vừa rồi nên cô cảm thấy đầu gối còn đau nhức.
Tuy nhiên, không dám để mẹ chồng đợi lâu nên
cô vẫn cố gắng điều chỉnh dáng đi cho bình
thường dù chiếc quần dài đang cọ vào da thịt
đau xót.
Cô vừa bước vào trong nhà đã thấy mẹ
chồng mình ở phòng khách, bà cầm một tách trà
lên uống, an tĩnh ngồi đó giống như một bức
tranh trang nghiêm không thể khinh nhờn. Mặc
dù nhiều lần bị bà Kim Nhã tỏ tháibất thiện
nhưng Khả Hân vẫn cực kỳ hâm mộ khí chất cao
quý của bà, cô đoán dù mình có cố gắng luyện
mười năm nữa cũng không được bằng một góc
của bà.
“Tới rồi thì vào đi, đứng như trời giáng ngoài
đó còn ra thể thống gì.’ Bà Kim Nhã đặt tách trà
xuống bàn, cau mày nhìn Khả Hân đang ngây
ngốc đứng ở cửa. Bà thực sự không thích đứa
con dâu này chút nào, ngoài việc cô là một kẻ
khiếm khuyết, học thức thấp thì hành vi không
đúng mực cũng khiến bà khó chịu. Đường đường
là vợ của một doanh nhân thành đạt mà bản thân
Khả Hân lúc nào cũng rụt rè, ngây ngô, không có
một chút sắc sảo. Tuy nhiên, dường như bà Kim
Nhã cũng quên mất rằng vì ai mà Khả Hân lại trở
nên như thế. Bạn đang đọc tại truyen.one
Nghe mẹ chồng nói bằng giọng khó chịu,
Khả Hân có chút mất mát. Dù nhiều lần mẹ
chồng gây sự với mình khiến cô rất tức giận
nhưng trong thâm tâm cô vẫn muốn bà có thể
đối xử với cô tốt một chút, nhất là hiện nay cô và
Đình Phong đã giải trừ mọi khúc mắc để bắt đầu
cùng nhau xây dựng một gia đình hoàn chỉnh.
Cô không muốn anh khó xử giữa một bên là mẹ
và một bên là cô.
“Chắc cô cũng đoán được lý do hôm nay tôi
gọi cô sang đây phải không?” Bà Kim Nhã lạnh
lùng nói. Âm điệu của bà sắc lạnh khiến Khả Hân
hơi rùng mình. Cô vội vàng gật đầu nhưng sau
đó lại lắc đầu. Cô chỉ đoán bà gọi cô sang đây. để
mắng vì vụ làm bà xấu hổ ở buổi tiệc sinh nhật
mẹ Ngọc Nhi chứ không biết bà còn muốn nói
thêm gì nữa.
“Vừa gật vừa lắc, không có tẹo suy nghĩ
riêng nào” Bà Kim Nhã hừ mạnh bắt đầu bới
móc con dâu một cách không thương tiếc.
Khả Hân siết chặt hai nắm tay đang đặt trên
đùi, cô có cảm giác mẹ chồng mình hôm nay
muốn gọi cô sang không chỉ để tính sổ mà còn
để xoi mói bắt chẹt. Nhưng cô không dám cãi lời
bà nên chỉ cúi đầu ngồi im thin thít.
“Lần này gọi cô sang là muốn bảo cô chuẩn
bị cùng tôi qua nhà bố mẹ Ngọc Nhi để xin lỗi vì
cô phá hỏng bữa tiệc sinh nhật của bà Trinh. Tôi
cũng gọi cả Đình Phong rồi, lần trước nó làm
Ngọc Nhi tức giận đến phát khóc, hôm nay cũng
cần sang đó dỗ dành xin lỗi con nhỏ.”
Lời nói của bà Kim Nhã như chiếc búa tạ rơi
vào đầu Khả Hân khiến cô sửng sốt đến nỗi vội
ngẩng đầu lên nhìn bà. Xin lỗi? Tại sao cô phải
xin lỗi khi chính Ngọc Nhi mới là người gây ra
chuyện này. Ai ở trong bữa tiệc đó không nhìn
thấy việc Ngọc Nhi và lũ bạn của cô ta xúm vào
bắt nạt, nói xấu cô, chưa kể cũng chính cô ta
khoe khoang bản kế hoạch tệ hại của mình nên
Đình Phong mới lên tiếng đính chính.
Hơn nữa, mẹ chồng cô không nhìn thấy
Ngọc Nhì là người đã đầy ngã cô khiến bàn đồ ăn
thức uống đổ vỡ hết. Nếu muốn cô xin lỗi cũng
được, nhưng cô chỉ đồng ý xin lỗi vì lý do vô ý
khiến bữa tiệc sinh nhật của mẹ Ngọc Nhi mất
vui, chứ hoàn toàn phản đối cách bà Kim Nhã áp
đặt là do cô phá hỏng bữa tiệc đó.
Nhìn phản ứng của Khả Hân, bà Kim Nhã
bực bội, từ bao giờ mà cô dám trừng mắt nhìn bà
như thế, càng ngày càng vênh váo tự đắc không
biết trên dưới gì.
“Cô có ý kiến gì với lời nói của tôi sao?”
Khả Hân mím môi lục lọi túi xách để lấy điện
thoại, cô muốn nói cho bà biết suy nghĩ của mình
để bà thay đổi lại quyết định này. Nhưng không
may vừa lôi điện thoại ra, cô thấy màn hình tối
sầm, có lẽ là điện thoại đã hết pin nên sập nguồn
từ lúc đang đi trên đường. Vẫn may, cô có thói
quen đặt thêm cây bút và quyển sổ trong túi nên
lôi ra viết vài dòng sau đó đưa cho mẹ chồng
mình.
“Rầm!”
Bà Kim Nhà tức giận đập bàn khi liếc nhanh
những điều Khả Hân viết trên giấy. Bà cứ nghĩ cô
sẽ ngoan ngoãn vâng dạ nghe lời bà, nhưng
không ngờ thứ mà bà nhìn thấy lại là việc cô
phân trần chối bỏ trách nhiệm.
Thật ra không phải là Khả Hân trốn trách
nhiệm, trong giấy cô cũng nhận lỗi rõ ràng về
chuyện bản thân làm ảnh hưởng đến bữa tiệc,
nhưng đồng thời cô cũng vạch rõ những nguyên
nhân đến từ phía Ngọc Nhi. Cô chỉ muốn bà có
cái nhìn công bằng hơn về chuyện buổi tối hôm
đó thay vì đổ hết lỗi lên đầu cô và Đình Phong.
“Tôi không biết những điều cô đang nói, tôi
chỉ biết rằng chính sự xuất hiện của cô khiến mọi
chuyện đều trở nên tổi tệ hết sức, nếu không
phải cô xúi giục thằng Phong đưa cô đến đó
nhằm âm mưu tuyên bố thân phận thì những
chuyện mất mặt này đâu có xảy ra.”
Vốn nghĩ mẹ chồng sau khi đọc xong sẽ ít
nhiều hiểu cho mình nhưng Khả Hân không ngờ
bà lại làm như không biết gì và vẫn tiếp tục đổ
mọi tội lỗi lên đầu cô, thậm chí còn không xác
minh xem tại sao cô có mặt ở bữa tiệc hôm đó.
Đối với bà, chỉ cần chỗ nào có sự xuất hiện của
cô mà xảy ra chuyện thì đó hoàn toàn là lối của
cô.
Khả Hân cắn môi để ngăn sự tủi thân và bất
lực đang trào dâng trong lòng. Cô cũng tự giểu
bản thân vì mong chờ sự công bằng đến từ mẹ
chồng mình. Là cô quá đề cao bản thân, vốn dĩ
từ trước đến nay thứ mà bà Kim Nhã dành cho
cô chỉ là sự ghẻ lạnh và khinh thường, tại sao cô
còn mong bà có thể vì cô mà suy nghĩ một chút.
“Mẹ, mong mẹ hiểu những điều con nói là
sự thật, việc xuất hiện ở đó cũng không phải do
con tự ý quyết định, càng không bao giờ có suy.
nghĩ muốn anh Phong công khai thân phận mình.
Bốn năm nay những điều con làm còn chưa đủ
để chứng minh bản thân mình không quan tâm
đến những thứ như thân phận đó sao?”
“Hừ, cô tưởng tôi không biết cô dự tính gì
hả? Cái thân phận bà chủ tương lai của tập đoàn
Kings đủ sức khiến con người ta vứt hết liêm sỉ
tự tôn để giữ lấy. Nhưng nhiều khi người ta lại
không biết rằng, nếu không có năng lực gì thì
sớm muộn cũng bị vứt bỏ mà thôi.
Thân thể Khả Hân run rẩy, cô biết bà Kim
Nhã muốn cảnh cáo mình không biết tự lượng
sức. Nhưng bà đâu biết rằng, đối với cô, cái thân
phận này chẳng đáng giá một đồng, cô yêu Đình
Phong, cho dù anh chỉ là một người nhân viên
lương ba cọc ba đồng thì cũng chẳng ảnh hưởng
gì đến tình yêu ấy.
Tuy nhiên, nếu Khả Hân nghĩ rằng mọi
chuyện chỉ đến đây là kết thúc thì cô đã lầm, câu
tiếp theo của bà Kim Nhã mới thật sự như
mũi dao đâm vào tim cô.
“Cô chuẩn bị ký giấy ly hôn với thằng Phong
đi, bốn năm là thời gian quá dài cho một sai lầm
rồi, tôi không thể để cuộc hôn nhân này tiếp tục
được nữa. Cô cũng không cần lo về chuyện tài
sản, tiền bồi thường cho cô sẽ đủ để cô ăn sung
mặc sướng đến hết đời.”
Sau đó, bà cũng nhướn mày bồi thêm một
câu: “Tốt nhất sau khi ly hôn thì cô nên ra nước
ngoài sinh sống hoặc trở về Bắc, tôi không muốn
cu Bin bị ảnh hưởng nếu đột nhiên bắt gặp cô
ngoài đường. Mà tôi nhớ không nhầm thì hồi nhỏ
cô sống ở Hà Nội, sau này mới theo bố mẹ vào
đây như gia đình tôi đúng không?”
Tai Khả Hân như ù đi, cô không nghe được
bất kỳ điều gì mà bà Kim Nhã nói ở phía sau nữa,
đầu óc cô lúc này chỉ quanh quẩn câu nói chuẩn
bị ký giấy ly hôn của bà.
Không, tuyệt đối không thể, tại sao bà vẫn
ép cô phải rời xa chồng và con trai cô, tại sao bà
lại tàn nhẫn đến thế.
Đến lúc này, Khả Hân không thể kìm nén
được nữa, nước mắt cô bắt đầu rơi như mưa,
trông tội nghiệp đến nỗi khiến người khác phải
đau lòng. Nhưng rất tiếc người phụ nữ đối diện
chỉ hơi nhíu mày và chán ghét nhìn cô.
“Con không đồng ý ly hôn, chỉ khi nào chính
miệng anh Phong nói ra điều này con mới chấp.
nhận, bé Bin mới chỉ bốn tuổi, mẹ nhẫn tâm để
nó phải nhìn cảnh ba mẹ chia lìa sao?”
Những dòng chữ thanh mảnh nhưng có chút
xiêu vẹo tố cáo tâm trạng lúc này của Khả Hân,
mắt cô nhòe đi khi cầm bút viết.
“Nếu cô thực sự nghĩ cho nó thì mới nên làm
thế, nó còn nhỏ, sẽ nhanh chóng quên cô thôi,
mẹ kế của nó cũng sẽ yêu thương nó như con
ruột, cô không phải lo điều này, dù sao Đình Vũ
cũng là cháu nội của tôi, tôi sẽ không để nó chịu
thiệt thòi.”
Nghe giọng nói lạnh nhạt đến vô tình của mẹ
chồng, một ngọn lửa bỗng nhiên bùng cháy
thiêu đốt mọi suy nghĩ của cô. Lần đầu tiên cô
cảm thấy căm hận một người đến thế, cho dù đó
chính là mẹ ruột của chồng cô.
Khả Hân nhếch môi cười cay đắng, nhìn
thẳng vào người đàn bà luôn tự cho mình là cao
quý và có quyền thao túng cuộc sống của người
khác, viết ra những lời nói sắc bén.
“Được, nếu mẹ muốn con ly hôn với anh
Phong, con đồng ý, chỉ cần mẹ giao quyền nuôi
cu Bin cho con, ngoài ra, con không cần một thứ
gì khác.”
Bà Kim Nhã giật mình khi đọc những dòng
chữ mà Khả Hân viết, bà trừng mắt nhìn cô như
thể cô vừa nói ra một điều nực cười nhất trên đời
này. Không khí xung quanh hai người yên lặng
đến đáng sợ, thậm chí cả hai còn không nghe
được tiếng bước chân đang tới gần
“Mẹ, Khả Hân, hai người đang nói chuyện gì vậy?“