Còn Phó Tinh Nhàn thì phải chạy như bay đến chỗ anh vừa tách ra với người nhà.
Tống Huệ Nhiên đang ôm Nhạc Nhạc đứng tạo dáng trước vòng đu quay, và Phó Hoằng phụ trách chụp ảnh cho hai mẹ con.
Văn Cảnh ngồi xuống ghế đá ngay bên cạnh, chống cằm uể oải nhìn mọi người.
Dòng khí trắng xóa vẫn không ngừng tràn ra vây lấy xung quanh cậu, so với phòng trọ cậu đang ở thì nó nhiều hơn thấy rõ.
Phó Tinh Nhàn quay đầu nhìn xung quanh, anh vẫn không ngờ được.
Chỉ có mình Văn Cảnh là đặc biệt.
Anh xoa mặt, hít sâu mấy hơi, sau đó đến trước mặt Văn Cảnh, hai tay chống đầu gối, nhẹ nhàng hỏi cậu:
"Cậu có thấy khó chịu ở đâu không?"
Văn Cảnh chậm chạp ngẩng đầu, khuôn mặt trắng trẻo đầy vẻ mệt mỏi: "Nhìn thấy rõ lắm hả? Hình như tôi bị say nắng thật này, không còn chút sức nào cả."
Phó Tinh Nhàn sờ trán cậu: "Cậu có mang theo thuốc ức chế không, có thể cậu tới kỳ động dục rồi."
Văn Cảnh sửng sốt: "Sao cơ!?? Sao cậu biết được?"
Cậu đưa tay chạm vào gáy của mình, cảm thấy vị trí tuyến thể có hơi nóng.
Đúng là người cậu hôm nay thấy hơi nóng, nhưng cũng chỉ nghĩ đơn giản là do thời tiết chứ không hề nghĩ ngợi gì nhiều.
Nghĩ đến việc đã xịt ức chế mùi nhiều lần nhưng vẫn bị Nhạc Nhạc ngửi được mùi hương... Chắc là tới kỳ động dục thật rồi.
Văn Cảnh thở dài, nắm tay Phó Tinh Nhàn lấy đà đứng lên, nhưng đầu lại choáng làm người cậu lảo đảo, may là Phó Tinh Nhàn đã đỡ lấy.
Văn Cảnh dựa vào người anh dụi mặt: "Anh trai, có phải tôi bị ngốc rồi không? Tới kỳ động dục của mình mà còn không biết, phải nhờ đến cậu nhắc nhở cho."
Phó Tinh Nhàn lắc đầu: "Đừng nghĩ nhiều, đi tiêm thuốc ức chế đi."
Văn Cảnh: "Ò, vậy tôi đi vào nhà vệ sinh?"
Phó Tinh Nhàn quay đầu nhìn về hướng anh vừa rời đi.
Nhà vệ sinh là một tòa nhà riêng biệt, trước cửa vẫn còn nhiều người đang đứng đợi.
Anh suy nghĩ, nếu muốn đi qua đó, thì phải đi một đoạn mới đến được con đường xi măng, sau đó còn phải đi qua một con đường nhỏ lát đá giữa bãi cỏ —— Nói chung, từ đây đến đó đều có rất nhiều người qua lại.
Ức chế mùi còn không che được mùi pheromone trên người Văn Cảnh, cho dù có người đi cùng cậu, thì cũng không có cách nào tránh khỏi việc bị các Alpha khác ngửi thấy mùi hương.
Nhưng vẫn may vì đã nhận ra kịp, hiện giờ vẫn chưa xảy ra chuyện vượt ngoài tầm kiểm soát.
Phó Tinh Nhàn nắm chặt tay Văn Cảnh, nhìn cậu thấp giọng hỏi: "Cậu tiêm ở đây luôn, được không?"
Văn Cảnh dừng lại: "Tiêm ở đây?"
Cậu nhớ trong sách có viết, lúc tiêm thuốc ức chế tốt nhất là nên ở một mình. Bởi vì cần một khoảng thời gian để ổn định lại trạng thái cơ thể, tránh gặp phải nguy hiểm vào lúc bản thân yếu ớt nhất.
Phó Tinh Nhàn cúi đầu, mũi cọ lên tóc cậu: "Sẽ không sao đâu, ở đây có tôi... Còn có ba mẹ tôi ở bên cạnh cậu."
Phó Hoằng chụp ảnh xong thì cất điện thoại vào túi, vừa đúng lúc nhìn thấy hành động thân mật của hai người.
Ông cau mày, lớn giọng: "Hai đứa làm gì mà đứng gần nhau quá vậy?"
Ngón tay Phó Tinh Nhàn cuộn lại nhưng không buông tay ra.
Anh vòng tay ôm vai Văn Cảnh, kéo cậu lại chỗ Tống Huệ Nhiên, nói với bà: "Mẹ, Văn Cảnh cần thuốc ức chế."
Tống Huệ Nhiên nhanh chân chạy lại lục đồ trong túi, Phó Hoằng cũng thấy hốt hoảng theo.
"Thằng bé cũng....?"
Mọi người tìm một chỗ trong khu nghỉ ngơi, nhìn Văn Cảnh tiêm thuốc ức chế.
Tống Huệ Nhiên ngồi ôm Nhạc Nhạc đã chơi đến thấm mệt, còn Văn Cảnh thì đang nhắm mắt tựa lên vai bà.
Phó Hoằng vỗ vai Phó Tinh Nhàn: "Đi ra đây với ba."
Hai ba con đi tới khu vực hút thuốc của khu nghỉ ngơi.
Ở đây có cửa kính chắn, nhưng chỉ cách mọi người có mấy mét nên vẫn rất gần.
Phó Hoằng móc bao thuốc ra, lấy một điếu, châm lửa: "Hai đứa tụi con...."
Phó Tinh Nhàn đột nhiên đưa tay ra: "Cho con một điếu được không?"
Phó Hoằng cau mày: "Con biết hút thuốc?"
Phó Tinh Nhàn lắc đầu: "Con không biết, chỉ muốn thử một chút."
Phó Hoằng nhìn trên dưới người anh đánh giá, lại lấy thêm một điếu thuốc lá ra.
Phó Tinh Nhàn nhận lấy, châm lửa rồi đưa lên miệng, sau đó hút mạnh một hơi.
Vị đắng ngập trong miệng rồi chạy thẳng xuống phổi, cổ họng thì nóng rát, đầu óc bỗng trống rỗng trong giây lát.
"Khụ khụ khụ!" Anh cúi người che miệng, cảm giác như sắp ho văng cả phổi ra ngoài.
Phó Hoằng vỗ lưng Phó Tinh Nhàn, chờ anh ho xong thì rút lấy điếu thuốc trên tay anh, dụi tắt tàn thuốc rồi ném vào thùng rác.
"Nói đi, sao con lại thế này."
Phó Tinh Nhàn hơi im lặng, dựa vào tường: "Bác sĩ Tôn nói có khả năng hai tụi con sẽ có độ tương xứng rất cao."
"Có khả năng?" Phó Hoằng nhả ra một hơi khói, "Cao khoảng bao nhiêu?"
Phó Tinh Nhàn cụp mắt, nói: "Vượt qua mức đo lường bình thường của máy xét nghiệm máu. Làm cho máy bị nhiễm bẩn nên máy đã đưa về xưởng để sửa chữa."
Phó Hoằng: ".... Được đấy. Thảo nào ông ấy nói dạo này không làm xét nghiệm máu được, phải đợi thêm một thời gian nữa."
Phó Tinh Nhàn: "Ba có liên lạc với chú ấy sao?"
Phó Hoằng: "Nhìn cách hai đứa dính nhau như sam, giờ ba có liên lạc với ông ấy thì chẳng phải là chuyện rất bình thường sao?"
......
Phó Tinh Nhàn cúi đầu: "Độ tương xứng quá cao nên tụi con đã ảnh hưởng tới thể trạng của nhau. Hai tụi con đã bắt đầu tới cùng kỳ vào lần trước."
"Vậy con tính thế nào?" Phó Hoằng lại lấy thêm một điếu thuốc, nheo mắt nhìn anh.
Phó Tinh Nhàn nhìn về phía tấm kính.
Khu nghỉ ngơi có rất nhiều người, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái, anh đã nhìn thấy Văn Cảnh đang ở đâu. Dòng sương trắng kia vẫn còn vương trên người cậu, nhìn chẳng giống người phàm, mà lại giống như tinh linh từ nơi nào bước đến.
Cậu đang mặc một chiếc áo thun được cắt may bình thường. Nhưng so với hàng hiệu người khác mặt thì vẫn xinh hơn, mà gương mặt cũng tuấn tú hơn hẳn.
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt từ bên đây, nên Văn Cảnh quay đầu nhìn Phó Tinh Nhàn, vẫy tay cười với anh.
Khóe mắt cậu cong lên theo nụ cười ngọt ngào ở trên môi, ngọt chẳng khác gì pheromone cậu đang có.
Phó Tinh Nhàn: "Người đang tính thế nào chẳng phải là ba với mẹ sao? Sao gần đây con không thấy hai người nhắc tới chuyện nhận nuôi nữa."
Phó Hoằng: "Đừng lảng sang chuyện khác."
Phó Tinh Nhàn ngừng một chút: "Cậu ấy đang thích một người, nhưng người đó không phải là con."
Phó Hoằng nhả ra một ngụm khói lớn, điếu thuốc đang cầm trong tay mém chút rớt xuống đất.
Con trai lớn của ông là một người có phong độ tốt. Mỗi lần đi dự tiệc, dù là trưởng bối hay bậc anh chị đều hài lòng về nó. Từ trước tới giờ toàn là nó từ chối người khác, đến nỗi dù còn rất nhỏ nhưng nó đã có suy nghĩ cho tương lai.
Nhưng ông vẫn không ngờ được, sẽ còn có tình huống như thế này xảy ra.
Phó Hoằng nhìn con trai: "Vậy còn con thì sao?"
Ở khu nghỉ ngơi cách đó không xa, Tống Huệ Nhiên sờ trán Văn Cảnh, dịu dàng hỏi: "Con thấy đỡ hơn chút nào chưa?"
Văn Cảnh: "Dạ đỡ nhiều rồi. Cô ơi, mọi người đối xử với con tốt quá."
Tống Huệ Nhiên mỉm cười: "Nếu con cũng thấy tốt, thì chịu làm con nuôi của cô đi."
Văn Cảnh cúi đầu: "Con xin lỗi, có thể là... Không được ạ."
Tống Huệ Nhiên: "Tại sao lại không, con không thích sống chung với nhà cô sao?"
"Con thích lắm, nên mới càng không thể làm được." Văn Cảnh liếm đôi môi khô khốc. Cậu vặn nắp chai nước ra uống một hớp, rồi cầm chai nước nắm chặt nó đến nỗi phát ra tiếng rôm rốp.
"Mẹ con mất từ lâu, còn bố con..." Cái danh từ kia vừa thốt lên, thì cậu lại chẳng biết nói gì thêm nữa.
Văn Cảnh uống thêm một hớp nước nữa để dịu đi cổ họng đang căng thẳng.
"Ông ấy bị người ta còng tay lại đưa đi.... Sau đó con không còn nhìn thấy ông ấy nữa."
Ánh mắt Tống Huệ Nhiên lộ ra vẻ kinh ngạc.
Văn Cảnh cúi đầu, cứng ngắc chầm chậm kéo dài khoảng cách với bà.
"Con xin lỗi, vì đã không nói sớm với mọi người."
Đáng ra cậu nên nói rõ mọi chuyện ngay từ đầu, để bây giờ chẳng có sự thất vọng nào xuất hiện.
Cũng tại cậu ích kỷ, quá tham lam luyến tiếc hơi ấm này.
Hình như cô Tống vừa nhỏ giọng nói thêm gì đó, nhưng đầu óc Văn Cảnh lúc này trống rỗng, không thể nghe lọt được câu nào.
Ánh sáng đột nhiên tối sầm xuống.
Văn Cảnh ngẩng đầu nhìn ra bầu trời bên ngoài.
Thời tiết tươi sáng đã biến mất lúc nào không hay, để giờ đây chỉ còn bầu trời mây đen u ám. Những hạt mưa nặng trĩu như hạt đậu rơi xuống, khiến cho nhiều người đứng dưới đường hoảng loạn gấp gáp chạy đi.
Những ngày hè hạnh phúc đã đến hạn phải kết thúc, và có lẽ sẽ kết thúc kể từ ngày hôm nay.
*
Thế nhưng chỉ trong thời gian một điếu thuốc, ông trời đã cho ngừng mưa, mà cái không khí vui vẻ tận hưởng cũng đã bị mưa cuốn trôi mất hết.
Cũng may mọi người có đem theo dù, nên người không bị tạt ướt nhiều quá.
Phó Hoằng gọi tài xế lái xe thay ông, trên đường về ông đã mở laptop để xử lý một số công việc gấp.
Còn Phó Nhạc sau khi ngủ đủ giấc thì bắt đầu ồn ào loi nhoi, làm cho Tống Huệ Nhiên chăm cuống cả tay chân.
Văn Cảnh mệt mỏi tựa vào kính xe, trước khi nhắm mắt nghỉ ngơi đã nói với Phó Tinh Nhàn một câu: "Anh trai, xin lỗi cậu."
Mà xin lỗi vì chuyện gì? Cậu không nói.
Và sau đó, cậu bắt đầu giữ khoảng cách với Phó Tinh Nhàn.
Phó Tinh Nhàn nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe.
Những hạt mưa không ngừng rơi xuống lộp bộp vào cửa kính xe. Nó làm nhòe đi khung cảnh bên ngoài cửa, mà âm thanh cũng lấn át cả tiếng còi của những chiếc xe hơi đang chạy trên đường.
Thị giác và thính giác, dường như đều bị giới hạn trong không gian nhỏ của chiếc xe.
Điện thoại của Phó Hoằng đổ chuông.
Lúc đầu Phó Tinh Nhàn nghe thấy giọng ông rất nho nhã lễ độ, nhưng càng về sau giọng càng nghiêm càng đáng sợ.
Sau đó ông đột nhiên lớn giọng: "Lấy Văn Cảnh ra uy hiếp bố thằng bé? Anh đang nói cái gì vậy? Và bố thằng bé là ai?"
Phó Tinh Nhàn khựng lại, sau đó quay đầu nhìn Văn Cảnh.
Cậu ấy đã ngủ mất rồi, dù nghe thấy tên mình cũng không phản ứng gì, đầu đập nhẹ vào cửa kính mấy cái, còn nghe rõ cả tiếng bị đụng.
Phó Tinh Nhàn vươn tay kéo cậu, đẩy đầu Văn Cảnh lên vai mình.
Văn Cảnh mơ màng dụi dụi vào người anh, sau đó tiếp tục ngủ. Như thể hành động cố tình giữ khoảng cách vừa rồi chỉ là ảo giác của anh.
Phía sau, giọng nói của Phó Hoằng đã bình tĩnh trở lại: "Cũng được, ngày mai tôi về thành phố A. Hẹn anh ở thành phố A, tới đó sẽ bàn chuyện tiếp."
Bữa tối diễn ra trong im lặng, có lẽ mọi người trên bàn ăn đều đang có suy nghĩ riêng trong lòng.
Văn Cảnh ăn xong sớm đã quay về phòng. Cậu đóng cửa, nhường lại không gian cho những chủ nhân của ngôi nhà thoải mái sinh hoạt, cũng là một cách để giảm bớt độ tồn tại của mình ở đây.
Đây đã là đêm cuối cùng cậu ở căn phòng này.
Cậu lại lần nữa ngồi trên chiếc sô pha đơn đặt bên cửa sổ sát đất, thẫn thờ nhìn cảnh đêm một lúc.
Sau đó cậu mở laptop, bật đại một danh sách nhạc có tên "Nhạc thích hợp để nghe một mình vào đêm khuya".
".... Tôi đã nói cô đơn là xấu xí, bởi càng muốn nhiều lại càng thấy không đủ.... Mà những gì trí tưởng tượng dựng nên, vẫn luôn rất dễ tan vỡ..."
Văn Cảnh:.... Buổi tối mà đi nghe cái này?
Nhưng ngộ cái là nó lại rất hợp để nghe vào lúc này.
Chuyện đi đến thành phố B chỉ là ngoài ý muốn. Vì từ trước tới giờ cậu chưa từng nghĩ sẽ có mối quan hệ thân thiết với ai đến như vậy.
Chỉ là, cảm giác được người khác quan tâm rất tuyệt.
Gia đình Phó Tinh Nhàn quá ấm áp, ngay từ đầu đã dành cho cậu sự bao dung và dịu dàng.
Trong khoảng thời gian qua cậu đã bám dính người ta quá mức, cứ như bị trúng độc, không thể kiểm soát nổi hành vi của mình.
Có lẽ ngay từ đầu cậu không nên tạo thêm phiền phức cho người ta, thì đã không kéo thêm những chuyện về sau.
Thực sự xin lỗi mọi người, vì đã làm mọi người thất vọng.
Cậu sẽ cố gắng để quay trở về cuộc sống như trước kia.
Văn Cảnh chạy vào nhà tắm rửa mặt, sau đó soi gương.
Đôi mắt cũng không đỏ lắm.
Cậu chỉnh lại quần áo mình đang mặc, sau đó dọn dẹp một chút, đứng trong nhà tắm một lúc rồi mới chậm chạp đẩy cửa bước ra.
Ít nhất cũng phải giải thích rõ ràng với Phó Tinh Nhàn.
Đèn bên ngoài đã tắt, đường hành lang không người tối đen như mực.
Văn Cảnh đến trước cửa phòng cách vách mình, gõ cửa.
Hiện giờ trong phòng của Phó Tinh Nhàn đang có tới ba người.
Sau khi Tống Huệ Nhiên dỗ Phó Nhạc đi ngủ, thì cả nhà ba người đã tụ lại chỗ này mở cuộc họp, và chủ đề cần bàn là tìm cách giải quyết vấn đề của Văn Cảnh.
Theo nguồn tin chưa chắc chắn và bài báo cáo nghiên cứu từ bác sĩ Tôn, thì độ tương xứng của hai người ít nhất cũng phải 90% trở lên.
Tống Huệ Nhiên dựa theo lời nói của Văn Cảnh chia sẻ: Bố cậu phạm tội nên đã bị giam trong tù.
Nhưng hôm nay Phó Hoằng lại nhận được một cuộc gọi từ Liên minh An ninh Trắng, bên đó đã đưa ra tin tức hoàn toàn trái ngược ——
Thật ra bố của Văn Cảnh không hề phạm tội, thậm chí còn là một người có địa vị cao, chỉ vì một nguyên do khó nói nên chưa lộ mặt được.
Sau khi mẹ Văn Cảnh qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi, có vẻ như Văn Cảnh đã xảy ra mâu thuẫn gì đó với bố của cậu, nên mới cắt đứt liên lạc hoàn toàn.
Một mình cậu bỏ trốn, tìm đủ mọi cách đưa hộ khẩu mình vào viện phúc lợi và trực tiếp cắt đứt mọi vấn đề trong quá khứ.
Ừ mà, dựa theo thời gian để nghĩ, có lẽ lúc đó cậu vừa tốt nghiệp tiểu học xong.
Tống Huệ Nhiên dựa vào đầu giường, đôi tay vỗ nhè nhẹ lên mặt nạ ở trên mặt, cố gắng ít cử động môi nhất để phát biểu: "Đúng là ngôi sao hacker thi đấu có khác.... Còn nhỏ đã lăn lộn đến thế rồi."
Phó Hoằng: "Hiện tại đã xác định được bố thằng bé tên là Văn Vũ Bạch, nhưng không tra được gì nhiều, vì thông tin về người nhà thằng bé được bảo mật rất cao. Nhưng có một chuyện anh rất chắc chắn, đó là mấy ngày nữa người đó sẽ đến thành phố A tìm anh. Cụ thể như thế nào tới đó lại nói tiếp. Nhưng có một vấn đề là..."
Phó Hoằng nhìn Phó Tinh Nhàn: "Người đó có thành kiến rất lớn với con."
Phó Tinh Nhàn:....
Cũng có thể hiểu được phần nào.
Bỗng bên ngoài cửa sổ truyền đến tiếng nhạc.
Cả ba người đều đồng loạt quay đầu nhìn.
Cũng vì ban ngày trời mưa, nên hơi ẩm bốc lên nhiều, Phó Tinh Nhàn phải mở cửa sổ thông khí, chắc hẳn bên Văn Cảnh cũng làm giống như vậy.
"Chúng ta có nói chuyện lớn quá không?" Tống Huệ Nhiên nói nhỏ.
Phó Tinh Nhàn: "Chắc không đến nỗi nào đâu?"
Giọng nữ tông lạnh vang lên.
Phó Hoằng trầm mặc: "Bình thường thấy thằng bé hay đeo tai nghe, là để nghe mấy bài ông cụ non thế này à?"
Tống Huệ Nhiên: "Cũng đâu già lắm, lời bài hát dễ nghe mà."
Nhưng ca sĩ càng hát tâm họ càng lạnh, lúc này tiếng hát có khi còn làm mát tốt hơn cả máy lạnh đấy chứ.
Tống Huệ Nhiên rút lại lời ban nãy: "Một đứa trẻ không nên nghe mấy bài như thế này."
Phó Tinh Nhàn nghĩ đến danh sách bài chiến sôi động của cậu, bất lực đỡ trán: "Thật ra ngày thường cậu ấy không nghe mấy thứ này đâu."
Đây là tâm trạng hiện tại của bạn nhỏ, từ lời bài hát có thể nhìn ra manh mối.
Nhạc phát không bao lâu thì dừng hẳn, Phó Tinh Nhàn bị mẹ đá đi đóng cửa sổ.
Phó Hoằng: "Cảm xúc của Omega trong kỳ động dục rất dễ đi xuống, chút nữa con qua xem thằng bé đi."
Phó Tinh Nhàn hơi kinh ngạc: "Con đi?"
Phó Hoằng: "Chứ hai bậc trưởng bối như ba và mẹ làm gì có tiếng nói chung với thằng bé. Sao nào, không muốn đi à?"
Tống Huệ Nhiên: "Dù gì cũng xem như em trai rồi, cũng nên quan tâm chăm sóc."
Phó Hoằng: "Nhưng nếu con không có ý định kia, vẫn muốn giữ khoảng cách, thì đừng suốt ngày dính nhau như thế."
Tống Huệ Nhiên: "Nhưng nếu có ý định thì cũng phải giữ khoảng cách đó, hai đứa vẫn còn nhỏ lắm."
.....
Hai vị phụ huynh anh một đường em một nẻo thế này làm Phó Tinh Nhàn chỉ biết gật đầu, cuối cùng cũng có cơ hội để nói: "Ba mẹ yên tâm, con có chừng mực."
Đột nhiên có tiếng gõ cửa phòng, từ ngoài cửa truyền đến giọng của Văn Cảnh: "Anh trai, cậu ngủ chưa?"
Phó Tinh Nhàn im lặng quay người.
Tống Huệ Nhiên sáng rỡ cả mắt nhìn chồng, chỉ chỉ về hướng nhà tắm.
Chỉ trong một giây mà Phó Hoằng đã get được trọng điểm: Đó là vợ ông đang muốn nghe lén con trai mình nói chuyện với Omega, tốt nhất là cứ bàn chuyện yêu đương anh anh em em, nhưng còn đi vào nhà....
Chưa kịp nhưng nhị gì thì Tống Huệ Nhiên đã kéo ông xuống khỏi giường, đi chân trần vào nhà tắm rồi đóng cửa lại.
Đường đường là chủ tịch tập đoàn Phục Hưng và phu nhân chủ tịch, vậy mà giờ lại làm như đang vụng trộm yêu đương.
Phó Tinh Nhàn:.....
"Văn Cảnh? Có chuyện gì sao?"
Anh đá đôi dép của họ xuống gầm giường, bước tới mở cửa.
Không có ai đứng bên ngoài.
Chắc là chờ lâu không thấy ai trả lời nên đi rồi.
Phó Tinh Nhàn đóng cửa lại, đi tới cửa nhà tắm gõ gõ: "Giờ con qua phòng cậu ấy để xem cậu ấy như thế nào, ba mẹ cũng về phòng ngủ đi."
.......
Nhưng thật ra Văn Cảnh vẫn chưa về phòng.
Cậu chỉ đứng trước cửa phòng mình, im lặng nhìn Phó Nhàn mở cửa rồi đóng cửa lại.
Cậu ấy không định đến tìm mình sao?
Thôi vậy.
Bao nhiêu dũng khí đã gom góp cũng mất hết rồi.
Mà dù gì cũng kết thúc, có cách bằng cách nào cũng vậy thôi.
Cậu tắt đèn, trong phòng chỉ còn lại ánh sáng của màn hình máy tính.
Vẫn chưa đủ tối.
Văn Cảnh đưa tay ra sau lưng đóng cửa, nhưng không ngờ lại không kéo được, cảm giác như cửa đang bị thứ gì chặn lại.
"Sao không bật đèn lên?"
Một bàn tay ấm áp đặt lên lưng Văn Cảnh, vội vàng đẩy cậu đi vào trong.
Văn Cảnh quay đầu đã thấy Phó Tinh Nhàn nhanh tay đóng cửa, lại còn khóa trái, như thể anh đang bị yêu ma đuổi theo đằng sau lưng vậy.
Sau đó anh đi tới bên kia đóng cửa sổ, rồi cúi đầu nhìn vào màn hình laptop kế bên.
Văn Cảnh:???
"Cậu đang muốn làm gì?"
Phó Tinh Nhàn không biết gì đã vô tình dẹp đi phần nửa nỗi lo âu thấp thỏm trong lòng cậu.
Phó Tinh Nhàn đóng máy tính lại: "Khi nãy ba mẹ tôi ở phòng cách vách, có nghe thấy cậu gọi anh trai."
Văn Cảnh:......
"Lúc cậu gõ cửa, họ còn chạy vào nhà tắm trốn." Chỉ với mấy câu nói đó, Phó Tinh Nhàn đã bán sạch mặt mũi của ba mẹ, "Tôi nói tôi qua đây tìm cậu, ba mẹ tôi cũng đi ra, nên tôi sợ họ nghe trộm."
Văn Cảnh không hiểu nổi, nhăn mũi: "Gia đình của cậu...."
Trong bóng tối, Phó Tinh Nhàn kéo tay cậu đến mép giường rồi ngồi xuống: "Văn Cảnh, hôm nay tôi đến kỳ mẫn cảm."
"Cái gì!?" Văn Cảnh suýt chút nữa nhảy dựng lên, sau đó bị ép ngồi xuống lại, "Cậu cậu....."
"Cho tôi ôm một cái được không?"
Cằm anh tựa lên vai cậu, hơi thở nhẹ lướt qua gò má cùng vành tai.
Ngón tay dày rộng kia nhéo tay cậu, từ khớp tay, móng tay đến khe hở ngón tay đều nhận được những xoa dịu trấn an.
Tay Văn Cảnh đã tê rần lên.
Kiểu cọ xát nhỏ bé phản khoa học này lại như tạo ra dòng điện, truyền từ tay sang cánh tay, rồi chạy đến khắp cơ thể.
Đầu óc quá tải, dây thanh quản thì muốn bãi công. Cậu há miệng, nhưng lại chẳng thốt nổi lời nào.
"Nếu không nói gì, thì coi như cậu đồng ý nhé." Phó Tinh Nhàn nhích lại gần, ôm Văn Cảnh vào lòng mình.
"Úi úi úi tình huống này là như nào chứ!!" Da đầu Văn Cảnh tê rần, nhưng không đẩy nổi người kia ra, "Lần trước cậu cũng như thế này! Nhưng tôi đã biết Alpha trong kỳ mẫn cảm đáng sợ như thế nào rồi, sau này không dám lại gần nữa... Tôi đã biết thật rồi mà!"
Phó Tinh Nhàn ôm Văn Cảnh, nắn bóp đôi tay của cậu: "Nếu không có gì bất thường, thì sau này mỗi khi tôi đến kỳ mẫn cảm, cậu cũng sẽ tới kỳ động dục."
"Hả?" Văn Cảnh nghệch mặt quay đầu lại, vành tai xẹt qua môi Phó Tinh Nhàn.
Cậu rụt người, đơ như cây cơ quay đầu về.
Phó Tinh Nhàn thì im lặng một chút, liếm nhẹ môi mình.
"Cậu có còn nhớ tôi đã từng nói chúng ta có độ tương xứng rất cao không?"
Văn Cảnh lơ đễnh, không nghĩ gì đáp: "Nhớ, đúng là cậu có nói qua."
Phó Tinh Nhàn: "Kỳ mẫn cảm và kỳ động dục của chúng ta luôn xảy ra cùng lúc, không phải trùng hợp."
Nghĩa là sao?
Văn Cảnh chậm tiêu, phải một lúc sau mới liên kết được hai chuyện đó với nhau, sau đó quay đầu nhìn anh: "Nhưng quyển Những việc cần chú ý của giới tính thứ hai đâu có nhắc đến."
"Đây là báo cáo nghiên cứu mới nhất, quyển sách kia vẫn chưa kịp đổi mới."
Phó Tinh Nhàn lấy điện thoại ra, đang định cho cậu xem tin tức thì màn hình bỗng nhảy ra một tin nhắn.
Phó Hoằng: "Hai đứa tụi con chưa có thành niên đâu, nhớ kĩ đấy. Buổi tối nhớ tự về phòng con mà ngủ!"
Văn Cảnh:.....
Phó Tinh Nhàn:......
Khuôn mặt nhỏ Văn Cảnh đỏ bừng bừng: "Anh trai, Phó Tinh Nhàn, cậu......"
_______
Chỉ có anh tin anh có chừng mực thôi.