Đô Đô quan sát thấy đằng sau sắc mặt như mây đen giăng kín của ba đoán chắc mông mình sắp gặp họa rồi, trong lòng luống cuống, lúc này cái ôm của mẹ là nơi tránh nạn tốt nhất, thẳng bé vội trốn vào lòng mẹ: "Dạ đúng thế.. nhưng bọn con.."
"Nhưng bọn con nhớ mẹ đến không ngủ được nên sau khi ông bà nội xuống dưới liền vào phòng mẹ chờ mẹ!" Đồng Đồng cướp lời của Đô Đô, chớp đôi mắt đen sáng long lanh nói.
Hừ, Lục Hướng Bắc thầm hầm hừ lạnh. Đúng là con cáo nhỏ, con quên mất là con do cáo già sinh ra rồi sao?
Anh không vạch mặt Đồng Đồng, mấy lời lừa trẻ con như nói dối thì mũi sẽ dài ra đối với Đồng Đồng đã không còn chút tác dụng dọa dẫm nào nữa rồi, anh chỉ lười biếng ngồi xuống ghế: "Chuyến đi Viện Hải Dương cuối tuần này sẽ bị hủy bỏ, tuần này ngoài một ngày ba bữa thì không được ăn gì khác nữa, còn có, ba thay đổi ý kiến rồi, ngày mai sẽ không mua chó con nữa!"
"Sao có thể vậy được chứ ba? Người lớn sao có thể không giữ lời hứa chứ? Lời vua nói ra đâu phải trò đùa!" Đồng Đồng kích động, cau mày nhỏ tranh đấu với bạo quân, câu nói lời vua nói ra đâu phải trò đùa này là học từ trong mấy bộ phim truyền hình mà ra.
"Trẻ con sao có thể nói dối chứ?" Anh nhìn qua với ánh mắt sắc bén, nhóc thối này muốn đấu với anh sao? Anh thật muốn ném hai nhóc xấu xa này ra ngoài.
"Đúng thế, trẻ con không thể lừa người lớn, Đồng Đồng, Đô Đô mau nói với ba xem tại sao lại không ngoan ngoãn đi ngủ? Là sợ tối sao?" Đồng Nhất Niệm kéo Đô Đô trong lòng ra, dịu dàng nói.
Lời này vừa nói ra liền vang lên hai tiếng hừ lạnh, một tiếng đến từ Đồng Đồng, mặt vặn vẹo không chịu thua. Tiếng còn lại là đến từ ba bọn trẻ, hai thằng nhóc này không sợ trời không sợ đất sao có thể sợ bóng tối chứ? Tối lửa tắt đèn còn trốn trong tủ không sợ cơ mà. Đồng Nhất Niệm có chút chiều con quá rồi, muốn tìm cớ cũng phải tìm cái cớ tốt một chút chứ! "
Cuối cùng vẫn là Đô Đô nhìn anh với ánh mắt phức tạp, giọng thương lượng nói:" Ba, nếu bọn con nói thật có phải sẽ được đi Viện Hải Dương không? Cũng không cần tăng thêm huấn luyện thể chất nữa? "
Anh trầm mặt, rất có tư thế của người cha nghiêm khắc:" Nói trước xem thế nào! "
Đồng Nhất Niệm cảm thấy chồng mình làm quá rồi, nếu như con đã ý thức được việc nói dối là sai, lại đồng ý đối thoại thì anh cũng nên giữ chữ tín mới đúng, vậy nên cô nói:" Đô Đô nói đi, chỉ cần việc các con muốn làm không phải là việc xấu thì mẹ có thể đảm bảo ba thực hiện lời hứa. "Cô có chút lo lắng, có phải bọn trẻ gây họa ở nhà trẻ rồi không? Sợ bọn họ trở về sẽ đánh chúng nên mới trốn vào trong tủ. Nhưng vậy thì cũng đâu cần phải trốn vào tủ của cô? Vậy thì khác nào tự đưa mình vào lưới đâu?
Đô Đô và Đồng Đồng tuy còn nhỏ tuổi nhưng rất hiểu về phân tầng giai cấp trong nhà.
Ba chúng chính là kẻ thống trị cao nhất trong nhà, chắc phải tương đương với hoàng đế trong phim nhiều tập, một tay che trời, đối với tôm tép tầng thấp nhất như bọn chúng thì anh tuyệt đối là bạo quân.
Ông bà nội là thái thượng hoàng và hoàng thái hậu, ba rất kính trọng và hiếu thuận với họ, bề mặt thì đều nghe lời nhưng cuối cùng người làm chủ vẫn là ba.
Vì thế có rất nhiều lần chúng phát hiện đi tìm sự che trở của thái thượng hoàng và hoàng thái hậu thì kết quả đều là càng thảm thương.
Nhưng trong nhà có một nhân vật rất kì diệu chính là mẹ hoàng hậu. Mẹ hoàng hậu bình thường hầu như là nghe lời hoàng đế, chưa bao giờ kháng chỉ, ít nhất là trước mặt chúng thì chưa bao giờ, nhưng kì quái là hôm nào đó mà sắc mặt của mẹ hoàng hậu không tốt, nói mấy lời không nặng không nhẹ thì bạo quân của chúng liền trở nên vô cùng ngoan ngoãn, có lúc còn bám dính lấy mẹ giống chúng vậy.
Vì thế bọn chúng đang nghĩ mẹ có phải mới là người làm chủ thật sự không?
Bây giờ có lời hứa của mẹ, Đô Đô mới cảm thấy có phần nắm chắc, đứng thẳng người, nói với ba:" Thật ra.. chúng con đến xem ba làm sao để cho em gái vào trong bụng mẹ. "
Mặt anh cứng đờ, có chút không tự nhiên.
Người cả đầu mù mờ là Đồng Nhất Niệm:" Cái gì mà em gái? Có ý gì vậy? "
" Ba hỏi bọn con có thích em gái không, bọn con nói thích, ba nói không cho chúng con đi sân bay đón mẹ, muốn chúng con ngoan ngoãn theo ông về nhà, buổi tối còn phải ngoan ngoãn đi ngủ, không được làm ồn đến mẹ như vậy mới có thể cho em gái vào trong bụng mẹ được. "Đô Đô thành thật kể lại cuộc đối thoại của hai anh em thằng bé với ba cho mẹ nghe.
Đồng Nhất Niệm nhìn anh với vẻ trách móc, anh ho khan, tiếp tục mặt lạnh:" Vậy sao các con lại trốn trong tủ? Không có không khí sẽ nguy hiểm lắm có biết không hả? Con xem, chẳng phải bị ngã rồi sao?
Anh xoa trán con, may mà không bị sưng.
"Chẳng phải vì con và Đồng Đồng đều muốn xem mà, kẽ cửa nhỏ quá, Đồng Đồng chen với con.." Đô Đô chu môi ra.
"Đồ phản bội!" Đồng Đồng tức giận trừng mắt với Đô Đô. Hừ, bán đứng bí mật giữa chúng thì cũng thôi đi, lại còn bán đứng thằng bé nữa.
"Con nói thật với ba mẹ xem sao lại gọi là đồ phản bội?" Đồng Nhất Niệm thường thấy đau đầu khi phải đối mặt với Đồng Đồng, thẳng bé thường nói ra những lí lẽ lệch lạc làm họ không nói lại được. Đứa con này chỉ có ba thằng bé là trị được thôi, lý lẽ thông thường sẽ không nói rõ được, chỉ có thể lấy bụng dạ đen tối trị bụng dạ đen tối thôi, may mà bụng dạ đen tối nhỏ này của thằng bé còn chưa phải là đối thủ của bụng dạ đen tối lớn kia, đen bắt đầu từ đen dù sao cũng không thể đen hơn được.
Vì thế gặp phải vấn đề của Đồng Đồng, ví dụ như thầy cô báo cáo chuyện của Đồng Đồng thì cô thường tự động tránh đi, để hai cha con so tài đen tối.
Đô Đô thì ngoan lắm, họ không có con gái nên Đô Đô chính là áo bông nhỏ tri kỉ.
Sau đó, áo bông nhỏ và ba đen tối còn tiến hành một cuộc đối thoại làm cô cảm động hơn nữa.
Đô Đô cũng không tính toán việc Đồng Đồng mắng thằng bé, rất có phong thái người lớn nói với Đồng Đồng: "Đồng Đồng, anh thấy chúng ta có thể bàn chuyện này với ba, ba sẽ cân nhắc suy nghĩ của chúng ta mà."
Đồng Đồng lại chỉ hừ một tiếng: "Em không tin đâu, cứ vậy thì không có anh và em rồi!"
"Nhưng bây giờ có anh và em rồi mà, ba có thể không cần em gái nữa mà! Nhà người khác còn chỉ có một đứa trẻ thôi mà!" Đô Đô cảm thấy bản thân khá chắc chắn, sau đó liền đi đến trước mặt Lục Hướng Bắc, dường như đã hạ quyết tâm lớn nói với anh: "Ba, chúng ta có thể nói chuyện không?"
"Nói chuyện gì đây?" Đô Đô như vậy làm anh rất mừng, nói chuyện đâu ra đó, không giống một đứa trẻ mới học mẫu giáo chút nào, rất có khí thế của nhân vật lớn.
"Con và Đồng Đồng quyết định không cần em gái nữa, ba cũng đừng cần nữa, có được không?" Đô Đô nhìn anh bằng ánh mắt nghiêm túc.
"Tại sao?"
"Quyết định" này của Đô Đô và Đồng Đồng làm anh thấy buồn cười, loại chuyện này bọn chúng quyết định được sao? Nhưng anh phần lớn là kinh ngạc, mấy hôm trước chẳng phải còn ồn ào nói nhà chúng ta toàn là con trai, muốn có một em gái làm búp bê cho chúng chơi sao, tất nhiên con trai thì không thích chơi búp bê rồi, còn về búp bê thật thì không ai khinh thường đâu nhỉ?
Đôi mắt đen láy tròn xoe của Đô Đô nhìn mẹ, trong mắt lại ánh lên tầng lóng lánh, dáng vẻ đó như sắp khóc vậy. Hai đứa trẻ này rất ít khi khóc, dưới sự dạy dỗ của Lục Hướng Bắc, mới bé tí nhưng đã dần phát triển theo chều hướng nam tử hán cứng cỏi nhiệt huyết, ở trường dù trèo cao ngã xuống, đầu bị va chảy máu cũng không hề kêu một tiếng, lần đó làm Đồng Nhất Niệm bị dọa sợ không nhẹ, nước mắt rơi suốt trên đường đến bệnh viện, Đô Đô còn khóc khuyên mẹ đừng khóc nữa, nói thằng bé không đau tí nào.
Vì thế thấy dáng vẻ này của con trai, Lục Hướng Bắc cũng không thể không nghiêm túc, sắc mặt dần hòa hoãn lại dịu dàng nói: "Làm sao vậy Đô Đô? Mau nói cho ba biết đi." Lẽ nào con trai sợ có em gái thì sẽ không được chiều chuộng nữa sao?
Hai mắt ngấn nước của Đô Đô giống như hai giọt nước lắc lư muốn rơi xuống, thấy sắp rơi ra rồi cái miệng nhỏ liền bĩu ra: "Ba đừng cho em gái vào trong bụng mẹ, mẹ sẽ đau lắm."
Lục Hướng Bắc và Đồng Nhất Niệm nhìn nhau, có chút không hiểu lời của Đô Đô, nhưng con trai thương mẹ là chuyện tốt, anh cười lớn: "Sao con biết mẹ sẽ đau?"
Anh không vội chỉnh cách nói của con, hoặc là áp đặt suy nghĩ của mình vào tư tưởng của con, từ khi con trai biết cách thể hiện đến giờ, anh đều ra sức lắng nghe, vì thế dù anh có quyền uy trong nhà, cũng là một bạo quân nghiêm khắc nắm bắt phương hướng trưởng thành của con trai nhưng hai thằng nhóc này thật ra rất khâm phục anh, chỉ là sợ gây lỗi, vì một khi gây ra lỗi lầm thì dù chúng có giảo biện cũng không có tác dụng, bạo quân khi ra uy thì sẽ dọa chết người ta.
"Trên bụng mẹ có một vết sẹo, là do ba trước đây khi cho con và Đồng Đồng vào rạch ra sao?" Đô Đô chớp mắt hỏi, trong mắt đầy sự tò mò, lại vừa đầy buồn bã.
Anh lại thấy vui: "Ai nói cho các con biết vậy?"
"Là bà Lương.. con và Đồng Đồng hỏi bà bọn con ra đời như thế nào thì bà Lương nói là ba cho chúng con vào bụng mẹ, nhưng bụng mẹ lại không có lỗ nào, sao ba cho vào được? Nhất định là ba rạch bụng mẹ ra rồi! Dùng cái gì để rạch vậy ạ? Là dao sao? Có phải mẹ đã chảy rất nhiều máu không? Có phải rất đau không?" Một loạt câu hỏi của Đô Đô, cái miệng bè ra như giây tiếp theo là sẽ khóc vậy.
Lục Hướng Bắc còn chưa kịp trả lời thì Đồng Đồng bên kia bắt đầu hô lên: "Đô Đô, anh đừng khóc nữa có được không? Xấu hổ quá, nam tử hán đại trượng phụ có chảy máu cũng không rơi nước mắt cơ mà!" Thằng bé lấy hết lời nói thường ngày ba hay dạy chúng ra để giáo dục Đô Đô mà đâu biết trong mắt thằng bé cũng đã ngấn đầy nước rồi nhưng vẫn cố nhịn nói: "Hừ, con nhất định không cho ba đặt em gái vào bụng mẹ đâu!"
Lục Hướng Bắc cảm thấy buồn cười, định trêu con trai: "Vậy tối nay các con định làm thế nào đây?"
Nước mắt trong mắt Đồng Đồng đang trực rơi ra nhưng vẫn ưỡn ngực: "Con không nói cho ba biết!" Nói cho ba rồi thì ba sẽ có phòng bị, con không ngốc vậy đâu!
"Đô Đô, con nói đi!" Anh hỏi con trai lớn. Trong hai đứa con trai này thì Đô Đô ngoan hơn một chút, âm mưu bọn chúng cùng ấp ủ bình thường hỏi Đô Đô sẽ dễ biết được hơn.
"Đô Đô, đừng nói!" Đồng Đồng rất lo lắng.
Nhưng Đô Đô lại có suy nghĩ riêng của mình: "Đồng Đồng, chúng ta yêu mẹ, nhưng chúng ta cũng yêu ba mà, anh cảm thấy việc này nên dùng cách bàn bạc để giải quyết thì tốt hơn, em muốn ba bị thương sao?"
Lời hai anh em làm Lục Hướng Bắc và Đồng Nhất Niệm như bị chìm trong sương mù, đành không nói gì, xem hai đứa định làm gì. Lại thấy Đô Đô lần nữa đến gần Lục Hướng Bắc, trong mắt đầy dũng cảm sẵn sàng sàng khai thật: "Ba, con và Đồng Đồng sẽ bảo vệ mẹ, nếu như hôm nay ba lấy dao rạch bụng mẹ thì bọn con sẽ cứu mẹ, bọn con.. bọn con sẽ lấy kiếm đâm ba! Oa oa!" Đô Đô cuối cùng không nhịn được dằn vặt vừa yêu mẹ vừa yêu ba nữa, hiếm khi khóc lớn, vừa khóc vừa nức nở nói: "Ba.. bọn con sẽ làm thật nhẹ.. sẽ không giết ba đâu.. nhưng mẹ là con gái.. con trai phải bảo vệ con gái.. ba đừng làm hại mẹ.."
"Đứa con ngốc!" Đồng Nhất Niệm cảm động vội ôm con vào lòng, Lục Hướng Bắc cũng bị lời nói của con trai làm sững người, khi nhìn về phía Đồng Đồng, ánh mắt giao nhau với ánh mắt day dứt đầy mâu thuẫn của Đồng Đồng.
Đồng Đồng bị Đô Đô làm xúc động liền ném đồ ngủ của mẹ đi, xông vào lòng ba cùng khóc theo: "Ba, ba đừng trách Đô Đô, cách này là do con nghĩ ra, là do còn muốn cùng Đô Đô trốn trong tủ, là con muốn đâm ba."
Sự áy náy với ba làm thằng bé khóc vô cùng thương tâm, thật ra thằng bé rất yêu ba.
"Không đâu.. là con.. là cách con nghĩ ra! Là con nhét Đồng Đồng và trong tủ!" Đô Đô thấy em trai nghĩa khí như vậy cũng vô cùng nhiệt huyết nổi máu anh hùng.
Lục Hướng Bắc ôm chặt Đồng Đồng, ngoài cảm động ra thì lại thấy không biết khóc hay cười nữa, vỗ nhẹ lưng Đồng Đồng nói: "Đô Đô, Đồng Đồng, các con ngốc à, đặt em bé vào bụng mẹ thật ra không đau đâu, không tin thì con hỏi mẹ đi!"
"Thật sao?" Hai anh em cùng đồng thanh hỏi Đồng Nhất Niệm, trên mặt vẫn còn nước mắt.
Đồng Nhất Niệm vừa hôn mặt đầy nước mắt của Đô Đô, vừa trả lời: "Đúng thế, không đau, thật sự không đau đâu!"
Còn rất hưởng thụ nữa là đằng khác.. đôi mắt đào hoa nào đó nháy mắt với vợ.
"Vậy.. ba bây giờ đặt vào cho bọn con xem đi!" Đồng Đồng trượt từ trên người ba xuống, đứng bên cạnh nói một cách mong chờ.
Hả.. đặt.. anh đặt.. hai đôi mắt lớn nhìn chằm chằm như vậy anh làm sao mà đặt được đây?
Anh nhếch mày, nhìn về Đồng Nhất Niệm, Đồng Nhất Niệm mặt đã đỏ rực rồi.
Nhưng Đô Đô lại cũng lấy sức rời khỏi lòng mẹ, đứng xếp cạnh em trai, mắt lớn tràn đầy hiếu kì: "Đúng thế, bọn con đều muốn biết em bé làm thế nào để vào được trong bụng mẹ, ba làm cho bọn con xem đi!"
"Mau đi ạ, vội quá!" Đồng Đồng nghĩ đến vấn đề làm thằng bé phiền não nhiều năm cuối cùng cũng sắp có được đáp án, hơn nữa còn là nhìn tận hiện trường thì kích động đến mắt phát sáng.
Anh quẫn bách, vội sao? Anh còn vội hơn cả chúng đây này? Anh vẫn luôn vội lắm đây này.
"Việc này.. con trai à, hôm nay không được rồi." Cái đầu luôn thông minh của anh lúc này lại hỗn loạn đến thắt nút: "Các con nghe này, hôm nay mẹ mệt rồi, vừa mới từ Philippines về mà có phải không? Vì thế phải để mẹ nghỉ ngơi, đừng làm phiền mẹ ngủ, em gái cũng không đến làm phiền mẹ đâu."
Đô Đô và Đồng Đồng cảm thấy ba nói đúng, cả hai liền gật đầu: "Đúng thế, nhưng em gái ở đâu cơ ạ? Ba cho bọn con nhìn trước được không?"
Ở đâu.. ở đâu.. ở.. anh cúi đầu nhìn mình, có thể cho các con nhìn không?
"Muộn quá rồi, em gái cũng ngủ rồi, chúng ta không làm ồn em nữa, làm anh trai phải thương em gái, các con nói đúng không?" Được rồi, thật ra phụ huynh gạt con cái là chuyện không còn cách nào khác, về vấn đề con trai tò mò, ngày nào đó anh phải chuẩn bị một lớp học rồi giảng cho các con nghe mới được, hôm nay cứ lấp liếm cho qua đã. Tuy đây là cách giải quyết tệ nhất.
Hai đứa trẻ hình như không còn gì để nói nữa, cùng nhìn nhau cúi đầu buồn bã, nhưng cũng không còn cách nào. Sau đó hai đứa ra hiệu bằng mắt rồi nhanh chóng leo lên giường của họ, chui vào trong chăn của họ, chỉ lộ ra hai cái đầu trong nhỏ, dáng vẻ rất ngoan ngoãn nói với ba mẹ: "Ba mẹ, hôm nay bọn con ngủ ở đây được không, bọn con đã lâu lắm không được ngủ cùng mẹ rồi!"
Mặt Lục Hướng Bắc xanh lè: "Không được, nam tử hán đại trượng phu phải ngủ một mình chứ!"
Lí do này quá là không có sức thuyết phục rồi! Sao ba các bạn trong lớp đều thích dùng lí do này với trẻ con bọn chúng chứ? Hai anh em nhíu mày nói lại: "Ba, ba cũng là nam tử hán đại trượng phu đấy, chẳng phải ngày nào cũng ngủ với mẹ sao!"
"Vậy sao giống được chứ? Ba là.." Anh vốn muốn nói "ba là chồng của mẹ", nhưng chắc bọn trẻ cũng không hiểu được ý trong đó, anh liền đổi cách nói khác: "Ba là ba mà!"
"Ba thì sao chứ? Nếu như ba sợ ngủ một mình thì ba đi tìm mẹ của ba ngủ cùng đi!" Đồng Đồng cười hi hi: "Hay là để con nói với ông nội, nhường đất của ông cho ba một tối nhé?"
Đồng Đồng cảm thấy, trẻ con đều thích ngủ với mẹ, ba là con của bà nên nhất định cũng không ngoại lệ, nhưng ba lại nghe lời ông, ông và ba giống nhau không cho con ngủ với mẹ, ba cũng rất đáng thương, nhưng thằng bé tự tin là ông rất thương mình, nếu như là yêu cầu của thằng bé thì không chừng ông sẽ đồng ý, vì thế thằng bé quyết định giúp ba chuyện này, để ba có thể được ngủ với mẹ của ba một đêm, thằng bé rất hiểu lòng ba mình, đây chính là cái ý mà người lớn thường nói đặt mình trong hoàn cảnh người khác.
Lục Hướng Bắc bị lời nói của con trai làm cho chấn động, nhất thời không tìm được lời lẽ để trả lời, Đồng Nhất Niệm ở bên cạnh lại cười ha ha, thì ra đồng chí Lục Hướng Bắc cũng có lúc bị á khẩu cơ đấy? Anh chẳng phải giỏi ăn nói lắm sao? Chẳng phải anh có thể nói đen thành trắng sao? Nhớ ban đầu cô từng bị anh chọc tức đến muốn nhảy chồm lên, còn bây giờ đã có con trai báo thù giúp cô rồi, đúng là tốt thật!
"Con trai.. nghe ba nói này.. ba lâu lắm không được gặp mẹ các con rồi.. rất nhớ cô ấy." Cứng không được thì đành mềm vậy, nói chuyện từ tốn với con trai, lấy chút đồng tình.
"Nhưng bọn con cũng nhớ mẹ mà!" Hai đứa lúc này sẽ không mắc lừa đâu, lại còn đồng thanh gọi Đồng Nhất Niệm: "Mẹ, mẹ, bọn con nhớ mẹ lắm, cho bọn con ngủ cùng mẹ một đêm đi mà! Chỉ một đêm mà cũng không được sao?"
Đồng Nhất Niệm sao nhẫn tâm từ chối lời kêu gọi của con trai chứ nên chỉ đành đầu hàng: "Được, tất nhiên là được rồi, con trai ngoan, mẹ cũng nhớ các con lắm!"
Nhớ đến vừa rồi cô mới thơm Đô Đô, liền lập tức cúi người thơm lên mặt Đồng Đồng nữa: "Con ngoan, ngủ trước đi, mẹ tắm trước đã rồi sẽ đến ngủ cùng các con!"
Cô nháy mắt với chồng, ra hiệu anh đừng tính toán với con trai, anh cố chịu thiệt một đêm thôi, sau đó cô liền vào phòng tắm.
"Mẹ, Đồng Đồng lấy đồ ngủ cho mẹ!" Có được sự cho phép của mẹ, Đồng Đồng lại càng lấy lòng, tỏ vẻ thông minh chỉ về đồ ngủ mà thằng bé để đó rồi nói một cách ngọt ngào.
"Được, cám ơn Đồng Đồng!" Cô cầm đồ ngủ lên nhìn thì thấy mỏng như cánh ve, ngắn đến lộ cả mông.. còn là một bộ đồ ngủ tình thú nữa.
Cô không nhịn được cười thành tiếng, nháy mắt với Lục Hướng Bắc, lẽ nào tối nay cô thật sự phải mặc bộ đồ ngủ này sao?
Lục Hướng Bắc bị dáng vẻ nháy mắt của cô dẫn dắt đến muốn phát hỏa, lại còn thấy cô cầm bộ đồ ngủ kia, trong đầu liền tưởng tượng dáng vẻ cô mặc bộ đồ ngủ này, đúng là muốn nhào đến đè cô xuống, nhưng hai thằng nhóc này..
Đồng Nhất Niệm bị dáng vẻ này của anh làm cho thích thú, cười vui vẻ đi vào nhà tắm.
Anh thấy cửa nhà tắm đóng lại lập tức trèo lên giường, nói với hai đứa con trai: "Con trai à, về phòng các con ngủ thì thế nào? Tháng này sẽ cho các con đi Viện Hải Dương chơi hai lần được không!"
Hai đôi mắt đen láy bỗng nhiên lóe sáng nhìn anh không chút động lòng.
"Thêm một bữa KFC nữa." Đây là giới hạn rồi, anh bình thường không cho các con ăn mấy đồ ăn nhanh này đâu!
Tiếp tục không động lòng.
"Còn cho mỗi đứa một bao lì xì, trong lì xì có phiếu các loại kem, thẻ VIP khu trò chơi điện tử, trong thẻ thoải mái tiền xu!" Đây giới hạn cuối cùng, còn không đồng ý nữa thì không khác gì là nhổ lông trên đầu hổ nữa rồi!
Đồng Đồng chớp mắt nói: "Ba, ông nói phú quý bất năng dâm (không được bị tiền bạc cám dỗ). " Hai ngày hôm nay đọc cổ văn, thơ cổ với ông nội đã học được!
Dâm sao..
Đừng để anh nghe thấy từ này! Anh đang ăn no dửng mỡ, đang phải cố nhịn đây này!
Hai nhóc con này đúng là lớn rồi, lại dám thử thách quyền uy của anh sao? Sắc mặt anh lập tức trầm xuống vô cùng khó nhìn, phú quý bất năng dâm đúng không? Vậy được!
Anh rầm rì hắng ra một câu: "Vậy còn uy vũ thì sao?"
"Uy vũ." Đồng Đồng nhất thời mắt mở to.
"Uy vũ bất.." Đô Đô đắc ý đang muốn đọc tiếp lại bị khuỷu tay Đồng Đồng huých vào, phát hiện trong mắt bạo quân có sự độc ác liền vội nuốt chữ "bất" vào, lắp bắp nói: "Uy vũ.. năng khuất.. năng.."
Nhóc con muốn đấu với anh sao? Có nói gì thì anh cũng là ba chúng. Anh đang đắc ý chuẩn bị xách hai nhóc ra ngoài thì liền nghe thấy tiếng Đồng Đồng hét lên giống như tiếng giết heo: "Mẹ ơi.. mẹ ơi.. mau cứu con.. ba sắp giết người rồi!"
Lục Hướng Bắc sững người, sau lưng vang lên tiếng cửa phòng tắm mở ra, cùng với giọng nói không vui của Đồng Nhất Niệm: "Lục Hướng Bắc, anh đang làm gì vậy hả? Muộn như vậy rồi còn không để các con ngủ đi? Để các con xuống, mau đi lấy quần lót cho em!"
Quần.. quần lót.. nghĩ đến quần lót mỏng tanh của cô, còn có dáng vẻ cô chỉ mặc quần lót thì ngọn lửa dục vọng của anh lại không chịu khống chế mà bốc cháy. Anh cố nhịn, không ăn được thịt cũng thôi đi, lại còn phải lấy quần lót cho cô nữa, rốt cuộc là muốn hành hạ anh đến mức nào đây!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK