Mục lục
Giai Nhân Và Luật Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 46: GHEN TUÔNG

Đan Diễn Vy cắn mạnh vào môi dưới, không để cho anh ta nghe ra được giọng điệu uất ức của mình, cố nói đùa.

“Cảnh Quân, em không trốn tránh ai cả. Em thật sự đã ngủ rồi. Muộn thế này, nếu anh lên để đám hàng xóm lắm chuyện nhìn thấy, sẽ ảnh hưởng tới danh dự của anh đấy.”

“Vy Vy…” Hà Cảnh Quân gọi tên cô to hơn.

Đan Diễn Vy cố nến xuống xúc động trong lòng, cười cắt ngang những lời Hà Cảnh Quân sắp nói: “Cảnh Quân, nếu như, nếu như anh bằng lòng, ngày mai anh đi cùng em tới bệnh viện một chuyến. Hình như chân em hơi đau.”

“Vy vy, chân em đau, vì sao không nói sớm một chút. Anh sẽ đưa em đi bệnh viện luôn bây giờ.” Hà Cảnh Quân vừa nghe nói chân cô bị thương thì quả nhiên không hỏi thêm nữa.

Hà Cảnh Quân như vậy càng khiến cho trong lòng Đan Diễn Vy thêm khó chịu. Hà Cảnh Quân, sao anh lại ngốc như vậy? Vì sao? Vì sao anh lại muốn tốt với cô như vậy chứ?

Cô thật sự không có cách nào đáp lại tình cảm của anh ta: “Không sao, em chỉ hơi đau thôi. Em thật sự buồn ngủ rồi. Ngày mai chúng ta nói chuyện tiếp nhé!”

Hà Cảnh Quân nghe được tiếng ngáp của Đan Diễn Vy thì im lặng một lát mới nói: “Được, vậy ngày mai anh sẽ tới đón em.”

“Ừ ừ, được.” Đan Diễn Vy nói xong liền cúp máy, bóng người mảnh mai dựa vào bên cửa sổ, kinh ngạc nhìn bóng dáng kia vẫn không chịu rời đi.

Mười phút, hai mươi phút, nửa giờ trôi qua, Hà Cảnh Quân vẫn còn đợi ở đó.

Trong lòng Đan Diễn Vy bắt đầu bối rối. Không phải Hà Cảnh Quân muốn chờ ở dưới lầu suốt một đêm chứ?

Thật may là vào lúc cô đang lo lắng, Hà Cảnh Quân đã quay lại trong xe. Chiếc xe nhanh chóng rời khỏi vị trí dưới lầu.

Đan Diễn Vy cũng theo đó thở phào nhẹ nhõm, nhíu mày, không biết đang suy nghĩ điều gì.

…Reng reng.

Tiếng chuông cửa ngắn ngủi đã cắt gãy mạch suy nghĩ của Đan Diễn Vy, đôi mắt sáng của cô nhìn về phía cửa lớn có hơi sợ hãi, giống như ngoài cửa không phải là một con người, mà là ma quỷ làm cho cô sợ hãi suốt một đêm.

Nói chính xác hơn phải là chuyện cô không muốn chấp nhận.

Chuông cửa ngừng rồi lại vang lên, chứng tỏ người ngoài cửa hình như rất kiên trì, lặp lại một động tác hết lần này tới lần khác.

Nếu không phải sợ làm phiền láng giềng, Đan Diễn Vy thật sự muốn xem như không nghe thấy. Cô khẽ cắn môi nhưng vẫn chậm rãi đi qua.

Từ khi trở về đến bây giờ, mắt cá chân của cô đã sưng lên rất to. Cô không bật đèn kiểm tra, cho nên cũng không biết cụ thể đã biến thành thế nào nữa.

Chờ Đan Diễn Vy đi đến cửa thì trên trán đã lấm tấm mồ hôi lạnh. Cô hít sâu một hơi và mở cửa ra.

Bóng dáng cao lớn Lục Trình Thiên tới đúng như đã hẹn.

Thấy phòng khách hoàn toàn tối đen, đôi mày kiếm to dày của Lục Trình Thiên hơi nhíu lại. Nếu không phải bóng dáng ở cửa quá mức quen thuộc, anh còn tưởng rằng người phụ nữ này đã chạy mất rồi.

Nghĩ đến thói quen của Đan Diễn Vy trước kia, anh đi vào mà chẳng ừ hử gì cả.

Đan Diễn Vy cảm giác mình giống như phi tử đang chờ đợi nhà vua tới sủng ái, cơ thể cô hơi cứng lại, đờ đẫn đóng cửa.

Cô hình như không phải đóng một cánh cửa, mà là đóng lại một lồng giam không thể nào trốn thoát được.

“Hà Cảnh Quân rất quan tâm tới em.” Lục Trình Thiên dùng không phải là câu hỏi mà là câu khẳng định.

“Điều này có liên quan gì với anh sao?” Đan Diễn Vy siết chặt bàn tay, lạnh lùng trả lời.

Con ngươi trong mắt Lục Trình Thiên thoáng co lại, trên mặt vẫn thản nhiên, rút từ trong người ra một túi tài liệu và ném ở trên bàn: “Ký đi.”

Đan Diễn Vy chậm raĩ dịch người tới bên sofa, rút tài liệu bên trong ra.

Cô không bật đèn, theo ánh trăng mờ tỏ để tìm chỗ kí tên, nhanh chóng ký tên của mình xuống, dường như đó không phải là tờ giấy mà là một đám thú hoang đáng sợ vậy.

“Em không cần xem nội dung bên trong sao?” Hành động của Đan Diễn Vy làm cho tâm trạng Lục Trình Thiên vốn đã u ám lại càng thêm tối tăm.

“Không cần thiết.” Xem thì có thể thay đổi được sự thật à? Đan Diễn Vy cười tự giễu.

“Lại đây.” Lục Trình Thiên không thích giọng điệu chấp nhận số mạng này của Đan Diễn Vy, giống như là anh đang ép cô vậy.

Nghĩ đến bóng dáng mình nhìn thấy ở dưới tầng, ánh mắt anh càng thêm lạnh lùng.

Da đầu Đan Diễn Vy tê rần, biết là mình tránh không thoát được. Cho dù hai người đã xảy ra vô số lần chuyện thân mật ở trên giường, chỉ có lần này làm cho cô chống lại như vậy, thậm chí còn hơi buồn nôn…

Chờ Đan Diễn Vy thật vất vả mới đi tới trước mặt Lục Trình Thiên, cô còn chưa đứng vững thì cơ thể đã bị nhấc bổng lên, bị anh bế vào trong lòng và đi về phía cửa gian phòng.

Lại giống như cô quen thuộc khi đến căn hộ của anh, Lục Trình Thiên cũng biết rõ về căn hộ nhỏ này. Đây là căn hộ do anh bảo người ta bán cho cô với giá tiền cực thấp.

Trong lòng anh, đây chỉ là chuyện nhỏ này, tất nhiên không đáng để nhắc tới. Cho nên từ trước đến nay anh cũng chưa từng nói với Đan Diễn Vy.

Suốt ba năm đại học, ba năm tốt nghiệp của mình, Đan Diễn Vy chìm đắm trong thế giới tình yêu đơn thuần nhất.

Cô căn bản không có nghĩ ra được Lục Trình Thiên làm sao biết được chỗ ở của cô, lại làm thế nào tìm được chính xác căn hộ của cô.

Trong lòng Lục Trình Thiên tức giận nên động tác cũng trở nên hơi thô lỗ, ném thẳng người phụ nữ trong lòng vào trong đống chăn đệm mềm mại.

Rõ ràng khoảng cách không cao lắm, còn có đệm mềm, người phụ nữ nào đó còn rên lên một tiếng không rõ lắm.

Bây giờ cô muốn cầu xin tha thứ cũng muộn rồi.

Bóng dáng cao lớn của Lục Trình Thiên tìm được chính xác cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn của Đan Diễn Vy, anh cúi người đè lên. Bàn tay với những khớp xương rõ ràng của người đàn ông vuốt ve làn da quen thuộc, biết rõ vị trí mẫn cảm của người phụ nữ.

Bụng ngón tay mang theo vết chai mỏng chậm rãi kéo váy của cô xuống, hình như đang cảm nhận sự khẩn trương và luống cuống của người phụ nữ trong lòng mình.

Đôi môi mỏng dần di chuyển từ ngực cô xuống phía dưới, lại giống như lửa cháy ở trong thảo nguyên, đốt lên vô số đốm lửa cho đến khi người phụ nữ kia tự động đầu hàng, cầu xin tha thứ.

Đan Diễn Vy hình như cố ý đối đầu với Lục Trình Thiên, cơ thể rõ ràng đã bắt đầu run rẩy lại thật sự làm cho mình cứng đờ như một con cá khô.

Đôi môi đỏ mọng sắp bị cô cắn tới chảy máu nhưng cô tuyệt đối không chịu khuất phục.

Lục Trình Thiên dường như đã hiểu rõ suy nghĩ ngốc nghếch của Đan Diễn Vy từ lâu. Đôi môi anh vốn dừng lại ở chỗ xương quai xanh lập tức cướp lấy hơi thở của cô, đầu lưỡi lạnh lùng tách hàm răng của cô ra, trượt vào trong miệng cô và tham lam hút lấy mùi thơm ngọt ngào của cô.

Anh ra sức thăm dò từng ngóc ngách trong miệng cô, in mùi hương của anh cho cô.

Lúc này, Đan Diễn Vy không thể giả vờ làm con cá khô nữa, cô mở miệng muốn cắn Lục Trình Thiên để trả thù, nhưng vừa mở miệng trái lại càng làm cho người nào đó thuận tiện tiến vào, ngay cả lời lẽ của mình cũng bị người ta cuốn đi.

Chiếc váy màu đen bị người ta kéo xuống đến ngực, đôi bàn tay lớn, thon dài lại mạnh mẽ mặc sức chà đạp nơi mềm mại đó của cô.

“Lục… Trình… Thiên… Đừng.”

Cô không muốn giao mình cho anh bằng cách như vậy.

“Em muốn kiểu này? Vậy em muốn kiểu nào?” Lục Trình Thiên chỉ xem như cô đang xấu hổ, giọng nói lạnh lùng đã nhuộm chút ham muốn trở nên khàn khàn, càng nghe càng làm cho người ta mê say.

“Anh… muốn làm gì…” Giọng nói mơ hồ thốt ra từ trong miệng Đan Diễn Vy.

Giống như để chứng minh cho lời của Lục Trình Thiên nói, một bàn tay dễ dàng dò vào trong làn váy thần bí của cô.

Đan Diễn Vy cứng người, cảm xúc vẫn cố ép xuống lúc này bỗng nhiên bạo phát, cô giãy giụa kịch liệt và hét lên: “Lục Trình Thiên, tôi không muốn, tôi không muốn. Anh thả tôi ra, thả tôi ra.”

Cho dù Đan Diễn Vy làm rất nhiều ám chỉ tâm lý, đến giờ phút cuối cùng này vẫn không nhịn được mà vào trận lại lùi bước.

Cô thật sự không có cách không để ý tới tình cảm của mình dành cho anh, giao mình cho anh trong tình trạng này được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK