• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tao còn sống ha ha ha ha, tao còn sống!" Mã Khánh cười chói tai, trông như một kẻ điên.

Chúc Vi Tinh cao giọng nói: "Phó Uy... Không phải Phó Uy đi nước ngoài sao?"

Mã Khánh thu lại ánh mắt, cả khuôn mặt cười đến nhăn nheo, bộ dáng vui vẻ, từ trong ra ngoài đều vui vẻ: "Phó Uy đã biến thành quỷ rồi, làm sao ra nước ngoài được hả?"

Chúc Vi Tinh sửng sốt: "Phó Uy chết rồi?!!"

Mã Khánh gật đầu: "Đúng vậy, ba tháng trước chết rồi, mày quên sao, à à, đúng rồi, mày thật sự quên mất. Cũng không quan trọng lắm, tao nhớ là được. Tao với mày đều bị cảnh sát gọi đến hỏi chuyện, cảnh sát còn cho chúng ta nhận mặt thi thể nữa mà. Có điều mày sợ quá không dám đi, mà tao thì dũng cảm... Bác sĩ của tao nói đúng, tao là người dũng cảm nhất, cho nên tao đã đi. Hắn chết thê thảm lắm, vỡ đầu chảy máu, hoàn toàn biến dạng, cái cổ cũng đứt đoạn mất..."

Chúc Vi Tinh cầm ô, nói không nên lời.

"Mày không tin? Mày không tin những gì tao nói sao?" So với tức giận, Mã Khánh càng sốt ruột hơn, gã lấy điện thoại trong túi ra, đưa đến trước mặt cậu, "Tao cho mày xem, tao có ảnh đây, tao chụp Phó Uy đã chết, tao có ảnh! Mày xem đi!"

Chúc Vi Tinh không kịp chuẩn bị đột nhiên bị bức ảnh tối tăm kia kề sát tới trước mắt!

May mắn, trong ảnh không có cảnh tượng máu thịt be bét, nhưng so với đó còn trực quan tàn khốc hơn, một loại chấn động khủng khiếp ập tới trước mắt cậu.

Ở cuối hành lang sâu thẳm, có một cánh cửa khép hờ, trên bàn đá phía sau cánh cửa... mơ hồ có một hình dáng dài bị bao phủ bởi một tấm vải trắng, giống như hình người.

Bức ảnh vốn có độ phân giải thấp, mờ ảo khiến người ta khó mà phân rõ được, nhưng đặt vào bầu không khí lúc này mà nói, bất luận là thật hay giả cũng đủ doạ người ta sợ hãi.

Không đợi Chúc Vi Tinh kịp phản ứng, chân trời bỗng nhiên xẹt qua một trận sấm rền, vang dội đến mức Mã Khánh sợ hãi hét lên, điện thoại suýt nữa rơi xuống.

"Không phải tao!!! Không phải tao hại chết Phó Uy!" Mã Khánh ôm đầu, thần trí hỗn loạn, sắc mặt sợ hãi, "Là Phó Uy có tật giật mình, là hắn tự sát, cảnh sát cũng nói rồi, là hắn tự sát!"

"Giống như mày!" Mã Khánh bỗng nhiên chỉ vào Chúc Vi Tinh, trừng muốn rách cả mí mắt, "Dù ngày đó bọn họ buộc tao leo lầu mày không có mặt, nhưng sao mày lại ngã lầu giống như Phó Uy hả? Vậy chẳng phải chứng tỏ mày có liên quan đến chuyện này hay sao, đúng hay không, mày có tật giật mình nên mới tự sát, nhảy lầu tự sát!"

Chúc Vi Tinh bắt đầu lo lắng, chẳng lẽ bản thân cậu ngã lầu thực sự có liên quan đến việc này sao? Ngay sau đó, cậu vội vàng trấn tĩnh trở lại, lời nói và hành vi của Mã Khánh rất hoang đường, logic hỗn loạn, bức ảnh cũng không biết thật hay giả, cậu không thể dao động theo suy nghĩ kích động của gã được.



"Cậu vẫn không ngừng nói 'bọn mày'? Nếu lúc Phó Uy bắt nạt cậu, tôi không có mặt, vậy ở cùng Phó Uy là ai?" Chúc Vi Tinh cố gắng trích xuất thông tin có thể sử dụng được từ những lời điên khùng của gã, thử phân tích chúng.

Mưa càng lúc càng lớn, ào ào trút nước, dưới ánh đèn đường mờ vàng tựa như biến thành một lưỡi đao sắc bén, cắt vụn những hình ảnh trước mắt. Chúc Vi Tinh giơ ô tiến lên phía trước, muốn che một ít mưa gió cho Mã Khánh.

Nhưng Mã Khánh đẩy ra, gã cho đó là hành vi giả vờ giả vịt của cậu, cả người gã như một con cua bị nướng trên lửa hồng, chân không kiểm soát được nôn nóng muốn chạy trốn.

"Bên cạnh hắn đều là người từng bắt nạt tao... Bọn chúng đều sẽ bị quả báo, đều sẽ bị quả báo. Tao đi theo mày cũng là muốn thấy mày bị quả báo... mày sẽ bị quả báo..." Mã Khánh lại không nói ra được người kia là ai, cứ lặp đi lặp lại hai câu này như quỷ đánh tường vậy.

Có rất nhiều nghi vấn ở đây, nhưng tiết trời thực sự không tốt, trạng thái của Mã Khánh cũng không thích hợp để tiếp tục cuộc đối thoại. Chúc Vi Tinh muốn chờ tâm trạng đối phương ổn định rồi mới tìm một chỗ bình tĩnh nói chuyện với gã ta. Bạn học Mã này rõ ràng cần được giúp đỡ, cậu nên liên hệ với người nhà của gã để thu xếp.

Mã Khánh lại mắt điếc tai ngơ trước lời đề nghị của Chúc Vi Tinh, hai tay vò đầu bứt tóc, mặt mũi vặn vẹo liên tục lẩm bẩm, nhưng lời gã nói ra đều bị tiếng sấm ồn ào vùi lấp, như xa như gần, có cảm giác không chân thực.

Tiết trời, sự thật sau màn, người trước mắt, mọi thứ đều hỗn loạn, Chúc Vi Tinh không thể không tiến lên một bước để Mã Khánh đối mặt với mình, nhưng cậu còn chưa kịp làm gì thì gã đã tự mình bình tĩnh lại, trở tay bắt lấy cổ tay Chúc Vi Tinh, ngơ ngác nhìn cậu.

Nhìn một hồi lâu, gã mới nói nhỏ: "Mày có biết... Phó Uy tới tìm tao không?"

Tiếng sấm bỗng dừng lại ngay khoảnh khắc ấy một cách kì lạ, tiếng gió tiếng mưa giống như bị ngăn cách ở một chiều không gian khác bởi một cái bồn kính thủy tinh vậy, xung quanh chỉ còn lại sự im lặng chết chóc.

Chúc Vi Tinh nghe rõ câu nói này.

Sống lưng phát lạnh, cậu đang định hỏi lại thì nghe Mã Khánh thở mạnh nói: "Một ngày trước khi Phó Uy chết."

Nghe thế cậu cũng không cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao nhiêu.

"Lúc Phó Uy tới tinh thần rất kém, người cũng gầy đi nhiều. Tao thấy rất lạ, rõ ràng một tuần trước tao mới thấy hắn, lúc đó vẫn còn bình thường, sao lại đột ngột thay đổi như thế? Tao vẫn luôn nghĩ, vẫn nghĩ, sau khi hắn chết lâu rồi, rốt cục tao cũng nghĩ thông. Hóa ra lúc đó hắn là bị doạ sợ đến gầy đi." Ánh mắt Mã Khánh dại ra, khóe miệng lại nhếch lên, "Khi một người đối mặt với nỗi sợ hãi tột độ, các chức năng cơ thể của hắn sẽ mất kiểm soát và trở nên tồi tệ hơn. Mày đoán coi, ai đã khiến hắn sợ thành như vậy?"

Chúc Vi Tinh không thể thốt nên lời, cậu chỉ cảm thấy lòng bàn tay của Mã Khánh lạnh như băng.

"Hắn à..." Mã Khánh cũng không cần cậu đáp lời, nụ cười của gã càng mở rộng hơn, giọng nói ngày càng nhẹ, tự hỏi tự trả lời, vô tư mà chia sẻ bí mật nho nhỏ khiến mình vui sướng với Chúc Vi Tinh, "Là bị quỷ doạ đó."

Lời này... A Tiết cũng từng nói với cậu, nói Phó Uy kể rằng mình gặp phải một con quỷ bám riết không tha.

Lặng thinh gần một phút, Chúc Vi Tinh rốt cục tìm về được giọng nói của mình, hỏi lại với giọng điệu bình tĩnh hơn cậu tưởng: "Ai là quỷ? Tên là gì?"

Mã Khánh nghiêng đầu suy nghĩ một chút, thế mà thật sự nói ra hai chữ, hai chữ mà cậu không thể tin nổi.

Mã Khánh nói: "Mạnh, Tế."

"Cái gì?!" Chúc Vi Tinh không nhớ nổi đây là cú sốc thứ mấy mà mình phải chịu tối nay, tinh thần đã căng thẳng đến cực hạn.

Cậu khàn giọng hỏi: "Mạnh Tế? Cậu biết Mạnh Tế sao? Phó Uy cũng biết Mạnh Tế?!"

Mã Khánh ngoan ngoãn gật đầu: "Đương nhiên, ba người chúng tao học cùng trường cấp ba, tao đương nhiên biết Mạnh Tế rồi. Mạnh Tế là bạn cùng lớp của tao, hai người chúng tao giống nhau về mọi mặt, đều chỉ muốn ở một mình, đều chán ghét chủ nghĩa tập thể, chán ghét trường học, bọn người đó rõ ràng coi thường chúng tao nghèo lại còn đạo đức giả vờ quan tâm này nọ, chúng tao chán ghét cuộc sống như một cuốn phim của xã hội này. Chúng tao khinh thường những kẻ đạo đức giả đó, khinh thường làm bạn với tụi nó, cho nên bọn nó mới nổi giận, bọn nó xa lánh chúng tao, cười nhạo chúng tao, dằn vặt chúng tao. Trong đó, Phó Uy là kẻ tàn bạo đáng chết nhất. Tao đã sớm biết sẽ có một ngày Mạnh Tế bị hắn và bọn nó dằn vặt đến chết, sau đó cũng sẽ đến lượt tao thôi. Rồi thì tao biết, sau khi Mạnh Tế ngã chết thì cũng sẽ đến lượt bọn nó ngã chết, đến lượt Phó Uy, đến lượt những người đó, cuối cùng..."

Mã Khánh không phát ra tiếng, nhưng Chúc Vi Tinh xem hiểu khẩu hình miệng của gã.



Mã Khánh nói: Đến lượt mày.

Ba chữ này như thể xé ra một vết nứt trước mặt Chúc Vi Tinh. Nhìn gần thì góc cạnh sắc bén, vực sâu tối tăm một màu; còn khi nhìn từ xa, khóe miệng gã nhếch lên cao, hiện ra lúm đồng tiền sâu hoắm quái dị. Hơi thở của cậu không tự chủ được mà ngưng trệ, trước mắt nổi lên từng lớp sương đen mờ ảo chồng chất, những triệu chứng này cho cậu biết, loại di chứng cưỡng chế hành vi kia lại tới nữa rồi.

Lại là cái loại di chứng tê liệt kia? Tại sao nó lại cố tình xảy ra vào lúc này...

Mã Khánh vẫn còn hưng phấn nói: "Mạnh Tế biết mình sớm muộn gì cũng sẽ chết, nên để lại cho tao một bức di thư. Mày biết trong đó viết gì không? Mày biết không?"

"Cậu ta nói, cậu ta sẽ còn trở về, cậu ta không cam lòng, không cam lòng bị lợi dụng, bị điều khiển, không cam lòng bị khống chế, đến chết cậu ta cũng không cam lòng, biến thành quỷ cũng sẽ trở về vào một ngày nào đó, để tìm bọn mày!! Từng đứa từng đứa, bọn mày ai cũng đừng hòng trốn thoát, ha ha ha ha ha, đừng hòng!"

Mã Khánh lại kề sát tới lần nữa, miệng gã khép mở như vực sâu đen ngòm, muốn hút lấy linh hồn cậu.

Gã nói: "Mà hiện tại, tao biết, hắn đã trở lại..."

Chúc Vi Tinh – người đang cố chống đỡ những đợt sóng công kích tinh thần suốt tự giờ - rốt cục cũng bàng hoàng bất lực. Bất kể là di chứng hay là ảo giác, nói về một chủ đề nhạy cảm trước mặt một người đang quay cuồng đầu óc dưới đêm mưa nặng nề như vậy thì người đó khó mà trụ vững được nữa, đầu váng mắt hoa mất đi quyền tự chủ thân thể, mọi thứ đều khiến Chúc Vi Tinh bất an vô cùng.

Cậu phải tỉnh táo lại, cậu không thể ngã xuống, không thể ngã xuống ở đây... Cậu tự nhủ, muốn chống đỡ thêm một chút, kiên trì thêm chút nữa, Chúc... Chúc... Tên cậu là Chúc gì? Tên cậu là Chúc Vi... Đúng đúng đúng, tên là Chúc Vi Tinh. Chúc Vi Tinh, Chúc Vi Tinh đợi thêm chút nữa, sắp được về nhà rồi, cậu muốn về nhà... Nhớ nhà... Muốn về nhà Chúc Vi Tinh.

Tự thôi miên hết lần này đến lần khác, trong đầu Chúc Vi Tinh lặp đi lặp lại câu này, cứ như lơ là một chút thì cậu sẽ quên mất chính mình vậy. Chúc Vi Tinh nắm chặt hay tay, móng tay găm vào da thịt, giãy dụa đến mức cả người phát run.

Mới vừa rồi Mã Khánh còn như người điên, thế mà bấy giờ tình thế đã nhanh chóng đảo ngược, biến thành Chúc Vi Tinh tinh thần hoảng hốt. Tay chân cậu cứng đờ, da thịt lạnh ngắt, năm giác quan giống như không khí dần tản đi mất, có thứ gì đó từ lỗ chân lông chui vào mạch máu cậu, ngấm vào từng thớ thịt đến xương cốt, từ thể xác thẩm thấu đến cả linh hồn, liều mạng siết chặt và lôi kéo cậu.

Đến khi Chúc Vi Tinh tưởng rằng linh hồn mình như đã tách rời thân thể và bay vào không trung, thì đằng xa bỗng nhiên truyền đến một tiếng vang thật lớn! Cứ như một quả bom phát nổ, trong nháy mắt đánh vỡ sự tĩnh mịch ở bên đây, oanh tạc cả không gian lẫn thời gian.

Sau một tiếng vang ấy, âm thanh ồn ào vẫn tiếp tục đứt quãng mà vang vọng, như thể đánh vỡ một loại vách ngăn nào đó, như thể cất tiếng gọi dẫn dắt, kéo thần trí Chúc Vi Tinh từ chốn mộng mị trở về.

Thính giác lờ mờ trở lại bình thường, âm thanh lọt vào tai ngày một rõ hơn, theo đó, thị giác, xúc giác, khứu giác cũng chậm rãi khôi phục, khiến Chúc Vi Tinh lập tức thoát khỏi xiềng xích vô hình, cảm nhận được thế giới sống xung quanh.

Sau khi tay chân lấy lại được chút sức lực, cậu thở hổn hển như vừa được tái sinh sau khi chết đuối, mơ hồ nhận ra tiếng vang kia hóa ra là tiếng còi ô tô.

Ho khan nhìn lại hướng phát ra âm thanh, cậu thấy trong cơn mưa tầm tã, các tiệm trên phố lớn ngõ nhỏ đều đã sớm đóng cửa, chỉ còn lại ánh đèn nhòe mờ hắt ra từ tiệm sửa xe bên kia đường, trước cửa có một chiếc xe van đang đậu. Chỗ cửa sổ ghế lái nửa hạ xuống, một bóng người ẩn hiện trong đó, mờ ảo như vậy cũng không che lấp được khí thế quen thuộc quanh thân hắn.

"— Một mình ở đó sủa cái gì? Có lên xe hay không?!!"

Đi kèm với tiếng còi inh ỏi là tiếng quát nóng nảy của Khương Dực, vì giọng nói của hắn quá mức khủng bố nên đã trực tiếp áp đảo hết thảy mưa gió gào rú xung quanh, không trở ngại chút nào lọt vào tai Chúc Vi Tinh.

Ngông cuồng thô lỗ như vậy, nhưng hiện tại cậu chỉ cảm thấy thân thuộc, Khương Dực khiến cậu thấy hết sức an tâm.

Chúc Vi Tinh quay đầu lại, phát hiện Mã Khánh vừa rồi còn dán sát vào mình đã biến mất tự bao giờ?!

Người đâu?

Đi mất rồi?

Đi khi nào?



Hay là ngay từ đầu... vốn chẳng có ai đến cả?

Một ý nghĩ hoang đường hiện lên trong đầu Chúc Vi Tinh.

Tất cả những phản ứng sinh lý vừa rồi đều do ảo giác gây ra sao? Lời nói và hành động của Mã Khánh phải chăng cũng là ảo giác... Thậm chí hẹn gã ta đến đây... cũng chỉ là ảo giác của chính cậu thôi sao?

Đang nghĩ ngợi mông lung, cậu nghe Khương Dực đúng lúc cất tiếng mắng: "Này! Điếc rồi hả?!"

Tiếng gào rú đủ để làm rung chuyển cả con phố dài, có thể thấy được hắn đang tức giận đến nhường nào.

Rốt cục Chúc Vi Tinh cũng triệt để thức tỉnh. Nhặt chiếc ô hồng phấn dưới đất lên, cậu từng bước từng bước băng qua đường cái với hai chân mềm nhũn, đến cạnh chiếc xe.

Ngón tay cậu lạnh cóng đến mức kéo mấy lần cũng không mở được cửa sau xe. Bỗng cửa ghế phụ lái cạch một tiếng bị đẩy ra, Khương Dực khó chịu nói: "Ngồi phía trước!"

Chúc Vi Tinh hoàn toàn không có ý định phản kháng, Khương Dực nói cái gì thì là cái đó, cậu nghe lời ngồi vào ghế trước ngay.


Sau khi cậu ngồi lên thì cứng đờ không nhúc nhích đến mức tên nhóc du côn mất hết kiên nhẫn, hắn bèn ghé qua giúp cậu thắt lại dây an toàn.


"Cảm ơn, cảm ơn..." Thế mà cậu không quên đáp lại một tiếng lịch sự.


Khương Dực liếc cậu một cái, lại lạnh lùng quét một vòng ngoài cửa sổ xe, hắn đạp ga, mang người phóng vào màn mưa, biến mất giữa bóng đêm đen kịt, chạy về nhà.


- -----------------------


***Lời tác giả:

Đừng sợ, Khương Dực ở đây, Chung Quỳ sống đây.

*Dẻ: Vâng, anh bảo kê tất!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK