Mục lục
MẠT THẾ CHUNG CƯ TRỮ VẬT TƯ SINH TỒN - Nam Lăng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cano không thể chạy tới mép núi, nước quá cạn sẽ có nguy cơ gặp trở ngại, cuối cùng vẫn phải dùng thuyền cao su để chở. Hai nhân viên khách sạn không quan tâm đến điều này, họ chỉ xách túi hành lý xuống nước, nhảy qua nước rồi tự mình rời đi.

Bởi vì có quá nhiều đồ đạc nên mọi người chia thành ba đợt lên bờ với sự giúp đỡ của Tây Mạn.

Với sự giúp đỡ của Lâm Vụ, Nguyên Nịnh đỗ cano bên cạnh một cây lớn, thân cây rất to và ngập trong nước, bóng cây có thể che đậy cho cano, Lâm Vụ buộc dây thừng vào thân cây, đỡ Nguyên Nhịn ngồi lên thuyền cao su mà Tây Mạn chèo tới đón.

Khi chân chạm đến mặt đất kiên cố, hầu như tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Mà lúc này, hai nhân viên khách sạn đã hòa vào đám đông phía xa, không nhìn thấy đâu.

Những người còn lại tự động chia thành nhiều đợt, hai cặp đôi một đợt, Vưu Khê thân thiết với ba người Nguyên Kỳ, một gia đình ba người đứng cạnh Lâm Vụ, Tây Mạn và Lâm Vụ đang cùng nhau xì hơi thuyền cao su, cậu ta nhìn Vưu Khê suy nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn đứng bên cạnh Lâm Vụ không nhúc nhích.

Tiểu Lộ cố chịu đựng cả chặng đường, xuống thuyền thì tỏ vẻ muốn thay quần áo ướt, cô ta lôi kéo Phương Tử Thần đến bụi cây, hình như muốn tìm chỗ trú ẩn, Mang Mang vẫn tiếp tục đi theo phía sau.



Phương Tử Thần bị Tiểu Lộ kéo đi, anh ta lúng túng nhìn Vưu Khê, đáng tiếc cô cũng không thèm nhìn anh ta một cái.

Cuối cùng anh ta đã giúp tìm được một bụi cây rậm rạp, nhờ Mang Mang đi theo phía sau đến giúp đỡ trong khi anh ta canh chừng ở gần đó.

Lâm Vụ không có ý chờ bọn họ, sau khi cất thuyền cao su, ba nhóm người ngầm hiểu ý lên đường, tất cả đều đi về một hướng, hướng về phía đám đông.

Đội cứu hộ đã thành lập chỗ đăng ký ở khu đất trống bên ngoài một số khách sạn lớn trên sườn núi, trên núi có điện, nguồn nước tạm thời chưa bị ô nhiễm, hiện tại khách sạn và nhà trọ cũng đủ chỗ để cho người sống sót chỗ ở miễn phí, mỗi ngày cung cấp ba bữa, nước và điện có hạn.

Ngay cả những người một mình như cô cũng phải ở chung phòng, bởi vì trên đảo vẫn còn rất nhiều người bị mắc kẹt dưới nước, sau này họ sẽ được chuyển lần lượt đến đây.

Vưu Khê nhất định không thể ở chung phòng với người khác, cô hỏi thăm một người cha mang theo con, đối phương vừa nhận cơm xong, ăn mặc sạch sẽ, tinh thần vui vẻ.

Đối phương nói với cô, bản thân vốn là du khách của một khách sạn trên núi, khi sóng thần xảy ra thì đang ở trên núi nên đã tránh được kiếp nạn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK