Sẽ không có gì nếu cơn đói chỉ đơn giản là để lấp đầy bụng, giống như sức lực tiêu hao quá độ mà cần phải bổ sung.
Thứ họ muốn ăn, thứ họ thèm khát mỗi khi đói chính là máu thịt tươi sống. Đương nhiên ở thế giới này không thiếu những ham muốn thèm khát kì lạ, và cũng chẳng có gì nếu đó là động vật gia súc bình thường nơi đâu cũng có.
Máu thịt tươi sống đó đúng là nơi đâu cũng có, từ những nơi hẻo lánh hoang vu khô cằn, tới thành thị đông đúc trù phú. Máu thịt tươi sống có suy nghĩ của riêng mình, sở hữu trí tuệ hơn hẳn các loại động vật khác, có cảm xúc vui buồn phẫn hận yêu ghét ghen tị.
NHÂN LOẠI.!
Dạ gia tộc nhân hỗn huyết chính là thèm khát máu thịt đồng loại, cơn đói sẽ dai dẳng kéo dài cho đến khi được ăn no...hoặc có thể là không.!
Chuyện này ban đầu được giấu kín không ai hay biết, và cũng khó mà biết được. Dị thú xâm lấn nơi nơi đều sẽ có người chết, một làng mạc hay thậm chí một tiểu trấn trăm người nghìn người trong một ngày bị quét sạch cũng hoàn toàn không phải điều gì kì lạ.
Dạ Tuyệt Thiên chính là người đầu tiên chấp nhận dung hợp huyết dịch, cũng là kẻ đầu tiên cắn nuốt máu thịt của đồng loại.
Ban đầu vốn cũng chỉ lén lút ăn thịt những xác chết do dị thú tấn công không may tử nạn, càng về sau Dạ Tuyệt Thiên lại càng khó khống chế hơn. Hắn bắt đầu săn giết người sống, bất cứ người nào đi một mình đều sẽ bị Dạ Tuyệt Thiên bất ngờ đánh lén rồi mang xác đi.
Bên ngoài vẫn tỏ ra vẻ khắc khổ tu luyện, ngẫu nhiên sẽ cùng tu sĩ nhân loại của Bắc Vực chiến đấu với dị thú.
Chuyện vẫn còn trong vòng khống chế của Dạ gia cho tới khi, một tộc nhân trong lúc thưởng thức bữa ăn của mình thì bị phát hiện. Vốn hắn nghĩ rằng người nhìn thấy hắn đi một mình cho nên giết người diệt khẩu, không ngờ đến lại vẫn còn hai người khác đuổi tới từ phía sau. Hai người này nhìn thấy cảnh tượng đó liền lén lút trốn từ xa quan sát, khi thấy kẻ này há miệng xé thịt xác đồng bạn mình thì vô cùng hoảng sợ, yết hầu một trận nôn oẹ. Âm thanh khiến cho Dạ tộc kia phát hiện, hắn liền vội vã bỏ chạy.
Chuyện này lập tức làm chấn động cả Đông châu, sau đó dần dần dấy lên nghi ngờ về sức mạnh tăng đột ngột của Dạ gia trong thời gian ngắn. Sự việc trở nên mất kiểm soát khi người ta điều tra ra được chân tướng sau khi bắt được một tên tộc nhân họ Dạ.
Không thể không nói cảm xúc ban đầu là chấn kinh ghê tởm cuối cùng là phẫn nộ, lập tức chuyện này lan rộng ra khắp cả Bắc Vực. Chẳng mấy chốc cường giả khắp nơi kéo đến vây công Dạ gia, giết người thì có thể gây phẫn nộ nhưng nếu có lý do chính đáng sẽ chẳng ai gây sự với ngươi. Thế nhưng bọn hắn lại đem huyết mạch dị thú trộn lẫn vào chính mình chỉ vì tìm kiếm sức mạnh, cái này cũng không đáng trách khi ai cũng muốn trở nên mạnh mẽ hơn.
Bất quá bọn hắn lại đem chính đồng loại mình giết chết ăn thịt, so với dị thú còn ghê tởm hơn không biết bao nhiêu lần.
Những người từng sát cánh bên cạnh Dạ Tuyệt Thiên chống lại dị thú vẫn còn chút hi vọng, họ đã vào sinh ra tử không biết bao nhiêu lần cùng nhau, vậy mà...
Đến khi tận mắt nhìn thấy tay hắn bóp cổ một tu sĩ Bắc Vực, há miệng cắn ngập hàm răng đã lởm chởm sắc nhọn của mình vào thì những người này đã triệt để mất đi niềm tin mong manh. Thay vào đó là sự phẫn nộ đến ghê tởm.
Nhờ có những chiến thuyền trợ giúp, Dạ gia miễn cưỡng chống đỡ được một khoảng thời gian đủ cho cao tầng nòng cốt rút chạy. Dạ Tuyệt Thiên vốn dĩ là kẻ đầu tiên dung hợp, lại liên tục ăn thịt tu sĩ nhân loại hấp thu chân khí của họ. Cho nên không những hung tàn khát máu, thậm chí biến dị nửa người nửa dị thú. Cảnh giới càng là đạt đến tiệm cân Nhân Tiên.
Hắn ở lại đoạn hậu giết chết vô số cường giả Bắc Vực, cũng liên tục cắn nuốt máu thịt của họ khiến cho sức mạnh càng ngày càng gia tăng.
Đến cuối cùng một vị Nhân Tiên cường giả đã phải đồng quy vu tận, một chiêu đem hắn đánh xuống Vạn Trượng Băng Vực. Dạ Tuyệt Thiên trọng thương không chết, nhưng cũng không leo lên được khỏi Băng Vực. Vì để phòng ngừa hắn thoát ra, chúng cường giả đã tạo nên trận pháp phong ấn bịt kín lại miệng Băng Vực, sau đó dựng lên Tuyết Băng Cung trấn áp tại đó.
Về phần những kẻ đã chạy thoát đã biến mất không chút dấu vết, vì để đề phòng bọn hắn quay lại làm hại đến những người vô tội. Bắc Vực các thế lực thay phiên nhau cử người tuần tra khắp nơi, đặc biệt là Đông Châu giáp biển. Cũng bởi vì Dạ gia tộc có chiến thuyền, cũng là vì bọ hắn rất có thể đã trốn ra biển.
Thời gian thấm thoát trôi qua vô số tuế nguyệt, người ta đã dần quên đi chuyện cũ kể từ lúc Bát Tiên Phong Cấm Thủ Hộ Trận đem Vô Thần Đại Lục khoá lại, ngăn cách với những thế giới không ai biết bên ngoài kia.
Dạ gia tộc cũng dần dần chìm vào dòng sông lịch sử, chỉ còn những gia tộc lâu đời cùng Tuyết Băng Cung các đời Cung chủ được truyền lại về chuyện này. Có lẽ nó là vết nhơ không thể nào không xoá đi, là sự ghê tởm không ai muốn nhắc đến.
.... ....
Trở lại gian phòng nơi mà Nam Cung Nguyệt Ly đang ngồi lắng nghe về bí mật mà thái gia gia cùng cha mình đã che dấu, khi hai người nhắc đến mẫu thân nàng. Nguyệt Ly ánh mắt có chút buồn bã, nàng sinh ra thì đã mất đi mẫu thân. Chỉ có thể thấy bà qua tranh vẽ treo trong phòng của cha.
- Phệ Tâm Băng Độc là để áp chế huyết mạch dị thú trong cơ thể của Dạ tộc khi đó.!
Nam Cung Chiến Vân ngồi xuống chậm rãi nhớ lại.
- Năm đó hai người tới để đón Tuyền nhi đi chính là anh ruột nàng, cũng chính là bá phụ con và là anh vợ của ta. Về phần nữ tử kia cũng không có rõ nàng đến từ đâu, theo như lời bá phụ con nói thì Phệ Tâm Băng Độc này chính là do nàng hạ. Ta cũng không nhìn thấu được tu vi của nữ nhân đó ra sao, nhưng chắc chắn rằng nếu như hôm đó họ muốn cưỡng ép đem mẫu thân con đi. Cho dù là toàn bộ Nam Cung Gia xuất động cũng không cách nào lay chuyển được một ngọn cỏ.
Hai huynh muội Nam Cung Hoài Ngọc cùng với Nguyệt Ly hít sâu một hơi, đối với Nam Cung Gia nội tình họ nắm rõ ràng một hai. Mặc dù tại Bắc Vực chỉ được tính vào tốp mười những gia tộc có tiềm lực, sức mạnh nội tình. Nhưng nếu chỉ nói riêng tại Nam Châu này có lẽ không ai có đủ tư cách ngang hàng, điều này tuy hơi khoa trương nhưng lại là sự thật.
Vậy nhưng nghe lời cha mình nói nữ nhân kia thế mà có thể áp chế được toàn bộ Nam Cung Gia, vậy chẳng lẽ nói nàng là trong lịch sử những vị kia mạnh ngang hàng.?
- Haha - Nam Cung Chiến Vân nở nụ cười đắng chát . - nghe khó tin phải không.?
Hai huynh muội gật đầu, chuyện này quả thật rất khó tin.
- Ban đầu ta và thái gia gia các ngươi cũng nghĩ như vậy, nhưng sau đó cũng không thể không tin đó là sự thật.
- Đúng vậy - Nam Cung Vô Tâm tiếp lời - Ta khi đó đã thử dò xét qua nàng, nhưng hoàn toàn không nhìn ra được gì cả. May mắn là nàng không để tâm. Còn về Phệ Tâm Băng Độc nàng hạ lên Dạ gia người như đã nói là để áp chế Dị thú huyết mạch, tuy nhiên cũng là tùy theo mức độ dung hợp dị thú huyết mạch cao thấp ra sao mà đem Phệ Tâm độc tăng giảm mức độ. Mẫu thân các ngươi bởi vì là hậu nhân có huyết thống gần nhất với Dạ Tuyệt Thiên, cũng chính là đại ma đầu năm đó giết người cắn nuốt máu thịt của các tu sĩ xấu số. Cho nên Băng Độc trong người nàng là mạnh nhất Dạ gia thời điểm đó.
Ngừng một chút như để nhớ lại, lão Vô Tâm lại tiếp tục. Áp dụng Băng độc đem lại hai kết quả khác nhau cho Dạ tộc người, đối với nam nhân sẽ đem lại tác dụng áp chế việc thèm khát máu tươi khiến cho họ không còn lên cơn đói khát nữa. Nhưng đối với nữ nhân lại là kịch độc lấy mạng, vốn bản chất cơ thể nam nữ đã khác nhau cho nên tác dụng cũng khác nhau một trời một vực.
Mà đối với nữ nhân dòng chính của Dạ Tuyệt Thiên lại càng có tác dụng mạnh hơn, mười bốn tuổi sẽ phát tác gây đau đớn cùng cực. Lại sau bảy năm một lần tái phát, đủ bảy lần cơ thể hoàn toàn biến thành băng mất đi sinh mạng.
- Ngoài ra nữ nhân dòng chính của Dạ Tuyệt Thiên khi nhiễm trúng Băng Độc còn có một tác dụng khác - nói đến đây, lão Vô Tâm có chút ngập ngừng xen lẫn lo âu.
Hoài Ngọc, Nguyệt Ly đã dần dần cảm thấy chuyện đã bắt đầu sáng tỏ, thậm chí còn là một cái bí mật động trời.
- Chính là máu của người nhiễm Băng Độc có thể phá hủy được trận pháp phong ấn Dạ Tuyệt Thiên.!
- Phá hủy phong ấn.! - hai huynh muội thốt lên kinh hãi, chuyện này nếu đúng là sự thật vậy khác nào Bắc Vực sẽ lại tao ngộ một lần nữa tai ương.
Phải biết khi đó cảnh giới của Dạ Tuyệt Thiên đã gần như đăng đỉnh đại lục, hiện tại mặc dù bị giam cầm, thế nhưng qua vô số năm tháng có khả năng đã hoàn toàn hồi phục.
- Chính là hoàn toàn giải trừ phong ấn.!
Nam Cung Chiến Vân gật đầu khẳng định.
- Nữ nhân kia nếu như biết vậy tại sao nàng lại đem Phệ Tâm độc hạ xuống...
Nam Cung Hoài Ngọc chợt thắc mắc, sau đó lại như nghĩ ra gì đó liền lặng im.
- Dạ gia tộc sẽ diệt vong ! Những người mang huyết mạch chính của Dạ Tuyệt Thiên sẽ không cách nào kiềm chế cơn đói. Họ sẽ tấn công chính tộc nhân của mình đầu tiên, những người có huyết mạch dị thú mỏng manh hơn. Sau đó nếu không tìm cách tìm ra nguồn thức ăn khác sẽ lại thôn phệ lẫn nhau, cuối cùng kết quả sẽ chỉ còn một Dạ nhân tộc duy nhất hoặc tệ hơn là không một ai sống sót.
- Các ngươi thắc mắc vì sao họ không kiếm thức ăn bên ngoài đúng không .?
Hai huynh đệ nặng nề gật đầu, lão Vô Tâm miệng khô lưỡi đắng tiếp tục giải thích.
- Bọn hắn bị cô lập, hay chính xác hơn là tự cô lập mình trên một chiến thuyền lênh đênh trên biển. Bởi vì năm xưa trốn tránh truy sát của cường giả Băng Vực mà lựa chọn như vậy.
Thứ họ muốn ăn, thứ họ thèm khát mỗi khi đói chính là máu thịt tươi sống. Đương nhiên ở thế giới này không thiếu những ham muốn thèm khát kì lạ, và cũng chẳng có gì nếu đó là động vật gia súc bình thường nơi đâu cũng có.
Máu thịt tươi sống đó đúng là nơi đâu cũng có, từ những nơi hẻo lánh hoang vu khô cằn, tới thành thị đông đúc trù phú. Máu thịt tươi sống có suy nghĩ của riêng mình, sở hữu trí tuệ hơn hẳn các loại động vật khác, có cảm xúc vui buồn phẫn hận yêu ghét ghen tị.
NHÂN LOẠI.!
Dạ gia tộc nhân hỗn huyết chính là thèm khát máu thịt đồng loại, cơn đói sẽ dai dẳng kéo dài cho đến khi được ăn no...hoặc có thể là không.!
Chuyện này ban đầu được giấu kín không ai hay biết, và cũng khó mà biết được. Dị thú xâm lấn nơi nơi đều sẽ có người chết, một làng mạc hay thậm chí một tiểu trấn trăm người nghìn người trong một ngày bị quét sạch cũng hoàn toàn không phải điều gì kì lạ.
Dạ Tuyệt Thiên chính là người đầu tiên chấp nhận dung hợp huyết dịch, cũng là kẻ đầu tiên cắn nuốt máu thịt của đồng loại.
Ban đầu vốn cũng chỉ lén lút ăn thịt những xác chết do dị thú tấn công không may tử nạn, càng về sau Dạ Tuyệt Thiên lại càng khó khống chế hơn. Hắn bắt đầu săn giết người sống, bất cứ người nào đi một mình đều sẽ bị Dạ Tuyệt Thiên bất ngờ đánh lén rồi mang xác đi.
Bên ngoài vẫn tỏ ra vẻ khắc khổ tu luyện, ngẫu nhiên sẽ cùng tu sĩ nhân loại của Bắc Vực chiến đấu với dị thú.
Chuyện vẫn còn trong vòng khống chế của Dạ gia cho tới khi, một tộc nhân trong lúc thưởng thức bữa ăn của mình thì bị phát hiện. Vốn hắn nghĩ rằng người nhìn thấy hắn đi một mình cho nên giết người diệt khẩu, không ngờ đến lại vẫn còn hai người khác đuổi tới từ phía sau. Hai người này nhìn thấy cảnh tượng đó liền lén lút trốn từ xa quan sát, khi thấy kẻ này há miệng xé thịt xác đồng bạn mình thì vô cùng hoảng sợ, yết hầu một trận nôn oẹ. Âm thanh khiến cho Dạ tộc kia phát hiện, hắn liền vội vã bỏ chạy.
Chuyện này lập tức làm chấn động cả Đông châu, sau đó dần dần dấy lên nghi ngờ về sức mạnh tăng đột ngột của Dạ gia trong thời gian ngắn. Sự việc trở nên mất kiểm soát khi người ta điều tra ra được chân tướng sau khi bắt được một tên tộc nhân họ Dạ.
Không thể không nói cảm xúc ban đầu là chấn kinh ghê tởm cuối cùng là phẫn nộ, lập tức chuyện này lan rộng ra khắp cả Bắc Vực. Chẳng mấy chốc cường giả khắp nơi kéo đến vây công Dạ gia, giết người thì có thể gây phẫn nộ nhưng nếu có lý do chính đáng sẽ chẳng ai gây sự với ngươi. Thế nhưng bọn hắn lại đem huyết mạch dị thú trộn lẫn vào chính mình chỉ vì tìm kiếm sức mạnh, cái này cũng không đáng trách khi ai cũng muốn trở nên mạnh mẽ hơn.
Bất quá bọn hắn lại đem chính đồng loại mình giết chết ăn thịt, so với dị thú còn ghê tởm hơn không biết bao nhiêu lần.
Những người từng sát cánh bên cạnh Dạ Tuyệt Thiên chống lại dị thú vẫn còn chút hi vọng, họ đã vào sinh ra tử không biết bao nhiêu lần cùng nhau, vậy mà...
Đến khi tận mắt nhìn thấy tay hắn bóp cổ một tu sĩ Bắc Vực, há miệng cắn ngập hàm răng đã lởm chởm sắc nhọn của mình vào thì những người này đã triệt để mất đi niềm tin mong manh. Thay vào đó là sự phẫn nộ đến ghê tởm.
Nhờ có những chiến thuyền trợ giúp, Dạ gia miễn cưỡng chống đỡ được một khoảng thời gian đủ cho cao tầng nòng cốt rút chạy. Dạ Tuyệt Thiên vốn dĩ là kẻ đầu tiên dung hợp, lại liên tục ăn thịt tu sĩ nhân loại hấp thu chân khí của họ. Cho nên không những hung tàn khát máu, thậm chí biến dị nửa người nửa dị thú. Cảnh giới càng là đạt đến tiệm cân Nhân Tiên.
Hắn ở lại đoạn hậu giết chết vô số cường giả Bắc Vực, cũng liên tục cắn nuốt máu thịt của họ khiến cho sức mạnh càng ngày càng gia tăng.
Đến cuối cùng một vị Nhân Tiên cường giả đã phải đồng quy vu tận, một chiêu đem hắn đánh xuống Vạn Trượng Băng Vực. Dạ Tuyệt Thiên trọng thương không chết, nhưng cũng không leo lên được khỏi Băng Vực. Vì để phòng ngừa hắn thoát ra, chúng cường giả đã tạo nên trận pháp phong ấn bịt kín lại miệng Băng Vực, sau đó dựng lên Tuyết Băng Cung trấn áp tại đó.
Về phần những kẻ đã chạy thoát đã biến mất không chút dấu vết, vì để đề phòng bọn hắn quay lại làm hại đến những người vô tội. Bắc Vực các thế lực thay phiên nhau cử người tuần tra khắp nơi, đặc biệt là Đông Châu giáp biển. Cũng bởi vì Dạ gia tộc có chiến thuyền, cũng là vì bọ hắn rất có thể đã trốn ra biển.
Thời gian thấm thoát trôi qua vô số tuế nguyệt, người ta đã dần quên đi chuyện cũ kể từ lúc Bát Tiên Phong Cấm Thủ Hộ Trận đem Vô Thần Đại Lục khoá lại, ngăn cách với những thế giới không ai biết bên ngoài kia.
Dạ gia tộc cũng dần dần chìm vào dòng sông lịch sử, chỉ còn những gia tộc lâu đời cùng Tuyết Băng Cung các đời Cung chủ được truyền lại về chuyện này. Có lẽ nó là vết nhơ không thể nào không xoá đi, là sự ghê tởm không ai muốn nhắc đến.
.... ....
Trở lại gian phòng nơi mà Nam Cung Nguyệt Ly đang ngồi lắng nghe về bí mật mà thái gia gia cùng cha mình đã che dấu, khi hai người nhắc đến mẫu thân nàng. Nguyệt Ly ánh mắt có chút buồn bã, nàng sinh ra thì đã mất đi mẫu thân. Chỉ có thể thấy bà qua tranh vẽ treo trong phòng của cha.
- Phệ Tâm Băng Độc là để áp chế huyết mạch dị thú trong cơ thể của Dạ tộc khi đó.!
Nam Cung Chiến Vân ngồi xuống chậm rãi nhớ lại.
- Năm đó hai người tới để đón Tuyền nhi đi chính là anh ruột nàng, cũng chính là bá phụ con và là anh vợ của ta. Về phần nữ tử kia cũng không có rõ nàng đến từ đâu, theo như lời bá phụ con nói thì Phệ Tâm Băng Độc này chính là do nàng hạ. Ta cũng không nhìn thấu được tu vi của nữ nhân đó ra sao, nhưng chắc chắn rằng nếu như hôm đó họ muốn cưỡng ép đem mẫu thân con đi. Cho dù là toàn bộ Nam Cung Gia xuất động cũng không cách nào lay chuyển được một ngọn cỏ.
Hai huynh muội Nam Cung Hoài Ngọc cùng với Nguyệt Ly hít sâu một hơi, đối với Nam Cung Gia nội tình họ nắm rõ ràng một hai. Mặc dù tại Bắc Vực chỉ được tính vào tốp mười những gia tộc có tiềm lực, sức mạnh nội tình. Nhưng nếu chỉ nói riêng tại Nam Châu này có lẽ không ai có đủ tư cách ngang hàng, điều này tuy hơi khoa trương nhưng lại là sự thật.
Vậy nhưng nghe lời cha mình nói nữ nhân kia thế mà có thể áp chế được toàn bộ Nam Cung Gia, vậy chẳng lẽ nói nàng là trong lịch sử những vị kia mạnh ngang hàng.?
- Haha - Nam Cung Chiến Vân nở nụ cười đắng chát . - nghe khó tin phải không.?
Hai huynh muội gật đầu, chuyện này quả thật rất khó tin.
- Ban đầu ta và thái gia gia các ngươi cũng nghĩ như vậy, nhưng sau đó cũng không thể không tin đó là sự thật.
- Đúng vậy - Nam Cung Vô Tâm tiếp lời - Ta khi đó đã thử dò xét qua nàng, nhưng hoàn toàn không nhìn ra được gì cả. May mắn là nàng không để tâm. Còn về Phệ Tâm Băng Độc nàng hạ lên Dạ gia người như đã nói là để áp chế Dị thú huyết mạch, tuy nhiên cũng là tùy theo mức độ dung hợp dị thú huyết mạch cao thấp ra sao mà đem Phệ Tâm độc tăng giảm mức độ. Mẫu thân các ngươi bởi vì là hậu nhân có huyết thống gần nhất với Dạ Tuyệt Thiên, cũng chính là đại ma đầu năm đó giết người cắn nuốt máu thịt của các tu sĩ xấu số. Cho nên Băng Độc trong người nàng là mạnh nhất Dạ gia thời điểm đó.
Ngừng một chút như để nhớ lại, lão Vô Tâm lại tiếp tục. Áp dụng Băng độc đem lại hai kết quả khác nhau cho Dạ tộc người, đối với nam nhân sẽ đem lại tác dụng áp chế việc thèm khát máu tươi khiến cho họ không còn lên cơn đói khát nữa. Nhưng đối với nữ nhân lại là kịch độc lấy mạng, vốn bản chất cơ thể nam nữ đã khác nhau cho nên tác dụng cũng khác nhau một trời một vực.
Mà đối với nữ nhân dòng chính của Dạ Tuyệt Thiên lại càng có tác dụng mạnh hơn, mười bốn tuổi sẽ phát tác gây đau đớn cùng cực. Lại sau bảy năm một lần tái phát, đủ bảy lần cơ thể hoàn toàn biến thành băng mất đi sinh mạng.
- Ngoài ra nữ nhân dòng chính của Dạ Tuyệt Thiên khi nhiễm trúng Băng Độc còn có một tác dụng khác - nói đến đây, lão Vô Tâm có chút ngập ngừng xen lẫn lo âu.
Hoài Ngọc, Nguyệt Ly đã dần dần cảm thấy chuyện đã bắt đầu sáng tỏ, thậm chí còn là một cái bí mật động trời.
- Chính là máu của người nhiễm Băng Độc có thể phá hủy được trận pháp phong ấn Dạ Tuyệt Thiên.!
- Phá hủy phong ấn.! - hai huynh muội thốt lên kinh hãi, chuyện này nếu đúng là sự thật vậy khác nào Bắc Vực sẽ lại tao ngộ một lần nữa tai ương.
Phải biết khi đó cảnh giới của Dạ Tuyệt Thiên đã gần như đăng đỉnh đại lục, hiện tại mặc dù bị giam cầm, thế nhưng qua vô số năm tháng có khả năng đã hoàn toàn hồi phục.
- Chính là hoàn toàn giải trừ phong ấn.!
Nam Cung Chiến Vân gật đầu khẳng định.
- Nữ nhân kia nếu như biết vậy tại sao nàng lại đem Phệ Tâm độc hạ xuống...
Nam Cung Hoài Ngọc chợt thắc mắc, sau đó lại như nghĩ ra gì đó liền lặng im.
- Dạ gia tộc sẽ diệt vong ! Những người mang huyết mạch chính của Dạ Tuyệt Thiên sẽ không cách nào kiềm chế cơn đói. Họ sẽ tấn công chính tộc nhân của mình đầu tiên, những người có huyết mạch dị thú mỏng manh hơn. Sau đó nếu không tìm cách tìm ra nguồn thức ăn khác sẽ lại thôn phệ lẫn nhau, cuối cùng kết quả sẽ chỉ còn một Dạ nhân tộc duy nhất hoặc tệ hơn là không một ai sống sót.
- Các ngươi thắc mắc vì sao họ không kiếm thức ăn bên ngoài đúng không .?
Hai huynh đệ nặng nề gật đầu, lão Vô Tâm miệng khô lưỡi đắng tiếp tục giải thích.
- Bọn hắn bị cô lập, hay chính xác hơn là tự cô lập mình trên một chiến thuyền lênh đênh trên biển. Bởi vì năm xưa trốn tránh truy sát của cường giả Băng Vực mà lựa chọn như vậy.