Hội trường hoàn toàn im ắng, tiếng đàn đang liên tục vang lên, ngồi ở chính giữa sân khấu là một cô gái xinh đẹp đang tập trung diễn tấu lấy. Chỉ thấy hai mắt nàng nhắm lại, những ngón tay trên phím đàn cứ đều đều nhảy múa, từng âm thanh tao nhã mà mỹ diệu theo trong đó liên tục thoát ra.
Tiếng đàn trầm bổng du dương, âm luật đều đều mà nhẹ nhàng tựa như đang chầm chậm kể lấy một cố sự khiến cho người ta không thể thoát ra được. Dưới hội trường lúc này rất là trật tự, không có lấy bất kỳ một thanh âm nào phát ra, hiển nhiên tất cả mọi người đều đang tập trung thưởng thức lấy cố sự này.
Ngồi ở trên sân khấu lúc này, Emi Igawa đang hết sức tập trung tinh thần thể hiện lấy. Trên gương mặt xinh đẹp đó, cũng dần xuất hiện từng giọt mồ hôi, đôi mày thỉnh thoảng cũng nhíu lại thể hiện nội tâm của nàng lúc này cũng đang không bình tĩnh. Theo đó, những nốt nhạc theo tâm tình nàng thay đổi mà thoát ra ngày một nhanh hơn, cố sự vốn tràn ngập sự nhẹ nhàng, yên bình đó bỗng nhiên có sự thay đổi.
Trong cố sự đó, một bé gái rất có thiên phú về Piano luôn được mọi người tán thưởng cùng chiều chuộng, làm cho nàng cảm thấy mình luôn là trung tâm của vũ trụ, mọi thứ đều phải xoay quanh bản thân, khiến bé gái đó luôn có cảm giác ưu việt cùng tự tin. Cho đến khi gặp phải…
Trên gương mặt xinh đẹp lúc này của Emi Igawa, những giọt mồ xuất hiện càng nhiều. Những ngón tay nhảy múa trên phím đàn bắt đầu càng lúc càng nhanh. Đưa cố sự vốn đang yên bình triệt để đánh thức, giống như bây giờ vậy, theo sau sự thất bại, nàng công chúa kiêu ngạo đó như bị triệt để đánh thức vậy, nàng càng cố gắng khắc khổ luyện tập, từ sâu trong nội tâm tràn đầy kiêu ngạo đó không cho phép sự thất bại, cho nên nàng càng cố gắng hơn người khác, không vì điều gì khác chỉ là vì cho giờ phút này.
Dưới khác đài tất cả mọi người dường như bị cuốn vào cố sự đó, thỉnh thoảng vang lên những tiếng thở dài trầm thấp, tựa như cảm thán lấy sự thay đổi đó vậy.
- Thật kỳ diệu, thật không thể tưởng tượng nổi.
Yukiko mắt to trợn tròn, gương mặt sửng sốt hoàn toàn không thể tin, một bàn tay nhỏ che miệng thì thào nói.
- Uhm, tớ cũng không thể nghĩ đến âm nhạc có thể làm được điều này, rõ ràng có thể tái hiện được cả không gian và thời gian.
Eri cũng một mặt tràn ngập kinh ngạc có chút thổn thức nỉ non nói. Ngồi một bên khác Kogoro lúc này trong lòng cũng tràn ngập sóng lớn. Từ màn biểu diễn của Takeshi Aiza, cho đến lúc này Emi Igawa mang đến cho Kogoro sự trùng kích rất lớn. Bởi vốn là một học sinh cá biệt, đối với mọi việc luôn là một vẻ cù bất cù bơ, không có ý chí mấy. Nhưng khi cảm nhận được những điều này, Kogoro dường như có một nhận thức mới, một thứ gì đó bên trong cậu đang chậm rãi nảy mầm.
Bỗng nhiên lúc này, cao trào theo những nốt cao vang lên, kéo tất cả mọi người từ trong suy nghĩ về với hiện thực. Trên sân khấu lúc này Emi Igawa cũng đã mở ra đôi mắt, có thể thấy trong đó tràn đầy kiên định cùng với hướng tới. Những giọt mồ hôi xuất hiện cũng nhiều hơn, nhỏ giọt theo gương mặt xinh đẹp chảy xuống dưới đất. Tiếp đó những ngón tay như nhảy múa đến cực hạn không ngừng theo phím đàn di chuyển, những nốt nhạc theo nhau phát ra mang theo tinh thần thẳng tiến không lùi.
Đến đây, toàn bộ khán đài đều mở to mắt, gương mặt đầy kinh ngạc nhìn về phía thân ảnh xinh đẹp trên sân khấu đang biểu diễn. Theo những giai điệu du dương đó vang lên, tất cả những lo toan về cuộc sống, tất cả sự mệt mỏi, ưu sầu,… Tất cả những trạng thái tiêu cực đó đều được biến mất, mà thay vào đó là một niềm tin mãnh liệt, sự khát khao thể hiện mình cùng với mong muốn được tỏa sáng. Quả nhiên, âm nhạc thật là kỳ diệu.
Tất cả những sự thay đổi trên khán đài mà đang tập trung biểu diễn Emi Igawa không thể nào biết được. Bởi ngay lúc này, cô cũng đang tập trung cao độ nhất. Trên gương mặt lấm tấm mồ hôi kia đang hiện lên dần vẻ tự tin, những dòng ký ức không ngừng hiện về mang theo lý tưởng cùng sự cố gắng đang liên tục củng cố thêm tinh thần cho nàng. Lúc này, trạng thái của nàng rất đặc biệt, nàng dường như quên đi hoàn cảnh xung quanh, cả thể xác và tinh thần đều trong trạng thái thỏa mái nhất, những ngón tay xinh đẹp nhẹ nhàng lướt trên bàn phím, theo đó là âm điệu vô tức phát ra. Tất cả mọi thứ đều hài hòa như thể quy luật tự nhiên vậy.
- Thật không thể ngờ được, cô ấy lại có thể đạt đến trình độ như vậy rồi.
Akira không khỏi nhìn thân hình đang biểu diễn trên sân khấu kia thì thào nói.
Gương mặt vốn luôn luôn bình tĩnh của Kosei Arima cũng hiện lên vẻ bất ngờ. Còn Takeshi Aiza lúc này vẻ mặt đầy ngưng trọng nhìn về phía Emi nói nhỏ:
- Emi luôn là như vậy, có nhiều lúc phong độ thất thường nhưng khi đạt được tinh thần tốt nhất, cô ấy luôn khiến cho mọi người kinh ngạc.
Kosei Arima gương mặt cũng chỉ lóe lên một tia bất ngờ rồi trở lại bình tĩnh, có lẽ bây giờ đã có rất ít thứ có thể đả động đến tinh thần cậu ấy đi. Trên khán đài, Tsubaki Sawabe vẻ mặt lo lắng thỉnh thoảng nhìn về phía phòng chờ của các nhạc công, bởi ở đó có một người luôn khiến Tsubaki Sawabe lo lắng. Khán giả xung quanh lúc này vẻ mặt tràn đầy hưởng thụ, chìm đắm trong sự kỳ diệu của những giai điệu âm nhạc mà không còn để ý đến mọi thứ xung quanh, có lẽ đây cũng là mục đích chính của họ.
Theo thời gian trôi đi, những giai điệu cũng chầm chậm chầm chậm lắng xuống. Ngồi trên sân khấu, Emi Igawa vừa kết thúc nốt nhạc cuối cùng, lúc này nàng vẫn còn đang đắm chìm trong dòng cảm xúc vừa rồi. Gương mặt xinh đẹp có chút ửng đỏ, trên mặt lấm tấm từng giọt mồ hôi, Emi Igawa ngạc nhiên phát hiện nàng cũng không có sung sướng như lúc trước tưởng tượng, hiện tại nàng rất bình tĩnh, nghĩ đến lý do lúc trước tham dự cuộc thi này bỗng nhiên nàng cảm thấy có chút buồn cười.
Đúng lúc này, tiếng vỗ tay như sấm bỗng nhiên vang lên kéo Emi Igawa trở lại hiện thực. Emi bình tĩnh đứng lên nhìn xuống khán đài, nhìn đến sự nhiệt tình cùng kích động của khán giả có lẽ nàng phải cảm thấy rất có thành tựu mới đúng, nhưng hiện tại ngoài cảm giác có chút vui mừng cũng không có nhiều cảm xúc tự hào lắm, điều này hoàn toàn khác với nàng trước kia mà có lẽ chính nàng cũng không cảm giác đến. Mang theo tâm tình như vậy, Emi lễ phép cúi chào khán giả rồi từng bước đi xuống. Tràng pháo tay vẫn tiếp tục diễn ra cho đến khi thân hình của nàng biến mất trong mắt mọi người.
- Emi có chút không giống lúc trước.
Ngồi ở hàng ghế khách quý Ryan Wilson vẻ mặt ngưng trọng nói.
- Đúng vậy, nàng thay đổi quá lớn. Có thể cảm nhận được trình độ của nàng so với trước tiến bộ rất nhiều. Xem ra Ryan ngươi cần phải lỗ lực thật nhiều hơn nữa, không rất có thể bị bọn họ để lại phía sau.
Một người đàn ông ngoại quốc to lớn ngồi bên cạnh Ryan Wilson vẻ mặt cũng rất ngưng trọng nói.
- Biết rồi Albert, ta cũng sẽ không thua cho bọn họ. Đây không phải là càng có tính khiêu chiến sao?
Người thanh niên tên Ryan cũng trút đi vẻ ngưng trọng mà thay vào đó rất tự tin nói. Tình cảnh như vậy không ngừng xuất hiện trên hàng khách quý, những nghệ sĩ nước ngoài hoặc tự tin, hoặc ngưng trọng nhưng ai lấy đều hừng hực chiến khí, quyết không thua cho bất cứ ai. Đúng là như vậy, tuổi còn trẻ mà đã đạt được trình độ mà nhiều người cả đời đều không đạt được. Ngoài sự cố gắng cùng thiên phú ở bên ngoài thì bản tâm là điều quan trọng nhất, chính nhờ có những con người như họ mà nền âm nhạc luôn hưng thịnh không suy. Trước kia một thời đại có được vài người như họ đã rất không tệ rồi, nhưng hiện nay liên tục không ngừng xuất hiện những người trẻ tuổi tài năng như vậy cũng không rõ đây là ý vị như thế nào.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK