Thời tiết này mặc đồ gấu đúng là rất nóng, Thời Tiến chỉ mặc một lúc thế thôi mà tóc tai và quần áo đã ướt rượt mồ hôi. Có điều, dù nóng đến khó chịu, nhưng nhớ tới bộ dạng vui vẻ của Liêm Quân, hắn lại cảm thấy mọi thứ đều xứng đáng.
"Nuôi con cũng chỉ đến thế thôi nhỉ." Thời Tiến thỏa mãn cảm thán, tự cảm thấy mình thật là một "người cha" vĩ đại.
Nhóc Chết: "Hu hu hic hic."
Thời Tiến bất lực dỗ dành: "Đừng khóc, tao biết cục cưng nhà mày đón sinh nhật làm mày xúc động, nhưng mày khóc lâu như vậy rồi, coi chừng khóc hư máy đấy."
Nhóc Chết bắt đầu nấc cụt, vừa nấc vừa khóc.
Thời Tiến ngửa đầu nhìn trời, thở dài, quyết định mặc kệ nó, thích thú quay ra ngoài hiên.
Mọi người đã tụ tập lại bày trò chơi, Liêm Quân thì đang ngồi trước bánh kem mở quà.
"Sao chưa cắt bánh?" Thời Tiến vừa tiến lại gần vừa hỏi, trên tay còn cầm một chiếc khăn lau mái tóc đẫm mồ hôi.
Quái Nhị nháy mắt: "Tất nhiên là đang chờ cậu đấy, quý ngài thợ bánh ạ."
Thời Tiến cười lườm anh ta, rồi đảo mắt về phía Liêm Quân đang ngồi trước bánh kem, đúng lúc bắt gặp ánh mắt Liêm Quân nhìn sang mình, trong đầu bỗng lóe lên hình ảnh đối phương nhắm mắt hôn, bước chân tiến về phía trước vô thức khựng lại.
Không được, hình ảnh kia gây chấn động quá, đến bây giờ hắn vẫn chưa thể bình tĩnh nổi.
"Thời Tiến, lại đây." Đúng lúc này, Liêm Quân cất tiếng gọi hắn.
Không biết có phải ảo giác hay không, giọng của Liêm Quân hôm nay có vẻ cực kì trầm ấm êm tai.
Thời Tiến ra sức chà xát tai bằng khăn mặt, tiếp tục bước về phía trước, hỏi: "Sao còn chưa cắt bánh, thật sự đang chờ tôi đấy à?"
Đợi khi hắn đến gần, Liêm Quân liền cầm tay hắn kéo lại, nói: "Tất nhiên phải đợi cậu chứ." Dứt lời, tay kia của anh cầm dao lên, cứ như vậy một bên nắm Thời Tiến, một bên cầm dao, giơ tay cắt từ tầng bánh cao nhất.
Quái Lục hết sức kích động, cầm máy ảnh bấm tanh tách, còn đẩy cả Quái Nhị đang chắn trước ống kính đi.
Quái Nhị: "..."
"Thế mà có cả nhân, cậu làm cái bánh kem này mất bao lâu?" Liêm Quân nghiêng đầu nhìn Thời Tiến, mân mê tay hắn.
Tay Liêm Quân rất mát, cầm tay anh vào ngày nóng nực thì thoải mái khỏi phải bàn, ấy thế nhưng Thời Tiến lại cảm thấy lòng bàn tay mình ươn ướt mồ hôi. Bằng một cách mà bản thân tự cho là âm thầm lặng lẽ, hắn tránh thoát khỏi tay Liêm Quân, mượn động tác lau cổ để xóa đi mồ hôi trên tay, đoạn trả lời: "Không lâu lắm, mọi người đã giúp đỡ tôi rất nhiều."
Liêm Quân nhìn lưng áo ướt đẫm mồ hôi của hắn, nhíu mày. Anh đưa tay lên sờ một cái không hề ghét bỏ, tiện tay giúp hắn kéo lớp vải áo ra để khỏi dính sát vào da thịt, sau đó đưa mắt về phía Quái Lục đứng bên cạnh.
Quái Lục tức khắc hiểu ý Liêm Quân, gật đầu với anh, rồi ra góc cầm điện thoại gọi cho bên ngoài một cú.
Thời Tiến không nhận ra hành động trao đổi bằng mắt của hai người, tất cả sự chú ý đều đang đặt lên chiếc áo bị kéo dãn sau lưng. Hắn ngoảnh đầu nhìn, cảm giác được gió biển tràn vào áo qua khe hở, thoải mái híp cả mắt lại, đoạn nói một tiếng cảm ơn với Liêm Quân.
Cắt bánh, ăn bánh, chẳng mấy chốc mọi người đã quậy tung cả lên, bầu không hết sức náo nhiệt.
Khoảng chừng năm phút sau, Quái Lục cầm một bộ quần áo sạch đến bên cạnh Thời Tiến, nói: "Thay đi, cho thoải mái."
Thời Tiến ngạc nhiên, vô cùng cảm động khen ngợi: "Lục ca chu đáo quá."
"Là cậu Quân chu đáo mới đúng, quần áo do cậu Quân bảo tôi lấy đấy. Mau đi thay đi, mồ hôi trên bộ đồ cậu đang mặc tuy đã sắp khô, nhưng chắc hẳn dính nhớp không dễ chịu. Sau bếp có một cái phòng tắm nhỏ, cậu có thể đi xối vài ca nước rồi hẵng thay đồ mới." Quái Lục giải thích, âm thầm tạo ấn tượng tốt thay Liêm Quân.
Thời Tiến ngớ ra, ngoảnh đầu nhìn về phía Liêm Quân đang bị đám Quái Nhất vây quanh, trên đầu gối còn đặt một đĩa bánh. Hắn vân vê bộ quần áo trong tay, nói cảm ơn với Quái Lục, rồi quay người đi vào bếp.
"Cục cưng nhà mày thật là một bé cưng tốt bụng." Lúc tắm, Thời Tiến không cầm lòng nổi mà cảm thán.
Nhóc Chết lại bắt đầu nấc lên, vẻ như sắp không kìm nén giọt nước mắt được nữa.
Thời Tiến: "..."
Liêm Quân, con người chưa bao giờ ăn quá nhiều đồ ngọt, vào ngày sinh nhật ăn bánh kem đến no ứ.
Thời Tiến, con người đã lâu chưa được sờ vào con bài mạt chược thật, cuối cùng cũng được chơi mạt chược thỏa thích trong ngày sinh nhật của Liêm Quân.
Tất cả mọi người đều rất vui vẻ, chỉ tiếc rằng sự vui vẻ của một vài người phải đánh đổi bằng cái giá rất lớn – để bù đắp cho sự sung sướng của ngày hôm đó, Thời Tiến không thể không vùi đầu vào chuỗi ngày học bù giờ tự học buổi tối đầy đau khổ.
Giờ học bù kéo dài từ bảy giờ sau bữa tối cho đến chín giờ rưỡi, khá là muộn. Liêm Quân xót Thời Tiến học bù khổ cực, định miễn mấy buổi mát xa.
Thời Tiến lại cực lực phản đối, cho rằng việc điều dưỡng không thể ngưng dù chỉ là một ngày. Hắn lôi kéo Liêm Quân tranh luận lý lẽ cho ra trò, cuối cùng thành công dành lại quyền mát xa về tay, chỉ có điều xét thấy thời gian đã quá muộn, cho nên không mát xa trọn bộ, chỉ cần mỗi ngày trước khi đi ngủ giúp Liêm Quân xoa bóp chân là được.
Thời - thực tế bị thiệt thòi nhưng tưởng bở là chiếm được lợi - Tiến lấy làm hài lòng lắm, đắc ý nói: "Thế mới đúng chứ, anh phải tích cực lên, cuộc sống vẫn rất tươi đẹp mà."
Liêm - thực tế chiếm được lợi nhưng lại ra vẻ bất đắc dĩ thỏa hiệp - Quân: "Ừm."
Nhóc Chết: "..." Cảm thấy Tiến Tiến đôi khi không thông minh hình như cũng rất tốt.
Tối hôm đó, sau khi kết thúc buổi học bù, Thời Tiến đúng giờ đến gõ cửa phòng Liêm Quân.
Bởi vì không cần mát xa trọn gói, cho nên giường mát xa tạm thời bị bỏ không. Và vì thời gian đã quá muộn, mát xa xong đã đến giờ nghỉ ngơi, cho nên Liêm Quân dứt khoát chuyển địa điểm mát xa lên giường.
Thời Tiến không ý kiến với chuyện này. Chờ Liêm Quân nằm lên giường hẳn hoi, hắn trực tiếp đưa tay vén vạt áo áo ngủ của Liêm Quân, bắt đầu bóp chân.
Nắn rồi bóp, bóp rồi nắn, nắn xong lại kề sát vào mép giường đằng sau chân. Thời Tiến nhìn chiếc giường ngủ rộng lớn, rồi đảo mắt sang cẳng chân Liêm Quân đặt trên đó, có chút chật vật. Giường ngủ quá rộng, không làm sao đổi phía được như giường mát xa, nếu hắn tiếp tục đứng ở đây xoa bóp chân còn lại của Liêm Quân, sẽ hơi khó kiểm soát lực tay.
Liêm Quân nhanh chóng nhận ra tình cảnh khó khăn của hắn, quan tâm đưa ra đề nghị: "Leo lên giường đi, muộn lắm rồi, cậu mát xa xong sớm thì cũng có thể nghỉ ngơi sớm hơn."
Thời Tiến lừng khừng: "Nhưng tôi vẫn chưa tắm, lên giường không hay lắm nhỉ."
"Không sao, tôi không để ý." Liêm Quân cực kỳ tốt tính, còn chủ động kéo hắn một cái.
Thời Tiến hết sức cảm động, cảm thấy Liêm Quân quả thật là người tốt, bèn xuôi theo lực kéo của Liêm Quân leo lên giường. Hắn bò sang phía bên kia của anh, ngồi lên tấm chắn bị vén lên trước đó, xoa nắn chân còn lại.
Từ đầu tới cuối, hắn chẳng hề nhận ra rằng, vấn đề hắn vừa gặp phải, thật ra chỉ cần để Liêm Quân xoay người, hoặc dịch người một chút là có thể giải quyết, hoàn toàn không cần phải lên giường.
Mà đã leo lên giường, thì làm sao xuống được nữa.
Liêm Quân nhìn Thời Tiến ngồi trên giường mình, chuyên tâm nắn tới bóp lui, khóe miệng khẽ nhoẻn.
Lúc mát xa xong, Liêm Quân hình như đã ngủ say. Thời Tiến cẩn thận bước xuống giường, vừa định rón rén rời đi, cánh tay buông thõng bên người tức thì bị một bàn tay mát lạnh kéo lại.
Hắn dừng bước, quay đầu nhìn.
Liêm Quân tưởng chừng đã say giấc lúc này bất thình lình mở mắt, cơ thể hơi nghiêng, đối diện với tầm mắt của hắn, đáp lại hắn bằng một cái cười nhẹ, nói: "Vất vả rồi, cám ơn cậu."
Thấy anh cười, Thời Tiến lập tức mềm lòng, có cảm giác xúc động và vui mừng ngỡ ngàng như bỗng dưng nhận được phần thưởng tuyệt vời sau khi bỏ công bỏ sức. Hắn quay người nắm lấy tay Liêm Quân, khom lưng ôm nhẹ, sau đó ngồi xổm xuống nhìn mặt anh, vui vẻ nói: "Anh xem, anh cười lên đẹp biết bao, sau này phải cười nhiều hơn nhé... Ngủ đi, ngủ ngon nhé anh Quân."
Liêm Quân cẩn thận ghi nhớ vẻ mặt lúc này của Thời Tiến. Anh khép mặt lại dưới ánh nhìn của hắn, khẽ đáp lại: "Ngủ ngon, Thời Tiến."
Thời Tiến không cầm lòng được mà mỉm cười, cứ đứng bên giường ngơ ngác nhìn gương mặt say giấc của Liêm Quân, mãi đến tận khi chân hơi tê mới hoàn hồn. Hắn không hiểu nổi vì cớ gì mà mình cứ dại ra nhìn Liêm Quân ngủ, nhưng tâm trạng lại vừa nhẹ lòng vừa hưng phấn đến lạ. Thời Tiến chỉnh chăn cho Liêm Quân, sau đó cẩn thận đứng dậy, rón rén rời khỏi phòng, trước khi đi còn tiện tay giúp Liêm Quân tắt đèn.
Cành cạch.
Cửa phòng đóng lại. Trong gian phòng tối tăm mông lung, Liêm Quân bỗng mở mắt, rút bàn tay từng được Thời Tiến nắm ra, đưa lên trước mắt ngắm nghía. Anh khẽ khàng thở dài – nhóc ngố, rốt cuộc đến khi nào mới nhận ra đây.
Vì còn quá nhỏ tuổi ư?
Nghĩ vậy, anh thả tay xuống, lúc này mới thực sự chìm vào giấc ngủ.
Thời gian tiếp tục khoai thai trôi qua, cho đến ngày tiết học bù tối của Thời Tiến kết thúc, thông báo về hội nghị của chính phủ được gửi đến: ngày tháng và địa điểm của hội nghị đã được ấn định. Xét theo tọa độ mà phía chính phủ gửi đến, nếu bọn họ muốn đến vùng biển mục tiêu đúng giờ trước hội nghị, ít nhất phải rời đảo khởi hành trước ít nhất là ba ngày.
Hiện tại đã là cuối tháng ba, thời gian hội nghị được ấn định là trung tuần tháng tư, Liêm Quân muốn đi trấn thủ cho chính phủ, cho nên thời gian rời đảo phải dời sớm lên hai ngày, tranh thủ đến địa điểm sớm hơn các thủ lĩnh của tổ chức khác.
Như vậy nếu trừ hao ra, bọn họ tính toán đâu ra đấy cũng chỉ không tới mười ngày để chuẩn bị ra khơi.
Kỳ nghỉ vui vẻ kết thúc không báo trước, tất cả mọi người tức tốc xốc lại tinh thần, bắt đầu bận rộn chuẩn bị thủ tục ra khơi.
Là một "học sinh", Thời Tiến chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn.
Bắt đầu có những chiếc máy bay bay lên đáp xuống mỗi ngày ở sân bay nhỏ trên đảo, du thuyền cỡ trung ở bến cảng biến mất tăm, thay vào đó là một chiếc du thuyền lớn, hàng đống vật tư được bốc dỡ từ phi cơ ở sân bay và vận chuyển lên du thuyền lớn.
Lại là khoảng thời gian nghỉ giải lao, Thời Tiến nằm nhoài trên bệ cửa sổ thư phòng, trông ra cảnh tượng bận rộn khí thế nơi bến cảng xa xa, nhớ tới thanh tiến độ hiện tại vẫn không có động tĩnh gì của Liêm Quân, không khỏi thở dài thườn thượt.
Chỉ hy vọng đến ngày xuất phát, thanh tiến độ này vẫn tiếp tục đứng im ổn định.
"Thở dài cái gì?" Liêm Quân chẳng biết lúc nào trượt xe tới bên cạnh hắn, cùng hắn nhìn về phía bến cảng tấp nập, hỏi, "Muốn xuống đó xem không?"
Thời Tiến hoàn hồn, lúc lắc đầu: "Thôi chả đi đâu, tôi chẳng biết làm gì, xuống đó lại thành phá đám."
Liêm Quân cũng thôi thuyết phục hắn, chỉ cùng hắn ngắm nhìn bến cảng, đoạn đổi sang chủ đề khác: "Cuộc đời của Thời Hành Thụy đã sắp điều tra xong, qua mấy ngày nữa là có thể tổng hợp gửi đến. Thông tin về chuyện sẩy thai của Hướng Tinh quá cũ và mơ hồ, điều tra không có tiến triển gì, có thể sẽ tốn chút thời gian."
Phải mất vài giây Thời Tiến mới nhận ra anh đang nói chuyện gì, bèn gật gù tỏ vẻ đã biết, sau đó muộn màng phát hiện ra kể từ hôm sinh nhật Liêm Quân cho đến nay, hắn hoàn toàn chẳng nhớ tới bất cứ chuyện gì liên quan đến nhà họ Thời gia và Thời Hành Thụy, mỗi ngày trong đầu không phải học tập thì cũng là cuối tuần nên đưa Liêm Quân đi đâu chơi, chẳng thèm bận tâm đến chính sự.
Quả nhiên nghỉ mát khiến người ta sa đọa.
Hắn tự kiểm điểm mình sâu sắc, rồi liếc nhìn hai thanh tiến độ – một vững vàng ở mức 490, một vững vàng ở 500 trong đầu. Hắn ngẫm lại những tình tiết truyện đã biết trước mắt, tiếp tục nằm xuống bệ cửa sổ, thất thần nhìn bến cảng. Trị số còn lại của hai thanh tiến độ...dường như rất phiền toái đây.
Liêm Quân yên tĩnh ở bên bầu bạn với hắn, cũng ngắm nhìn bến cảng, ánh mắt xa xăm, không biết đang nghĩ gì.
Sau khi hoàn tất việc học bù, công việc mát xa hiển nhiên cũng trở về nhịp điệu trước đây.
Kết thúc buổi mát xa ngày hôm nay, Thời Tiến đưa Liêm Quân vào phòng tắm. Sau khi chúc ngủ ngon cho nhau, hắn đứng trước cánh cửa phòng tắm đóng kín, nhìn đồng hồ, rồi nhìn sang chiếc giường chỉnh tề của Liêm Quân, cõi lòng chợt thấy trống vắng, bèn than thở trong đầu: "Hôm nay không thể giám sát Liêm Quân ngủ rồi. Không biết anh ấy sẽ lén lút làm việc trong phòng đến mấy giờ nữa."
Nhóc Chết đã tỉnh giấc lập tức thân thiết đề nghị: "Cậu có thể thúc giục cục cưng đi ngủ khi đến giờ mà, phòng của hai người gần nhau như vậy rất tiện đó."
Thời Tiến nghe thế lập tức hết thấy trống trải, trông như được khai sáng, nói: "Đúng vậy, tao có thể giục anh ấy đi ngủ mà. Ngủ sớm dậy sớm mới tốt cho sức khỏe. Được! Được! Đến giờ tao sẽ đến tìm anh ấy."
Nhóc Chết ngay lập tức bày tỏ sự ủng hộ nhiệt tình với quyết định của hắn.
Mười giờ rưỡi tối, Thời Tiến mặc một bộ đồ ngủ áo ba lỗ quần cọc đứng trước cửa phòng Liêm Quân, bỗng dưng thấy do dự, bèn hỏi nhóc Chết trong đầu: "Mày nói xem, nhỡ đâu Liêm Quân đã ngủ rồi, bây giờ tao gõ cửa không phải sẽ đánh thức anh ấy sao?"
Nhóc Chết bảo đảm: "Tôi quét ra đa rồi, cục cưng chưa ngủ, đang xem sổ sách!"
Cái gì, đã giờ này rồi mà còn xem sổ sách?!
Thời Tiến hơi nhướng mày, không chút do dự gõ cửa.
Cửa được mở ngay tức khắc, Liêm Quân mặc áo choàng ngủ, thoạt trông như chuẩn bị đi ngủ, nhưng khi Thời Tiến đánh mắt về phía cái bên cửa sổ, quả nhiên thấy trên đó mấy xấp tài liệu và một chiếc máy tính đang mở.
Hắn dùng ánh mắt lên án nhìn về phía Liêm Quân đang mở cửa.
Liêm Quân thế mà hiểu ngay ý hắn, giải thích: "Đang chuẩn bị ngủ đây, sao cậu còn chưa đi nghỉ đi?"
"Tôi cũng sắp đi ngủ rồi, nhưng trước khi ngủ qua đây xem thử." Thời Tiến giải thích, rồi cất bước vòng ra sau xe lăn của anh, không buồn lắm lời đẩy anh đến giường, nói, "Ngủ đi, ngày nào anh cũng dậy sớm như thế, nhất định phải ngủ sớm để bảo đảm thời gian ngủ."
Liêm Quân ngoảnh đầu nhìn hắn, nói: "Nhưng tôi còn một phần tài liệu chưa xem xong, là công văn khẩn, phía dưới đang chờ lời hồi đáp của tôi."
Thời Tiến nhìn chòng chọc anh mấy giây, sau khi xác định chắc hẳn anh không nói dối, mới quay người đến cạnh bàn, hỏi: "Là cái nào? Anh ngồi lên giường trước đi, tôi giúp anh lấy sổ sách."
Liêm Quân mặc cho hắn quản lý mình, chỉ chỗ để tài liệu rồi nghe lời tựa người lên giường.
Tình huống chẳng mấy chốc đã biến thành Liêm Quân tựa vào đầu giường xem sổ sách, Thời Tiến ngồi bên giường lặng lẽ chơi mạt chược, hai người không quấy rầy lẫn nhau. Đợi đến khi Liêm Quân xem xong sổ sách, thông báo lại câu trả lời cho thuộc hạ, Thời Tiến lập tức kết thúc ván bài, giúp Liêm Quân dọn giấy tờ để lên bàn, quan sát anh nằm xuống.
"Ngủ ngon." Thời Tiến cau mày giúp Liêm Quân chỉnh chăn.
Liêm Quân kéo tay hắn, hỏi: "Giận rồi?"
Thời Tiến sững người trước câu hỏi của anh, sau đó lúc lắc đầu, trả lời: "Không giận... Nhưng anh tốt nhất đừng làm việc cường độ cao trước khi đi ngủ nữa, rất ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ."
"Hôm nay là ngoài ý muốn." Liêm Quân trả lời, mân mê bàn tay của hắn. Thấy hắn không còn khó chịu nữa mà đã hoàn toàn quen với việc tiếp xúc tay chân như vậy, anh liền giật mình, không kìm lòng được mà nhìn sâu vào mắt hắn, nói lời đầy ẩn ý: "Tôi cũng muốn cơ thể nhanh chóng tốt lên, đổi lại tôi sẽ trông cậu ngủ... Xin lỗi, bây giờ vẫn chưa thể chăm sóc cho cậu đàng hoàng."
Thời Tiến hoàn toàn không hiểu ý nghĩa sâu xa trong lời nói của anh, chỉ bị tiếng xin lỗi của anh làm mềm lòng, vẻ mặt dần dịu đi. Hắn ngồi xổm xuống mặt đối mặt với anh, nhét tay anh vào trong chăn, an ủi: "Thân thể của anh nhất định sẽ khỏe hơn thôi. Anh xem bây giờ khí sắc của anh tốt hơn trước rất nhiều, tôi cũng không phải giám sát công việc và nghỉ ngơi của anh mỗi ngày, tôi chỉ lo lắng... Sẽ có cơ hội, chờ sức khỏe anh tốt hơn, mình liền đổi thành anh giám sát tôi ngủ, tôi chờ anh." Dứt lời, hắn còn làm ra vẻ khích lệ Liêm Quân.
... Vậy là vẫn chẳng hề lĩnh ngộ được ý đồ khác trong câu nói vừa rồi à.
Liêm Quân nhìn bộ dáng nghiêm túc của Thời Tiến, trong lòng vừa bất lực vừa buồn cười. Người này hình như luôn có cách hiểu bầu không khí mờ ám, ngôn ngữ, hành vi thành một ý khác, nhưng kỳ lạ là không làm người ta tức giận, ngược lại còn khiến họ vô thức than thở người này thật ngốc, ngốc đến đáng yêu vô cùng.
"Được, cậu chờ tôi." Liêm Quân gật đầu, nhổm dậy nghiêng người ôm lấy hắn, sau đó trở về giường, kéo chăn lên, chủ động nói, "Ngủ ngon, mai gặp."
Thời Tiến đã quen với cái ôm của anh, hết sức tự nhiên cùng nói câu ngủ ngon, sau đó đứng dậy giúp anh tắt tất vả đèn, nhón chân rời khỏi phòng.
Đảo mắt đã qua mười ngày. Vào một ngày đầu tháng tư, Thời Tiến đẩy Liêm Quân ra bến cảng, dưới sự bố trí của bọn Quái Nhất đi lên tàu, chuẩn bị rời đảo.
"Lần sau tới đây, chắc sẽ là cuối năm hoặc sang năm đi." Thời Tiến nằm nhoài trên lan can tàu, nhìn vịnh Trăng Khuyết cách xa dần, trong lòng có chút luyến tiếc.
Liêm Quân ngồi bên cạnh hắn, cũng nhìn hòn đảo nhỏ ngày càng xa, tầm mắt quét qua từng nơi Thời Tiến đã ở bên bầu bạn cùng mình trên đảo, nói: "Nếu cậu thích, cuối năm chúng ta có thể tới sớm hơn. Đến lúc đó, hẳn tôi đã khỏe hơn nhiều, có thể đi câu cá với cậu."
Cả kỳ nghỉ này Thời Tiến phải học bù đầu, ngày cuối tuần được đi chơi lại dành cho Liêm Quân hết, những trò tốn thời gian trên đảo đều chưa từng thử qua, đáng tiếc cực kì.
Thời Tiến nghe vậy mỉm cười, nói: "Thế thì không còn gì bằng. Anh Quân phải cố gắng bồi bổ đấy, không được lừa tôi đâu."
Liêm Quân thấy hắn nở nụ cười trở lại, thầm yên tâm hơn chút, mỉm cười đáp: "Chắc chắn sẽ không lừa cậu."
Trên chỗ đứng bên ngoài buồng lái, Quái Nhất và Quái Nhị tựa vào lan can, nhìn Liêm Quân và Thời Tiến kẻ đứng kẻ ngồi trên boong tàu, mỉm cười tán gẫu. Hai tên nhìn nhau, lặng thinh vài giây, cuối cùng vẫn là Quái Nhị mở miệng trước: "Cậu Quân đang định chiếm giữ Thời Tiến đấy à? Cảm giác bầu không khí khi bọn họ ở bên nhau thay đổi quá chừng."
Trước đây, Thời Tiến sẽ không dám tùy ý như thế trước mặt Liêm Quân, càng không dám lẻ thẳng khí hùng cái gì cũng đòi quản lí.
"Thời Tiến đần muốn chết, cách này trước mắt xem chừng là hữu hiệu nhất rồi." Quái Nhất ngoài miệng thì nói đến độ chẳng thèm chừa chút mặt mũi cho Thời Tiến, song vẻ mặt lại rõ ràng dịu dàng hơn so với thường ngày. Nói đoạn, gã dừng một chút, lại bổ sung, "Cậu Quân bây giờ cười thường xuyên hơn."
Quái Nhị cũng nhìn thấy dáng vẻ nghoảng đầu về phía Thời Tiến mỉm cười của Liêm Quân, ngẩn ngơ một lúc, rồi thở dài: "Phong thái cũng mềm mỏng dịu dàng hơn hẳn... Sắp tới hội nghị rồi, không biết đây là chuyện tốt hay xấu nữa."
Quái Nhất nghe vậy liền đanh mặt lại, nói: "Cậu Quân có chừng mực."
"Tôi biết, tôi chỉ sợ những người đó nhìn ra điều gì thôi." Quái Nhị đáp. Nhớ tới tình hình hội nghị những năm qua, ánh mắt dần lạnh đi, anh ta thấp giọng nói, "Chỉ mong năm nay không có tên ngu nào nhảy ra, nếu không sợ rằng cả đám bị xử luôn mất."
"Nghề của chúng ta, chưa bao giờ thiếu mấy gã ngu." Quái Nhất lạnh lùng tiếp lời, vẻ mặt mỉa mai, trong lòng cũng mong hội nghị năm nay có thể yên ổn trôi qua.
...
Sau hai ngày đi tàu, thanh tiến độ luôn đứng yên của Liêm Quân vẫn tăng, tăng lên 600. Thanh tiến độ của Thời Tiến cũng tăng, lên 500, không nhiều, nhưng rốt cuộc cũng là tăng.
Thời Tiến thở dài: "Tao đây là bị Liêm Quân ảnh hưởng nhỉ, kiểu hội nghị tụ hội ông trùm xã hội đen như này quả nhiên rất nguy hiểm."
Nhóc Chết trấn an: "Tiến Tiến đừng sợ, cục cưng sẽ bảo vệ cậu."
Thời Tiến nghe vậy lại chẳng thấy được an ủi chút nào, tâm trạng trái lại càng sa sút hơn.
Đúng vậy, ai cũng nghĩ rằng khi gặp chuyện, Liêm Quân nhất định sẽ nghĩ cách bảo vệ tất cả mọi người, nhưng nếu mọi người cùng gặp nguy hiểm, ai sẽ bảo vệ Liêm Quân được đây? Liêm Quân cũng chỉ là một người bình thường với cái xác phàm, càng không có chuyện mọc ra ba đầu sáu tay.
...
Cứ thế lại trôi qua một ngày. Vào buổi tối ngày thứ ba, cuối cùng bóng dáng con tàu của phía chính phủ cũng hiện ra trên mặt biển.
Tàu của chính phủ rất lớn, rõ ràng là tàu dân dụng chứ không phải quân dụng, thoạt nhìn không có tính uy hiếp, vô hại hơn dự đoán của Thời Tiến nhiều.
Quái Nhất ra lệnh dừng tàu, trước tiên dùng ra đa rà quét vùng biển lân cận, sau khi xác định không có mối đe dọa tiềm ẩn nào mới thiết lập liên lạc với phía chính phủ, kế đó bảo Quái Nhị và Quái Ngũ mang theo một nhóm nhỏ lên tàu chính phủ trước, gọi là lên hỗ trợ sắp xếp vấn đề chỗ ở, trên thực tế là đi quan sát tình hình trước.
Đã quá muộn, đêm nay nhóm lớn không cần lên tàu của chính phủ. Thời Tiến đứng trên boong tàu hóng chuyện, phát hiện nhiệt độ bên ngoài thực sự khá lạnh, không nhịn được siết chặt chiếc áo khoác trên người, ngắm nhìn biển rộng đen ngòm vào buổi đêm, trong đầu hỏi nhóc Chết: "Mày nói xem, với nhiệt độ này, nếu có người rơi xuống biển, có thể sống sót được bao lâu?"
Nhóc Chết run rẩy hỏi: "Tiến Tiến à, cậu đang lập flag(1) cho chính mình đó hả?"
Vẻ mặt Thời Tiến cứng đờ, nhận ra câu hỏi này nghe giống flag thật. Hắn không kìm nổi mà tưởng tượng ra cảnh mình rơi xuống biển, nuốt nước bọt hỏi: "Vậy nếu tao thật sự bất cẩn rơi xuống, mày có thể cho tao buff bảo mệnh gì?"
Nhóc Chết rất nghiêm túc suy ngẫm, rồi trả lời: "Buff mỹ nhân ngư? Tôi có thể cho cậu tạm thời biến thành cá."
Biến thành cá???
Mặt Thời Tiến nhăn nhúm lại, hắn cẩn thận lùi về sau, lặng lẽ quyết định rời xa nước biển, tránh né mọi khả năng rơi xuống nước.