• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 43: Di nương tranh giành sủng ái

Lời này vừa nói ra, ngoại trừ Nguyên Ca thì những người còn lại đều ngẩn ra. Vinh nhục của nữ nhân hậu viện đều quyết định bởi nam nhân, phu nhân mới ra ngoài ngày đầu tiên, lão gia đã nghỉ ngơi ở Kiêm Gia viện. Chẳng lẽ lần này phu nhân thật sự muốn xoay người?

Chương Vân vừa kinh ngạc lại vừa tức giận, nhất thời cảm thấy mọi người trong phòng đều nhìn bà bằng ánh mắt chế nhạo.

“Nghe nói thầy dạy trước đây có vấn đề, ngay cả tiểu thư “ngọc đắt kim kiều” cũng dạy bậy bạ. Nơi này của ta có danh sách thầy dạy do Ôn phu nhân đề cử, nghe nói cũng không tệ lắm. Chư Thành nói ngày khác sẽ cho người đi mời, kêu ta báo lại cho ngươi một tiếng!” Giọng Thư Tuyết Ngọc trong trẻo nhưng lạnh lùng như ngọc, trước chỉ trích Chương Vân chưởng quản phủ không tốt, mời thầy dạy có vấn đề, sau chỉ ra sự kiện dự tiệc hoàng cung làm xấu mặt của Bùi Nguyên Dung, còn nhắc đến giao tình với Ôn phu nhân, cuối cùng nói Bùi Chư Thành đã đồng ý việc này, chẳng qua thông báo cho Chương Vân mà thôi.

Bùi Nguyên Ca không ngờ lời lẽ của Thư Tuyết Ngọc cũng sắc bén, lợi hại như vậy, mi mắt khẽ nâng lên.

Chương Vân cũng không ngờ, mười năm sau tình thế hai người rõ ràng đảo ngược, nhưng lần đầu gặp mặt lại vẫn bị Thư Tuyết Ngọc chèn ép như cũ, thù mới hận cũ nổi nên, bà ta híp mắt nói: “Phu nhân thật là có lòng. Đúng rồi, phu nhân mười năm không xuất viện, hạ nhân và vật phẩm nhất định thiếu thốn, có gì phu nhân cứ nói với ta.”

Đây chính là khoe khoang, hiện tại bà là người chủ trì việc bếp núc của Bùi phủ, đắc dụng hơn chính thất phu nhân Thư Tuyết Ngọc này nhiều!

“Chương di nương không nói, thiếu chút nữa ta cũng quên.” Thư Tuyết Ngọc lấy trong tay áo ra một tờ giấy, đưa tới rồi nói: “Đây là danh sách vật phẩm Kiêm Gia viện hiện nay còn thiếu, Chương di nương chuẩn bị theo cái này cho ta là được rồi! Về phần hạ nhân thì nha hoàn hồi môn của ta hẳn đều vẫn còn, trước điều bọn họ đến Kiêm Gia viện đã, còn lại từ từ nói!”

Tranh đấu bao năm, Chương Vân rất tâm đắc vì chọc giận Thư Tuyết Ngọc, Thư Tuyết Ngọc cũng giống vậy kích Chương Vân thuận buồm xuôi gió.

Bộ dáng không hề khách khí này quả nhiên kích thích Chương Vân. Nhìn qua danh sách, Chương Vân tức giận cười khẩy, Thư Tuyết Ngọc này còn tưởng rằng giờ vẫn như mười năm trước sao? Bà ta mỉm cười nói: “Phu nhân, ghế gỗ khảm ngọc lưu ly bát bảo này —— ”

“Chư Thành đã xem qua tờ danh sách này, ông ấy nói ngươi xưa nay giỏi giang, việc này giao cho ngươi xử lý được, không thành vấn đề !” Thư Tuyết Ngọc cười nhẹ, lấy Bùi Chư Thành ra chặn miêng bà ta. Đã nói không thành vấn đề, nếu bà làm không được, kia chẳng phải nói Bùi Chư Thành nhìn lầm người sao?

Chương Vân thầm cắn răng, vốn nghĩ đến đây ra oai phủ đầu Thư Tuyết Ngọc. Không ngờ cuối cùng lại tự mình làm mình ấm ức! Chẳng lẽ mười năm giam lỏng, ngược lại biến Thư Tuyết Ngọc thành như vậy? Hay là…. Chương Vân dùng ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Bùi Nguyên Ca trong ngực Thư Tuyết Ngọc, hay là tiểu tiện nhân này bày mưu tính kế giúp bà ta? Nhất định là tiểu tiện nhân này! Bà âm thầm nắm chặt quả đấm, nhưng mà, đối với bà và Thư Tuyết Ngọc mà nói, quan trọng nhất vẫn là lão gia.

Đêm nay sẽ nghỉ ở Kiêm Gia viện sao? Được, vậy để mọi người trong phủ thấy rõ, rốt cuộc ai mới là người lão gia yêu quý nhất?

Ban đêm, Bùi Chư Thành đến Kiêm Gia viện lúc giờ Hợi, Thư Tuyết Ngọc đã ngủ, trên giường trải hai chiếc chăn, bà ngủ bên trong, giữ lại chăn đệm bên ngoài cho ông. Bạch Sương cẩn thận nhìn sắc mặt Bùi Chư Thành, thầm oán trách phu nhân tính tình quá kiêu ngạo, khiến lão gia khó xử! Nàng đang định giải thích, đã thấy Bùi Chư Thành ra sau bình phong thay tẩm y (đồ ngủ), sau đó đi ra nói: “Đi xuống đi!” Rồi đi thẳng tới chỗ chăn gấm ngoài mép giường.

Bộ dáng kia, hiển nhiên không hề ngạc nhiên chút nào.

Tắt đèn, trong phòng tối đen yên tĩnh, tựa hồ đều đã ngủ yên. Lúc này Thư Tuyết Ngọc mới mở mắt ra, nghe tiếng hít thở của người nằm bên cạnh vừa quen thuộc vừa xa lạ, trăm mối cảm xúc ngổn ngang đồng thời xuất hiện. Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến tiếng tranh chấp, còn kèm theo tiếng khóc của nữ tử. Thư Tuyết Ngọc muốn lặng lẽ ra ngoài nhìn xem chuyện gì thì thấy Bùi Chư Thành nằm ngoài lặng yên rời giường, nhẹ nhàng ra gian ngoài. Bà khẽ giật mình, mới biết được, hóa ra ông cũng không ngủ.

Một lúc lâu sau thấy Bùi Chư Thành vẫn chưa trở về, Thư Tuyết Ngọc từ từ ngồi dậy, khoác áo khoác ra ngoài. Đại nha hoàn Tứ Đức viện Hỉ Đức mặt đầy nước mắt, thần thái lo âu, mà Bùi Chư Thành mặc xiêm y chỉnh tề, trong lòng đã có dự cảm.

“Chương di nương đột nhiên sinh bệnh, xem tình hình dường như rất nghiêm trọng, ta qua đó nhìn xem.” Bùi Chư Thành thấy bà cũng ngẩn ra: “Lát nữa ta về!”

Quả nhiên!

Thư Tuyết Ngọc hờ hững gật đầu: “Được.”

Đợi Bùi Chư Thành rời đi, Bạch Sương liền giậm chân tức giận nói: “Hồ ly này lại giở thủ đoạn, trước kia còn kiêng kị phu nhân, hiện tại ngược lại không kiêng nể gì như vậy! Phu nhân của ta, ngài không nên cho lão gia qua đó, nếu không ngài cũng nên theo qua nhìn một chút mới phải. Nếu đêm nay lão gia ngủ lại Tứ Đức viện, truyền ra ngoài, mặt mũi phu nhân coi như mất sạch!”

Thư Tuyết Ngọc bình tĩnh nhìn bầu trời đêm đen tối bên ngoài, bỗng nhiên xoay người, lạnh lùng nói: “Quên đi, ngủ thôi.”

“Phu nhân?”

“Ngủ!”

Phu nhân này! Bạch Sương sốt ruột dậm chân, nghĩ tới nghĩ lui đành phái người truyền tin cho tứ tiểu thư, xem nàng có biện pháp vãn hồi gì hay không. Người truyền tin mang đến mẩu giấy Bùi Nguyên Ca tự viết, chỉ có hai chữ “Yên tâm”

Bạch Sương không hiểu, ngược lại càng nôn nóng hơn, sao mà ngủ được? Nàng tự mình đến canh cửa Kiêm Gia viện, cầu nguyện Bùi Chư Thành sẽ quay lại.

Trong phòng tối đen, cô đơn và yên tĩnh, Thư Tuyết Ngọc rốt cục không nhịn được rơi lệ.

Tứ Đức viện, Hỉ Đức đưa Bùi Chư Thành vào nội thất. Chương Vân nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt rưng rưng, hoa lê đẫm mưa [1] đáng thương vô cùng. Bà ta thấy Bùi Chư Thành tiến vào liền mắng chử Hỉ Đức: “Tiểu đề tử [2] ngươi dám cả gan làm bậy, ta nói không được kinh động lão gia, ngươi không nghe thấy sao? Đêm hôm khuya khoắt, lại mời lão gia từ trong viện phu nhân đến, thành ra thể thống gì?” Sóng mắt uyển chuyển trên người Bùi Chư Thành, nói: “Lão gia, nô tỳ không sao, người vẫn nên quay về với phu nhân đi! Dù sao, ngài và phu nhân đã mười năm không gặp.” Nói xong, đôi mi thanh tú nhíu chặt, tựa hồ thống khổ vô cùng.

Am hiểu lòng người, nghĩ cho người khác như vậy, ai nỡ bỏ nàng mà đi lúc này?

Bùi Chư Thành thản nhiên nhìn bà, nói: “Mời đại phu chưa?”

“Di nương một mực nói không nên kinh động mọi người, không cho nô tỳ đi. Nô tỳ thấy di nương vô cùng đau đớn, chỉ biết khóc, thật sự không biết làm sao, nên mới đi quấy nhiễu lão gia.” Hỉ Đức vội vàng quỳ xuống, không quên tô đẹp hình tượng săn sóc ôn nhu của Chương Vân thêm đẹp ba phân.

Bùi Chư Thành thần sắc bất động, phất tay ý bảo Hỉ Đức lui xuống, không cho người mời đại phu, cũng không tiến lên an ủi, chỉ lẳng lặng nhìn Chương Vân, ánh mắt thâm trầm thậm chí mang theo tức giận. Chương Vân dần dần cảm thấy bất an, từ từ ngồi dậy, thân thể nhỏ bé mặc trung y tơ lụa màu trắng tinh tế động lòng người, đôi mắt đẫm lệ nhìn Bùi Chư Thành, dè dặt nói: “Lão gia?”

“Ta thật sự không biết, từ khi nào ngươi có bệnh đau đầu vậy?” Bùi Chư Thành lạnh lùng lên tiếng.

— —— —— —— —–

[1] Lê hoa đái vũ (梨花带雨) : giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái

[2] tiểu đề tử: kiểu mắng chửi “đồ con đ*” ấy ( cũng không hiểu sao Chương Vân lại dám mắng như vậy trc mặt Bùi Chư Thành nữa, nên giữ nguyên văn)

=======

Chương 44: Độc thủ vô ích, di nương phát điên

“Lão gia… .” Chương Vân sợ hãi lên tiếng.

“Ngươi vội vàng muốn nàng ấy “đẹp mặt” đến vậy sao?” Bùi Chư Thành thở dài, vẻ mặt buồn bực: “Ta biết trước đây nàng ấy khiến ngươi chịu không ít ủy khuất, nhưng hiện giờ, ngươi đã chấp chưởng nội vụ Bùi phủ, còn nàng ấy chỉ có danh phận chính thất, không ức hiếp đến đầu ngươi, ngươi cần gì phải học loại thủ đoạn hẹp hòi này? Chương Vân, từ sau khi ta hồi kinh, ngươi lại lần nữa làm ta thất vọng. Ta thật sự không hiểu Chương Vân hiểu lí lẽ biết tiến lùi của quá khứ rốt cuộc đã đi đâu mất rồi?”

Lần đầu tiên bị Bùi Chư Thành nói nặng lời như vậy, trong mắt Chương Vân lệ ý trong suốt: “Vân nhi sợ…sợ từ nay về sau, trong mắt lão gia chỉ có phu nhân, không có Vân nhi nữa, cho nên… cho nên…”

“Ngươi trước nay luôn thông minh, sao giờ lại hồ đồ như vậy?” Bùi Chư Thành trừng mắt nhìn bà: “Ngươi có Hoa nhi và Dung nhi, nên khó tránh khỏi không chăm sóc chu toàn cho Ca nhi, đây không phải lỗi của ngươi. Nhưng Ca nhi còn nhỏ, không thể không có người chăm sóc. Nàng ấy lại không có con, nếu bọn họ có thể sống chung hòa hợp, chẳng phải ba bên đều tốt hay sao? Ta chỉ vì điều này nên mới cho nàng ấy ra ngoài, ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi!”

Chương Vân cắn môi: “Vân nhi biết sai rồi!”

Truyện được đăng duy nhất tại diendanlequydon

“Biết sai thì sửa! Nàng ấy dù sao cũng là nguyên phối, người phải cho nàng ấy mặt mũi, đừng có quá đáng quá! Sáng mai, nhớ rõ đi thỉnh an nàng ấy, ta vào triều xong trở về sẽ hỏi lại!” Bùi Chư Thành nhìn bà ta cảnh cáo rồi đứng dậy rời khỏi Tứ Đức viện, để lại Chương Vân ngồi trên giường, hàm răng cắn chặt môi, liều mạng giằng xé khăn lụa trong tay, vừa tức vừa thẹn, gục xuống giường khóc lớn.

Tại sao? Dưới tình cảnh như vậy, lão gia vẫn bảo vệ con tiện nhân kia?

Quay lại Kiêm Gia viện, thấy bên trong tối đen như mực, Bùi Chư Thành bất đắc dĩ ra ngoại thất lấy nến, lặng lẽ đi vào.

Ông vốn cho rằng Thư Tuyết Ngọc đã ngủ, ai ngờ vừa vào, liền thấy Thư Tuyết Ngọc nằm trên giường giật mình, xoay người ngồi dậy, quay đầu nhìn ra cửa, trên mặt còn đọng lại nước mắt. Bùi Chư Thành ngẩn người, đột nhiên hiểu ra, cụp mắt xuống, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Nàng chớ nghĩ bậy, ta nói đêm nay sẽ nghỉ ở Kiêm Gia viện, thì chính là Kiêm Gia viện, sẽ không thay đổi!” Trong lòng ông còn muốn nói thêm gì đó, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ nói: “Trễ lắm rồi, ngủ sớm đi!”

Tin tức truyền tới Tĩnh Xu trai, Bùi Nguyên Ca mỉm cười thu hồi thuốc bột trong tay, đứng dậy đi nghỉ.

Thư Tuyết Ngọc đã xuất viện, phận làm nữ nhi, sáng sớm hôm sau Bùi Nguyên Ca dậy sớm tới thỉnh an bà, vừa vặn gặp Chương Vân. Nàng không khỏi mỉm cười, hỏi trêu tức bà ta: “Chương di nương, nghe nói tối qua ngươi đột nhiên bệnh nặng, giờ vẫn tới thỉnh an mẫu thân, cung kính như vậy, đúng là làm gương cho nhóm thiếp thất, Nguyên Ca thật sự bội phục!” Nói xong, nàng nhìn sắc mặt Chương Vân vặn vẹo, ngang nhiên cười lướt qua bà ta, bước vào phòng.

Trong phòng, người nên tới thỉnh an đều đã tới.

Hàn huyên xong, Thư Tuyết Ngọc liền chĩa mũi nhọn vào Chương Vân: “Nghe nói Chương di nương tối qua bị bệnh, nay đã khá hơn chưa?”

Chuyện tối qua sớm truyền ra, mọi người đều biết, Chương Vân giả bệnh cũng không thể mang lão gia từ viện của phu nhân đi. Chương Vân chuyên sủng mười năm, nhóm di nương sợ quyền thế của bà ta, không dám chống lại, bây giờ thấy bà ta bị như vậy, thầm vui sướng trong lòng.

Chương Vân sao có thể không phát hiện ý đùa cượt của mọi người? Nhưng lời hỏi thăm của Thư Tuyết Ngọc rất hợp lý, không tìm ra khuyết điểm. Tối qua vừa bị Bùi Chư Thành chỉnh đốn nên Chương Vân không dám làm căng, chỉ có thể nén giận nói: “Đa tạ phu nhân quan tâm, đã khá hơn nhiều, không có gì đáng ngại!”

“Vậy thì tốt, chẳng qua ta hy vọng về sau bệnh này sẽ không bị tái phát nữa!” Thư Tuyết Ngọc thản nhiên nói, ánh mắt giễu cợt.

“Đúng vậy, di nương trông coi Bùi phủ, thân thể quan trọng hơn, không thể khinh thường bệnh nhẹ được, tránh gây thành đại họa.”

“Không phải sao? Ta thấy không chừng Chương di nương do quá mệt mỏi nên mới bị bệnh!”

Tối qua Bùi Chư Thành không lưu lại, còn cảnh cáo bà, đã khiến Chương Vân cực kỳ tức giận vì nhục nhã, trở thành cái gai trong lòng. Hôm nay mấy người này thấy bà, mở miệng là nhắc đến “bệnh” của bà hôm qua, bất luận là chế nhạo, quan tâm, hay lấy lòng thì tất cả đều như xát muối vào lòng bà ta, nhưng không thể phát tác. Cả ngày nay, Chương Vân cực kỳ bực bội, nhưng nghĩ tới đêm nay Bùi Chư Thành nhất định sẽ ngủ lại Tứ Đức viện, đến lúc đó có thể rửa sạch mối nhục cũ, mới kiềm chế lại .

Chương Vân trang điểm tỉ mỉ, lại chuẩn bị rượu ngon đồ ăn ngon, ai ngờ, đêm nay Bùi Chư Thành vẫn ngủ ở Kiêm Gia viện.

Vương mama đi hỏi thăm, trở về báo lại nói: “Nghe nói đêm nay lão gia vốn định nghỉ ở Tứ Đức viện, nhưng nghe nói tứ tiểu thư ở Kiêm Gia viện, nên qua đó nhìn chút. Không ngờ tứ tiểu thư lôi kéo lão gia đánh song lục [*], đánh một mạch tới canh ba giờ hợi. Bởi vì quá muộn nên lão gia trực tiếp nghỉ luôn ở Kiêm Gia viện!”

[*] song lục: trò chơi đánh bài cờ ở cổ đại, có chút giống trò cá ngựa thời nay, nhưng đòi hỏi nhiều mưu lược hơn.

Chương Vân nhất thời té ngửa: tiểu tiện nhân Bùi Nguyên Ca này!

Ngày thứ ba —— “Tứ tiểu thư nói suốt đêm qua bị thua nên không phục, lôi kéo lão gia rửa tuyết nhục cũ, kết quả lại chơi đến rất khuya, cho nên…”

Ngày thứ tư —— “Tứ tiểu thư thắng, lão gia không phục, vì thế…”

Ngày thứ năm —— “Lão gia nói tối nay Hình bộ có công vụ, không về ngủ…”

Liên tiếp bốn ngày, Bùi Chư Thành đều nghỉ ở Kiêm Gia viện, giá trị của Thư Tuyết Ngọc cũng liên đới nước dâng thuyền cao, bọn hạ nhân càng trở nên cung kính với người của Kiêm Gia viện. Ngược lại, Tứ Đức viện vốn một tay che trời, mọi người mặt ngoài vẫn cung kính, nhưng sau lưng đều thầm thì nghị luận, suy đoán có phải Chương di nương bị thất sủng rồi không? Có một vài người làm lớn tuổi còn nói trước đây phu nhân vinh sủng như mặt trời ban trưa, càng khiến mọi người cho rằng hậu viện Bùi phủ chỉ sợ sắp đổi trời.

Tin tức truyền tới tai Chương Vân, trầm tĩnh như bà ta cũng không khỏi phát điên, càng thêm ghét đay ghét đắng Bùi Nguyên Ca.

“Tứ tiểu thư, đêm nay ngài không chơi cờ với lão gia sao?” Thấy Bùi Nguyên Ca thu hồi bàn cờ, Tử Uyển khó hiểu hỏi: “Nô tỳ thấy mấy ngày nay mặt mũi Chương di nương sắp méo mó không chịu nổi nữa rồi. Nếu đêm nay lão gia còn nghỉ lại Kiêm Gia viện, bà ta nhất định sẽ tức chết!” Từ ngày ở Tĩnh Xu trai, nàng rất rõ Chương Vân ngầm ngáng chân tiểu thư, ly gián tình cảm hai cha con bọn họ thế nào. Giờ thấy Chương Vân bị xỏ mũi, trong lòng hết sức sảng khoái.

Bùi Nguyên Ca mỉm cười liếc nhìn nàng: “Ngươi cho rằng phụ thân không nhìn ra mánh khóe đùa giỡn của ta sao?”

“Cái đó… .” Tử Uyển càng thêm khó hiểu.

“Phụ thân muốn để phu nhân chăm sóc ta, đương nhiên hy vọng nhìn thấy ta và phu nhân hòa hợp, ông ấy chịu ngủ lại, tức là đang giúp ta lấy lòng phu nhân. Hơn nữa, cũng để cho hạ nhân trong phủ không dám khinh thường phu nhân, từ đó phu nhân có thể thành núi vững cho ta dựa vào, nhưng ta cũng không thể quá đáng quá! Đêm nay e rằng phụ thân muốn ở lại Tứ Đức viện.” Bùi Nguyên Ca ung dung gảy gảy bàn cờ, trong mắt ẩn chứa ý cười: “Nhưng mà, phúc họa khó lường, đêm nay phụ thân nghỉ ở Tứ Đức viện, đối với Chương Vân mà nói, chưa chắc đã là chuyện tốt…”

Đánh cờ mãi cũng chán, đêm nay chơi trò khác đi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK