Năm đó, hai người mười bốn tuổi. Hôm ấy Thần Nhứ phụng sư mệnh đi hái thảo dược ở sau núi, hồi lâu chưa về. Cảnh Hàm U không yên lòng, chưa được cho phép mà đã tự mình đi đến sau núi. Nàng tìm khoảng chừng một canh giờ mới thấy Thần Nhứ dưới mặt vách đá. Thần Nhứ rơi xuống vách đá, cũng may đủ nhanh nhẹn, bắt lấy dây leo dài, cuối cùng không bị thương. Có điều muốn đi lên cũng không phải chuyện dễ.
"Sao muội lại xuống đây?" Nhìn Cảnh Hàm U không hề do dự nắm dây leo nhảy xuống trước mặt mình, Thần Nhứ cau mày hỏi.
"Cứu tỷ đi lên!" Cảnh Hàm U nói như lẽ hiển nhiên.
Thần Nhứ cười khổ, "Bây giờ chúng ta mắc kẹt như nhau rồi, muội cứu ta lên bằng cách nào?"
Đến giờ Cảnh Hàm U mới nhận ra vấn đề này, ngẩng đầu nhìn vách đá cao cao, nàng chợt ngây người.
Thần Nhứ bất đắc dĩ, vừa lắc đầu vừa kéo dây leo, "Dây leo ở đây rất rắn chắc. Đáng tiếc ở gần vách đá chẳng có một ngọn cỏ, căn bản không có chỗ mượn lực. Ta thử mấy lần đều thất bại trong gang tấc, không ngờ rằng người tới tìm ta là muội." Nói xong thở dài một hơi.
Cảnh Hàm U nhíu mày, "Sư tỷ, là ta thì sao? Tỷ cho rằng ai sẽ đến?"
Thần Nhứ không chú ý sắc mặt Cảnh Hàm U đã thay đổi, vẫn ngẩng đầu nhìn lên, "Chắc là Tĩnh Tô."
"Giang sư phó đang dạy võ công cho muội ấy, muội ấy nào có thời gian đến cứu tỷ." Cảnh Hàm U bĩu môi. "Hơn nữa tỷ đừng xem nhẹ ta nữa được không? Võ công của ta không hề thua kém muội ấy."
Thần Nhứ rốt cục quay đầu, nhìn vẻ mặt ghen ghét rõ ràng của Cảnh Hàm U, nói: "Ta không phải nói võ công của muội kém cạnh. Loại võ Tĩnh Tô học khác với chúng ta. Nếu muội có chiêu Trích Diệp Niêm Hoa của muội ấy, chúng ta muốn đi lên cũng không phải việc khó."
Cảnh Hàm U không phản bác, vuốt ve hai tay, "Vậy phải làm thế nào?"
Thần Nhứ liếc nàng một cái, đưa tay tóm dây leo, vừa dùng lực, người đã leo cao một trượng *. Cảnh Hàm U nhìn động tác nhẹ nhàng leo tới gốc dây của nàng, cao hơn ba trượng trở đi đều là vách núi dốc đứng không một ngọn cỏ, không cẩn thận một chút sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
* một trượng Trung Hoa = 3,33 mét
Thần Nhứ cuối cùng vẫn thất bại, nhưng dường như nàng cũng rút ra kinh nghiệm từ lần thất bại này, lúc rơi xuống nhanh nhảu bắt lấy dây leo ổn định cơ thể.
Sắc trời dần tối. Hai người ở dưới núi mắt lớn trừng mắt nhỏ.
"Tỷ nói xem sư phụ sẽ tới cứu chúng ta chứ?" Cảnh Hàm U hỏi.
Thần Nhứ nhập môn sớm hơn nàng một năm, hiểu rõ tính tình sư phụ hơn. "Muội tốt nhất nên xin ông trời phù hộ cho sư phụ đừng đến, bằng không chúng ta sẽ gặp phiền phức lớn."
Cảnh Hàm U không hỏi tiếp. Chưởng viện Phi Diệp Tân thế nhưng nổi danh nghiêm ngặt.
"Có nên thử đường ra khác không?" Nói, Cảnh Hàm U mò mẫm đi một lối khác.
Thần Nhứ không ngăn cản, chưa nghĩ được kế, hai người chỉ có thể đi loạn. Hai người tìm tới tìm lui, chẳng tìm được lối ra, ngược lại thấy một hang núi nhỏ.
"Sư tỷ, tiến vào nghỉ ngơi chút đi." Cảnh Hàm U kéo tay Thần Nhứ, cùng đi vào hang núi.
Lúc này sắc trời đã đen kịt. Hai người đều mang theo cây châm lửa, tìm ít nhánh cây thắp một đống lửa, tạm thời nghỉ ngơi chốc lát.
"Sư tỷ, nếu chúng ta không ra được, tỷ có tiếc nuối vì kẻ chết cùng tỷ là ta không?" Cảnh Hàm U tìm một tảng đá lớn, ngồi xuống hỏi.
"Người đã chết rồi, chết cùng ai thì có gì quan trọng?" Thần Nhứ đương nhiên cảm thấy vấn đề này rất buồn tẻ. "Nhưng nếu thật sự như thế, ta ngược lại hi vọng người chết cùng ta ở chỗ này không phải muội."
"Vì sao?" Cảnh Hàm U tủi thân. Sư tỷ không thích mình đến vậy ư?
Thần Nhứ bật cười, rồi lại đột ngột che giấu vẻ tươi cười. "Nếu ta mất đi, ta mong rằng muội có thể sống sót."
Cảnh Hàm U nhìn chằm chằm vào sư tỷ ở đối diện, gằn từng chữ một: "Nhưng ta lại hi vọng có thể chết chung với tỷ."
Thần Nhứ quay đầu sang chỗ khác, dường như không nghe hiểu ý trong câu nói này.
Đống lửa phát ra âm thanh đôm đốp, bầu không khí hơi khác thường, hai người nhất thời không nói gì thêm.
Không gian yên tĩnh đột nhiên truyền đến tiếng "xì xì". Hai người không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng kêu, chỉ thấy một con rắn đen dài hơn một trượng bò ra từ khe đá.
Các nàng đều là người tập võ, tuy là nữ tử nhưng lại không sợ hãi. Chỉ cùng nhau đứng lên, nhìn rắn đen uốn lượn trên mặt đất, Cảnh Hàm U hỏi: "Tỷ muốn giết không?"
Thần Nhứ lại nhìn bầu trời bên ngoài. "Nếu muội đói bụng thì giết."
Cảnh Hàm U sững sờ, sau đó lập tức hiểu ý Thần Nhứ, tay cầm chuôi kiếm dần dần buông lỏng. "Vậy thôi đi, tỷ không ăn, ta ăn một mình thì có ý nghĩa gì chứ?"
Thần Nhứ nhìn rắn đen bò qua hai người, thế mà không có công kích ý các nàng, cũng thở phào một hơi. "Nơi này tình huống không rõ, chúng ta không nên qua đêm ở đây, vẫn nên nghĩ cách trèo lên thì hơn."
Cảnh Hàm U gật đầu. Hai người làm hai bó đuốc, dập tắt đống lửa. Đương lúc sắp rời đi, khoé mắt Thần Nhứ liếc qua một bóng đen bay tới.
"Cẩn thận!" Trường kiếm ra khỏi vỏ, ánh sáng loé lên, trên mặt đất xuất hiện xác rắn đứt thành hai nửa.
Cảnh Hàm U nghĩ mà sợ. Bọn họ chung quy là chủ quan.
"Muội không sao chứ?" Thần Nhứ đút kiếm vào vỏ, cũng bị doạ ra một thân mồ hôi lạnh.
Cảnh Hàm U mếu máo, vẻ mặt kinh sợ, kéo Thần Nhứ cọ cọ trong lồng ngực nàng. Thần Nhứ buồn cười, nhưng chỉ biết ôm sư muội của mình dịu dàng an ủi. "Dù ta biết muội đang giả vờ, nhưng có muội ở bên cạnh vẫn tốt hơn ta một người cô đơn."
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý. Cảnh Hàm U thu lại biểu cảm ấm ức, trên gương mặt ngây ngô xuất hiện vẻ trịnh trọng. "Sư tỷ, ta sẽ ở bên cạnh tỷ."
Đáng tiếc, vẫn không có hồi âm.
Hai người cuối cùng đã tới chỗ vách đá. Đã là ban đêm, Thần Nhứ vốn lo lắng cũng chỉ đành binh đi hiểm chiêu. Nàng và Cảnh Hàm U hai người hợp lực dùng dây leo làm một sợi dây thừng để Cảnh Hàm U đeo bên hông. Hai người leo tới gốc dây, Thần Nhứ dùng nội lực đẩy Cảnh Hàm U, để nàng vận dụng khinh công nhảy lên vách đá dựng đứng.
Việc này rất mạo hiểm, cho nên trước đó Thần Nhứ không muốn thử. Hai người đều có nguy cơ cao. Cảnh Hàm U biết Thần Nhứ ở phía dưới đẩy áp lực còn lớn hơn, nhưng hiển nhiên nội lực của Thần Nhứ thâm hậu hơn nàng nên chỉ có thể chọn cách này.
Hai người thử ba lượt, mỗi lượt đều nguy càng thêm nguy, cũng may có dây thừng bên hông bảo hiểm, cuối cùng không xảy ra chuyện gì. Rốt cục, lần thứ tư, Cảnh Hàm U thành công nhảy lên vách đá. Sau đó nàng thả dây thừng xuống, kéo Thần Nhứ lên.
"Muội xem, nếu muội không xuống mà trực tiếp tìm sợi dây thả xuống, chúng ta đã sớm đi lên." Đã lên được mà Thần Nhứ vẫn không quên việc này.
Cảnh Hàm U cười, không giải thích. Lý lẽ kia ai cũng hiểu, nhưng trực tiếp cứu người lên thì đâu có khoảng thời gian ở riêng với sư tỷ? Chỉ trong lúc hung hiểm, người mới có thể nói ra những lời bình thường không cách nào mở miệng.
"Lần kia… nàng là cố ý." Trên xe ngựa, Thần Nhứ nói một cách chắc nịch.
"Ta chỉ muốn nói với nàng mấy lời thật lòng. Bình thường nàng luôn luôn không nghe." Âm thanh của Cảnh Hàm U vang bên tai Thần Nhứ. Sau đó Thần Nhứ cảm thấy lỗ tai nóng lên, một nụ hôn đã rơi xuống.
Thần Nhứ nhắm mắt lại, "Nghe xong thì thế nào?" Khi ấy nàng nghe, cuối cùng cũng không thể đáp lại. Lúc sau trải qua đủ thứ, biến thành cục diện như hôm nay.
Xe ngựa đã lái vào sơn cốc. Công chúa xuất hành, tuy là cải trang, nhưng cũng có Phi Vân Kỵ Cảnh Hàm U chưởng quản dẫn đầu sắp xếp hết thảy.
Hai người xuống xe ngựa, không trông thấy ai cả. Bên người chỉ có Trần Tâm và Tái Phúc. Mấy ngày nay Linh Âm thường xuyên kề cạnh Thần Nhứ, thực sự có chút chói mắt, cho nên lần này Thần Nhứ không mang nàng ta theo.
"Đến nơi rồi, cảnh trí nàng muốn cho ta xem ở đâu?" Thần Nhứ quay đầu hỏi.
Cảnh Hàm U kéo tay nàng, đi theo Trần Tâm và Tái Phúc, một đường hướng sâu vào sơn cốc.
Vượt qua một khe núi, bên trong bỗng nhiên xuất hiện đình đài lầu các. Mơ hồ có từng tầng từng tầng sương mù trắng bao phủ, làm người ta có loại ảo giác đặt mình vào tiên cảnh.
Thần Nhứ thoáng sửng sốt, rồi tức khắc cười nói: "Nơi này lại có suối nước nóng? Cấm địa của hoàng gia chăng?"
"Nàng đó, thông minh như vậy, không có chút bất ngờ nào." Cảnh Hàm U hơi bất mãn. Phản ứng của Thần Nhứ quá bình thường. Nàng nhớ kỹ mấy tỷ muội của nàng lần đầu tới đây đều cảm thán không thôi, từng người tung tăng như chim sẻ.
"Đương nhiên có bất ngờ." Nói, Thần Nhứ đi lên một cây cầu gỗ. "Phát hiện được chốn này còn xây dựng cổ kính tự nhiên như thế, đúng là xứng với bốn chữ 'xảo đoạt thiên công' *."
* xảo đoạt thiên công: ý chỉ những việc khéo léo tinh xảo đến mức độ tuyệt hảo sánh ngang với trời.
"Thần Nhứ, thân thể của nàng còn yếu, lát nữa đi ngâm suối nước nóng đi, có chỗ tốt với cơ thể." Cảnh Hàm U theo sau nàng.
Nhắc đến tắm suối nước nóng, Thần Nhứ đương nhiên sẽ không để ý. Nhưng nghĩ đến người sư muội bên cạnh, nàng lại có hơi đau đầu. Ngẫm cũng biết, Cảnh Hàm U sẽ không ngoan ngoãn không động tay động chân.
"Nàng cũng nói là có lợi với thân thể ta. Vậy nàng có thể nương tay không?" Né tránh không bằng làm rõ. Thần Nhứ nhíu mày lại, dáng vẻ "ta đã sớm nhìn thấu nàng."
Cảnh Hàm U tất nhiên có tính toán của mình, lúc này bị nói thẳng ra, hơi lúng túng gãi gãi đầu. "Nàng không thể tắm mãi mà, đúng không?"
Thần Nhứ ném cho nàng một cái liếc mắt cực kỳ động lòng rồi xoay người xuống cầu.
Lầu nhỏ hai tầng được làm bằng gỗ. Lầu một trong hồ dẫn suối nước nóng nước chảy. Lầu hai là chỗ nghỉ ngơi. Lúc này Tái Phúc và Trần Tâm hầu hạ hai người đổi áo ngủ chuyên dùng để tắm suối nước nóng, cẩn thận cột tóc dài đen nhánh lên. Chuẩn bị xong hết thảy, Trần Tâm và Tái Phúc lui ra ngoài.
Cảnh Hàm U kéo Thần Nhứ xuống lầu một, cùng bước vào suối nước nóng. Sương mù mờ mịt khiến mọi thứ phảng phất không quá chân thực. Cảnh Hàm U nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra trên mặt nước của Thần Nhứ, không nhịn được động tay.
"Ai, mặc kệ nàng muốn làm gì, để cho ta tắm một hồi làm ấm thân thể rồi hẵng nói." Thần Nhứ đưa tay ngăn ở giữa hai người.
Cảnh Hàm U bất đắc dĩ, chỉ có thể thu tay lại. Nhiệt độ suối nước nóng rất cao, cũng may ở đây còn có bộ phận dẫn nước lạnh vào, bằng không hai người đã chín rồi.
Tắm một hồi, gương mặt Thần Nhứ hồng nhuận khác thường. Cảnh Hàm U kéo nàng ra, "Suối nước nóng tuy tốt nhưng không thể ngâm quá lâu, đợi một chút hẵng vào nữa."
Thần Nhứ gật đầu, nhưng khi hai người bước ra nhìn lẫn nhau thì đều ngường ngượng. Áo ngủ đã hoàn toàn ướt đẫm, cứ như vậy dán trên người. Một thân đường cong lả lướt không được che lấp, cả hai đều nhìn thấy rõ ràng.
"Sao muội lại xuống đây?" Nhìn Cảnh Hàm U không hề do dự nắm dây leo nhảy xuống trước mặt mình, Thần Nhứ cau mày hỏi.
"Cứu tỷ đi lên!" Cảnh Hàm U nói như lẽ hiển nhiên.
Thần Nhứ cười khổ, "Bây giờ chúng ta mắc kẹt như nhau rồi, muội cứu ta lên bằng cách nào?"
Đến giờ Cảnh Hàm U mới nhận ra vấn đề này, ngẩng đầu nhìn vách đá cao cao, nàng chợt ngây người.
Thần Nhứ bất đắc dĩ, vừa lắc đầu vừa kéo dây leo, "Dây leo ở đây rất rắn chắc. Đáng tiếc ở gần vách đá chẳng có một ngọn cỏ, căn bản không có chỗ mượn lực. Ta thử mấy lần đều thất bại trong gang tấc, không ngờ rằng người tới tìm ta là muội." Nói xong thở dài một hơi.
Cảnh Hàm U nhíu mày, "Sư tỷ, là ta thì sao? Tỷ cho rằng ai sẽ đến?"
Thần Nhứ không chú ý sắc mặt Cảnh Hàm U đã thay đổi, vẫn ngẩng đầu nhìn lên, "Chắc là Tĩnh Tô."
"Giang sư phó đang dạy võ công cho muội ấy, muội ấy nào có thời gian đến cứu tỷ." Cảnh Hàm U bĩu môi. "Hơn nữa tỷ đừng xem nhẹ ta nữa được không? Võ công của ta không hề thua kém muội ấy."
Thần Nhứ rốt cục quay đầu, nhìn vẻ mặt ghen ghét rõ ràng của Cảnh Hàm U, nói: "Ta không phải nói võ công của muội kém cạnh. Loại võ Tĩnh Tô học khác với chúng ta. Nếu muội có chiêu Trích Diệp Niêm Hoa của muội ấy, chúng ta muốn đi lên cũng không phải việc khó."
Cảnh Hàm U không phản bác, vuốt ve hai tay, "Vậy phải làm thế nào?"
Thần Nhứ liếc nàng một cái, đưa tay tóm dây leo, vừa dùng lực, người đã leo cao một trượng *. Cảnh Hàm U nhìn động tác nhẹ nhàng leo tới gốc dây của nàng, cao hơn ba trượng trở đi đều là vách núi dốc đứng không một ngọn cỏ, không cẩn thận một chút sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
* một trượng Trung Hoa = 3,33 mét
Thần Nhứ cuối cùng vẫn thất bại, nhưng dường như nàng cũng rút ra kinh nghiệm từ lần thất bại này, lúc rơi xuống nhanh nhảu bắt lấy dây leo ổn định cơ thể.
Sắc trời dần tối. Hai người ở dưới núi mắt lớn trừng mắt nhỏ.
"Tỷ nói xem sư phụ sẽ tới cứu chúng ta chứ?" Cảnh Hàm U hỏi.
Thần Nhứ nhập môn sớm hơn nàng một năm, hiểu rõ tính tình sư phụ hơn. "Muội tốt nhất nên xin ông trời phù hộ cho sư phụ đừng đến, bằng không chúng ta sẽ gặp phiền phức lớn."
Cảnh Hàm U không hỏi tiếp. Chưởng viện Phi Diệp Tân thế nhưng nổi danh nghiêm ngặt.
"Có nên thử đường ra khác không?" Nói, Cảnh Hàm U mò mẫm đi một lối khác.
Thần Nhứ không ngăn cản, chưa nghĩ được kế, hai người chỉ có thể đi loạn. Hai người tìm tới tìm lui, chẳng tìm được lối ra, ngược lại thấy một hang núi nhỏ.
"Sư tỷ, tiến vào nghỉ ngơi chút đi." Cảnh Hàm U kéo tay Thần Nhứ, cùng đi vào hang núi.
Lúc này sắc trời đã đen kịt. Hai người đều mang theo cây châm lửa, tìm ít nhánh cây thắp một đống lửa, tạm thời nghỉ ngơi chốc lát.
"Sư tỷ, nếu chúng ta không ra được, tỷ có tiếc nuối vì kẻ chết cùng tỷ là ta không?" Cảnh Hàm U tìm một tảng đá lớn, ngồi xuống hỏi.
"Người đã chết rồi, chết cùng ai thì có gì quan trọng?" Thần Nhứ đương nhiên cảm thấy vấn đề này rất buồn tẻ. "Nhưng nếu thật sự như thế, ta ngược lại hi vọng người chết cùng ta ở chỗ này không phải muội."
"Vì sao?" Cảnh Hàm U tủi thân. Sư tỷ không thích mình đến vậy ư?
Thần Nhứ bật cười, rồi lại đột ngột che giấu vẻ tươi cười. "Nếu ta mất đi, ta mong rằng muội có thể sống sót."
Cảnh Hàm U nhìn chằm chằm vào sư tỷ ở đối diện, gằn từng chữ một: "Nhưng ta lại hi vọng có thể chết chung với tỷ."
Thần Nhứ quay đầu sang chỗ khác, dường như không nghe hiểu ý trong câu nói này.
Đống lửa phát ra âm thanh đôm đốp, bầu không khí hơi khác thường, hai người nhất thời không nói gì thêm.
Không gian yên tĩnh đột nhiên truyền đến tiếng "xì xì". Hai người không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng kêu, chỉ thấy một con rắn đen dài hơn một trượng bò ra từ khe đá.
Các nàng đều là người tập võ, tuy là nữ tử nhưng lại không sợ hãi. Chỉ cùng nhau đứng lên, nhìn rắn đen uốn lượn trên mặt đất, Cảnh Hàm U hỏi: "Tỷ muốn giết không?"
Thần Nhứ lại nhìn bầu trời bên ngoài. "Nếu muội đói bụng thì giết."
Cảnh Hàm U sững sờ, sau đó lập tức hiểu ý Thần Nhứ, tay cầm chuôi kiếm dần dần buông lỏng. "Vậy thôi đi, tỷ không ăn, ta ăn một mình thì có ý nghĩa gì chứ?"
Thần Nhứ nhìn rắn đen bò qua hai người, thế mà không có công kích ý các nàng, cũng thở phào một hơi. "Nơi này tình huống không rõ, chúng ta không nên qua đêm ở đây, vẫn nên nghĩ cách trèo lên thì hơn."
Cảnh Hàm U gật đầu. Hai người làm hai bó đuốc, dập tắt đống lửa. Đương lúc sắp rời đi, khoé mắt Thần Nhứ liếc qua một bóng đen bay tới.
"Cẩn thận!" Trường kiếm ra khỏi vỏ, ánh sáng loé lên, trên mặt đất xuất hiện xác rắn đứt thành hai nửa.
Cảnh Hàm U nghĩ mà sợ. Bọn họ chung quy là chủ quan.
"Muội không sao chứ?" Thần Nhứ đút kiếm vào vỏ, cũng bị doạ ra một thân mồ hôi lạnh.
Cảnh Hàm U mếu máo, vẻ mặt kinh sợ, kéo Thần Nhứ cọ cọ trong lồng ngực nàng. Thần Nhứ buồn cười, nhưng chỉ biết ôm sư muội của mình dịu dàng an ủi. "Dù ta biết muội đang giả vờ, nhưng có muội ở bên cạnh vẫn tốt hơn ta một người cô đơn."
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý. Cảnh Hàm U thu lại biểu cảm ấm ức, trên gương mặt ngây ngô xuất hiện vẻ trịnh trọng. "Sư tỷ, ta sẽ ở bên cạnh tỷ."
Đáng tiếc, vẫn không có hồi âm.
Hai người cuối cùng đã tới chỗ vách đá. Đã là ban đêm, Thần Nhứ vốn lo lắng cũng chỉ đành binh đi hiểm chiêu. Nàng và Cảnh Hàm U hai người hợp lực dùng dây leo làm một sợi dây thừng để Cảnh Hàm U đeo bên hông. Hai người leo tới gốc dây, Thần Nhứ dùng nội lực đẩy Cảnh Hàm U, để nàng vận dụng khinh công nhảy lên vách đá dựng đứng.
Việc này rất mạo hiểm, cho nên trước đó Thần Nhứ không muốn thử. Hai người đều có nguy cơ cao. Cảnh Hàm U biết Thần Nhứ ở phía dưới đẩy áp lực còn lớn hơn, nhưng hiển nhiên nội lực của Thần Nhứ thâm hậu hơn nàng nên chỉ có thể chọn cách này.
Hai người thử ba lượt, mỗi lượt đều nguy càng thêm nguy, cũng may có dây thừng bên hông bảo hiểm, cuối cùng không xảy ra chuyện gì. Rốt cục, lần thứ tư, Cảnh Hàm U thành công nhảy lên vách đá. Sau đó nàng thả dây thừng xuống, kéo Thần Nhứ lên.
"Muội xem, nếu muội không xuống mà trực tiếp tìm sợi dây thả xuống, chúng ta đã sớm đi lên." Đã lên được mà Thần Nhứ vẫn không quên việc này.
Cảnh Hàm U cười, không giải thích. Lý lẽ kia ai cũng hiểu, nhưng trực tiếp cứu người lên thì đâu có khoảng thời gian ở riêng với sư tỷ? Chỉ trong lúc hung hiểm, người mới có thể nói ra những lời bình thường không cách nào mở miệng.
"Lần kia… nàng là cố ý." Trên xe ngựa, Thần Nhứ nói một cách chắc nịch.
"Ta chỉ muốn nói với nàng mấy lời thật lòng. Bình thường nàng luôn luôn không nghe." Âm thanh của Cảnh Hàm U vang bên tai Thần Nhứ. Sau đó Thần Nhứ cảm thấy lỗ tai nóng lên, một nụ hôn đã rơi xuống.
Thần Nhứ nhắm mắt lại, "Nghe xong thì thế nào?" Khi ấy nàng nghe, cuối cùng cũng không thể đáp lại. Lúc sau trải qua đủ thứ, biến thành cục diện như hôm nay.
Xe ngựa đã lái vào sơn cốc. Công chúa xuất hành, tuy là cải trang, nhưng cũng có Phi Vân Kỵ Cảnh Hàm U chưởng quản dẫn đầu sắp xếp hết thảy.
Hai người xuống xe ngựa, không trông thấy ai cả. Bên người chỉ có Trần Tâm và Tái Phúc. Mấy ngày nay Linh Âm thường xuyên kề cạnh Thần Nhứ, thực sự có chút chói mắt, cho nên lần này Thần Nhứ không mang nàng ta theo.
"Đến nơi rồi, cảnh trí nàng muốn cho ta xem ở đâu?" Thần Nhứ quay đầu hỏi.
Cảnh Hàm U kéo tay nàng, đi theo Trần Tâm và Tái Phúc, một đường hướng sâu vào sơn cốc.
Vượt qua một khe núi, bên trong bỗng nhiên xuất hiện đình đài lầu các. Mơ hồ có từng tầng từng tầng sương mù trắng bao phủ, làm người ta có loại ảo giác đặt mình vào tiên cảnh.
Thần Nhứ thoáng sửng sốt, rồi tức khắc cười nói: "Nơi này lại có suối nước nóng? Cấm địa của hoàng gia chăng?"
"Nàng đó, thông minh như vậy, không có chút bất ngờ nào." Cảnh Hàm U hơi bất mãn. Phản ứng của Thần Nhứ quá bình thường. Nàng nhớ kỹ mấy tỷ muội của nàng lần đầu tới đây đều cảm thán không thôi, từng người tung tăng như chim sẻ.
"Đương nhiên có bất ngờ." Nói, Thần Nhứ đi lên một cây cầu gỗ. "Phát hiện được chốn này còn xây dựng cổ kính tự nhiên như thế, đúng là xứng với bốn chữ 'xảo đoạt thiên công' *."
* xảo đoạt thiên công: ý chỉ những việc khéo léo tinh xảo đến mức độ tuyệt hảo sánh ngang với trời.
"Thần Nhứ, thân thể của nàng còn yếu, lát nữa đi ngâm suối nước nóng đi, có chỗ tốt với cơ thể." Cảnh Hàm U theo sau nàng.
Nhắc đến tắm suối nước nóng, Thần Nhứ đương nhiên sẽ không để ý. Nhưng nghĩ đến người sư muội bên cạnh, nàng lại có hơi đau đầu. Ngẫm cũng biết, Cảnh Hàm U sẽ không ngoan ngoãn không động tay động chân.
"Nàng cũng nói là có lợi với thân thể ta. Vậy nàng có thể nương tay không?" Né tránh không bằng làm rõ. Thần Nhứ nhíu mày lại, dáng vẻ "ta đã sớm nhìn thấu nàng."
Cảnh Hàm U tất nhiên có tính toán của mình, lúc này bị nói thẳng ra, hơi lúng túng gãi gãi đầu. "Nàng không thể tắm mãi mà, đúng không?"
Thần Nhứ ném cho nàng một cái liếc mắt cực kỳ động lòng rồi xoay người xuống cầu.
Lầu nhỏ hai tầng được làm bằng gỗ. Lầu một trong hồ dẫn suối nước nóng nước chảy. Lầu hai là chỗ nghỉ ngơi. Lúc này Tái Phúc và Trần Tâm hầu hạ hai người đổi áo ngủ chuyên dùng để tắm suối nước nóng, cẩn thận cột tóc dài đen nhánh lên. Chuẩn bị xong hết thảy, Trần Tâm và Tái Phúc lui ra ngoài.
Cảnh Hàm U kéo Thần Nhứ xuống lầu một, cùng bước vào suối nước nóng. Sương mù mờ mịt khiến mọi thứ phảng phất không quá chân thực. Cảnh Hàm U nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra trên mặt nước của Thần Nhứ, không nhịn được động tay.
"Ai, mặc kệ nàng muốn làm gì, để cho ta tắm một hồi làm ấm thân thể rồi hẵng nói." Thần Nhứ đưa tay ngăn ở giữa hai người.
Cảnh Hàm U bất đắc dĩ, chỉ có thể thu tay lại. Nhiệt độ suối nước nóng rất cao, cũng may ở đây còn có bộ phận dẫn nước lạnh vào, bằng không hai người đã chín rồi.
Tắm một hồi, gương mặt Thần Nhứ hồng nhuận khác thường. Cảnh Hàm U kéo nàng ra, "Suối nước nóng tuy tốt nhưng không thể ngâm quá lâu, đợi một chút hẵng vào nữa."
Thần Nhứ gật đầu, nhưng khi hai người bước ra nhìn lẫn nhau thì đều ngường ngượng. Áo ngủ đã hoàn toàn ướt đẫm, cứ như vậy dán trên người. Một thân đường cong lả lướt không được che lấp, cả hai đều nhìn thấy rõ ràng.