Thất hoàng tử ngồi một bên bàn tròn, người còn lại ngồi đối diện hắn, cả hai đang đánh cờ. Trên bàn cờ, hai đội quân đen trắng chiếm cứ hai bên, kèm chặt sít sao, bất phân thắng bại. Hắn kẹp quân đen vào giữa hai ngón tay, nhịp nhịp liên tục lên mặt bàn, tựa như đang trầm tư.
Lúc này, một cung nữ cúi đầu vội vã bước đến.
Nàng cẩn thận nhìn xung quanh, sau đó ghé sát vào tai Thất hoàng tử, nhỏ giọng nói gì đó với hắn.
Động tác gõ bàn của Thất hoàng tử dừng một chút.
Hắn gật đầu, ý bảo cung nữ lui ra, tiếp tục quan sát thế cờ. Chỉ chốc lát, quân đen trong tay hắn cuối cùng cũng hạ xuống, đồng thời mở miệng nói: "Có tin của Đông cung bên kia, nói Trần thái y của Thái y viện buổi sáng vừa được mời đi một chuyến."
Đối diện hắn chính là Cao Viễn.
Nghe hắn nói vậy, thần sắc Cao Viễn cũng không thay đổi, chỉ nhìn bàn cờ, nói: "Nước đi này của điện hạ rất khéo."
Thất hoàng tử nhếch miệng cười. Hắn trời sinh trắng trẻo, cười rộ lên toát ra vẻ nho nhã ngượng ngùng, giống hệt kẻ thư sinh yếu đuối. Người trong triều không quá coi trọng hắn, dù sao Thái tử văn võ song toàn, tính tình cương quyết linh hoạt, Thất hoàng tử không biết võ công, lại rất dễ nói chuyện, khiến người ta cảm thấy đây không phải người có thể làm đại nghiệp.
Nhưng không ngờ, đã nhiều năm như thế, bỏ qua các Hoàng tử và Vương gia khác, hắn lại là người có thể cạnh tranh với Thái tử.
Hắn trả lời: "Cũng không phải quá khéo."
Vừa nói vừa thong thả nhấp ngụm trà nóng, "Nước cờ tiếp theo còn quan trọng hơn."
Cao Viễn cũng nở nụ cười. Giây lát, quân trắng hạ xuống một vị trí vô cùng hiểm hóc, hình thành thế cục vây khốn, bao vây một nửa quân đen, tình thế đột nhiên xoay chuyển.
Hắn lên tiếng: "Trong lúc đang đi nước cờ này, đừng vội chuyển sang nước tiếp theo."
Thất hoàng tử giương mắt, đuôi lông mày khẽ nhíu một cái, không nói gì.
Cao Viễn này là một người không dễ bị nhìn thấu. Không ai đoán được hắn đang suy tính chuyện gì.
Ban đầu, Cao Viễn và hắn không hề liên quan. Người này xuất thân thần bí, luôn được Việt Đế dẫn theo bên người, không thuộc về phe phái nào, tự mình đứng vững trong vòng xoáy đã nhiều năm. Hắn biết trước đây Thái tử có cho người tiếp xúc với người này vài lần, tựa hồ có ý định lôi kéo, nhưng Cao Viễn không thuận theo.
Thất hoàng tử vốn cũng không hy vọng gì, nhưng không ngờ cuối cùng Cao Viễn lại chủ động tìm hắn, đồng ý trao đổi với hắn. Hắn sẽ dựa vào địa vị của mình mà trợ giúp Thất hoàng tử, nhưng đổi lại Thất hoàng tử phải đáp ứng một điều kiện.
Nhưng đến giờ hắn vẫn chưa nói điều kiện này là gì.
Thất hoàng tử từng hỏi Cao Viễn: "Ngươi không phải người của Phụ hoàng sao?"
Cao Viễn đáp: "Ta không trung thành với bất kỳ ai. Đối với người cũng vậy, cho nên đừng quá tín nhiệm ta."
Tuy nói thế, nhưng để thể hiện thành ý quy thuận, Cao Viễn đã chủ động tiết lộ quan hệ giữa mình và Tiêu Chiến, cũng như tin tức về văn kiện kia.
Văn kiện này là một phần bằng chứng do Tiên đế năm xưa tự tay phê duyệt, có liên quan đến thảm án diệt môn Mông gia. Cao Viễn ám chỉ, nếu có được phần văn kiện này, vừa bố cáo ra ngoài vừa âm thầm thổi tiếng gió trong dân chúng cũng đủ để rung chuyển đương triều. Nhưng hắn không rõ văn kiện chính xác đang nằm ở đâu.
Hắn còn nói Thái tử cũng có kế hoạch đoạt lấy văn kiện này, nếu đoán không sai thì sẽ chọn đêm giỗ Huệ An công chúa, bởi vì đêm ấy không có Việt Đế nên rất dễ hành động. Cần phải đoạt được trước hắn.
Nhưng mà, người của hắn hành sự không bằng người của Vương Nhất Bác, thái giám phái đi nhiều ngày như vậy mà không có kết quả, thậm chí còn không tìm ra được văn kiện ở đâu. Mắt thấy ngày giỗ sắp tới, Thất hoàng tử quyết định làm liều, phái thuộc hạ giả dạng thích khách đến đó ngăn cản. Bất luận thế nào, trước tiên phải ngăn được Vương Nhất Bác rồi mới nói, chỉ cần Vương Nhất Bác không thành công thì những việc khác có thể bàn bạc kỹ hơn.
Nói cách khác, người của Thất hoàng tử đêm qua căn bản không phải đến cướp văn kiện mà chỉ ngăn cản theo kế hoạch. Đưa hắn vào bẫy, tốt nhất là khiến hắn bị thương để trì hoãn tiến độ. Nhất cử nhất động của Vương Nhất Bác đêm qua, từ lúc giả vờ phát hiện thích khách sau đó giao thủ, kỳ thực đều nằm trong dự tính của Thất hoàng tử, hiện giờ hắn đã bị thương, trúng độc đặc chế, cho nên khoảng thời gian này sẽ không còn uy hiếp, đúng là một nước cờ hay.
Hắn sẽ có đủ thời gian để chậm rãi đi nước cờ tiếp theo của mình.
Thất hoàng tử lại kẹp một quân đen, giống như đột nhiên nhớ ra chuyện gì, nói: "Nếu thực sự có thể dùng Tiêu phi kia để uy hiếp Thái tử..."
"Ta khuyên người tốt nhất không nên, điện hạ." Cao Viễn ôn hòa nói, "Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, không cần động đến Tiêu phi."
"Vì sao?" Thất hoàng tử hơi nhíu mày lại.
Ngón tay hắn điểm trên bàn cờ, ý hữu sở chỉ.
"Nếu như kế hoạch thuận lợi, Tiêu phi sẽ là một quân cờ tốt."
"Không." Cao Viễn lắc đầu, thản nhiên đáp, "Người có điều không rõ, Tiêu phi căn bản không phải là quân cờ có thể bị người khác nắm trong tay."
"Y trái lại sẽ khống chế người, trở thành kẻ điều khiển bàn cờ."
Thái tử trúng độc không phải là chuyện nhỏ. Cho dù Lý Uy có lòng muốn che đậy tin tức thì cũng hết cách, không quá một ngày, tin tức đã truyền khắp trong cung.
Nói là đêm qua Thái tử giao thủ với bọn thích khách, trúng phải kịch độc, hôm nay mới phát tác, thái y chạy đôn chạy đáo mà vẫn không rõ là độc gì, tình huống không hề lạc quan. Đến giờ vẫn chưa bắt được thủ lĩnh đám thích khách nên hoàn toàn không rõ chân tướng sự tình, lòng người trong cung trên dưới đều bàng hoàng.
Vương Nhất Bác nằm trên giường, hai mắt nhắm chặt như ngủ say.
Hắn rất ít khi như vậy.
Thái tử cẩn thận đa nghi, không thể điềm nhiên ngủ trước mặt người khác, bất luận lúc nào nhìn thấy hắn cũng là vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị. Mà nay thần sắc tái nhợt, nằm yên không cử động, bộ dạng hư nhược này quả thực không giống hắn chút nào.
Đừng nói những người khác, mà ngay cả Lý Uy cũng chưa từng gặp bộ dạng này của hắn được mấy lần.
Hắn bất an đi qua đi lại, nhìn các thái y lúc thì bận rộn tới lui trong phòng, lúc thì tụ họp thảo luận căng thẳng, thỉnh thoảng từng người lại đến gần giường bắt mạch cho Thái tử điện hạ, nhưng đã tròn một ngày một đêm mà vẫn không có kết quả.
Càng tệ hơn, qua hôm sau Vương Nhất Bác lại hơi nóng lên.
Nhìn vẻ mặt khổ sở của các thái y, Lý Uy nhịn không được hỏi: "Đến cùng là đã xảy ra chuyện gì, lâu như vậy mà vẫn không nhìn ra được gì sao?!"
Các thái y nhìn nhau, cuối cùng Trần thái y chắp tay nói: "Hồi Lý đại nhân, chúng thần không dám kết luận bừa, thỉnh cho chúng thần trở về tìm đọc y thuật, rồi lại thương thảo một phen."
Hoàng hậu ở bên cạnh nói: "Hiện giờ đã có kết luận gì, Trần thái y cứ nói thẳng."
Nàng vừa nghe tin đã lập tức chạy tới, còn dẫn theo cả Tiểu Thập lục. Vừa mới qua ngày giỗ Huệ An thì đã xảy ra chuyện như vậy, thân thể của nàng trước giờ không khỏe, vừa nghe tin thiếu chút nữa ngất đi.
Việt Đế cũng phái người tới thăm, Đông cung xưa nay quạnh quẽ không tiếng động, lần đầu tiên chen chúc nhiều người như vậy. Nhưng Lý Uy làm theo tác phong thường ngày của Vương Nhất Bác, không cho quá nhiều người vào tẩm điện, chỉ có Hoàng hậu và Tiểu Thập lục được vào, những người khác đều dừng ở đại điện bên ngoài, tiếp đãi như khách, không cho phép đến gần.
Tính tình của Thái tử... ai mà không biết. Hắn tuyệt đối không để người khác thấy dáng vẻ suy yếu vô lực của mình.
Trần thái y nói: "Hồi Hoàng hậu nương nương, vi thần cũng chỉ suy đoán đại khái. Bệnh trạng của Thái tử điện hạ rất giống trúng một loại độc trước đây thần từng nghe qua, gọi là "hội hào". Loại độc này không xuất phát từ Trung Nguyên mà du nhập từ Đông Doanh."
Độc này vô cùng quỷ dị. Nó vốn không hại đến mạng người, nếu người bình thường không cẩn thận động vào thì cũng không có triệu chứng gì, chỉ khi nào có vết thương trên người, nếu để vết thương dính độc này thì sẽ không có cách nào khỏi hẳn, sẽ tái phát rất nhiều lần. Dưới sự giày vò như vậy, thân thể con người mới từ từ suy yếu, người trúng loại độc này đa số đều chết do các bệnh khác xâm nhập vào vết thương bị nhiễm trùng.
Lý Uy nói: "Này... Làm sao trị được?"
"Vẫn không thể kết luận." Mộ thái y khác nói, "Hội hào làm cho vết thương khó bình phục, nhiều lần nhiễm trùng dẫn theo bệnh khác, dần dần ăn mòn cơ thể, mà đối với người khí lực cường kiện, ngay từ đầu thậm chí sẽ không thấy có dị thường, chỉ cảm thấy vết thương lâu lành. Nhưng hôm qua điện hạ vừa ho ra máu và hôn mê, hôm nay lại phát sốt, không giống với tiến trình phát triển của hội hào, vậy nên chúng thần không dám xác định."
"Có lẽ..."
Trần thái y suy tư chốc lát, lại nói: "Điện hạ gần đây có phải lao lực quá độ, có chuyện gì tích tụ trong lòng?"
Nghe vậy, Lý Uy liền giật mình.
Trần thái y tiếp tục: "Nếu thân thể đã sớm có uất khí nhưng mãi đè nén không điều dưỡng, thường ngày hao tâm tổn sức, cộng thêm trúng độc hội hào, vừa buông lỏng tinh thần thì bệnh trạng sẽ nhanh chóng xâm lấn, cũng có thể ho ra máu và phát sốt là do nguyên nhân này."
Lý Uy lấy lại tinh thần, hỏi: "Có khi nào là trúng độc khác nhưng bệnh trạng giống như hội hào hay không?"
Một thái y khác đáp: "Tác dụng của hội hào rất đặc biệt, triệu chứng cũng rất dễ nhận biết, theo ghi chép từ xưa đến nay, không có loại độc dược nào khác có tác dụng tương tự —— nhưng cũng không phải hoàn toàn không có khả năng này, thỉnh cho phép chúng thần trở về tìm thêm tư liệu."
Bọn họ viết cho Vương Nhất Bác một số phương thuốc giảm nhiệt và chống nhiễm trùng, sau đó lần lượt cáo lui.
Tiểu Thập lục ghé vào bên giường Vương Nhất Bác, nhìn Thái tử ca ca từ trước đến nay uy phong tiêu sái giờ đang nằm yên, người lớn nói gì hắn nghe không hiểu, chỉ thấy mấy người kia vừa đi, Hoàng hậu lại thở dài, trong chốc lát, hai hàng nước mắt chực trào:
"Mẫu hậu, Thái tử ca ca sẽ chết sao?"
Hoàng hậu quát khẽ: "Nói cái gì đó."
Dù sao nàng cũng không thể mòn mỏi chờ đợi ở Đông cung, ngồi một lát rồi vẫn phải rời đi.
Tiểu Thập lục không chịu trở về, bất luận thế nào cũng muốn đợi Vương Nhất Bác ở đây, vì vậy Hoàng hậu dặn dò Lý Uy chiếu cố Vương Nhất Bác thật tốt, sau đó trở về.
Thất hoàng tử cũng từng đến đây, hắn đi cùng các hoàng tử công chúa khác. Bất kể sóng ngầm cuồn cuộn mãnh liệt thế nào thì vẫn phải duy trì quan hệ bề nổi. Chẳng qua hắn không thể đi vào tẩm điện, nên cũng giống những quan viên đại thần khác, ngồi lại ở tiền điện một lúc, uống mấy ngụm trà, coi như là đã ghé thăm.
Người đến người đi, cuối cùng mới an tĩnh trở lại.
Trong lòng Lý Uy rất gấp, nhưng lúc này ngoại trừ chuyên tâm làm theo phương thuốc và chờ tin của thái y thì cũng không còn cách nào khác, cả Đông cung lớn như vậy, chỉ có một mình hắn chiếu cố điện hạ, những người khác, kể cả nha đầu sai vặt cũng không được đến gần, cả ngày chỉ có một mình hắn bận rộn tới lui, quá nhiều việc không thể rời mắt, Tiểu Thập lục ngồi một mình thật lâu, có chút nhàm chán, bèn đi lang thang trong nội thất nhìn xem.
Hắn vô tình tìm được một cái hộp nhỏ trong tủ, tò mò mở ra, bên trong là một cái túi thơm lam sắc, còn có một vòng tay bạc tuyệt đẹp.
Đúng lúc này, Lý Uy bưng chén dược vào, thấy thế vội vàng ngăn cản: "Thập Lục hoàng tử, cái này không thể động!"
"Tại sao?"
Dù không hiểu gì nhưng Tiểu Thập lục vẫn rất nghe lời, ngoan ngoãn buông xuống.
Lý Uy thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới cẩn thận uy dược cho Vương Nhất Bác.
Cùng lúc đó, bên kia.
Ở ngoài có người trông coi, lại còn là người của Hoàng đế, đến Tiểu Từ Tử thường xuyên ra vào còn cảm thấy không được tự nhiên, huống chi là Tiêu Chiến. Y vốn không phải người thích ra ngoài, tình hình hiện giờ làm cho y một bước cũng không muốn bước, cả ngày làm ổ trong phòng, không đi đâu cả.
Buổi chiều, Tiểu Từ Tử trở về, mang theo tin tức Thái tử trúng độc hôn mê.
Tiêu Chiến đang đọc sách, nghe vậy ngẩn người, nhưng cũng không nói gì, chỉ gật đầu tỏ ý biết rồi, để Tiểu Từ Tử lui ra.
Tiểu Từ Tử vốn rất gấp, nghĩ Thái tử điện hạ xảy ra chuyện lớn như vậy, A Chiến nhất định sẽ lo lắng khổ sở, cho nên lúc báo tin còn cẩn thận dùng từ, thật không ngờ Tiêu Chiến lại bình tĩnh như vậy. Hắn vừa ngạc nhiên vừa khó hiểu: "Ngươi không lo lắng sao, A Chiến?"
"Lo lắng cũng vô ích." Tiêu Chiến nói, "Ta không đến đó được."
"Nhưng mà..."
"Ngươi lui ra trước đi." Y tiếp tục.
Tiểu Từ Tử do dự một lát, thấy Tiêu Chiến lại cúi đầu, rõ ràng không muốn nói nhiều, nên chỉ đành khom người lui ra.
Ánh mắt Tiêu Chiến vẫn dừng trên trang sách, nhưng trang giấy này rất lâu không lật tiếp.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng y khép sách lại, đứng lên đi tới bên cửa sổ.
Trúng độc... Hôn mê?
Lúc trước không phải vẫn rất tốt sao...
Tiêu Chiến hơi nhíu mày.
Với hoàn cảnh hiện giờ, trong thời gian ngắn hẳn là không thể gặp được Vương Nhất Bác. Y không có cách nào đi đến đó, người của Lý Uy cũng không có cách nào đến đây, người mà Việt Đế phái tới, nói là chỉ trông chừng bên ngoài vì an nguy của y, ai biết có còn mục đích khác không, hoài nghi chuyện gì, giám sát chuyện gì, dưới tình huống như vậy, y làm sao dám hành động thiếu suy nghĩ.
Sân trước bị vây đồng nghĩa với khả năng ra ngoài duy nhất cũng bị chặt đứt. Lúc trước y còn có thể trông mong, biết đâu Lý Uy hay Chu Chính lại đột nhiên lặng lẽ đến tìm mình, chuyện gì cũng có thể cứu vãn —— nhưng bây giờ, không còn cách nào nữa, giống như nhốt mình trên một hòn đảo đơn độc.
Câu "Lo lắng cũng vô ích" vừa rồi, không hề có ý gì khác, vì sự thật chính là như vậy.
Cảnh còn người mất, chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi, nhưng chợt cảm giác tất cả đều đã thay đổi.
...
Y hơi ngẩng đầu, không chớp mắt nhìn vào đêm đen, thần sắc không rõ.
Hay là Cao Viễn bên kia...?