. Con phải ngoan, tương lai đừng phụ sự yêu thương của nàng."
Vĩnh Dư tròn mắt gật đầu, sau đó không quấy nháo nữa.
Thể Ti cung của Thục quý phi biến thành lãnh cung rồi, Chu Chính Hàm ban cho nàng ta một chung rượu độc, sự thương xót cuối cùng của hắn dành cho Thục quý phi.
Thục quý phi nhìn cánh nhạn buồn trên bầu trời, có lẽ kết cục này nàng đã từng nghĩ qua.
Năm Trung Chu đế, Thục quý phi bệnh nặng qua đời ở Thể Ti Cung, truy phong Thục Ý hoàng quý phi. Cùng năm, đại công chúa Chu Vĩnh Dư do Thục Ý hoàng quý phi sinh ra được phong làm Đoan Anh công chúa.
..............
Đại Chu thịnh vượng, Trung Chu Đế chấp chính mười năm, thiên hạ thái bình, biên cương ổn định. Tương truyền đế hậu hòa thuận ân ái, con đàn cháu đống.
Năm nay là năm thứ mười, hoàng hậu nương nương lại mang long thai.
Triều Thanh Diên ôm bụng lớn, cầm cây gậy thiệt to chỉ vào Chu Hoắc Hoàng:"Mẫu hậu nói cho con biết, con đừng có được sủng sinh kiêu! Thái phó nói con cầm chuột chết ném vào thư phòng của ông ấy, hôm nay mẫu hậu phải dạy dỗ lại con!"
Chu Hoắc Hoàng oan ức kêu lên:"Đều là do lão râu kẽm đó gây thù với nhi tử trước! Nhi tử chỉ mới xoa đầu Nhụ nương một cái, lão ta đã gõ đầu nhi tử rồi!"
Nhụ nương là nhi nữ mà thái phó đến tuổi trung niên mới cầu được.
Triều Thanh Diên:"Con xoa đầu tiểu nữ nhi bảo bối của ông ấy, ông ấy đánh con là đúng! Nếu là ta, ta sẽ đánh gãy tay con! Con không nên thân còn dám chạm vào nữ nhi của người ta, còn dám thả chuột. Con đứng lại đó!"
Triều Thanh Diên dạy con đặc biệt thô bạo, không ngoan thì trước mắt nói lý, sau đó ra tay. Chu Hoắc Hoàng chạy ùa ra ngoài, lập tức bị một bàn tay to lớn nắm lại, trực tiếp xách cổ áo tiểu gia hỏa đem vào.
Chu Hoắc Hoàng đặc biệt ngoan ngoãn để người ta xách cổ, vì người tóm được nhãi con này chính là phụ hoàng hắn a!
Chu Chính Hàm bắt hắn quỳ xuống nhận lỗi, sau đó đi đến đỡ Triều Thanh Diên.
Triều Thanh Diên thả gậy xuống:"Lần này còn không trị được con!"
Hoắc Hoàng mếu máo, khuôn mặt tuấn tú, phiên bản thu nhỏ của Chu Chính Hàm lập tức sáp tới:"Mẫu hậu..."
"Đừng có cầu xin!"
Chu Chính Hàm vuốt bụng Triều Thanh Diên:"Được rồi, đừng tức giận nữa. Con đó, ngày mai đến phủ thái phó nhận lỗi đi. Đó là lão sư của con, không được sinh kiêu."
Hoắc Hoàng ủ rũ:"Vâng..."
Sau đó lại nghe phụ hoàng nói:"Chuẩn bị chút điểm tâm dỗ dành Nhụ nương, nếu không sau này mất thê tử thì đừng oán với phụ hoàng, phụ hoàng không giúp con đâu."
Hoắc Hoàng hai mắt sáng rực, bò qua bên đó ôm đùi Chu Chính Hàm:"Phụ hoàng anh minh thần võ, nhi thần hổ thẹn..."
Sau đó thiếu điều có bao nhiêu văn chương khen ngợi học từ lão thái phó đều bị Hoắc Hoàng đem đi nịnh nọt phụ hoàng. Chu Hoắc Hiên ôm hai bọc bánh kẹo từ bên ngoài cửa đi vào, bĩu môi:"Hoàng huynh, Nhụ nương vừa nói huynh dám dọa sợ phụ thân muội ấy, muội ấy không muốn gặp huynh nữa kìa."
Chu Hoắc Hoàng:"..."
"Không phải mà!"
Chu Hoắc Hiên không nghe, đi tới như ông cụ non, hành lễ với phụ mẫu rồi đưa tay xoa bụng Thanh Diên:"Muội muội an!"
Chu Chính Hàm bật cười.
Nhi tử thứ hai này của bọn họ được coi là tiểu bá vương của hoàng cung, vừa rồi ôm hai bọc bánh kẹo trở về chắc chắn là càn quét ở chỗ Đức phi và nhà Kỵ Miên vương rồi.
Năm nay Triều Thanh Diên lại mang thai, Hoắc Hiên nhìn thấy đại huynh của hắn mà đau đầu. Mỗi ngày hắn đều đem bánh kẹo vừa càn quét được đến chỗ phật tổ, cầu phật tổ phù hộ mẫu hậu sinh cho hắn một tiểu muội muội.
Đây gọi là mượn hoa kính phật.
Kết quả, cuối năm lại lòi ra một tiểu hoàng tử.
Thanh Diên và Chính Hàm hết cách, chỉ đành giải đáp cho hắn hiểu, nam hay nữ hài phải dựa vào nhân duyên. Chu Hoắc Hiên khóc hết ba ngày, lại đến khóc đòi phật tổ trả muội muội cho hắn.
Chu Chính Hàm và Triều Thanh Diên, lại cố gắng cố gắng, ba năm sau sinh cho hắn một tiểu muội muội.
Đến lúc này chấp niệm tiểu muội muội của Chu Hoắc Hiên mới chấm dứt.
Nhưng hắn phải dành muội muội với đại ca và tam đệ, còn có phụ hoàng!
Hoàn chính văn.
.........
• Truyện do chính chủ FB Đề Nha và acc Watt DeNha7749 chấp bút, cảm phiền reup ghi nguồn + hỏi ý kiến, đừng tự tiện bắt cóc con mình đi nơi khác. Cảm ơn rất nhiều ♡(ӦvӦ。)
"Hoàng, hoàng hậu!"
Triều Thanh Diên là người tập võ, lực đạo ở tay vô cùng vững chắc. Khiến cho Thục quý phi đau đến kêu lên, hai mắt đều là kinh hoàng.
Triều Thanh Diên bước xuống giường, không giống kẻ có bệnh.
"Hoàng hậu, tỷ...tỷ không có gì? Làm sao có thể?!"
Gân cốt Triều Thanh Diên kêu rắc rắc, buông tay Thục quý phi xuống:"Sao không thể? Ngươi dày công bày mưu như thế, ta đương nhiên phải hưởng ứng một chút rồi."
Dứt lời, người bên ngoài đồng loạt ập vào. Không những có Hoài Ngâm và cấm vệ, giữa đám người còn có Chu Chính Hàm.
Thục quý phi:"Hoàng thượng! Không phải chàng vẫn đang ở Tiêu Châu sao?"
Mật báo của nàng ta gửi tin mỗi ngày, làm sao mà hoàng thượng quay lại mà không biết?
Chu Chính Hàm đáp:"Ngây thơ! Chỉ bằng một tên thị vệ nhỏ nhoi đã muốn theo dõi hành tung của trẫm?"
Triều Thanh Diên được cung nhân mặc áo choàng cho, nhanh chóng Chu Chính Hàm đi qua ôm lấy. Thục quý phi dường như hiểu ra mọi chuyện, nàng nhìn đôi phu phụ trước mặt, thê lương vạn phần:"Ra là vậy. Thần thiếp nên cẩn thận mới đúng, là thiếp coi thường tình cảm của hai người. Nếu hoàng hậu thực sự thập tử nhất sinh thì hoàng thượng sao có thể an lòng xuất cung cho được?"
Thục quý phi quay qua, nhìn Triều Thanh Diên:"Từ khi nào ngươi đã nghi ngờ ta?"
Triều Thanh Diên đáp:"Mạn gia không có gan đưa thứ nữ đến Mật cung, chỉ có ngươi cấu kết, bọn họ mới dám làm. Giây phút nhìn thấy Mạn Linh ở đó, bổn cung đã nghi ngờ ngươi. Ta cố tình an bài mọi thứ, chỉ đợi ngươi ra tay mà thôi."
Thục quý phi nhạo báng chính mình, không ngờ lại tốn công vô ích. Nàng ta nhìn thẳng vào cột nhà rồng phượng, đứng lên muốn lao tới.
Triều Thanh Diên nhìn nàng ta, giây sau liền hô lên:"Giữ nàng ta lại!"
Thục quý phi vùng vẫy, bị cung nhân giữ mình không thể tự vẫn được. Thục quý phi phẫn nộ, viền mắt ửng hồng.
..............
Lúc này trong cung đã rầm rộ tin tức hoàng hậu tỉnh dậy. Người đầu tiên khóc lớn nhất là Hà Tịnh, lúc thay y phục cho Thanh Diên, nàng ta vẫn sụt sùi không dứt.
"Nương nương, trách nô tình không bảo vệ được người, suýt nữa đã bị Thục quý phi hại chết."
Triều Thanh Diên lau nước mắt cho nàng ta.
"Ngươi tay trói gà không chặt thì sao bảo vệ được cho ta? Đừng khóc nữa."
Hà Tịnh thút thít gật đầu, Triều Thanh Diên hỏi cung nhân tình hình bên ngoài nhưng chỉ nghe nói hoàng thượng chưa tra hỏi gì cả. Triều Thanh Diên cố ý không xuất hiện, điện Phượng Hòa bên ngoài chỉ có Chu Chính Hàm và Thục quý phi.
Thục quý phi quỳ dưới mặt đất, thần sắc bình tĩnh vô cùng.
Có lẽ đã chấp nhận sự thật.
Chu Chính Hàm nhìn nàng ta, một lúc sau mới cất tiếng:"Tại sao?"
Thục quý phi không quỳ nữa, trực tiếp ngồi dưới sàn, hai mắt hướng lên. Chu Chính Hàm dường như có thể nhìn ra sự khác biệt của nàng ấy, đáy lòng hắn thập phần kinh ngạc.
"Thần thiếp oán hận."
Chu Chính Hàm nhìn chằm chằm nàng ta, Thục quý phi hai mắt mê mang:"Hoàng thượng, chàng có tin vào trùng sinh không?"
Chu Chính Hàm lần nữa giật mình.
Thục quý phi bật cười:"Chàng nhất định tin, không những có ngài mà còn có hoàng hậu nương nương."
Chu Chính Hàm:"Ngươi cũng..."
Thục quý phi u buồn, gật đầu:"Phải, thần thiếp không những trùng sinh, mà còn mang theo oán hận kiếp trước quay về."
"Sau khi chàng băng hà, hoàng quý phi tham sống sợ chết hại chết Vĩnh Dư. Vĩnh Dư của thiếp chỉ mới năm tuổi, bị Chu Chính Hoành ném xuống tường thành chết tức tưởi, chính tay thiếp đã nhặt từng xương cốt của con bé trở về. Sau khi trốn thoát, thiếp giả dạng thành nạn dân, một đao giết chết hoàng quý phi để trả thù."
Chu Chính Hàm đột nhiên nhớ ra, lúc hắn hóa thành linh hồn đi theo Triều Thanh Diên từng nghe mật tin báo từ kinh thành đến. Hoàng quý phi trên đường xuất cung bị nạn dân giết chết, thì ra nạn dân đó là Mạn Sung.
Thục quý phi cười lạnh:"Chỉ tiếc Chu Chính Hoành đã nhận ra thiếp, cuối cùng thiếp bị hắn ngũ mã ph/anh th/ây."
"Thần thiếp sống lại, nhìn thấy sự khác thường của chàng và hoàng hậu, cả sự biến động trên triều và hậu cung nên thiếp đã đoán ra tất cả. Thiếp không những muốn trả thù hoàng quý phi, còn muốn trả thù Mạn gia, dành lấy Vĩnh Dư trở về."
"Thần thiếp chẳng là gì cả, chỉ là một người mẹ."
"Nhưng thần thiếp không tránh khỏi đố kỵ, thua bởi tham vọng của chính mình. Nhìn thấy hoàng hậu được chàng yêu thương chăm sóc, nhìn thấy Vĩnh Dư của thiếp phải gọi người khác là mẫu phi. Thiếp không nhịn được, không nhịn được!"
Thục quý phi nói hết xong, cả người dường như kiệt sức:"Là thiếp có tội, hoàng thượng cứ việc xử trí thần thiếp. Chỉ xin người giữ cho thiếp chút mặt mũi, để sau này Vĩnh Dư không hổ thẹn khi sinh ra bởi thiếp."
Chu Chính Hàm thoát ra khỏi chấn kinh bởi lượng tin tức vừa rồi, hắn nhắm mắt, có vẻ rất đau đầu.
Mà đúng hơn, là đau lòng.
"Hoàng thượng, nếu như thiếp giống như Triều Thanh Diên, có thể vì chàng mà từ bỏ mạng sống. Chàng liệu có vì đó mà yêu thiếp ở kiếp này không?"
Chu Chính Hàm trầm ngâm, một lúc sau đáp lại:"Trẫm yêu Thanh Diên, không chỉ vì điều này."
Thục quý phi nở nụ cười, buồn bã cúi mặt.
"Thiếp đã yêu chàng rất lâu, chỉ đáng tiếc lòng chàng không ở chỗ thiếp."
Chu Chính Hàm phất tay, cấm vệ quân liền bước tới.
"Người đâu, giải quý phi xuống."
Thục quý phi bị người ta đưa đi, trước sau nhìn lại:"Hoàng thượng, thần thiếp không hối hận."
Chu Chính Hàm nhìn theo, vừa quay đầu đã trông thấy Thanh Diên. Nàng đi đến ôm lấy hắn, vụ việc vừa rồi như khơi lại vết thương của họ ở kiếp trước, chỉ có hai người họ mới có thể xoa dịu cho nhau.
"Tiểu Hàm, thiếp ở đây."
Hắn gục đầu bên vai Triều Thanh Diên, không nói lời nào.
............
Triều Thanh Diên không gặp lại Thục quý phi, ngày đó ở điện Phượng Hòa bày tỏ, những gì cần hỏi đều nghe hết rồi. Chỉ có Chu Chính Hàm hằng đêm gặp ác mộng, tỉnh dậy ướt đẫm mồ hôi.
Thanh Diên trấn an hắn rất nhiều, hắn nắm chặt tay nàng, lẩm bẩm thành tiếng:"Thanh Diên, trẫm rất yêu nàng, rất yêu Hoắc Hoàng và Hoắc Hiên. Trẫm không muốn quay về ngày tháng kia."
Cuối cùng chọc Triều Thanh Diên nổi giận, tiếng lẩm bẩm của hắn lập tức bị cướp đoạt. Triều Thanh Diên cưỡi lên thân rồng, nắm lấy áo hắn:"Thiếp ở đây! Chúng ta không còn ở ngày tháng đó nữa! Chàng rốt cuộc lo sợ cái gì chứ?"
Chu Chính Hàm đáng thương, hôn lên cổ tay đang dùng lực kia:"Trẫm sợ mất nàng. Thanh Diên..."
Triều Thanh Diên thở dài:"Không còn gì uy hiếp chúng ta nữa. Thục quý phi chỉ cố ý gợi lại ký ức của chàng, để chàng thương xót nàng ta mà thôi."
Không hiểu nổi mạch suy nghĩ của hắn mà!
Chu Chính Hàm chôn đầu vào người nàng. Triều Thanh Diên vuốt tóc hắn:"Tiểu Hàm..."
Nhìn Triều Thanh Diên mềm mại ngồi trên người hắn, dáng vẻ của nàng, khuôn mặt nàng, giọng nói của nàng.
Ký ức của kiếp trước bị chôn vùi, hiện thực dần xoa dịu trái tim nức nẻ của hắn. Cuối cùng hắn cũng bình tâm trở lại.
Chu Chính Hàm đồng ý với thỉnh cầu của Thục quý phi, công bố với bên ngoài nàng ta bị bệnh nặng, phải ở trong cung tịnh dưỡng. Vĩnh Dư hồi cung, muốn thăm nàng ấy nhưng đều bị Chu Chính Hàm từ chối.
Hắn xoa đầu công chúa, nói với nữ hài:"Mẫu phi của con rất yêu con, nàng dành tất cả cho con nhưng hiện giờ nàng không khỏe. Con phải ngoan, tương lai đừng phụ sự yêu thương của nàng."
Vĩnh Dư tròn mắt gật đầu, sau đó không quấy nháo nữa.
Thể Ti cung của Thục quý phi biến thành lãnh cung rồi, Chu Chính Hàm ban cho nàng ta một chung rượu độc, sự thương xót cuối cùng của hắn dành cho Thục quý phi.
Thục quý phi nhìn cánh nhạn buồn trên bầu trời, có lẽ kết cục này nàng đã từng nghĩ qua.
Năm Trung Chu đế, Thục quý phi bệnh nặng qua đời ở Thể Ti Cung, truy phong Thục Ý hoàng quý phi. Cùng năm, đại công chúa Chu Vĩnh Dư do Thục Ý hoàng quý phi sinh ra được phong làm Đoan Anh công chúa.
..............
Đại Chu thịnh vượng, Trung Chu Đế chấp chính mười năm, thiên hạ thái bình, biên cương ổn định. Tương truyền đế hậu hòa thuận ân ái, con đàn cháu đống.
Năm nay là năm thứ mười, hoàng hậu nương nương lại mang long thai.
Triều Thanh Diên ôm bụng lớn, cầm cây gậy thiệt to chỉ vào Chu Hoắc Hoàng:"Mẫu hậu nói cho con biết, con đừng có được sủng sinh kiêu! Thái phó nói con cầm chuột chết ném vào thư phòng của ông ấy, hôm nay mẫu hậu phải dạy dỗ lại con!"
Chu Hoắc Hoàng oan ức kêu lên:"Đều là do lão râu kẽm đó gây thù với nhi tử trước! Nhi tử chỉ mới xoa đầu Nhụ nương một cái, lão ta đã gõ đầu nhi tử rồi!"
Nhụ nương là nhi nữ mà thái phó đến tuổi trung niên mới cầu được.
Triều Thanh Diên:"Con xoa đầu tiểu nữ nhi bảo bối của ông ấy, ông ấy đánh con là đúng! Nếu là ta, ta sẽ đánh gãy tay con! Con không nên thân còn dám chạm vào nữ nhi của người ta, còn dám thả chuột. Con đứng lại đó!"
Triều Thanh Diên dạy con đặc biệt thô bạo, không ngoan thì trước mắt nói lý, sau đó ra tay. Chu Hoắc Hoàng chạy ùa ra ngoài, lập tức bị một bàn tay to lớn nắm lại, trực tiếp xách cổ áo tiểu gia hỏa đem vào.
Chu Hoắc Hoàng đặc biệt ngoan ngoãn để người ta xách cổ, vì người tóm được nhãi con này chính là phụ hoàng hắn a!
Chu Chính Hàm bắt hắn quỳ xuống nhận lỗi, sau đó đi đến đỡ Triều Thanh Diên.
Triều Thanh Diên thả gậy xuống:"Lần này còn không trị được con!"
Hoắc Hoàng mếu máo, khuôn mặt tuấn tú, phiên bản thu nhỏ của Chu Chính Hàm lập tức sáp tới:"Mẫu hậu..."
"Đừng có cầu xin!"
Chu Chính Hàm vuốt bụng Triều Thanh Diên:"Được rồi, đừng tức giận nữa. Con đó, ngày mai đến phủ thái phó nhận lỗi đi. Đó là lão sư của con, không được sinh kiêu."
Hoắc Hoàng ủ rũ:"Vâng..."
Sau đó lại nghe phụ hoàng nói:"Chuẩn bị chút điểm tâm dỗ dành Nhụ nương, nếu không sau này mất thê tử thì đừng oán với phụ hoàng, phụ hoàng không giúp con đâu."
Hoắc Hoàng hai mắt sáng rực, bò qua bên đó ôm đùi Chu Chính Hàm:"Phụ hoàng anh minh thần võ, nhi thần hổ thẹn..."
Sau đó thiếu điều có bao nhiêu văn chương khen ngợi học từ lão thái phó đều bị Hoắc Hoàng đem đi nịnh nọt phụ hoàng. Chu Hoắc Hiên ôm hai bọc bánh kẹo từ bên ngoài cửa đi vào, bĩu môi:"Hoàng huynh, Nhụ nương vừa nói huynh dám dọa sợ phụ thân muội ấy, muội ấy không muốn gặp huynh nữa kìa."
Chu Hoắc Hoàng:"..."
"Không phải mà!"
Chu Hoắc Hiên không nghe, đi tới như ông cụ non, hành lễ với phụ mẫu rồi đưa tay xoa bụng Thanh Diên:"Muội muội an!"
Chu Chính Hàm bật cười.
Nhi tử thứ hai này của bọn họ được coi là tiểu bá vương của hoàng cung, vừa rồi ôm hai bọc bánh kẹo trở về chắc chắn là càn quét ở chỗ Đức phi và nhà Kỵ Miên vương rồi.
Năm nay Triều Thanh Diên lại mang thai, Hoắc Hiên nhìn thấy đại huynh của hắn mà đau đầu. Mỗi ngày hắn đều đem bánh kẹo vừa càn quét được đến chỗ phật tổ, cầu phật tổ phù hộ mẫu hậu sinh cho hắn một tiểu muội muội.
Đây gọi là mượn hoa kính phật.
Kết quả, cuối năm lại lòi ra một tiểu hoàng tử.
Thanh Diên và Chính Hàm hết cách, chỉ đành giải đáp cho hắn hiểu, nam hay nữ hài phải dựa vào nhân duyên. Chu Hoắc Hiên khóc hết ba ngày, lại đến khóc đòi phật tổ trả muội muội cho hắn.
Chu Chính Hàm và Triều Thanh Diên, lại cố gắng cố gắng, ba năm sau sinh cho hắn một tiểu muội muội.
Đến lúc này chấp niệm tiểu muội muội của Chu Hoắc Hiên mới chấm dứt.
Nhưng hắn phải dành muội muội với đại ca và tam đệ, còn có phụ hoàng!
Hoàn chính văn.
.........
• Truyện do chính chủ FB Đề Nha và acc Watt DeNha7749 chấp bút, cảm phiền reup ghi nguồn + hỏi ý kiến, đừng tự tiện bắt cóc con mình đi nơi khác. Cảm ơn rất nhiều ♡(ӦvӦ。)